Trong thư phòng ngài Trần Lâm, gia đình 3 người đang ngồi nói chuyện.
- "Đấy là công chúa được thương yêu nhất, chúng ta thành thông gia với Chúa thượng, bước cả hai chân vào chốn cấm cung, làm người phật lòng, có khi lại đem cả nhà lên đoạn đầu đài thì toi!" Phan thị cẩn thận phân thích.
- "Bà phui phủi cái miệng, chuyện chưa đến đâu đã buông điềm gỡ!" Quan trách nhẹ.
Hữu Chính từ lúc vào đều im lặng lắng nghe, bấy giờ mới lên tiếng:
- "Cha mẹ, con đã có người trong lòng, con không muốn cưới một người con không yêu. Mai con sẽ lên kinh xin Chúa thượng..."
- "Ăn nói hàm hồ!!!" Quan tức giận cắt ngang: "Đấy là chiếu chỉ, quân tử nhất ngôn, lệnh đã ban ra nào có thể thu lại? Ngươi làm như nói chuyện với vua chúa như nói chuyện phiếm hả? Phạm tội khi quân đấy con ạ, không cẩn thận là chém đầu cả họ, ta đây còn muốn an hưởng tuổi già thêm mươi năm nữa!"
- "Nhưng con đã quyết tâm cưới Quỳnh Chi làm thê tử của con! Vị công chúa ấy tiếng xấu lan xa, con không muốn cưới phải thê tử chua ngoa, đanh đá!" Hữu Chính vẫn kiên định với quyết tâm của mình.
- "Không được!" Quan xua tay, sau đấy, ông ôn tồn giải thích: "Nếu là doanh môn khuê nữ, ta có thể suy nghĩ đến nhưng đằng này lại là một tì nữ không cha không mẹ, không rõ lai lịch, nếu tâu lên Chua thượng, chẳng phải sẽ làm người thêm tức giận hơn sao?"
Ông vẫn yêu mạng sống của mình lắm, yêu vợ, yêu đất nước, nào muốn chết thê thảm như thế. Hữu Chính bất lực bước ra khỏi cửa, lòng hắn nặng trĩu, như thế thà rằng hắn không đi thi còn hơn.
Bước đến rửa lâu của Thiện Trị, hắn lặng lẽ ngồi một mình trong phòng, đuổi tất cả gia đinh về, uống hết chén này đến chén khác, thầm tự hỏi:
- "Tại sao lại là ta? Tại sao? Nếu Công chúa thích ta chỉ vì ta tài sắc, vậy thì ta sẽ tự hủy hoại mình! Cuộc đời bạc bẽo lắm thay, chua chát lắm thay..."
Thiện Trị nghe tin hắn suy sụp ngồi uống rượu một mình thì vội vã chạy đến. Lo lắng hỏi:
- "Sao lại ra nông nỗi này?"
- "Đệ sắp được làm phò mã, cưới người đệ không thương, hôn nhân đại sự chẳng tự mình quyết định được. Đệ đã có người trong lòng từ trước, không muốn nàng ấy thiệt thòi, thực lòng chẳng biết phải làm sao..."
- "Ta biết lệnh vua khó cãi nhưng ngươi cứ hỏi cô nương ấy có chấp nhận làm thiếp thất không, xem ý nàng ta thế nào. Nếu không đồng ý thì hãy gạo nấu thành cơm, rồi đâu cũng vào đấy cho xem!" Thiên Trị tự thấy đắc ý với mưu kế của mình.
- "Nhưng đệm không muốn vấy bẩn nàng bằng cách như thế!"
- "Đành rằng là thế nhưng ta không muốn đệ phải giống ta lúc ấy! Bỏ lỡ người thương!"
Hữu Chính trầm ngâm một lúc, sau ấy quyết tâm ra về trong trời mưa, hắn phải tìm nàng, nàng chỉ có thể thuộc về hắn mà thôi.
Kẻ say mất trí lại gặp ngay người xúi bậy, vô tình rước thêm tai họa vào thân, bởi lẽ chuyện xảy ra sau này sẽ vô cùng chấn động, là một bài học để đời, chấm dứt mối quan hệ đang tốt đẹp.
Ban nãy, Hạnh cũng đã hỏi tôi rất nhiều câu hỏi liên quan đến hắn, hỏi tôi cảm thấy thế nào, tôi cũng chẳng biết nữa, thứ tôi luôn ghi nhớ là xuất thân của mình ở nơi này, thân phận của mình bây giờ là gì.
Tôi không phải kẻ thích nghe trộm, chỉ là tình cờ đi ngang qua lúc họ đang nói chuyện trong thư phòng kia. Thích một người, đâu nhất thiết phải gắng sức dành lấy, cũng nên phân biệt đâu là thích, đâu là yêu. Sẽ không bao giờ sân si, vọng tưởng những thứ không thuộc về mình.
Trời sẩm tối, mưa lại một lớn, tôi đang trên đường đi về phòng thì một bóng người từ sau lảo đảo đi đến, tay đưa qua ngang cánh tay tôi. Theo phản xạ, tôi túm lấy cánh tay hắn vật xuống đất, nghe tiếng kêu oai oái, tôi quay ngoắt lại nhìn.
- "Là ta!" Hữu Chính chật vật đứng dậy, bước chân lảo đảo, xiêu vẹo.
Tôi ngửi ngay thấy mùi rượu nồng nặc, cau mày hỏi:
- "Anh uống rượu? Sao giờ này còn chưa đi nghỉ ngơi? Làm tôi sợ chết khiếp!"
- "Hứ..c, phủ này là phủ quan, kẻ nào lại giám...ực....đột nhập!" Hắn vừa nói vừa nấc, rất bê tha.
Tôi dìu hắn vào đình, ngồi xuống bàn ghế đá, xem xét có bị thương chỗ nào không thì bị Hữu Chính nắm lấy bàn tay. Tay hắn lạnh ngắt do ngấm nước mưa, tôi cố gắng rụt tay lại mãi mà không được. Ánh trăng rọi xuống, đôi mắt sáng như sao ấy thơ thẩn nhìn tôi, xong hắn lại bật cười một cách bất lực nói:
- "Giá như...giá như là nàng, nàng làm thê tử của ta thì vui mừng biết mấy!!!"
- "Quỳnh Chi không xứng với công tử, tôi có lý tưởng sống của mình. Rồi sẽ có một ngày phải rời khỏi nơi này, tôi không muốn làm tội anh!"
- "Nàng đừng đi, đừng rời bỏ ta...ta xin nàng!" hắn cúi gằm mặt xuống.
Tay tôi cảm nhận được thứ nước ấm nóng chảy xuống, hắn đang khóc, khóc một cách thê lương.
- "Anh không thể kháng chỉ, tôi lại không thể cứ mãi chìm đắm trong sự bao bọc này của anh! Tôi không giống họ, không muốn bị ép buộc. Tôi thích anh, nhưng chỉ là thích, không thể có kết quả được!" tôi giải thích.
Hắn bất lực buông thõng tay, chua chát hỏi:
- "Nàng cũng thích ta nhưng lại không muốn làm thê tử của ta, ta không đủ tốt hay sao?"
- "không phải thế, anh rất tốt nên sẽ hợp với người xứng đáng hơn tôi!"
Hắn lần nữa kéo mạnh tay tôi, chúng tôi mặt đối mặt, chỉ cách tôi 10 cm, hắn đương hôn thì tôi lấy tay chặn lại, gắng sức giẫy giụa.
Say thì say nhưng hắn vẫn khỏe như vâm, tôi dùng hết sức bình sinh nhưng mãi vẫn không thoát ra được bàn tay nắm chặt kia, eo tôi bị giữ chặt, cằm hắn đặt lên vai tôi, đôi môi lạnh lẽo lướt qua má.
Tôi rùng mình, phản kháng quyết liệt, hắn lại càng siết tay tôi chặt hơn, tựa như muốn bóp nát nó.
- "Đau, anh buông ra!" nước mắt tôi trực trào.
- "Nàng đừng cử động nữa, ta sẽ không làm nàng đau!" Hữu Chính buông lời dụ dỗ.
Khoảnh khắc này, tôi thấy hắn trở nên rất đáng sợ. Hắn như đã trở thành một con người khác, xấu xa và đê hèn.
- "Ta yêu nàng lắm, nàng trao thân cho ta đi, hãy bên cạnh ta. Cả cuộc đời này, những gì nàng muốn ta đều cho tất, kể cả cái mạng quèn này..."
- "Không, tôi không muốn! Làm ơn buông tôi ra đi, tôi cầu xin anh đấy Chính!" tôi van nài trong tuyệt vọng.
Trời mưa lớn, dù tôi có gào khan cổ cũng chẳng ai nghe thấy, đây là điểm mấu chốt để hắn lợi dụng làm bậy.
Lúc tôi bất lực thì Hữu Thành vội vã từ phía sau hắn, trong tích tắc, Hữu Chính bị một cú đập vào gáy, ngã ra bất tỉnh nhân sự. Tôi sợ hãi xoay người lùi về sau, ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, nước mắt ứa ra từng hàng. Thành vội vàng đem áo choàng khoác lên người tôi, đôi tay hắn run run lau nước mắt cho tôi, đau lòng hỏi:
- "Nàng không sao chứ? Đau chỗ nào? Để ta xem thử..."
Tôi giơ cổ tay sưng đỏ cho Hữu Thành xem, lại sụt sịt vài tiếng:
- "Tôi sợ quá, hức..."
- "Trời mưa lớn, cả người nàng ướt hết rồi, mau chóng vào phòng nghỉ ngơi đi, huynh ấy đã có ta lo. Ngày mai, ta sẽ đến đưa thuốc cho nàng, chuyện hôm nay cứ để mai huynh ấy dậy rồi hẵng giải quyết sau!" Thành an ủi.
Tôi gật đầu đồng ý rồi vội vã chạy về phòng, Hạnh thấy tôi như thế thì lo lắng kéo tôi lại ghế hỏi:
- "Có chuyện chi mà sao trông chị sợ hãi đến vậy?"
Tôi đem mọi chuyện kể lại cho Hạnh nghe, em tức lắm nhưng vì đó là công tử nhà mình, nếu không đã xách gậy đi kiếm hắn trả thù cho tôi. Con bé đem thuốc bôi nên chỗ sưng tấy, thổi phù phù vào tay tôi cho đỡ đau.
- "Em không ngờ mọi chuyện lại đến nông nỗi này, lúc ấy em về cùng chị thì chắc chắn sẽ không gặp phải cảnh như thế!"
- "Thôi anh ta say rồi, chỉ là hành động bốc đồng thôi. Không ai chấp kẻ say làm chi, chị cũng không muốn mối quan hệ này trở nên tồi tệ!"
Bản thân tôi bây giờ trăm mối ngổn ngang, quan huyện đã không muốn thấy mặt tôi vì lời Hữu Chính đã nói chiều nay, bây giờ lại vì chuyện này. Tôi chẳng biết mình có nên ở lại hay không, đi thì biết đi đâu bây giờ...
Gà gáy sáng sớm, tôi đã đến trước phòng bà Huyện, Phan thị có tính dậy sớm, quan thì bị bà giận dỗi đuổi qua thư phòng ngủ, Hữu Chính lại chưa dậy, tôi phải tranh thủ.
Không đề cập đến chuyện tối qua, tôi chỉ muốn xin bà cho phép được ra ngoài ở đến khi Hữu Chính hoàn thành hôn lễ sẽ chính thức rời khỏi đây. Phan thị tiếc nuối khi phải để tôi đi, nhưng đây có lẽ là giải pháp tốt nhất cho mọi người. Bà đem đến đặt vào tay tôi một hộp trang sức và hai thỏi vàng lớn, dặn dò:
- "Ta thương con như con cái trong nhà, chuyện hai đứa không thành, tuy ta rất đau lòng nhưng lệnh vua khó cãi, đành để con thiệt thòi! Nhiêu đây tuy không nhiều nhưng mong con nhận nó cho ta an tâm!"
Tôi vội vàng trả lại nhưng bà đã ngăn cản, bảo coi như chút của dành dụm, sau này mở hàng quán hay lấy chồng cũng không chịu thiệt thòi. Tôi cảm động, nước mắt rơi lã chã, ở đây nửa năm, tôi coi bà như mẹ của mình mà ân cần chăm sóc. Lần này rời đi, không biết bao giờ gặp lại, ôm bà chào tạm biệt đầy lưu luyến.
Hữu Thành sau khi nghe mẹ mình dặn dò, mau chóng tìm cho tôi một quán trọ. Trời sáng hẵn thì đã xong xuôi mọi thứ.
- "Nàng cứ ở tạm chỗ này, khi nào ta có công vụ phải lên kinh thì sẽ đưa nàng theo cùng!" hắn nói, tay lại đưa một túi bạc cho tôi.
- "Cái này..." Tôi không biết phải nói sao.
Hắn bảo cho tôi làm tiền tiêu vặt, cứ giữ lấy mà dùng, nhà hắn giàu nên mớ bạc này không thiếu, thật quá hào phóng, số tiền này tôi phải tiêu ba tháng mới hết được.