Hiểu Tinh nhỏ đứng bên đều nghe hết. Em tự mình tuổi thân từ từ cả người khụy xuống đất
( Hay thật! Tỷ tỷ có ý trung nhân rồi! Hóa ra là tự mình đa tình! Haha mình thật ngốc )
Tự em mình nghĩ tự mình cười. Nụ cười gượng gạo méo mó vô cùng
( Thật ngốc! Ngốc quá, mình sao có thể xứng với tỷ tỷ chứ! Thì ra bản hợp đồng đó cho mình quyền nuôi bởi lẽ tỷ tỷ đã có người mình yêu rồi )
Hơi thở em bắt đầu gấp gáp, nụ cười ấy càng lúc càng méo mó
" Mình đúng là đồ ngốc mà! Tỷ tỷ sẽ không quay lại đâu, sẽ không yêu mình nữa "
Nụ cười khó coi kia bây giờ đã biến mất chỉ còn lại hai hàng nước mắt
" Nhưng...nhưng em...lỡ yêu tỷ tỷ mất rồi "
Em chỉ có thể cả người ngã gục xuống đất tay che mặt cố kiềm nước mắt
Ngày xưa em đã từng xem một bộ về nàng tiên cá. Cô ấy bị người ta bắt đi phải chia cách với người yêu
" Bà ơi, cô ấy thật đáng thương nhỉ "
Bé con ngây ngô hỏi bà của mình. Bà dùng gương mặt đượm buồn nhỉ đứa cháu nhỏ của mình rồi nói
" Con à! Con thương cô ấy thì ai sẽ thương con. Con tội nghiệp cô ấy thì ai sẽ tội nghiệp cho con!!"
Đến bây giờ em mới có thể hiểu được câu nói ấy
...----------------...
Hân Nghiên bị va đập mạnh vào đầu nên bao nhiêu ký ức của em và cô đều như con gió bay thoáng qua và biến mất vào hư vô
Bao nhiêu kỉ niệm ấy thật sự như làng sóng tan biến vào biển sâu
Nhưng dù kí ức đó còn thì sao? Hai tháng của em thì đáng là gì so với mấy năm qua Hân Nghiên và Uyển Tinh gắng bó với nhau
Em không oán, không trách. Em chỉ là người đến sau, có so thế nào cũng chỉ là lông vũ so với khổng tước mà thôi
...----------------...
Cốc cốc
Em dùng hết dũng khí gõ cửa phòng bệnh của Hân nghiên
" Ai vậy? "
Em kiềm lại chất giọng khàn đặc rồi đáp
" Em là..là....."
Bây giờ em không thể biết mình chính là gì của! cô nữa
" Cô là Lạc Hiểu Tinh!! "
Chất giọng lạnh lùng ấy chút nữa đã kiến em không nhận ra nữa rồi
" Dạ! "
" Cô vào đi! "
Em hít một hơi thật sâu rồi bước vào trong. Hình ảnh trước mắt suýt chút nữa đã em làm em
Uyển Tinh nằm trong vòng tay Hân Nghiên mà ngủ
( Không có gì cả! Đây mới chính là thứ đáng sảy ra! Không sao thế này là tốt rồi )
Em cười gượng rồi cuối đầu
" Em xin lỗi vì đã làm phiền "
Hân Nghiên kéo chăn phủ qua vai cô ấy
" Phiền cô giữ im lặng một chút! Muốn nói gì thì tôi sẽ ra ngay! Bây giờ mời cô ra ngoài "
Em cuối gầm mặt cuối người hai cái rồi quay mặt đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại
( Lạc Hiểu Tinh tĩnh lại đi, mày mới là kẻ thứ ba! Đừng bao giờ có cái ý nghĩ đấy nữa )
Chính em hiểu rằng Uyển Tinh không sai! Người sai chính là em, ngay từ đầu Uyển Tinh mới là người Hân Nghiên yêu. Em là đang phá vỡ tình yêu đấy, ngày đó vì cô quá say nên em mới có thể sống một cuộc sống hạnh phúc thế này
Uyển Tinh mơi là người đáng tội nghiệp. Chính em cướp mất Hân Nghiên của cô ấy mà. Nếu xét cho cùng em mới là tiểu tam phá vỡ hạnh phúc người khác. Em không có quyền khóc, không có quyền đau khổ
Hân Nghiên vì cô ấy mà rơi lệ, vì cô ấy mà tình nguyện bỏ mạng, vì cô ấy mà cuối đầu. Hân Nghiên chưa bao giờ vì em như thế. Đáng lẽ em nên nhận ra từ sớm, trái tim nhỏ này không nên ngoan cố như thế
Nhìn xem em thương cô ấy rồi ai sẽ thương lấy em. Em tội nghiệp cô ấy thì ai sẽ tội nghiệp cho em