Edit: Koliz
Bối Giang Thành yếu đuối cũng vậy, ôn nhu cũng thế, đều chỉ bày ra trước mặt Quý Trần Ai.
Sau khi khóc, Bối Giang Thành lau khô nước mắt, rồi quay người rời đi, mục tiêu của cậu ta rất rõ ràng —— giết chết Chu Nghiêu Uẩn, có được Quý Trần Ai, chỉ vậy mà thôi.
Kỳ thực Bối Giang Thành muốn giết chết Chu Nghiêu Uẩn, là chuyện rất đơn giản, cậu ta chỉ cần nói với Chu Nghiêu Uẩn, làm cho cậu chết là được. Thế nhưng Bối Giang Thành không nguyện ý để Chu Nghiêu Uẩn chết đơn giản như vậy. Cậu ta muốn cho Chu Nghiêu Uẩn nếm thử mùi vị thống khổ —— lấy việc này, làm báo thù cho Chu Nghiêu Cần chết đi đời trước.
Kỹ năng Thánh quang của thánh nhân giằng co ba ngày, sau ba ngày, Chu Nghiêu Uẩn từ tẩy não của Bối Giang Thành tỉnh táo lại.
Chu Nghiêu Uẩn sẽ thế nào đây? Là phẫn nộ, là hối hận, hay là tuyệt vọng? Bối Giang Thành biết trong mười mấy ngày kỹ năng làm lạnh, cậu ta sẽ phải đối mặt với sự trả thù điên cuồng của Chu Nghiêu Uẩn. Nhưng cậu ta lại vẫn cảm nhận được một loại khoái ý vặn vẹo —— Chu Nghiêu Uẩn sắp chết còn giãy dụa, sẽ chỉ làm cậu ta cảm thấy vui vẻ.
Nhưng mà, phản ứng của Chu Nghiêu Uẩn, lại có chút ra ngoài sự liệu của Bối Giang Thành. Chu Nghiêu Uẩn biểu hiện rất bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức giống như, chưa hề xảy ra chuyện gì hết.
Nên làm cái gì thì làm, phảng phất như trong sinh mệnh cậu, chưa từng xuất hiện một người tên là Chu Nghiêu Cần.
Lửa giận trong Bối Giang Thành, bị phản ứng của Chu Nghiêu Uẩn đốt lên, cậu ta không thể tiếp thu, thái độ không quan tâm chút nào tới tình cảnh Chu Nghiêu Cần của Chu Nghiêu Uẩn.
Quý Trần Ai từ trong miệng Bối Giang Thành nghe được việc liên quan với Chu Nghiêu Uẩn.
Bối Giang Thành nói, Chu Nghiêu Uẩn ngay cả người cũng không phái tới, thật giống như hắn căn bản không biết, hắn đã làm những gì với ca ca yêu dấu của hắn.
Quý Trần Ai nghe lời này, chỉ là nhàn nhạt ồ một tiếng.
Bối Giang Thành còn nói, anh không để ý sao? Chu Nghiêu Uẩn căn bản không quan tâm tới sự sống chết của anh.
Quý Trần Ai nói, tôi có để ý hay không mắc mớ gì tới cậu.
Bối Giang Thành trầm mặc nhìn Quý Trần Ai, giống như vô cùng thất vọng về Quý Trần Ai.
Quý Trần Ai nói: “Cậu đừng nói với tôi, cậu trói tôi ở đây là muốn bảo vệ tôi, Bối Giang Thành, tôi rất khỏe, không cần bất cứ người nào bảo vệ, hiện nay người duy nhất xúc phạm tới tôi, chính là cậu.”
Nghe xong đoạn này, Bối Giang Thành không hề nói gì với Quý Trần Ai, quay người đẩy cửa mà đi, trong ánh mắt cậu ta có chút cảm xúc dữ tợn, nhưng dưới tâm tình này, lại hàm chứa chút mùi bị tuyệt vọng.
Bối Giang Thành cảm thấy mình là một vị chúa cứu thế cô độc, không ai có thể hiểu được cậu ta, mà cậu ta vẫn là nên quyết chí tiến lên vì vương tử của cậu ta, cho dù vương tử của cậu ta, cũng thấy cậu ta không thể nói lý.
Quý Trần Ai rất khó lý giải được Bối Giang Thành, anh cũng không muốn lý giải. Hiện tại việc duy nhất anh, là làm thế nào từ nơi này đi ra ngoài, trước lúc thánh quang của thánh nhân làm lạnh xong, tìm tới Chu Nghiêu Uẩn.
itsukahikari.wordpress.com
Mười lăm ngày nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không quá ngắn.
Chu Nghiêu Uẩn ở nhà, nhận được thư thông báo trúng tuyển đại học của Quý Trần Ai, cậu bỏ thư thông báo bỏ vào tủ đầu giường, sau đó nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà trên đỉnh đầu.
Trên trần nhà trắng như tuyết mang theo ánh đèn màu cam tỏa ra từ đèn treo, Chu Nghiêu Uẩn quay đầu nhìn sang bên người, nơi đó vốn nên có một thiếu niên thụy nhan an ổn nằm đó, thế nhưng lại không có.
Chu Nghiêu Uẩn vươn tay tắt ánh đèn, ẩn bản thân vào trong bóng tối.
Quý Trần Ai cuối cùng vẫn không thể tìm ra biện pháp trốn chạy, Bối Giang Thành trông chừng anh quá kĩ, căn bản không cho anh bất kỳ cơ hội nào tiếp xúc cùng người khác.
Có lúc thời gian đi rất chậm, có lúc lại mất đi nhanh chóng, thoáng cái, mười lăm ngày ước hẹn, liền đến.
Vào buổi tối hôm mười bốn ngày, Bối Giang Thành đến xem Quý Trần Ai, mang theo một giỏ hoa quả tươi cho Quý Trần Ai.
Quý Trần Ai cũng không khách khí, cầm chùm nho lên bắt đầu ăn từng quả nốt tiếp từng quả.
Bối Giang Thành nói: “Anh muốn nói chuyện với Chu Nghiêu Uẩn không?”
Quý Trần Ai liếc mắt nhìn Bối Giang Thành một cái, có chút kỳ quái tại sao Bối Giang Thành lại cho anh cơ hội như thế.
Bối Giang Thành nói: “Ngày mai hắn, sẽ phải chết.”
Thì ra là như vậy, trên mặt Quý Trần Ai lóe lên thần sắc quả nhiên, anh nói: “Tôi muốn nói chuyện cùng cậu ấy.”
Bối Giang Thành ừ một tiếng, cậu ta không một chút nào kinh ngạc về lựa chọn của Quý Trần Ai, vì vậy cậu ta cầm điện thoại di động lên, bấm một dãy số, chủ nhân của dãy số đương nhiên là Chu Nghiêu Uẩn.
Điện thoại vang lên ba tiếng xong, đường giây được nối, đầu kia truyền đến giọng nói có chút khàn khàn của Chu Nghiêu Uẩn: “Alo.”
“Tiểu Uẩn.” Quý Trần Ai vừa nói chuyện với Chu Nghiêu Uẩn, vừa gọi Tiểu Thất cấp Chu Nghiêu Uẩn điện thoại di động gởi thư tín hơi thở, làm cho hắn gần đây cũng không muốn cùng Bối Giang Thành gặp mặt.
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ca ca, em rất nhớ anh.” Lúc cậu nói lời này, mang theo mùi vị ủy khuất, giống như là đứa trẻ bị bắt nạt thảm.
Quý Trần Ai nói: “Tiểu Uẩn, em đừng lo lắng cho anh.”
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ca ca, anh đừng sợ, em sẽ cứu anh ra.”
Quý Trần Ai vaf Chu Nghiêu Uẩn lại nói thêm một chút, mãi đến tận lúc Bối Giang Thành ra hiệu với Quý Trần Ai, cú điện thoại này mới hoàn toàn kết thúc.
Bối Giang Thành nhàn nhạt nói câu: “Hắn này mười lăm ngày đều không tìm anh.”
Quý Trần Ai ồ một tiếng.
Bối Giang Thành lại nói: “Cũng không có trả thù tôi.”
Quý Trần Ai cười cười: “Cho nên?”
Bối Giang Thành nói: “Cho nên, anh có mặt hay không, đối với hắn đều không có ảnh hưởng gì, hắn ở trước mặt anh giả bộ đáng thương, chỉ là muốn tranh thủ sự đồng tình của anh, Chu Nghiêu Uẩn căn bản không yêu anh, không hề yêu chút nào.”
Quý Trần Ai nói: “Vậy cậu nói cho tôi biết, yêu tôi, thì nên làm như thế nào?”
Bối Giang Thành yên lặng.
Quý Trần Ai nói: “Nhốt tôi lại giống như cậu, mới là yêu?” Anh không muốn nhiều lời với Bối Giang Thành, chỉ đưa điện thoại di động qua sau đó trầm mặc lắc đầu.
Bối Giang Thành nhìn phản ứng của Quý Trần Ai, quả thực ghen tỵ tới phát điên.
Bối Giang Thành nhận lấy di động, cũng không quay đầu lại đi, cậu ta sợ nếu cậu ta còn ở lại đây, sẽ không nhịn được làm gì đó Quý Trần Ai.
Thông tin Quý Trần Ai phát tới Chu Nghiêu Uẩn, bởi vì thời gian hạn chế, chỉ có thể ngắn gọn nói tình huống ở bên này cùng với biện pháp đối phó một chút. Tiểu Thất không thể xác định hành vi phát tin tức của chính mình có bị hệ thống của Bối Giang Thành phát hiện hay không, cho nên hết thảy đều vẫn không biết được bao nhiêu.
Ngày hôm sau, Bối Giang Thành hẹn gặp mặt Chu Nghiêu Uẩn.
Địa điểm xác định là tiệm cà phê Bối Giang Thành bắt Quý Trần Ai đi, thời điểm Bối Giang Thành đi vào, Chu Nghiêu Uẩn đã ngồi ở đó.
Chu Nghiêu Uẩn bên người cũng không có gì thay đổi, cậu mặc trên người một chiếc áo sơ mi kẻ vuông sẫm, thân dưới là quần vằn đen, cả người thoạt nhìn vô cùng thả lỏng, hoàn toàn không có mùi vị chật vật mà Bối Giang Thành muốn thấy.
Mặc dù Bối Giang Thành không muốn thừa nhận, nhưng Chu Nghiêu Uẩn xác thực rất anh tuấn, là thuộc về loại anh tuấn sáng sủa. Cùng Bối Giang Thành loại này dễ dàng làm nổi lên người khác tà niệm xinh đẹp tuyệt trần bất đồng, Chu Nghiêu Uẩn giống như mới là kỵ sĩ chân chính.
Bất quá bây giờ, hết thảy đều đã không quan trọng.
Bối Giang Thành đi tới, gọi một ly cà phê, một cốc sữa, sau đó đẩy cốc sữa tới trước mặt Chu Nghiêu Uẩn, cậu ta nói: “Uống đi.”
Đôi mắt Chu Nghiêu Uẩn hơi rủ xuống, nhìn về phía cốc thủy tinh chứa sữa trên bàn, cậu nói: “Bối Giang Thành, mày tới một mình?”
Bối Giang Thành cười cười: “Tao không cần mang theo những người khác.” Người Chu Nghiêu Uẩn mang, cũng đã đủ cho cậu ta dùng.
Chu Nghiêu Uẩn ồ một tiếng, bưng sữa lên, từng ngụm từng ngụm uống cạn. Đây thật ra là sỉ nhục của Bối Giang Thành đối với Chu Nghiêu Uẩn, bởi vì mười mấy ngày trước lúc Bối Giang Thành mang đi Quý Trần Ai, cốc sữa kia, chính là Chu Nghiêu Uẩn đút cho Quý Trần Ai uống.
Bối Giang Thành hỏi: “Sữa uống ngon không?”
Ánh mắt Chu Nghiêu Uẩn nhàn nhạt, giống như không chút nào cảm thấy Bối Giang Thành đang gây hấn với cậu, cậu nói: “Uống ngon.”
Bối Giang Thành xì cười một tiếng, cậu ta nói: “Lại thêm cốc nữa chứ?”
Chu Nghiêu Uẩn nói không cần.
Bối Giang Thành nói: “Anh ấy gửi tin nói mày đừng tới gặp tao, mày không nhìn thấy?”
Chu Nghiêu Uẩn nói tao đương nhiên nhìn thấy.
Bối Giang Thành nói, mày đã nhìn thấy, vậy tại sao mày còn muốn tới đây?
Chu Nghiêu Uẩn nghe được câu này, đột nhiên nở nụ cười, nét cười của cậu vô cùng xán lạn, lại mang sự ôn như đặc biệt của đàn ông, nhưng nội dung cậu nói lại là: “Tao không tới đây, làm sao giết chết mày được.”
itsukahikari.wordpress.com
Buổi tối ngày hôm ấy Quý Trần Ai không ngủ được, việc anh có thể làm, cũng đã làm, nhưng việc nên phát sinh, vẫn còn đang xảy ra. Anh nhớ tới biểu tình của Chu Nghiêu Uẩn lúc rót sữa tươi cho anh uống, lạnh lùng như vậy, xa lạ như vậy, mà chính biểu tình như vậy, có lẽ là ký ức cuối cùng của anh về Chu Nghiêu Uẩn.
Bối Giang Thành sẽ không bỏ qua cho Chu Nghiêu Uẩn, điểm này Quý Trần Ai vô cùng rõ ràng. Trên người Bối Giang Thành, Quý Trần Ai đã không còn nhìn thấy lý trí của một người bình thường, chỉ có thể nhìn thấy sự điên cuồng thuộc về người điên. Trong mắt Bối Giang Thành, thế giới này đều là dơ bẩn, chỉ có Quý Trần Ai cứu rỗi cậu ta, mới đáng giá để cậu ta yêu. Mà người nhà họ Chu làm thương tổn người người cậu ta yêu, tất cả đều phải chết.
Chu Nghiêu Uẩn cô cả tự mình hại mình mà chết, cô hai tự thiêu bỏ mạng, hiện tại rốt cuộc rơi xuống nhà Chu Nghiêu Uẩn.
Quý Trần Ai nhớ tới ánh mắt Bối Giang Thành lúc rời đi, cảm nhận được một loại uể oải khó mà diễn tả được bằng lời, anh ngồi ở mép giường, đem một rổ hoa quả kia từng cái một đập tới vách tường trắng như tuyết, mãi đến khi đập xong toàn bộ, mới ngừng tay.
Nhìn đầy vết bẩn các dạng trên vách tường, Quý Trần Ai mới nói: “Tiểu Thất, Chu Nghiêu Uẩn sẽ chết?”
Tiểu Thất không lên tiếng.
Quý Trần Ai lại nói: “Tiểu Thất?”
Vẫn không có đáp lại.
Quý Trần Ai ngây ngẩn cả người, nhưng mà dù anh có kêu gọi đến thế nào, Tiểu Thất vẫn luôn tồn tại ở trong đầu anh kia, không hề xuất hiện lại, giống như tất cả trước kia đều là ảo giác của anh.
Quý Trần Ai từ trên giường đứng dậy, chân của anh thật sự đi được, tất cả những thứ này cũng không phải ảo giác, vậy nhưng Tiểu Thất đây? Tiểu Thất đi đâu rồi?
Quý Trần Ai cảm thấy sâu trong nội tâm có chút hốt hoảng, loại tâm tình này đã rất lâu không xuất hiện. Bởi vì chỉ cần có Tiểu Thất, bất luận dạng tuyệt cảnh* gì, dường như đều có biện pháp giải quyết, nhưng bây giờ, thật sự chỉ còn dư lại một mình anh.
(*: bước đường cùng, tình thế không lối thoát.)
Cánh cửa đột nhiên vang lên tiếng mở, Quý Trần Ai nhìn về phía cửa, thấy được một thân ảnh ngược sáng, thân ảnh dần dần tới gần, rốt cuộc hiện ra rõ ràng trước mặt Quý Trần Ai.
Người khác đột ngột xuất hiện lộ ra nụ cười chiêu bài như ánh mặt trời, cậu nói: “Ca ca, anh đừng sợ, em tới đón anh.”
Trong nháy mắt này, nước mắt Quý Trần Ai bỗng nhiên rơi xuống, anh kéo dây xích thật dài, nặng nề ôm lấy người kia, sau đó kêu lên: “Tiểu Uẩn!!!”
Chu Nghiêu Uẩn không có chết, như vậy người chết, biến thành ai?