Edit: Koliz
Beta: Koliz [2016.12.03]
Chu Nghiêu Uẩn khi về đến nhà, nhìn thấy chính là một phòng hỗn độn
Trên giường dưới đất, thậm chí trên người Quý Trần Ai đều dính đầy vết máu, nhìn từ lượng máu, gần như có thể xác định là đã xảy ra vấn đề liên quan tới mạng người, nhưng Chu Nghiêu Uẩn lại phát hiện Quý Trần Ai ngồi ở xe lăn, đang gõ bàn phím.
Quý Trần Ai không đóng cửa, nghe được âm thanh Chu Nghiêu Uẩn đẩy cửa vào, bèn xoay người cười cười với cậu: “Đã về?”
“Ca…” Giọng Chu Nghiêu Uẩn có chút run rẩy: “Xảy ra chuyện gì? Anh bị thương? Lưu Tử Minh đâu?” Cậu mới vừa chơi xong bóng rổ trở về, còn mặc áo thể thao, nhìn thấy tình cảnh như vậy, bóng rổ trong tay trực tiếp rơi xuống đất.
Quý Trần Ai nói: “Cậu ta có việc đi trước.”
itsukahikari.wordpress.com
Chu Nghiêu Uẩn hiển nhiên không tin Quý Trần Ai, cậu vội vàng đi tới, muốn kiểm tra thân thể Quý Trần Ai: “Trên người anh có phải là bị thương không? Rốt cuộc là làm sao vậy?”
Quý Trần Ai lắc lắc đầu: “Anh không sao, máu này không phải của anh.”
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Đó là máu của Lưu Tử Minh? Ca… Anh mau nói cho em biết, đến cùng là làm sao vậy?” Trong phòng tràn ngập mùi tanh tưởi của máu, chăn ga trên giường cũng bị máu thấm ướt, Quý Trần Ai chỉ rửa sạch máu trên tay và mặt, trên quần áo anh còn có những mảng lớn màu đỏ.
Quý Trần Ai nói: “Anh có thể không nói cho em được không?”
Biểu tình Chu Nghiêu Uẩn cứng lại, cậu nói: “Ca, tại sao?”
Ánh mắt Quý Trần Ai dời khỏi người Chu Nghiêu Uẩn, lại tiếp tục nhìn chăm chú vào máy tính: “Bởi vì anh cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.”
Quý Trần Ai không chịu nói, Chu Nghiêu Uẩn cũng không hỏi điều mình muốn hỏi nữa, cậu trầm mặc một lát, sau đó liền cầm điện thoại lên gọi tới Lưu Tử Minh.
Tút tút vài tiếng, điện thoại câu thông, Chu Nghiêu Uẩn trực tiếp hỏi: “Tử Minh, hai người đã xảy ra chuyện gì?”
Đầu bên kia điện thoại không có bất kỳ âm thanh gì, sau khi Chu Nghiêu Uẩn hỏi vài câu, cậu nghe được một tiếng gào thét hoảng sợ, rồi điện thoại lập tức bị ngắt.
Chu Nghiêu Uẩn nhìn khắp phòng hỗn loạn, cùng Quý Trần Ai mặt không chút biểu cảm, không biết vì sao, sau lưng có chút lạnh, cậu bỗng nhiên cảm thấy Chu Nghiêu Cần lúc này, lại có vẻ xa lạ như vậy.
Quý Trần Ai nghe Chu Nghiêu Uẩn gọi điện thoại, thấy cậu cúp điện thoại, lúc này mới xoay người, nhàn nhạt nói với cậu: “Lưu Tử Minh vẫn luôn có ý đồ hèn hạ với anh.”
Chu Nghiêu Uẩn ngây ngẩn cả người: “Cái gì?”
Quý Trần Ai nói: “Cậu ta là một tên biến thái, tiếp cận em, chính là vì anh.”
Khuôn mặt Chu Nghiêu Uẩn lúc này là khiếp sợ, trong khiếp sợ, lại có mùi vị phẫn nộ cùng ủy khuất: “Ca, tại sao anh không nói cho em biết sớm hơn một chút?”
Quý Trần Ai nghĩ, anh làm sao biết được, vì sao Chu Nghiêu Cần không nói cho em ấy hả, có thể do cảm thấy quá khuất nhục nên không cách nào mở miệng, hoặc là do không muốn liên lụy tới Chu Nghiêu Uẩn, cho nên anh ta lựa chọn trầm mặc.
Quý Trần Ai nói chuyện này, hóa giải xung kích của Chu Nghiêu Uẩn đối với vết máu trước mắt, cậu gọi điện thoại tới nhà Lưu Tử Minh, sau khi xác định Lưu Tử Minh đã trở về thì không truy hỏi chuyện này nữa, mà là một mình yên lặng thu thập giường chiếu, lại đem chăn ga dính máu vứt ra ngoài.
Chu Nghiêu Uẩn sau khi làm xong tất cả mọi việc, nói với Quý Trần Ai: “Ca, tắm rửa một cái, thay quần áo khác đi?”
Quý Trần Ai tiện tay đóng trang web, gật gật đầu.
Lần này thời điểm tắm, Chu Nghiêu Uẩn rất chăm chú, cậu dường như rất lo lắng trên người Quý Trần Ai có vết thương, vì vậy thật nghiêm túc kiểm tra một lần, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Quý Trần Ai cũng không ngại để lộ thân thể mình trước mặt Chu Nghiêu Uẩn, anh dựa vào bồn tắm, thổi xà phòng trên tay, Chu Nghiêu Uẩn nhìn thấy dáng vẻ ấy của anh, giữa chân mày thiếu đi một nửa u buồn, cậu trầm mặc một lát rồi nói: “Ca, nếu lần sau anh gặp phải chuyện gì, nhất định phải nói cho em biết, được không?”
Quý Trần Ai liếc nhìn Chu Nghiêu Uẩn một cái, sau đó gật đầu.
Tắm xong, Chu Nghiêu Uẩn ôm Quý Trần Ai về phòng ngủ của mình, phòng ngủ Quý Trần Ai hiện tại rất hỗn loạn, trên sàn nhà còn có vết máu, tối nay căn bản không thể ở được.
Chu Nghiêu Uẩn bảo Quý Trần Ai cùng cậu chen chúc một tối, Quý Trần Ai không từ chối.
Hai anh em ở cùng một chỗ, Chu Nghiêu Uẩn gánh vác nhiệm vụ chăm sóc anh trai cậu, nấu cơm, giặt quần áo, làm việc nhà, cậu cũng không như những thiếu niên mười bảy mười tám tuổi khác, trên người không hề có một chút táo bạo nên có ở độ tuổi này, trái lại vô cùng điềm tĩnh, dường như chẳng ngại anh trai cậu lạnh lùng.
Buổi tối, Chu Nghiêu Uẩn quét dọn sạch sẽ phòng ngủ Quý Trần Ai, còn nói rõ ban ngày sẽ tìm thời gian đi mua ga trải giường, lúc này mới tắm rửa sạch sẽ, bò lên giường.
Thân thể Quý Trần Ai rất nhỏ gầy, coi như nếu có thể đứng lên, đoán chừng chỉ miễn cưỡng được một mét bảy, nằm ở trên giường nhìn như đứa nhóc, lúc này đang cầm một quyển sách đọc.
Chu Nghiêu Uẩn liếc mắt nhìn Quý Trần Ai một cái, nói: “Ca, tối nay còn chưa có xoa bóp.”
Quý Trần Ai lúc này mới nhớ tới, mỗi ngày Chu Nghiêu Uẩn đều xoa bóp cho anh, vì vậy anh yên lặng gật đầu.
Chu Nghiêu Uẩn cởi quần Quý Trần Ai xuống, sau đó từ gốc đùi, bắt đầu xoa bóp, từ trên xuống dưới đều vô cùng thuần thục nghiêm túc, bất luận địa phương dễ bị sơ sót nào cũng đều không buông tha.
Chu Nghiêu Uẩn xoa bóp hơn một giờ, mãi đến tận lúc thân mình cũng bắt đầu toát mồ hôi, mới nói: “Ca, mệt rồi sao?”
Quý Trần Ai quả thật buồn ngủ, anh thấy Chu Nghiêu Uẩn dưới ánh đèn tối tăm, mang theo gương mặt mỉm cười, không biết vì sao lại có loại cảm giác không thật, có một đứa em trai như vậy, Chu Nghiêu Cần vốn nên hạnh phúc mới phải.
Quý Trần Ai nói: “Ừ, em cũng ngủ sớm một chút đi.”
Chu Nghiêu Uẩn tập luyện cả ngày, buổi tối trở về còn làm nhiều việc nhà như vậy, vào lúc này đã sớm mệt mỏi rồi, cậu làm mát người, sau đó nằm vật xuống bên cạnh Quý Trần Ai, nặng nề ngủ mất.
Quý Trần Ai thấy thế vươn tay vặn nhỏ đèn, sau đó hỏi Tiểu Thất trong đầu mình: “Cậu có phải vẫn còn ký ức chưa đưa cho tôi?”
Tiểu Thất không lên tiếng.
Quý Trần Ai nói: “Sau này tôi lại gặp chuyện như vậy, cậu phụ trách?”
Tiểu Thất nói: “Sẽ không đâu, tin tôi đi…”
Quý Trần Ai nói: “Cậu quả nhiên vẫn còn ký ức không cho tôi xem, Tiểu Thất, kể cả cậu không cho tôi xem, tôi sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải.”
itsukahikari.wordpress.com
Tiểu Thất có vẻ vô cùng oan ức, nó nói: “Đây là người tạo ra tôi biên soạn chương trình, tôi không cách làm trái, ký ức không cho cậu xem đều là mấy cái siêu nhiều năng lượng tiêu cực đến mức nghiêm trọng…”
Quý Trần Ai nghe vậy, cũng biết mình là không khuyên nổi cái hệ thống này, anh bỏ sách xuống, tắt đèn: “Được rồi, ngủ ngon.”
Tiểu Thất yếu ớt lên tiếng: “Ngủ ngon.”
Quý Trần Ai nhắm mắt lại, trong lòng nghĩ đến, cuộc sống của Chu Nghiêu Cần, quả nhiên không hề tốt như anh biết, nhưng nếu như anh là Chu Nghiêu Cần, có đứa em trai như Chu Nghiêu Uẩn, chắc chắn sẽ không lựa chọn tự sát.
Ngày hôm sau, Quý Trần Ai tỉnh trước Chu Nghiêu Uẩn, anh vừa mở mắt ra, liền thấy ánh mặt trời vàng nhạt chiếu trên sàn nhà, thoạt nhìn vừa ấm áp vừa đáng yêu.
Quý Trần Ai chợt nhớ tới khi còn bé, Trầm Thư Nhã từng nói với anh, tất cả mọi người trên thế giới đều thích mặt trời, bởi vì mặt trời khiến người ta cảm nhận được ấm áp, nếu như anh giống mặt trời cũng nguyện ý vì người khác trả giá như vậy, cũng sẽ có rất nhiều người yêu quý anh.
Trầm Thư Nhã nên sống bên trong đồng thoại, bởi vì chỉ có ở đồng thoại, tất cả người tốt, mới có thể đều có một kết cục tốt đẹp.
Mặt trời cũng chẳng phải trả giá gì, nó chỉ là tồn tại dựa theo cách thức của chính mình, bạn áp sát quá gần, sẽ bị nó hòa tan như thường, cái gọi là trả giá, chẳng qua là nhân loại thừa hơi tưởng tượng nó.
Chu Nghiêu Uẩn cũng tỉnh rồi, cậu nói: “Ca, em mang anh ra ngoài đi dạo nhé? Thuận tiện đi mua ga giường.”
Ngày hôm nay là chủ nhật, thời tiết rất đẹp, ra ngoài đi dạo là vô cùng hợp lý, vậy nên Quý Trần Ai đồng ý.
Vì vậy sau khi ăn xong điểm tâm, Chu Nghiêu Uẩn đẩy Quý Trần Ai ra cửa, bọn họ chuẩn bị đi bộ tới trung tâm thương mại phụ cận, khoảng cách không tính quá xa, cũng chỉ mất mười mấy phút.
… Hai người đi song song, đều làm người khác hết sức chú ý, có người lặng lẽ nhìn, có người thế nhưng lại vô cùng trực tiếp quăng ánh mắt tò mò tới, Quý Trần Ai đã quen, cho nên biểu tình vẫn chưa có biến hóa, ngược lại trong ánh mắt Chu Nghiêu Uẩn xuất hiện một chút buồn bực, giống như hết sức bất mãn với ánh nhìn của những người khác.
Đến khu thương mại, Quý Trần Ai nói: “Anh tới tiệm cà phê chờ em, em chọn xong ga giường rồi hẵng tới tìm anh.” Trong khu thương mại khá đông người, hơn nữa lên xuống không tiện, anh cũng lười đi.
Chu Nghiêu Uẩn do dự một chút, sau đó đồng ý, lập tức đẩy Quý Trần Ai vào một tiệm cà phê, gọi đồ uống cùng vài món điểm tâm, lại dặn dò Quý Trần Ai một phen, lúc này mới rời đi.
Quý Trần Ai móc ra cái iPad từ trong túi, đang chuẩn bị bắt đầu xem tin tức, mu bàn tay bỗng nhiên truyền đến xúc cảm bộ lông mềm mại, anh nghiêng đầu nhìn, phát hiện là một con chó to màu trắng há to miệng thập phần vui vẻ.
Con chó bự kia há miệng lè lưỡi, thoạt nhìn giống như đang mỉm cười, Quý Trần Ai đưa tay xoa đầu nó, hỏi: “Chủ của mày đâu?”
Bên trong tiệm cà phê không có người nào mới đến, con chó này vừa nãy cũng không ở trong cửa tiệm, hiển nhiên là vừa mới chạy vào.
Chó bự đương nhiên sẽ không trả lời Quý Trần Ai, nó dường như rất thích Quý Trần Ai, liếm tay Quý Trần Ai vài cái.
Quý Trần Ai có chút bất đắc dĩ, vừa nãy anh đã rửa sạch tay chuẩn bị ăn, lúc này tay bẩn, tự mình đi rửa tay khá phiền phức.
Chó bự một chút cũng không nhìn ra nó đang quấy nhiễu Quý Trần Ai, nó đem ánh mắt hướng về bánh ngọt đặt trên bàn Quý Trần Ai, nước miếng bắt đầu chảy xuống.
Quý Trần Ai: “…” Anh không biết chó có thể ăn được bánh ngọt không, mà nhìn trên cổ con chó bự này còn đeo vòng, hẳn là không cẩn thận đi lạc, bất quá nói đi nói lại, chó có thể đi vào khu thương mại?
Ngay tại thời điểm Quý Trần Ai xoắn xuýt, một giọng đàn ông bỗng nhiên vang lên: “Bát Bảo Đường, mày lại chạy loạn rồi.”
Quý Trần Ai theo âm thanh nhìn sang, thấy được một người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ vuông, cười ôn hòa, chiều cao của anh ta so với Chu Nghiêu Uẩn còn hơn mấy phần, cho dù đứng cách Quý Trần Ai khá xa, lại khiến Quý Trần Ai cảm giác được áp bách.
Người đàn ông kia đi tới, cài sợi giây trên tay vào cái vòng, đối với Quý Trần Ai cười nói: “Thật ngại, tôi vừa mới xoay người, nó đã chạy mất.”
Quý Trần Ai lắc đầu, ý bảo không sao.
Anh ta tiếp tục nói: “Có cần đi rửa cái tay không? Vừa nãy tôi thấy Bát Bảo Đường liếm cậu một chút.”
Người này cũng cẩn thận, Quý Trần Ai nói: “Vậy thì làm phiền anh rồi.”
Người đàn ông nọ một tay dắt chó, một tay đẩy Quý Trần Ai, hai người đồng thời tiến vào phòng vệ sinh, anh ta vẫn đứng bên cạnh Quý Trần Ai, thấy Quý Trần Ai rửa tay xong, giúp anh xé khăn giấy lau tay.
itsukahikari.wordpress.com
Quý Trần Ai nói: “Chó cũng có thể vào nơi này?” Anh ngay từ đầu phát giác ông chủ tiệm cà phê dường như đối với con chó này cũng không kinh sợ, bao gồm cả bảo an cùng nhân viên vệ sinh đều không có biểu thị dị nghị đối với con chó.
Anh ta chỉ cười cười: “Hôm nay tính là ngoại lệ đi, nó tới bệnh viện kiểm tra một chút, tôi vốn định mang nó về nhà luôn, kết quả đột nhiên có chút việc, không thể làm gì khác ngoài đem nó theo tới.”
Vừa nói, anh ta vừa đẩy Quý Trần Ai trở về tiệm cà phê: “Ngày hôm nay thật ngại ngại, mấy món này tôi mời.”
Không chờ Quý Trần Ai từ chối, anh ta cười cười thanh toán hóa đơn, sau đó dắt Bát Bảo Đường rời đi.
Quý Trần Ai chỉ coi đây là một bước nhạc đệm không quan trọng, anh bưng cà phê lên nhấp một ngụm, bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông vừa nãy hình như có hơi quen mắt…