Bị Cận Hằng náo loạn như thế, Yến Thù Thanh lại cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều, lúc này lại nghĩ đến bộ dạng chật vật khát khao của mình vừa lúc nãy, nhất thời xấu hổ mặt đỏ tới mang tai, không thể không tát nước lạnh lên mặt mấy lần mới đi ra phòng vệ sinh.
Trở lại phòng ăn, bên trong chỉ còn dư lại một mình Lý Khác Nhiên, cậu ta nhìn thấy Yến Thù Thanh đi tới, vội vã thân thiết quan tâm, "Anh Thù Thanh, anh không có chuyện gì chứ, có phải không thoải mái hay không, anh có nhìn thấy Cận đại ca không, anh vừa mới đi anh ấy cũng đi ra ngoài."
Bởi vì liên quan đến Cận Hằng, vào lúc này Yến Thù Thanh còn có chút tâm thần không yên, ngẩng đầu đối diện đôi mắt trong suốt của Lý Khác Nhiên, trong lòng càng cảm thấy mất thể diện, lúng túng ho khan vài tiếng khoát tay một cái nói, "Vừa nãy anh chỉ bị choáng váng đầu, chỉ lo chạy đến phòng vệ sinh, không nhìn thấy Cận Hằng, em yên tâm, anh không sao đâu chỉ là đã lâu không có uống rượu, có lẽ vì vậy nên mới không thích ứng kịp, hiện tại đã tốt rồi."
"A... Như vậy a."
Lý Khác Nhiên gật gật đầu, tựa hồ đối với Cận Hằng đột nhiên rời đi dường như còn có chút vui mừng, vội vàng lôi kéo Yến Thù Thanh đến ghế salông, "Anh mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, đều là em không tốt, ngày hôm nay không nên làm phiền anh đến đây, sớm biết tửu lượng của anh không tốt, vừa nãy còn cố ý rót rượu cho anh, vốn là chuyện rất vui vẻ đều bị phá hoại hết."
Lúc nói lời này Lý Khác Nhiên vẫn cúi đầu, hai tay đan vào nhau, rốt cuộc không còn vẻ mặt tươi cười, trái lại lo lắng muốn nói lại thôi.
Yến Thù Thanh nhạy bén bắt lấy ý tứ trong lời nói của cậu, vừa nghĩ đêm nay Lý Khác Nhiên không phải tự nhiên mời mình đến, tâm trạng không khỏi trở nên hồi hộp, "Khác Nhiên, ngày hôm nay em cố ý hẹn anh đi ra ngoài, không phải chỉ là mời cơm với tặng đồ thôi đúng không, trên thực tế có phải có chuyện gì muốn nói với anh hay không?"
"Không... Không có chuyện gì a, em có thể có chuyện gì... Ngày hôm nay anh không thoải mái, chúng ta ngày khác lại nói cũng được, ăn cơm trước đi, vừa nãy anh chỉ mải uống rượu thôi chưa động vào đồ ăn."
Trên mặt Lý Khác Nhiên mang theo nụ cười, thế nhưng lúc nói lời này ngay cả cầm đũa ngược cũng không phát hiện.
Yến Thù Thanh dở khóc dở cười vội vã đè tay cậu ta lại, "Em nhìn lại em xem, bộ dạng của em bây giờ còn nói em không có chuyện gì, thành thật khai báo đi, đến cùng làm sao vậy?"
Đối diện đôi mắt của Yến Thù Thanh, Lý Khác Nhiên ấp úng một trận, do dự đã lâu mới nắm tóc, giống như quyết tâm nói ra, thấp thỏm nhỏ giọng hỏi, "Anh... anh có từng thích người nào hay không?"
Yến Thù Thanh hề phòng bị vấn đề này làm cho động tác trên tay dừng lại, đầu ngón tay cầm đũa cứng đơ, ngẩn người một chút mới cười hỏi ngược lại, "Làm sao đột nhiên nghĩ đến hỏi chuyện như vậy?"
"Kỳ thực cũng không có chuyện gì... Em... Em chỉ là có chút hiếu kỳ, muốn biết yêu thích một người đến tột cùng là loại cảm giác gì."
Lời nói của Lý Khác nhiên giống như đao kiếm tàn nhẫn mà đâm vào trong lòng Yến Thù Thanh, trong phút chốc anh có chút khó thở, khó khăn thở nhẹ ra một hơi mới có thể giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, nở nụ cười hỏi, "Dù thế nào, nghe em nói như vậy chẳng lẽ em có người mình thích?"
Lý Khác Nhiên không vội vã trả lời, chỉ là sắc mặt ửng đỏ, hai tay đều sắp xoắn thành bánh chèo.
Bộ dạng này giống như là ngầm thừa nhận, khiến tâm tình Yến Thù Thanh không bị khống chế trầm xuống, lúc này Lý Khác Nhiên do dự nửa ngày mới nhẹ giọng mở miệng, "Anh Thù Thanh... Kỳ thực cho tới nay em đều có chuyện muốn nói với anh, thế nhưng lại sợ anh giận dữ cho nên không dám mở miệng..."
"Trước đây em không hiểu lắm cái gì mới gọi là yêu thích, luôn cho là nguyện ý cùng một người ở chung, có tâm sự gì đều muốn cùng người đó chia sẻ đó chính là yêu thích, cho nên trước có một quãng thời gian, em vẫn luôn... Vẫn cho là người mình thích là anh."
"Ầm "
Đũa nện ở trên bàn phát ra tiếng vang chói tai, lời này giống như sấm sét nện ở trên đầu Yến Thù Thanh, trong nháy mắt khiến cả người anh cứng đơ, nửa ngày mới ý thức được Lý Khác Nhiên nói cái gì.
Thì ra cậu ấy từng yêu thích anh, đây là chuyện khi nào, tại sao anh mới vừa biết đến đoạn tình cảm này thì cũng là lúc nó biến thành "quá khứ", nếu đã biến thành quá khứ, tại sao bây giờ còn muốn mở miệng nói cho anh biết...
Vô số nghi vấn trong nháy mắt chồng chất lên nhau, giống như sóng biển tối tăm gầm vang muốn nuốt chửng anh, trong đầu vang lên ong ong, thời khắc này anh căn bản không có cách nào suy nghĩ.
Thế nhưng Lý Khác Nhiên lại làm như không thấy sắc mặt hỏng bét của anh, vẫn cứ tự mình nói chuyện.
"Thế nhưng sau đó em gặp được cô ấy, một nữ sinh trong trường học bọn em, em mới phát hiện lúc đó dường như em đã hiểu lầm tình cảm của mình, mặc dù chúng ta có thể làm bạn chia sẻ tâm sự lẫn nhau, cũng chỉ là ỷ lại, không thích chính là không thích, em không nên đối với anh có tình cảm sai lầm, tuy rằng em còn không rõ ràng đến tột cùng làm sao nên xác định tình cảm của mình, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy cô ấy tim em sẽ đập rất nhanh, hận không thể mọi lúc đều ở bên cạnh cô ấy, kỳ thực đây mới chính là thích đúng không?"
Lý Khác Nhiên đắm chìm bên trong thế giới của chính mình, trong lúc nhắc tới người mình thích, khóe miệng kìm lòng không được lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Vẻ mặt như thế giống như một cây dao đâm vào trái tim Yến Thù Thanh, cậu ta không biết lời mình nói có bao nhiêu lực sát thương, càng sẽ không biết Yến Thù Thanh dùng sức lực lớn cỡ nào mới nở nụ cười miễn cưỡng, khe khẽ gật đầu, "Em nói đúng, không thích xác thực không nên miễn cưỡng."
Lý Khác Nhiên cúi đầu ngượng ngùng nắm tóc, nhỏ giọng lầu bầu, "Anh, anh có cảm thấy được em rất buồn nôn hay không? Anh vẫn luôn coi em là em trai hết mực yêu thương, trước đây em lại đối với anh có loại ý nghĩ này, anh có giận em không, sau này không bao giờ để ý đến em nữa không?"
Lý Khác Nhiên hỏi cẩn thận từng li từng ti một, giống như suy nghĩ hồi lâu mới dám hỏi ra câu này, thế nhưng đối mặt với cậu ta Yến Thù Thanh cũng không biết đến tột cùng nên bày ra vẻ mặt gì.
Anh chưa từng nghĩa tới Lý Khác Nhiên làm phục tùng giả dĩ nhiên sẽ thích nữ sinh, thế nhưng vừa nghĩ lại cảm thấy cũng không có gì đáng kinh ngạc.
Dù sao bộ tộc Thương Kiếm ban đầu là vì sinh sôi đời sau mới xuất hiện phục tùng giả, thế nhưng trong lúc đối mặt với nữ tính chân chính, cho dù là phục tùng giả cũng có bản năng chinh phục người khác giới của đàn ông, nếu như quả thực có thể gặp gỡ giống cái trân quý nhất cuộc đời, ai lại nguyện ý đối với một người cùng giới nghe lời răm rắp cả đời?
"Anh... Anh có phải không giận hay không... Đừng không nói lời nào a." Lý Khác Nhiên thấy anh hồi lâu không nói lời nào, không nhịn được kéo kéo tay áo của anh.
Yến Thù Thanh không nói gì, chỉ là thật sâu liếc mắt nhìn cậu ta.
Kỳ thực có mấy lời không cần nói quá rõ ràng, anh cũng không phải người ngu, Lý Khác Nhiên đến tột cùng có phải là gặp được nữ sinh như thế hay không anh không biết, nhưng anh dám đánh cuộc Lý Khác Nhiên nhất định là nhìn thấu tâm tư của anh, ngày hôm nay mới có thể cố ý nói ra lời này.
May là anh có tự mình biết mình, may là anh chưa bao giờ là người tử triền lạn đả*, cho nên càng không làm được chuyện khiến người khác khó xử.
(Tử triền lạn đả: 死缠烂打 quấn mãi không bỏ; da mặt dày)
Lần thứ hai ngẩng đầu lên, trên mặt của anh đã mang theo nụ cười, "Nói cái gì ngốc như vậy, anh cần gì phải vì chuyện như vậy mà giận dữ, em tìm được người em thích, anh làm anh trai đương nhiên cao hứng rồi, nếu như theo đuổi được cô ấy rồi, nhớ mang tới cho anh nhìn xem."
Vừa nghe lời này, trên mặt Lý Khác Nhiên rốt cục tỏa ra nụ cười, thận trọng thăm dò ngoài phòng, làm ra một động tác "Xuỵt", "Anh, vừa nãy lúc Cận đại ca em không tiện nói, anh có thể giúp em bảo mật hay không, trước tiên đừng nói cho người khác biết? Anh cũng biết Cận đại ca nghiêm túc như vậy, bây giờ quân hàm cùng cấp bậc với giáo sư của chúng em, nếu như anh ấy biết được em nói chuyện yêu đương làm trễ nãi việc học, truyền tới tai giáo sư em có thể chết chắc."
Nghe lời này, tâm tình của Yến Thù Thanh đã gay go đến mức tận cùng, càng đột nhiên có chút muốn cười.
Nhìn chằm chằm vị trí bên cạnh Cận Hằng ngồi lúc nãy, anh không nhịn được tự giễu đến bĩu môi, xem ra thất tình không chỉ có một mình anh, ít nhất còn có Cận Hằng không hề biết chuyện này, cũng không tính là quá thảm.
Hết chương 9.