Suốt một tuần dài, Vân Thường Hi rất ít về nhà. Ngoài giờ học chính, dạo gần đây trường học còn sắp xếp thêm nhiều tiết tự học. Học trên trường xong, cô lại ra thư viện ngồi đến tận tối muộn mới về nhà. Một phần vì cô muốn hoàn thành hết bài vở, phần còn lại là mượn cớ để tránh gặp Lập Khang Dụ. Hai người đã sắp bảy ngày không gặp mặt, cô thực sự nhớ anh đến không chịu nổi. Nhưng Vân Thường Hi vẫn luôn cài sẵn một dòng nhắc nhở đối với mình, tự ép buộc bản thân phải làm việc đến mức không còn thời gian nghĩ đến việc khác.
Dạo gần đây Lập Khang Dụ ngoài việc bảo vệ cho Vân Chính Toàn thì không làm thêm gì khác. Thời gian rảnh anh đều ở nhà, trong vô thức sẽ chờ đợi hình bóng nào đó xuất hiện, gõ cửa phòng anh như những ngày trước. Đáng tiếc là đợi đến lúc mặt trời xuống núi, trăng lên đỉnh đầu mà cánh cửa ấy vẫn im lìm. Tống Bái phát hiện, anh ngày càng trở nên khó tính, khó chiều. Ăn đồ ăn không ngon sẽ cau mày, vứt đũa, mặc dù bình thường là động vật ăn tạp, không hề kén chọn. Lúc đấu quyền anh với những người trong đội vệ sĩ cũng sẽ xuống tay rất mạnh, không hề kiêng nể. Mấy người khác không hiểu anh đang bực chuyện gì mà suốt ngày cau mày nhăn nhó, không dám hỏi anh nên đi tìm Tống Bái. Đương nhiên anh cũng không rõ nguyên do nhưng vẫn khuyên người khác tốt nhất đừng động đến tên trai thẳng cộc cằn Lập Khang Dụ làm gì.
Hai hôm trước Mai Tiểu Phương có gọi điện đến, nói muốn hẹn anh đi công viên giải trí. Tuy không ai nói gì nhưng cô vẫn luôn mặc định hai người đang trong giai đoạn tìm hiểu, nếu ổn sẽ tiến xa hơn. Lập Khang Dụ cũng đang muốn thử xem. Anh vẫn luôn nghĩ cảm giác đặc biệt mà anh dành cho Vân Thường Hi thực ra chỉ là vì cô là người con gái duy nhất ở gần anh trong suốt chừng ấy năm. Chẳng qua là vì lâu rồi anh không tiếp xúc với phụ nữ mà thôi. Phải, là như vậy. Lập Khang Dụ vẫn luôn tự nhủ là thế. Nhưng gần đây anh phát hiện, cho dù có tiếp xúc nhiều với Mai Tiểu Phương thế nào đi nữa, có cùng nhau đi ăn uống, xem phim hay đi dạo thì anh cũng không có cảm giác gì, chỉ giống như đang dẫn đứa em gái của mình đi chơi mà thôi. Cho nên anh quyết định nhân cơ hội này nói rõ luôn một lần.
Đúng giờ, Mai Tiểu Phương có mặt ở quán cà phê mà anh hẹn. Lập Khang Dụ đã ngồi sẵn ở đó. Anh ăn mặc đơn giản, toàn thân đều diện màu đen. Chỉ có Mai Tiểu Phương là háo hức gặp mặt, cố tình chọn một chiếc váy màu tươi sáng, đối lập hoàn toàn với anh.
Mai Tiểu Phương ngồi xuống trước mặt anh, nụ cười rạng rỡ. Cô gọi một ly cà phê sữa, nhìn sang ly cà phê đen đậm của anh rồi nói:
- Anh đừng uống nhiều cà phê quá. Cái gì nhiều quá cũng không tốt đâu. Cà phê dễ gây...
- Mai Tiểu Phương.
Bị Lập Khang Dụ gọi tên làm cô hơi giật mình. Mai Tiểu Phương mở to đôi mắt, căng thẳng nhìn anh. Có phải cô nói hơi nhiều rồi không?
Lập Khang Dụ ngồi trên ghế, tay thoải mái đặt ở đùi, cả người hơi ngả ra sau một chút.
- Tôi năm nay ba mươi tuổi, không còn nhỏ nữa, cho nên mẹ một mực giục tôi phải cưới vợ, sinh con. Điều này chắc em biết chứ?
Mai Tiểu Phương gật đầu, không dám thở mạnh.
- Tôi chọn em làm đối tượng hẹn hò, nhưng thứ lỗi cho tôi phải nói thật. Tôi không có cảm giác với em. Thành thật xin lỗi, đã làm phí thời gian của em rồi.
Mai Tiểu Phương nắm chặt lấy tà váy, hai tay còn hơi run run. Cô ấp úng mở miệng:
- Anh Khang Dụ, em...
Trước giờ Mai Tiểu Phương là người khá yếu đuối. Cho dù là ngày còn nhỏ hay là bây giờ, cô cũng rất dễ dàng sợ hãi điều gì đó. Thế nên lúc năm tuổi, có một cậu bé đứng trước mặt bảo vệ cô, ngăn cản những đứa trẻ khác chọc ghẹo cô, đã làm Mai Tiểu Phương rung động rất lâu. Nhưng Lập Khang Dụ lúc đó chỉ đơn giản là vì “chính nghĩa”, không hề để ý đến ánh nhìn cảm kích của cô gái bé nhỏ đằng sau. Ngay cả khi cô gái đó lớn lên, chủ động gần gũi anh thêm một chút, anh cũng không nhận ra. Lập Khang Dụ chính là người có dây thần kinh thô như vậy.
Mai Tiểu Phương lại nói tiếp, giọng hơi run rẩy:
- Trước giờ em vẫn luôn thích anh, chưa bao giờ ngừng thích anh. Em không cảm thấy việc hẹn hò với anh là phí thời gian chút nào. Em thấy rất vui. Khang Dụ, chắc là vì chúng ta chỉ mới gặp nhau mấy lần, còn chưa có tình cảm nhiều. Cho nên...
- Anh cảm thấy bất công cho em. Đừng lãng phí tâm sức của mình. Anh xin lỗi.
Nói rồi, Lập Khang Dụ đứng thẳng dậy, trong mắt anh không hề có chút lưu luyến nào. Tốt nhất là từ chối sớm, để thêm vài ngày, tình cảm càng sâu đậm, đến lúc đó người đau khổ nhất chỉ có Mai Tiểu Phương. Anh đưa tay ra phía trước, bình thản nói với cô:
- Sau này chúng ta vẫn sẽ làm bạn. Chúc em hạnh phúc!
Hai vai Mai Tiểu Phương run rẩy, cô không dám ngẩng mặt lên nhìn anh, càng không muốn chấp nhận câu làm bạn kia. Lập Khang Dụ để tay ngoài không trung nhưng đối phương không bắt, anh cũng chẳng thấy ngại ngùng gì, tự nhiên thu tay lại rồi rời đi. Lúc hai người gặp mặt chưa từng động chạm thân thể, cùng lắm chỉ là ngồi chung một xe, ăn chung một bàn, cho nên không ai thiệt thòi gì.
Mai Tiểu Phương ngồi sững sờ một lúc lâu, không tin mọi chuyện lại xảy ra nhanh như vậy. Chỉ mới một tiếng trước, cô còn đang háo hức đứng trước tủ đồ phân vân xem nên mặc đồ gì thì đẹp. Nhưng bây giờ, chiếc váy cô mặc trên người chỉ làm trông cô bớt chật vật hơn đôi chút mà thôi.