Edit: Koliz
Lỗ Tương Minh không nghĩ tới hắn sẽ nghe được hai chữ này từ trong miệng Quý Trần Ai, nhưng thực tế sau khi nghe xong, lại không cảm thấy kinh ngạc quá lớn.
Hắn nhìn Quý Trần Ai, nói: “Cậu không có bị thương chứ?”
Quý Trần Ai lắc lắc đầu, rút khẩu súng từ trong túi quần ra ném cho Lỗ Tương Minh: “Đi thôi, qua chỗ cha anh bên kia.”
Lỗ Tương Minh sâu sắc liếc nhìn Quý Trần Ai một cái, sau đó gật đầu.
Lỗ Tương Minh không biết Quý Trần Ai dùng phương pháp gì để lấy được những tin tức này, cũng không biết người ở bên trong rốt cuộc chết như thế nào, nhưng hắn lại không một chút quan tâm, bởi vì mỗi người đều có bí mật, rất nhiều lúc, quan tâm kết quả cũng là đủ rồi.
Quý Trần Ai cùng Lỗ Tương Minh đi bắt taxi, sau đó đuổi tới vị trí của cha Lỗ Tương Minh.
Từ chỗ những người đó biết được, cha của Lỗ Tương Minh đã gặp phải không ít tội, tình huống cụ thể Quý Trần Ai nhưng không có hỏi, bởi vì anh biết, dù cho anh có hỏi cũng sẽ không thay đổi được gì.
Chỉ cần biết cha Lỗ Tương Minh, Lỗ Dư Quang còn sống, như vậy là đủ rồi.
Lỗ Dư Quang bị giam ở vùng ngoại ô tương đối xa xôi, dựa theo kế hoạch của những kẻ buôn ma túy kia, bọn họ dự định giải quyết Lỗ Tương Minh tại đây, sau đó sẽ ra tay với người nhà của hắn, cuối cùng đạt được mục đích thị uy đối với người nằm vùng.
Bất quá toàn bộ mọi thứ hiện tại đều bị Quý Trần Ai làm rối loạn, Lỗ Tương Minh chẳng những không chết ở chỗ này, trái lại còn hỏi ra vị trí của cha hắn.
Lúc trên xe taxi, Quý Trần Ai nói cho Lỗ Tương Minh những việc liên quan tới người bán đứng hắn.
Bởi vì sự tình những kia người biết cũng không nhiều, cho nên vẫn chưa có quá nhiều manh mối, thế nhưng những tin tức này, đối với Lỗ Tương Minh mà nói đã vô cùng quan trọng.
Tiểu Thất còn thừa dịp công phu này nói cho Quý Trần Ai, nói anh lại có giá trị năng lượng nhập trướng.
Sau khi giá trị năng lượng đạt đến cấp hai, Quý Trần Ai vẫn luôn không thể nhìn thấy mốc kinh nghiệm năng lượng cấp ba, cho nên hiện tại tạm thời không biết chính năng lượng cấp ba cần bao nhiêu.
Tiểu Thất nhắc anh sau khi mấy người kia chết đi, có tới trên dưới 10 nghìn giá trị chính năng lượng gia nhập, nhưng Quý Trần Ai vẫn không nhìn thấy mốc kinh nghiệm cấp ba, bởi vậy có thể thấy được, kinh nghiệm cấp ba cần chỉ sợ là gấp mấy lần hai cấp.
Người của Chu Nghiêu Cần vẫn còn tiếp tục bám theo Quý Trần Ai, bọn họ nhận được mệnh lệnh không cần can thiệp vào Quý Trần Ai, trừ phi tự bản thân Quý Trần Ai yêu cầu, hoặc là thời điểm có nguy hiểm rõ rệt.
Lỗ Tương Minh nhìn thấu thân phận của Quý Trần Ai không đơn giản, nhưng lại không nghĩ rằng, trên người bạn học của em gái cư nhiên lại có nhiều bí mật như vậy.
itsukahikari.wordpress.com
Trước lúc đến vùng ngoại thành, Quý Trần Ai gọi điện cho Chu Nghiêu Uẩn.
Chu Nghiêu Uẩn nhận được điện thoại của Quý Trần Ai quả thực có chút được sủng mà kinh sợ, cậu nói: “Ca ca, xảy ra chuyện gì?”
Quý Trần Ai nói: “Mấy người em phái tới kia, biết đánh nhau chứ?”
Chu Nghiêu Uẩn ôn nhu nói: “Người phái tới chỗ ca ca, đều là tốt nhất.”
Quý Trần Ai ừ một tiếng, lại nói: “Có thể bảo bọn họ giúp một chuyện không?”
Chu Nghiêu Uẩn nói: “Đương nhiên có thể, nếu không bọn họ có tác dụng gì.”
Lại cùng Chu Nghiêu Uẩn tán gẫu một chút có không, Chu Nghiêu Uẩn nói cậu sẽ rất nhanh trở về nước, nhưng thời gian cụ thể còn chưa biết, đến lúc đó sẽ gọi Quý Trần Ai đi đón cậu.
Quý Trần Ai toàn bộ đều nhất nhất đáp lại, rồi nói mình còn có việc, hai ngày nữa lại gọi điện chậm rãi tán gẫu.
Lỗ Tương Minh nghe Quý Trần Ai bình tĩnh đối thoại như thế, tâm tình phá lệ phức tạp, nhớ rõ năm đó lúc hắn lần đầu tiên làm nhiệm vụ thời, tay run đến mức súng cũng cầm không chắc, chớ nói chi là bình tĩnh tự nhiên.
Quý Trần Ai chú ý tới ánh mắt của Lỗ Tương Minh, anh bất đắc dĩ nói: “Lỗ Du Du có phải không nói cho anh biết, ta cũng đã hơn hai mươi tuổi?” Anh tuy rằng lớn lên non nớt, nhưng xác thực không phải học sinh.
Lỗ Tương Minh sững sờ: “Cậu hơn hai mươi tuổi?” Nếu nói Quý Trần Ai nhỏ hơn Lỗ Du Du hắn cũng hoàn toàn tin tưởng.
Quý Trần Ai nói: “Không sai, hơn hai mươi.” Anh dừng lại một chút, sau đó lại nói, “Cho nên dựa theo tuổi tác mà nói, kỳ thực tôi và anh cũng không kém là bao nhiêu.”
Lỗ Tương Minh tuy nhìn vẻ người lớn, nhưng thực ra cũng chỉ lớn hơn Lỗ Du Du bảy tuổi, hiện tại là hai mươi bốn, khôg so với Quý Trần Ai không hề quá lớn.
Lỗ Tương Minh lại không tin Quý Trần Ai, hắn nói: “Cậu thật sự thành niên?”
Quý Trần Ai nói: “Đương nhiên.” —— được rồi, thật ra anh xác thực mới mười mấy tuổi, thế nhưng cái này có quan trọng không?
Vì vậy biểu tình của Lỗ Tương Minh càng thêm không được tự nhiên, hắn muốn nói gì đó, cũng đành đem lời nuốt xuống.
Quý Trần Ai nói: “Tại sao anh lại muốn nằm vùng?” Từ chi phí ăn mặc của Lỗ Du Du có thể nhìn ra, điều kiện gia đình bọn họ khẳng định không tệ, hơn nữa vị trí thành phố bọn họ cũng không gần biên cảnh, theo lý thuyết dù là làm cảnh sát, cũng không cần làm một cảnh sát nằm vùng.
Lỗ Tương Minh nghe vậy, trong ánh mắt lại dấy lên một ngọn lửa, hắn nói: “Thầy giáo của tôi, là bị bọn buôn ma túy bắn chết.”
Quý Trần Ai nhìn biểu tình của Lỗ Tương Minh, cũng đã hiểu tại sao hắn lại cố chấp muốn đi nằm vùng.
Lỗ Tương Minh nói: “Tôi cũng không nghĩ rằng, chính mình sẽ đi vào con đường như vậy, thế nhưng nếu như trở lại lúc trước, tôi cũng sẽ lựa chọn giống vậy.” Chống lại áp lực gia đình tiếp tục kiên trì tín ngưỡng của chính mình.
Ngón tay Quý Trần Ai nhẹ nhàng gõ lên cửa kính xe, càng thêm đồng ý với cái nhìn của Tiểu Thất —— nhân loại quả nhiên là sinh vật phức tạp, có người nghĩ tất cả biện pháp để làm việc xấu, cũng có người nghĩ tất cả biện pháp bắt lấy người làm việc xấu.
Trước lúc đến mục tiêu, Quý Trần Ai để Tiểu Thất tuần tra địa điểm những người kia nói có camera thu hình hay không, Tiểu Thất kiểm tra một chút, nói là lối đi bộ gần đó có, thế nhưng cách địa điểm khá xa.
Quý Trần Ai lại để cho Tiểu Thất kiểm tra video mấy ngày trước, cuối cùng xác nhận trong phòng hiện tại đến cùng có mấy người.
Người trong trong ngõ hẻm số 72 phố Tây Hà, nói với Quý Trần Ai lần này bọn họ tổng cộng có mười mấy người, bốn người bọn họ ở chỗ đó tóm Lỗ Tương Minh, có hai người mang Lỗ Dư Quang đi, còn những người khác ở đây bọn họ cũng không rõ.
Bất quá tuy rằng bọn họ biết không nhiều, thế nhưng cũng khai ra người cầm đầu lần hành động này, nói bọn họ gọi người kia là Trần ca, là tâm phúc của lão đại bọn họ, có người nói vẫn thường hành động với Lỗ Tương Minh một đoạn thời gian, lần này là cố ý tới lấy mạng Lỗ Tương Minh.
Lúc Quý Trần Ai nói đến cái tên “Trần Giang”, biểu tình của Lỗ Tương Minh lần thứ hai có biến hóa, thần sắc hắn lập tức căng thẳng lên, giống như vô cùng mẫn cảm với cái tên này.
Quý Trần Ai nói: “Người quen?”
Lỗ Tương Minh buồn buồn ừ một tiếng, hắn nói: “Thời điểm tôi vừa mới tiến vào, chính là anh ta mang tôi.” —— vừa mới tiến vào, là chỉ Lỗ Tương Minh vừa bắt đầu nằm vùng.
Quý Trần Ai nhàn nhạt nói: “Sẽ rất khó xử.” Là người đều có tình cảm, thời gian năm năm, coi như là nằm vùng, cũng đủ để sinh ra một ít ràng buộc, thế nhưng loại ràng buộc này cũng không thể ngăn cản Lỗ Tương Minh tiến bước.
Lỗ Tương Minh nói: “Cũng khó trách.” Kỳ thực lúc hắn quyết định nằm vùng, cũng đã có giác ngộ, chuyện này một khi đưa ra ngoài ánh sáng, khả năng tuyệt không dễ dàng.
Quý Trần Ai thở dài, không hỏi lại Lỗ Tương Minh thứ liên quan với chuyện này, anh đã dùng thánh quang của thánh nhân vừa nãy mất rồi, cho nên sau này dù thời gian cấp bách, anh cũng không thể mở ra thứ gian lận nghịch thiên này, điều này cũng làm cho chỉnh chuyện tràn đầy sự không chắc chắn.
Sau khi hai người trầm mặc nửa phút, Quý Trần Ai mới lại nói: “Vừa nãy tôi dò xét qua, chỗ cha anh đang ở, có khoảng năm người.” —— một nam một nữ phía ngoài cục cảnh sát kia, cũng là hai trong số mười mấy người kia, cho nên hiện nay trông coi cha của Lỗ Tương Minh, nhiều nhất cũng chỉ là năm.
Lỗ Tương Minh gật đầu, Quý Trần Ai đưa cho hắn một khẩu súng, cũng coi như là có vũ khí.
Trên xe taxi, âm thanh đối thoại của hai người đều rất nhỏ, tận lực không khiến tài xế taxi chú ý tới, Quý Trần Ai hạ kính xe xuống nhìn về phía sau, sau đó nói với Lỗ Tương Minh: “Đợi lát nữa còn có mấy người đến giúp, lúc đó các anh thương lượng qua xem xử lý như thế nào đi.” Quý Trần Ai cũng không phải người thích cậy mạnh, anh về phương diện này khẳng định không lành nghề như Lỗ Tương Minh.
Lỗ Tương Minh nghe vậy sững sờ: “Người giống như cậu?”
Quý Trần Ai nghe thấy câu này, có chút dở khóc dở cười, cái gì gọi là người giống như anh chứ, anh nói: “Tôi giống như anh, cũng là người bình thường.”
Lỗ Tương Minh tỏ vẻ lúng túng, muốn giải thích bản thân không phải là ý đó, lại sợ Quý Trần Ai cả nghĩ quá.
Quý Trần Ai cũng không dễ giận như vậy, nhìn thấy sắc mặt Lỗ Tương Minh, chỉ cười cười, anh nhẹ giọng nói: “Được rồi, bị anh phát hiện, vậy thì không có biện pháp, thực ra tôi là người ngoài hành tinh…”
Biểu tình của Lỗ Tương Minh càng thêm kỳ quái, có chút muốn cười, lại không thể cười lớn ra. Hắn không phải là người cổ hủ, cho nên hiển nhiên cũng có thể tiếp thu trên thế giới này vài việc bản thân không hiểu biết, miệng vết thương trên người hắn, chính là đáp án có thành ý nhất mà Quý Trần Ai cho hắn.
Quý Trần Ai đứng ở bên phía hắn, như vậy là đủ rồi.
Ngày đó, chỉ là tiền taxi bỏ ra mất mấy trăm, lúc xuống xe Quý Trần Ai còn đùa với Lỗ Tương Minh, hỏi anh có thể không chi trả tiền vé hay không, Lỗ Tương Minh nói lấy hóa đơn ra không phải không có cách nào quỵt.
Quý Trần Ai bất đắc dĩ nói mình cũng không có hóa đơn, Lỗ Tương Minh lúc này biểu thị không có hóa đơn là không được.
Mặc dù đang nói đùa, nhưng bầu không khí giữa hai người cũng không thoải mái, số điện thoại đám người đi theo Quý Trần Ai mà Chu Nghiêu Uẩn cho, Quý Trần Ai sau khi xuống xe liền bấm số này.
Tiếp đến người Quý Trần Ai gọi dường như cũng không kinh sợ, hỏi Quý Trần Ai tình huống cụ thể xong, liền nói xin chờ một chút.
Sau ba phút, đám người kia đã tới trước mặt Quý Trần Ai.
Lỗ Tương Minh là cảnh sát, ánh mắt đương nhiên sắc bén, lúc nhìn đến mấy người Quý Trần Ai gọi tới, liền nhìn ra rõ ràng thân phận của mấy người này tuyệt đối không phải bảo tiêu đơn giản —— ít nhất không phải bảo tiêu bình thường, bởi vì bảo tiêu bình thường, tuyệt đối sẽ không giết người.
Quý Trần Ai ngược lại không cảm thấy mấy người này có cái gì đặc biệt, bất quá Chu Nghiêu Uẩn trong điện thoại thể hiện ra tự tin đối với thực lực của mấy người này, nói với Quý Trần Ai, muốn xử lý tiểu đội mười người trở xuống là hoàn toàn không có vấn đề, còn nói Quý Trần Ai đừng tham gia, chờ sự tình kết thúc rồi hẵng đi vào miễn cho bị ngộ thương.
Chu Nghiêu Uẩn nhưng đã nói qua với mấy người này, sau khi Quý Trần Ai đơn giản miêu tả sự việc một lần, bốn người kia bắt đầu lập ra kế hoạch.
Lỗ Tương Minh thế nhưng lại không được tính vào bên trong kế hoạch của bọn họ, hắn vốn còn có điều muốn nói, nhưng lúc nhìn những người kia lấy vũ khí cấm ra, hắn liền quyết định hay là như trước cái gì cũng đừng nói nữa.
Lúc này đã là buổi chiều, mặt trời xán lạn sau một ngày bắt đầu từ từ rơi vào bên trong đường chân trời, mặt đất bị nướng tỏa ra khí nóng khiến người có chút váng đầu hoa mắt, Quý Trần Ai, nhìn mấy người kia dăm ba câu nói xong, rồi chuẩn bị lên.
Ngược lại Lỗ Tương Minh lúc cuối cùng hỏi một câu có cần hắn hỗ trợ không?
Mấy người kia liếc nhìn Lỗ Tương Minh một cái, sau đó nói: “Cậu bảo vệ tốt cậu ấy là được rồi.” Cậu ấy này, dĩ nhiên là chỉ Quý Trần Ai.
Lỗ Tương Minh liếc mắt nhìn Quý Trần Ai một cái, chỉ thấy nụ cười xán lạn trên mặt Quý Trần Ai, nhưng không biết thế nào, hắn lại không giải thích được mà cảm thấy nụ cười của Quý Trần Ai có chút khiến sau lưng hắn lạnh cả người, hơn nữa hiện tại xem ra, hắn cũng không thấy Quý Trần Ai cần hắn hỗ trợ.
Hiệu suất của mấy người này đến cùng thế nào, Quý Trần Ai rất nhanh có được đáp án.
Hai mươi phút, thêm vào mấy tiếng súng vang xong, một người trong đó đi ra, trên mặt anh ta còn dính vết máu, nhưng biểu tình lại thoải mái, anh ta nói: “Làm xong, vào đi.”
Quý Trần Ai và Lỗ Tương Minh một trước một sau đi vào.
Vốn là cho là sự tình sẽ rất gian nan, hoàn thành dễ dàng như vậy, Lỗ Tương Minh có suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ tới sẽ phát triển thành thế, hắn còn tưởng rằng bản thân tối thiểu phải trải qua một hồi huyết chiến, mới có thể mở một đường máu.
Cảm giác này thật giống như chuẩn bị mười mấy năm vì một cuộc chiến tranh, kết quả lên chiến trường mới phát hiện kẻ địch là vườn trẻ.
itsukahikari.wordpress.com
Trong phòng tản ra mùi máu tanh nồng nặc, Quý Trần Ai chống gậy chậm rãi đi theo sau Lỗ Tương Minh vào phòng, anh liếc mắt liền thấy được một tên buôn ma túy đã chết ở trong phòng khách, còn có mấy tên bị trói lại.
Những người kia hiển nhiên cũng không khác Lỗ Tương Minh lắm, không hiểu vì sao chuyện sẽ thành như vậy, mấy người đàn ông sức chiến đấu tăng mạnh này là nhảy ra từ chỗ nào, bất quá lúc nhìn đến mặt Lỗ Tương Minh, một người trong đó trực tiếp bạo phát, gã mắng: “Tần Hữu, mày thằng chó tạp chủng, tao mẹ nó thật mắt chó đui mù!”
Lỗ Tương Minh bị như thế mắng, vẫn không thay đổi sắc mặt là bao, hắn nói: “Con tin đâu?”
Người gọi Quý Trần Ai và Lỗ Tương Minh vào nhướn nhướn cằm lên: “Ở trong phòng ngủ, đi xem đi, phỏng chừng sắp không sống được nữa.”
Lỗ Tương Minh biến sắc mặt, lập tức vọt vào phòng ngủ.
Quý Trần Ai cũng đi theo phía sau Lỗ Tương Minh, tiến vào.
Giống như người kia vừa nói lúc nãy, cha của Lỗ Tương Minh, Lỗ Dư Quang, đúng là sắp không sống được. Ông mặc dù đã được cởi trói, nhưng nằm trên giường hô hấp đã vô cùng yếu ớt, từ □ trên da có thể nhìn ra ông bị ngược đãi đến thế nào.
Lỗ Tương Minh chỉ cảm thấy có thứ gì đó khiến hắn nghẹn ở cổ họng, hắn muốn nói, rồi lại không nói ra được gì hết, chỉ có thể vài bước tiến lên nắm chặt lấy tay Lỗ Dư Quang, run giọng kêu lên: “Cha…”
Quý Trần Ai cũng nhìn thấy thảm trạng của Lỗ Dư Quang, nhưng kỹ năng chữa trị của anh vẫn còn đang trong thời gian làm lạnh, căn bản không có cách nào sử dụng, anh hỏi Tiểu Thất tình huống cụ thể, Tiểu Thất lại nói: “Hết thuốc chữa, lấy khoa học kỹ thuật trái đất bây giờ, cứu không được.”
Quý Trần Ai mím chặt môi: “Thật sự không có biện pháp?”
Tiểu Thất nói: “Biện pháp ngược lại thì có, nhưng phải xem ngươi có bỏ được hay không.”
Quý Trần Ai nói: “Biện pháp gì?”
Tiểu Thất nói: “Ngươi có thể dùng ngươi mười vạn giá trị chính năng lượng đổi lấy một lần thời gian làm lạnh kỹ năng.”
Mười vạn chính năng lượng, đối với Quý Trần Ai mà nói là một con số vô cùng lớn, mặc dù trong sự kiện Hứa Vân Sùng, anh kiếm lời hơn 40 vạn, nhưng có bao nhiêu Hứa Vân Sùng để cho anh kiếm lời điểm đây.
Quý Trần Ai nói: “Không còn mười vạn giá trị, ta sẽ quay về chính năng lượng cấp một?”
Tiểu Thất nói: “Đúng, sẽ quay trở lại, đồng thời sử dụng kỹ năng này xong, hết thảy kỹ năng cấp hai đều không thể sử dụng nữa.”
Quý Trần Ai nói: “Dùng đi.”
Tiểu Thất nói: “Ngươi chắc chắn chứ?”
Quý Trần Ai nói: “Dùng đi, lần này bắt được bọn buôn ma túy, có thể kiếm lời không ít năng lượng giá trị đâu.” Giá trị chính năng lượng có thể kiếm lại, nhưng mạng người đã mất, thì thật sự không còn.
Quý Trần Ai vẫn luôn ước ao có một gia đình hoàn chỉnh, anh cũng hi vọng có một người cha nghiêm khắc, có một người mẹ từ ái, lúc anh còn là Quý Trần Ai, hi vọng này vẫn luôn chỉ là giấc mộng, nhưng sau khi anh trở thành Chu Nghiêu Cần, giấc mộng này, mới rốt cuộc biến thành hiện thực.
Vương Chi Tú đối với Quý Trần Ai rất tốt, Chu Dục Miễn đối với Quý Trần Ai rất tốt, cho nên suy bụng ta ra bụng người, Quý Trần Ai không thể nào tưởng tượng được nếu một ngày nào đó anh nhìn thấy Vương Chi gặp nguy hiểm, anh sẽ phản ứng thế nào.
Lỗ Tương Minh bởi vì thảm trạng của Lỗ Dư Quang, cả người run rẩy lợi hại, hắn hít sâu một hơi, hướng về Quý Trần Ai quăng tới ánh mắt nhờ giúp đỡ —— hắn biết Quý Trần Ai có thể chữa khỏi vết thương trên người hắn, như vậy có nghĩa Quý Trần Ai cũng có thể chữa trị cho những người khác.
Nhưng Quý Trần Ai tuy rằng đã quyết định, cũng không trực tiếp nói với Lỗ Tương Minh, mà chỉ nói: “Tôi cứu anh, cũng không phải không cần trả cái giá lớn.”
Lỗ Tương Minh sững sờ: “Cậu muốn cái gì…”
Quý Trần Ai cúi đầu nhìn Lỗ Tương Minh, ánh mắt kia bình tĩnh như hồ nước lặng: “Thứ tôi muốn, anh không có.”
Hô hấp của Lỗ Tương Minh trở nên hơi gấp gáp, hắn muốn nói, lại không biết nên nói cái gì.
Quý Trần Ai nói: “Tôi chữa trị cho một người, sẽ ngắn đi vài năm tuổi thọ.” —— này thuần túy là Quý Trần Ai nói bừa, thế nhưng anh không chút nào cảm thấy lời nói dối này có chỗ nào không ổn, con người luôn sẽ đối với thứ miễn phí tỏ thái độ khinh miệt, ngược lại thứ càng khó có được, lại càng trở nên coi trọng.
Lỗ Tương Minh đã sắp nghiến chặt hàm răng ra máu, hắn nói: “Xin lỗi.” Hắn không thể yêu cầu Quý Trần Ai dùng tính mạng của mình để đổi lại Lỗ Dư Quang, cho nên mặc dù lòng như lửa đốt, nhưng vẫn chỉ trầm giọng nói câu xin lỗi.
Quý Trần Ai nói: “Bất quá, tôi rất thích anh.” (Ặc, Tiểu Uẩn em êi………)
Lỗ Tương Minh trợn to mắt.
Quý Trần Ai nói: “Cũng rất thích Lỗ Du Du, cho nên, nếu đã phá lệ một lần, vậy có ngoại lệ một lần nữa cũng không quan hệ.”
Lỗ Tương Minh đã không biết nên nói cái gì nữa, hắn muốn nói cảm ơn, nhưng lúc này, phân lượng hai chữ cảm ơn này quá nhẹ, đến hắn cũng bất giác hai chữ này không thể biểu đạt tâm tình của mình lúc này.
Quý Trần Ai bỗng nhiên có hứng thú xấu xa, anh đi tới, từ trên cao nhìn xuống Lỗ Tương Minh đang quỳ một chân trên đất, nắm chặt tay Lỗ Dư Quang, sau đó đưa tay ra nắm lấy cằm Lỗ Tương Minh, mở miệng nói: “Cho nên anh, phải cố gắng báo đáp tôi nha.” (Triệu hồi Tiểu Uẩn!!!! K về là mất người đấyyyyy >///<)
Lỗ Tương Minh gật đầu lia lịa.
Quý Trần Ai lúc này mới nở nụ cười.
Bất quá, anh còn chưa cười xong, liền nghe thấy Lỗ Tương Minh ngơ ngác hỏi một câu: “Cậu không cần gậy cũng có thể đi được sao.”
Nụ cười của Quý Trần Ai cứng đờ, mới phát hiện mình đùa đùa giỡn đem gậy làm mất rồi: “… Này không phải đi được liên tục.”
Lỗ Tương Minh ồ một tiếng, giống như thật sự tin.