Hôm sinh nhật có rất đông người tới. Không chỉ bạn bè cấp ba mà còn có mấy người học chung từ lớp một, còn thêm họ hàng thân thiết, bạn quen trong câu lạc bộ, chung quy là hơn hai trăm người.
Vân Thường Hi diện một bộ váy trắng thêu hoa, bên dưới phủ thêm lớp voan mỏng, trông rất tinh tế. Cô vẫn giữ cách trang điểm thường ngày, chỉ đổi màu son và dặm thêm chút má hồng. Vân Thường Hi rất cao, rất trắng, chân cũng rất dài, chỉ có điều...vòng một lại hơi nhỏ. Nhưng điều đó làm cho tổng thể càng thêm thuần khiết hơn, dường như không vướng chút bụi trần.
Quang Châu Tự cầm hộp quà to hơn quyển sách, được bọc gói cẩn thận tặng cho cô. Vân Thường Hi mỉm cười, lộ ra má lúm đồng tiền duyên dáng, đáp lại:
- Cảm ơn cậu. Đừng nói là tặng bộ đề thi đấy nhé?
Quang Châu Tự đút tay vài túi cười tươi rói, nói:
- Cậu đoán xem, không chừng là thế thật.
Cô chơi với cậu ta từ nhỏ nên hiểu rõ tính tình. Không đời nào một người lười học như Quang Châu Tự lại tặng cô bộ sách giải đề đâu.
Mỹ Tuyết Lệ đang ngồi trong nhà tiếp đón vài vị họ hàng. Có người lên tiếng khen:
- Chị nuôi con khéo thật! Con bé càng ngày càng xinh. Thế đã có người yêu chưa hả chị?
Mỹ Tuyết Lệ nhấp ngụm trà, xua tay rối rít:
- Cháu nó còn nhỏ lắm em ạ, yêu đương gì đâu. Nhưng mà nó đang thích một người…
Bà không tiện nói tiếp, chỉ mỉm cười ý nhị. Câu chuyện lại tiếp tục bẻ hướng sang Vân Chính Kiệt.
- Em có biết một con bé rất xinh, đang làm giáo viên trung học, ngoan hiền, lễ phép. Nếu chị muốn thì em…
- Dạ không cần đâu dì ạ. Cháu có người yêu rồi.
Vân Chính Kiệt vừa đi làm về, mới vào tới cửa đã nghe thấy người khác đề cập tới mình. Anh chỉ đang nói dối thôi, chủ yếu là vì không muốn ai nhắc đến việc mình đã có người yêu hay chưa.
Vân Thường Hi biết anh trai đã về, liền lẽo đẽo theo lên tận phòng, chìa tay đòi quà:
- Quà của em đâu?
Anh vừa cởi cà vạt, cười nói:
- Quên mua rồi.
- Cái gì? Anh chỉ có một đứa em gái mà cũng quên à? Chán đời!
Vân Thường Hi chống hông, hai má phồng lên tức tối. Anh cười lớn, đáp:
- Phải, phải. Anh không được phép quên đứa em gái vàng ngọc này. Quà của em trong ngăn kéo đấy, tự lấy đi.
Cô cười, chạy tới lục lọi ngăn bàn liền thấy chiếc hộp nhung màu đen nằm sâu trong góc.
- Anh chẳng biết có hợp không nữa, là một người bạn giới thiệu cho.
Vân Thường Hi cầm sợi dây chuyền trên tay, mân mê hình quả cầu thủy tinh nhỏ bé, vui vẻ đáp:
- Cảm ơn anh trai của em!
Nói rồi, cô nhảy cẫng lên như đứa trẻ ngây dại, lao tới ôm cổ anh trai. Vân Chính Kiệt đẩy cô ra, dè bĩu nói:
- Thôi đi cô, làm như lần đầu nhận quà vậy.
- Nhưng mẫu này em thích lâu lắm rồi, sao anh biết thế?
- Đoán đại!
Vân Chính Kiệt nhún vai, cầm lấy dây chuyền đeo vào cho cô, gật gù nói:
- Đúng là anh có mắt nhìn thật.
Cô nhìn sợi dây chuyền trên cổ mình, khóe môi cong đến tận mang tai.
Sinh nhật này nếu có ba và Lập Khang Dụ chắc sẽ trọn vẹn hơn. Khi nãy Vân Chính Toàn có gọi điện về, hỏi thăm cô vài câu rồi tắt máy. Vì công việc bên kia rất bận rộn nên cô không buồn gì, chỉ cảm thấy có chút hụt hẫng. Đến giọng của Lập Khang Dụ cũng không được nghe nữa.
Cuộc chơi của giới thượng lưu không dễ gì dừng lại, đợi đến khi tiệc tàn đã là hai giờ sáng. Vân Thường Hi không thấy mệt, miệng cười đến mỏi luôn rồi. Lúc cô định lên giường đi ngủ, đột nhiên nhớ ra điều gì, vội chạy đi tìm điện thoại.
- Tút, tút…
Tiếng kêu dài trầm ổn vang lên giữa căn phòng tĩnh mịch. Người làm dọn dẹp xong cũng đã đi nghỉ hết, xung quanh chẳng còn tiếng động gì nữa rồi. Vân Thường Hi kiên nhẫn chờ đợi, đến khi còn ba giây nữa máy sẽ tự động ngắt kết nối, đầu dây bên kia đã lên tiếng:
- Alo?
Tiếng trầm khàn ngái ngủ làm cô giật mình. Không phải vì sợ, mà vì nó quá đỗi chân thực, chân thật đến mức khiến cô nghi ngờ rằng âm thanh ấy đang phát ra ngay bên cạnh mình.
- Khuya vậy rồi còn không cho tôi ngủ à?
Vân Thường Hi mất rất lâu mới phản ứng lại được. Cô nói:
- Em nhớ chú!
Đầu dây bên kia vang lên tiếng thở dài.
- Tôi biết rồi, ngủ đi.
- Chú không biết.
- Ừ, tôi không biết gì hết, được chưa? Đừng phá nữa.
Lần này đến lượt cô thở dài, giọng điệu tủi thân:
- Hôm nay là sinh nhật em, chú còn chưa chúc mừng. Em mười tám tuổi rồi, đã trưởng thành rồi.
Lập Khang Dụ đang nhắm mắt, âm thanh ngọt dịu vẫn đang rót vài tai khiến anh hơi mơ màng.
- Sinh nhật vui vẻ.
Thật ra là đã qua sinh nhật cô được gần ba tiếng rồi, ấy vậy mà giờ anh mới miễn cưỡng nói ra câu đó. Lập Khang Dụ thực sự là một người quá khô khan. Đột nhiên cô nghĩ, phải chăng anh thực sự không thích mình, cả đời này cũng không chinh phục được.
Nghĩ đến đây, cô liền chê bản thân nực cười. Cô là ai chứ? Vân Thường Hi vạn người theo đuổi, bản lĩnh như vậy, xinh đẹp như vậy, không lí nào không cưa đổ được một ông chú như Lập Khang Dụ.
Cô mỉm cười nhận lấy lời chúc mừng kia, sau đó tắt máy. Sinh nhật tuổi mười tám xem như trọn vẹn rồi.