Trong lúc sắc trời còn đen, Yến Thù Thanh bị tiếng chuông dồn dập đánh thức, thân là quân nhân cảm giác nuôi dưỡng đã rất nhiều năm, làm cho anh trong nháy mắt mở ra.
Giờ khắc này thiết bị truyền tin đặt ở đầu giường cách đó không xa đang lập loè ánh sáng màu đỏ, đây là tín hiệu chỉ có ở quân bộ, anh vén chăn lên vừa muốn đứng dậy, nhưng bởi vì lý do tối hôm qua say rượu, trước mắt nhất thời tối sầm lại, thiếu một chút nữa ngã về trên giường.
Cầm lấy thiết bị truyền tin, đối chiếu vân tay, sau khi chờ từng tầng thông tin xác nhận lần lượt mở ra, hệ thống mới "tích" một tiếng hiện ra màn hình màu xanh nhạt [Thân phận xác nhận xong xuôi, Yến thiếu tá chào buổi sáng, nơi này có một bưu kiện khẩn cấp, mời ngài nhanh chóng mở ra đọc]
Bưu kiện khẩn cấp.
Yến Thù Thanh kinh ngạc nhíu mày, ngày hôm qua anh mới vừa xuất viện, căn bản còn chưa bắt đầu tiếp nhận công tác, tại sao quân bộ lại gửi bưu kiện khẩn cấp cho anh, chẳng lẽ là xảy ra tình hình gì đột phát?
Không kịp chần chờ anh nhanh chóng mở ra bưu kiện, kết quả bên trong dĩ nhiên chỉ có một hàng chữ ngắn ngủi, nội dung cũng vô cùng đơn giản, đơn giản là để cho anh nửa giờ sau đến phòng hội nghị nằm tại tầng cao nhất toà nhà quân bộ tập hợp, còn đến cùng có xảy ra chuyện gì, bưu kiện lại không nói tới dù chỉ một chữ.
Thế nhưng chỉ là thông báo mà thôi, tại sao lại phát bưu kiện khẩn cấp? Yến Thù Thanh nghĩ mãi mà không ra.
"Điều tra khởi nguồn của bưu kiện, đến tột cùng là bộ ngành nào ra lệnh."
[ Xin lỗi thiếu tá, quyền hạn tạm thời của ngài không có cách nào kiểm tra khởi nguồn ]
Cấp bậc của Yến Thù Thanh không cao, thế nhưng không đến mức ngay cả khởi nguồn của bưu kiện cũng không tra được, trừ phi... Là tầng trên trực tiếp hạ lệnh, thông tin căn bản bí mật chỉ gửi đến máy truyền tin của anh.
Nghĩ đến loại khả năng này, trong lòng anh nhất thời chìm xuống, cũng không dám trì hoãn thêm, nhanh chóng mặc quân phục chỉnh tề đi ra cửa lớn.
Lúc chạy tới quân bộ, trời vẫn cứ tối đen, bên trong toà nhà hơn trăm tầng tựa hồ trống rỗng, cơ hồ không có mấy người.
Rõ ràng anh ở đây đã công tác đến mấy năm, cho dù là nhắm hai mắt cũng có thể quen cửa quen nẻo tìm được chỗ muốn tới, thế nhưng vào lúc này một thân một mình đi ở bên trong lại khó giải thích được cảm thấy có chút ngột ngạt, lại giống như sự lặng im đến đáng sợ trước khi cơn cuồng phong kéo đến, mơ hồ mang theo dấu hiệu tai ương không rõ.
Yến Thù Thanh theo bản năng kéo cổ áo, một đường thông qua từng tầng kiểm tra đối chiếu, cuối cùng đã tới tầng cao nhất quân bộ.
Trong chớp mắt cửa lớn thang máy mở ra, trước mắt một mảnh đèn đuốc sáng choang, so với sự tĩnh mịch dưới lầu tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, lúc này tầng cao nhất hết thảy nhân viên công tác đều đã đến, thế nhưng lúc thường đồng nghiệp cùng anh quen biết, rõ ràng nhìn thấy anh lại làm như không thấy, chờ anh đi tới liền tụ lại cùng nhau, không biết đến tột cùng đang khe khẽ bàn luận cái gì.
Dự cảm không ổn càng ngày càng mãnh liệt, anh đi về phía trước một bước cũng cảm thấy giống như có gai ở sau lưng, mãi đến tận khi đẩy ra cửa lớn phòng hội nghị, thời khắc đó loại bất an này triệt để đạt tới đỉnh điểm.
Trong phòng họp rất đông người, đưa mắt quét qua tất cả đều là cấp trên cao cấp của quân bộ, thậm chí ngay cả Cận Hằng đã là quân hàm thượng tá dĩ nhiên cũng không có mặt.
Trong lòng Yến Thù Thanh trầm xuống, lòng bàn tay không khỏi thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, thân phận thấp kém vào thời khắc này hiện ra hoàn toàn không hợp, anh không biết hội nghị cấp cao long trọng như vậy vì sao lại thông báo một thiếu tá nho nhỏ như anh đến trình diện.
Lúc này ngồi ở vị trí chủ vị, thượng tướng Vương Trọng Sơn nhìn thấy anh, tự mình nở nụ cười tiến lên đón tiếp, "Thù Thanh, cậu cuối cùng cũng đến, chúng tôi vẫn luôn chờ cậu.
Mặc dù Yến Thù Thanh đã ở quân bộ quân bộ năm năm, thế nhưng vị thượng tướng cao cao tại thượng này không hề quen thuộc, thậm chí ngay cả mặt cũng chưa từng gặp mấy lần, bây giờ ông ta nhiệt tình chào đón như vậy, trái lại khiến trong lòng anh nổi lên một trận sợ hãi, theo bản năng giơ tay chào một cái, "Chào ngài trưởng quan, đội trưởng đội Chim Ưng số hiệu 763, Yến Thù Thanh, gửi lời hỏi thăm đến ngài."
Vương Trọng Sơn gật gật đầu cười ha ha, ôm lấy bờ vai anh thân thiết nói, "Đừng câu nệ như vậy, ngày hôm nay chính là mấy lão già chúng tôi tìm cậu tùy tiện nói chuyện phiếm, cậu đứa nhỏ này sốt sắng như vậy làm gì, đến đến, ngồi xuống trước lại nói."
Vừa dứt lời, vị phó quan bên cạnh ông ta vì Yến Thù Thanh đưa đến một cái ghế.
Được đãi ngộ như thế, không chỉ không có khiến Yến Thù Thanh bỏ đi lo lắng, trái lại càng thêm như đứng đống lửa, như ngồi đống than, sự khác thường tất có nguyên do, mà anh lại không học được kỹ năng diễn kịch, chỉ có thể lộ ra nụ cười khiêm tốn.
"Mọi người ở đây đều là trưởng quan, thuộc hạ chỉ là một thiếu tá nho nhỏ, không dám cùng trưởng quan đứng ngang hàng, nếu là trưởng quan ngài có chuyện gì muốn giao cho thuộc hạ, trực tiếp dặn dò là được, còn tán gẫu..., thuộc hạ kiến thức thiển cận, cũng không có hiểu biết chính xác gì, ngày hôm nay cũng không muốn ở nơi này mất mặt xấu hổ."
Yến Thù Thanh tỏ ý khước từ khiến trong mắt Vương Trọng Sơn nhất thời chợt loé lên một vệt âm trầm, thế nhưng lại nhanh chóng cười ha ha, quan tâm vỗ vỗ bờ vai anh, "Đứa nhỏ này nói cái gì vậy, cậu mới vừa lập được công lớn, hiện tại đã là công thần của đế quốc, hiện tại cùng mấy người lão gia chúng tôi không thể xuất chinh nói chuyện phiếm vài câu, có cái gì mất mặt xấu hổ."
Nói xong lời này, ông ta cười híp mắt chuyển đề tài, "Hay là nói... Cậu kỳ thực căn bản nhìn không vừa mắt mấy lão già chúng tôi, cảm thấy bản thân lập quân công rồi, không muốn làm bạn với chúng tôi nữa?"
Lời này vừa nói, Yến Thù Thanh không khỏi rùng mình, phía sau lưng thấm ra một tầng mồ hôi lạnh dày đặc, không thể không bội phục Vương Trọng Sơn, diễn trò cũng diễn sâu như vậy, quả thực là lô hoả thuần thanh*, anh còn có thể nói cái gì đây.
(Lô hoả thuần thanh: ý chỉ là những người có nhiều kinh nghiệm)
"Thượng tướng đừng đùa thuộc hạ nữa, thuộc hạ ngồi xuống là được rồi." Yến Thù Thanh cười một tiếng, trên mặt một bộ dạng lo sợ ngồi xuống, trong lòng không khỏi căng thẳng.
Vương Trọng Sơn cười ha ha, vỗ vỗ bờ vai anh thật sự cùng anh hàn huyên, nhưng nội dung lời nói thực sự không đau không nhột, khiến Yến Thù Thanh thực sự đoán không ra ông ta đến tột cùng muốn làm gì, chỉ có thể thận trọng từng bước cùng ông ta đánh thái cực.
Trong lúc trò chuyện say sưa, Vương Trọng Sơn đột nhiên nửa thật nửa giả thở dài, chuyển đề tài, cảm khái nói, "Nói đến, mấy lão gia chúng tôi hiện tại thật sự không so được với người tuổi trẻ các cậu, coi như hận không thể cùng với các cậu tiến lên chiến trường, thế nhưng dựa vào đầu óc lẩm cẩm tay chân mềm yếu muốn nhúc nhích cũng không được, chỉ có thể ngồi ở văn phòng nghe tình báo ở tiền tuyến truyền tới thông tin kinh tâm động phách để đỡ nghiền rồi."
Yến Thù Thanh không đau không nhột kéo kéo khóe miệng, "Các vị trưởng quan đều là người đã từng xông vào mưa bom bão đạ, thuộc hạ đã là cái gì đâu ạ."
Vương Trọng Sơn nhếch miệng, lộ ra một vệt nụ cười ý vị thâm trường, "Ồ? Cậu đã bị kẻ địch bắn trúng, chuyện này không phải là chuyện kinh tâm động phách thì còn có chuyện gì kinh thiên động địa hơn nữa? Tôi chính là nghe nói, ngày hôm qua cậu mới vừa từ bệnh viện xuất viện a."
"Bệnh viện" hai chữ này như một đạo sấm sét trực tiếp nện ở trên đầu Yến Thù Thanh, khiến trong lòng anh đột nhiên căng thẳng, theo bản năng mím môi.
Tại sao Vương Trọng Sơn lại đột nhiên nhắc tới bệnh viện, hơn nữa dĩ nhiên biết đến hôm qua anh mới vừa ra viện, lẽ nào quân bộ đã...
Nghĩ đến chuyện gien biến dị của mình khả năng đã bại lộ, Yến Thù Thanh hít vào một ngụm khí lạnh.
Lại nghĩ đến lời nhắc nhở hôm qua của Trần Lâm, còn có ngày hôm nay cấp trên lại không giải thích được đột nhiên mở hội nghị cấp cao, toàn thân anh mồ hôi lạnh đều xông ra.
Tuy rằng mặc dù trong lòng đã chuẩn bị tâm lý đối mặt, trên mặt anh vẫn tỏ ra bình tĩnh cười một cái nói, "Không nghĩ tới loại chuyện nhỏ này cũng sẽ kinh động trưởng quan ngài, kỳ thực chỉ là vết thương nhỏ thôi, căn bản không có nghiêm trọng như bên ngoài truyền ra, hơn nữa hiện tại tôi đã tốt rồi, cảm ơn trưởng quan quan tâm."
Vương Trọng Sơn chà chà hai tiếng, một bộ dạng không đồng ý lắc đầu một cái, "Các cậu là người trẻ tuổi a chính là ỷ vào thân thể tốt làm bừa, vết thương nhỏ không trị liệu cẩn thận, cũng có thể sẽ phải chết, huống chi trên bụng cậu trực tiếp bị xuyên một lỗ thủng trong suốt, bây giờ còn không tiếp thu trị liệu, sau này để lại di chứng thì làm sao.
Nói xong ông ta ngữ trọng tâm trường* vỗ vỗ vai Yến Thù Thanh, "Từ khi cậu đến quân bộ, e sợ vẫn chưa có ngày nghỉ ngơi tử tế, nếu không như vậy đi, thừa dịp cậu bị thương, vết thương vẫn chưa khỏi hoàn toàn, liền trực tiếp về nhà nghỉ ngơi đi, tiền chữa bệnh cậu không cần phải lo lắng, quân bộ nhất định sẽ cung cấp thiết bị chữa bệnh tốt nhất cho cậu, còn công tác của cậu, tôi sẽ giao cho người khác, cậu không cần quan tâm."
(Ngữ trọng tâm trường: lời nói thành khẩn)
Ông ta không khác nào trưởng bối thân thiết, ôm lấy vai Yến Thù Thanh, một bộ dạng quan tâm khẩu khí hiền lành, thế nhưng lời nói ra lại làm cho Yến Thù Thanh trong nháy mắt như rơi vào hầm băng, căn bản không thể tin vào tai của mình.
Nửa ngày anh mới cứng ngắc ngẩng đầu lên, từng chữ từng câu hỏi, "Thượng tướng, cho nên ngài ngày hôm nay gọi tôi tới... Kỳ thực là vì để cho tôi từ chức rời khỏi quân bộ sao?"
Vào lúc này Vương Trọng Sơn rốt cục không tiếp tục đánh thái cực, trái lại dối trá nở nụ cười, "Sao cậu lại nói như thế, thật giống như tôi ép buộc cậu vậy, quân bộ không phải là vì suy nghĩ thân thể của cậu, mới phá lệ cho cậu một phương án giải quyết tốt nhất hay sao, chuyện nhất lao vĩnh dật* tốt như vậy nếu như đổi thành người khác, ngay cả cầu cũng không cầu được, bên trong quân bộ mấy nhóc kia cũng muốn nghỉ phép đến điên rồi, Thù Thanh a, cậu cũng đừng không biết đủ."
(Nhất lao vĩnh dật: một lần vất vả cả đời an nhàn)
Nhất lao vĩnh dật, cầu cũng không được!
Yến Thù Thanh mạnh mẽ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nửa ngày mới trầm thấp nở nụ cười.
Thì ra là như vậy... Thì ra là như vậy!
Anh xem như là triệt để thấy rõ, cái gì gọi là hội nghị khẩn cấp, cái gì gọi là tâm sự việc nhà, nói cho cùng ngày hôm nay cuộc họp này chính là Hồng Môn Yến cố ý chuẩn bị cho anh, lại còn khua chiêng gõ trống trình diễn màn kịch "Cởi giáp về quê." Thiệt thòi anh còn ngu ngốc tự mình lên đài vào trận, quay đầu lại bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền.
Đây chính là quân bộ anh vẫn luôn cống hiến bán mạng, đây chính là toàn bộ kết cục cuối cùng anh nỗ lực đổi lấy... Thế nhưng tột cùng là tại sao, tại sao trong một đêm tất cả đều thay đổi?
Nghĩ tới đây, anh nắm lấy nắm đấm thật chặt, nháy mắt nhìn chằm chằm vào Vương Trọng Sơn nói, "Người khác có nguyện ý trải qua cuộc sống nhất lao vĩnh dật hay không tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn có một lý do, tôi đến tột cùng làm chuyện đại nghịch bất đạo gì, đáng để quân bộ cùng ngài thượng tướng xử trí tôi như vậy."
Nói tới chỗ này anh triệt để không để ý mặt mũi, Vương Trọng Sơn cũng lười tiếp tục ngụy trang, gương mặt vừa mới giả nhân giả nghĩa triệt để vỡ nạt, lộ ra thần sắc ác liệt, "Yến Thù Thanh, cậu cũng không cảm thấy ngại khi hỏi tôi lý do sao?"
Chú thích:
(Hồng Môn Yến không quá hoành tráng nhưng nó là cuộc đấu trí căng thẳng giữa hai thế lực hùng mạnh nhất thời bấy giờ: Hạng Vũ - Lưu Bang. Có thể nói, buổi tiệc này là bước ngoặt to lớn, làm thay đổi cả chặng đường lịch sử Trung Hoa. Gay cấn, kịch tính - đó là những gì người ta có thể nói về Hồng Môn Yến.)
Hết chương 11.