Cô mang thai?
Thật hay giỡn???
Cô vô thức nhìn xuống bụng mình, còn đưa tay sờ sờ.
Không có cảm giác?
Chắc là có nhầm lẫn… Cô cũng lăn qua lộn lại cùng người đàn ông kia mấy năm rồi mà có chuyện gì đâu… Đương nhiên cô chỉ đang vô thức tự bác bỏ vì còn choáng váng, trước đây hai người thân thiết đều có dùng biện pháp an toàn, không có là đúng thôi.
Nhưng là sau khi người đàn ông kia hiểu rõ lòng mình, họ… Hình như ít dùng biện pháp an toàn đi thì phải. Cho nên lúc nào thì…
“Bác sĩ nói cô ấy có thai?”
Hằng Thời rốt cuộc tỉnh táo lại từ trong giật mình, phản ứng đầu tiên là hỏi lại.
Bác sĩ đang thao thao bất tuyệt bị anh cắt ngang vẫn từ tốn trả lời một cách chắc chắn: “Đúng vậy.”
“Có thai rồi, được hai tháng.”
Hai tháng??
Hằng Thời lại giật mình. Ở bên cạnh Hạ Quý Linh theo bản năng truy ngược về trước, tính xem hai tháng là lúc nào.
Trước khi cô nghĩ ra đáp án chính xác đã nghe bác sĩ hỏi: “Ngoài cảm xúc thay đổi thất thường… À, còn có đêm khuya thao thức, cô nhà có còn tình trạng gì đặc biệt nữa không? Tỉ như, ăn nhiều hơn, dễ mệt mỏi. Cô nhà không ngủ ngon, vậy có mất ngủ…”
“Không mất ngủ.”
Hạ Quý Linh bỗng nhiên chen ngang. Lúc bác sĩ ngẩng đầu lên nhìn cô, cô nói: “Ban đêm hay tỉnh giấc nhưng ban ngày ngủ rất nhiều.”
“Tôi cứ tưởng do đêm mình không ngủ được nên ngày ngủ bù.”
“Ăn thì đúng là có nhiều hơn. Tôi cũng cảm thấy mình tăng cân.”
Đối với một minh tinh thì vấn đề cân nặng luôn là mối quan tâm hàng đầu mỗi ngày, cho nên cho dù không cân thử cô cũng có cảm giác được, như một phản xạ có điều kiện được hình thành trong mấy năm qua.
Hằng Thời cũng đệm vào: “Tăng cân, cô ấy tròn ra, có da có thịt hơn hẳn.”
Cái này anh có quyền phát biểu nhất.
Hồi còn làm minh tinh anh đã từng thấy thời điểm Hạ Quý Linh ốm đến mức ôm cũng thấy bực bội.
Giờ thì đã lắm.
Cho nên, thật sự có thai à… Có chỗ nào đó trong lòng anh nhảy nhót như bị thần kinh vậy.
“Đó đều là những triệu chứng bình thường.”
Bác sĩ gật đầu: “Trước mắt chưa thấy tình huống ốm nghén, nhưng đêm khó ngủ không phải tình huống tốt, cần khắc phục.”
“Khắc phục thế nào?”
Hằng Thời giằng khỏi cơn nhộn nhạo trong lòng, nghiêm nghị thỉnh giáo bác sĩ.
Hạ Quý Linh còn hơi căng thẳng nghiêng người về phía trước.
Bác sĩ nhận ra dao động của cô có chút lớn liền trước tiên nói: “Đừng khẩn trương.”
Hằng Thời giật mình, quay qua nhìn người con gái. Thấy cô hoảng hốt rõ ràng thì tự trách, đồng thời nhẹ giọng trấn an cô: “Đừng lo, không có việc gì đâu.”
Anh cho rằng chính là do mình bỏ bê cô, cho nên mới không phát hiện cô đã có thai, còn không để trong lòng những dấu hiệu kia có thể ảnh hưởng đến sức khỏe của cô. Nếu bác sĩ đã nói là do trong lòng có tâm sự đè nén, xem ra cô không phải vô tư vô lự như vẻ bề ngoài vẫn luôn thể hiện. Tâm sự… Có thể là từ những chuyện trong quá khứ, hay từ người cha không nên thân kia, tóm lại là, là do anh đã không thật sự hiểu người con gái đầu ấp tay gối bên cạnh.
Những cảm xúc gần đây nói theo một cách khác chính là cách cô phóng thích tâm tình đè nén trong lòng, chỉ vì là vô thức nên lúc nọ lúc kia mà không đơn giản là do mang thai mang đến. Nói thẳng ra đó đều là những biểu hiện chân thực nhất.
Cũng may… Cũng may thời gian này tuy cô có hơi vô lý nhưng anh không có mất kiên nhẫn với cô.
Dưới sự dỗ dành của anh, Hạ Quý Linh cuối cùng cũng dịu xuống. Mặc dù có thể thấy rõ là cô vẫn chưa hoàn toàn thoải mái. Hơn thế nữa, cô còn nghĩ sâu xa hơn.
“Bác sĩ, tôi thật sự không có bệnh chứng về thần kinh sao?”
Cô bất giác gấp hỏi. Có thể là quá gấp nên cô chưa biểu đạt được rõ ràng, nhìn thấy biểu tình ngạc nhiên của bác sĩ, cô hơi cuống mà vô thức nắm chặt tay người đàn ông, lắp bắp nói: “Ý tôi là… Ba của tôi, ông ta có tiền sử cờ bạc, đánh đập người thân, còn từng đi tù. Mẹ tôi cũng từng vì vậy mà có bệnh trầm cảm nhẹ. Có khi tôi có bị di truyền không, cũng có bệnh chứng không tốt, có thể ảnh hưởng đến đứa nhỏ không?”
Mặc dù cô đã rất cố gắng nhưng nói năng vẫn còn lộn xộn. Nhưng may mà bác sĩ là người có chuyên môn, ông vẫn nghe hiểu được ý của cô mà nhẹ giọng trấn an: “Cô không cần lo lắng đâu.”
“Theo thống kê hiện tại của bộ y học thì đại đa số người trên thế giới này đều là bệnh lý trầm cảm. Đến cả tâm tính hung bạo, đó không tính là bệnh. Quan trọng là bản thân cô có thể khiến cho mình sống vui vẻ khỏe mạnh mỗi ngày thì chút lỗi trong di truyền cũng không thể nảy mầm được đâu.”
“Thật sự không sao ạ?”
Hạ Quý Linh thều thào hỏi lại, thế nhưng cảm xúc đã trấn tĩnh xuống một ít.
Bác sĩ đã kinh qua bao nhiêu trường hợp, ông hiểu nguyên nhân vì sao cô lại liên tưởng đến nhiều thế. Thất sự thì những trạng thái thất thường của người mang thai thường bị xem là thần kinh không ổn định, đặc biệt là trong lòng Hạ Quý Linh còn có tâm sự, nói thẳng ra cô có cảm giác không an toàn, cho nên càng nên lo nghĩ vô cớ.
“Thật sự không sao cả. Đợi thêm một vài tháng nữa, có thể những triệu chứng đó sẽ mất đi. Tình trạng của mỗi người mang thai cũng không giống nhau, nhưng trường hợp của cô không hề hiếm lạ chút nào.”
Hạ Quý Linh nghe xong cả người mới xẹp xuống, có cảm giác thở phào nhẹ nhỏm ra.
Hằng Thời cũng bị cô dọa, lúc này thấy cô dịu xuống cũng có cảm giác trút được gánh nặng. Anh vô thức vỗ về tấm lưng cô, cho cô sự an tâm lớn nhất.
“Về vấn đề mất ngủ ban đêm, tôi cho rằng đây là vấn đề tâm lý. Cho nên kiến nghị hai người nên tâm sự với nhau, đặc biệt giúp cô ấy tháo gỡ cảm xúc tiêu cực trong lòng là sẽ không sao.”
“Vâng thưa bác sĩ.”
Hằng Thời nghiêm nghị đáp, trịnh trọng ghi nhớ trong lòng.
Sau khi nghe xong căn dặn cần chú ý của bác sĩ xong, Hằng Thời đưa Hạ Quý Linh rời khỏi bệnh viện.
Trên đường về anh cũng không có gấp hỏi về tâm sự trong lòng người con gái, lúc đi ngang nơi nào đó còn hỏi cô có muốn ăn không, quan tâm săn sóc quá đỗi chu đáo.
Cái thứ như nội tâm, cần thiên thời địa lợi nhân hòa mới có thể giải khai. Cố gắng dò hỏi có khi lại khiến tâm tình thêm căng thẳng.
Sau khi về đến nhà, ân cần phục vụ vợ tắm rửa nghỉ ngơi ăn cơm, đến mức Hạ Quý Linh suýt thì quên hết mọi chuyện, cả vấn đề của chính mình vẫn không thấy anh hỏi han gì tới.
Ai nhìn vào còn tưởng anh quên rồi.
Nhưng Hằng Thời sẽ quên?
Đêm đến.
Trước không biết vì sao lại chằng chọc ngủ không được. Hạ Quý Linh cảm thấy mình không bận tâm gì lại không thể ngủ được, cố tình lại cứ chao qua liệng lại. Bây giờ vì sự kiện mang thai kia mà lần này Hạ Quý Linh vinh quang tuyên bố: Cô mất ngủ.
“Ngủ đi.”
Người đàn ông cứ tưởng là đã ngủ, đôi mắt nhắm lại, thế mà lúc này lại lên tiếng, còn vỗ nhẹ vào vai cô dỗ dỗ. Âm thanh nghe ra chẳng có chút buồn ngủ nào.
Hạ Quý Linh trừng đôi mắt tao háo nhìn trần nhà đen thui, trong lòng nghĩ loạn thất bát tao không bày tỏ được nhất định là cái gì. Sau nhiều lần nổ lực vẫn không thể đi vào giấc ngủ, cảm thấy cần lắm một người để tâm sự tỉ tê lúc nửa đêm, Hạ Quý Linh xoay người ôm lấy thân hình bên cạnh.
Dù sao anh vẫn chưa ngủ, vậy chúng ta nói chuyện. Được cop𝙮 tại ﹏ trù 𝒎tr𝗎𝙮ện.V𝗡 ﹏
“Hằng Thời…”
Cô nhỏ giọng nỉ non.
“Ừm.”
Âm thanh hơi trầm nghe vào tai khiến lòng người rung động của người đàn ông đáp lại cô ngay sau đó.
Vì cử động của cô, lần anh tay anh chuyển từ vai qua sau lưng, nhẹ nhàng vỗ vỗ. Bả vai rộng lớn làm gối cho cô, cằm gác lên trán cô.
Hạ Quý Linh trực tiếp ôm eo anh, rút đầu vào cổ anh, chân lại không chút e dè gì quấn lên chân anh, khiến cho chân họ lồng vào nhau như hai sợi thừng không thể tách rời.
Cảm giác quấn quýt da thịt như vậy khiến cô vô cùng an tâm. Các lỗ chân lông như thể giãn nở. Nội tâm cũng thả lòng hết mức.
Cô bắt lấy một bàn tay rộng lớn của anh, đem tay mình luồn vào, mười ngón quấn quýt ôm vào ngực: “Sao anh không hỏi gì?”
Trong đêm tối, âm thanh của cô phá lệ rõ ràng.