“Anh không phải là người có chí hướng gì, không nói được những lời quá khoa trương, cũng không hy vọng xa vời tương lai có bao nhiêu tốt đẹp, nhưng lúc này chỉ có một ý niệm duy nhất toàn tâm toàn ý muốn bên em đến khi bạc đầu.”
Khách sạn đã trả phòng từ sáng, sự cố xảy ra trên trời khiến Nhâm Viễn phải lại thêm một đêm. Tuy nói khách sạn, nhà nghỉ nơi nào cũng có, muốn tìm một chỗ ở một đêm căn bản không phải việc gì khó, nhưng người ấy vẫn ra vẻ khẩn cầu nói: “Thu lưu (thu nhận và giúp đỡ) anh một đêm đi.”
Người có nụ cười đẹp, lúc nào cũng chiếm được hết tiện nghi, hắn cười với bạn một cái, bạn liền không nỡ nói lời khó nghe.
Lạc Kiều Xuyên chớp mi cảm thấy miễn cưỡng, liếc anh, “Nằm mơ đi”
“Đừng nhỏ mọn như vậy a, cùng lắm thì anh ngủ sô pha.”
“Fck, thế thì anh nợ đây phí ở lại một đêm đấy nhá! Anh định trả thế nào đây?”
Nhâm Viễn cười vô hại, giọng điệu lại vô cùng ái muội, “… Em muốn anh trả thế nào thì anh trả thế ấy.”
Nghe thấy anh nói bên tai như vậy, y không phủ nhận mình tâm động vô cùng, “… Hôm nay bởi vì chuyện này, bữa sáng bữa trưa em đều không được ăn ra hồn, vốn là phải đến công ty nữa mà vì anh nên cũng không đi được, tinh thần và thân thể đều bị tổn thương, những thứ này thì tính sao?”
Nhâm Viễn vẫn cười, nghiêng đầu rất có thâm ý nhìn Lạc Kiều Xuyên: “Thật lo lắng cho anh như vậy à?”
“Phắc, ai hỏi anh này cái!?” Anh sao lại cắt trọng tâm của câu thế?
“Tính như thế nào à?… Vậy hôm nay đều nghe lời em, em nói gì thì là cái ý, vậy được không?”
“… Nhâm Viễn anh nhớ kĩ những lời mình đã nói đấy.”
“Yên tâm, anh nhớ mà.”
Ăn no nghĩ chuyện *** dục, có lẽ chính là trạng thái của hai người hiện nay.
Trước khi đáp ứng vẫn phải kháng cự lại một chút, đây luôn là phong cách của y, Nhâm Viễn hiểu rất rõ. Lời đồng ý ngoài miệng khiến cho người nào đó chộn rộn, cũng là trong dự liệu.
Dừng xe, vào thang máy, mở cửa, lúc làm những động tác này, Lạc Kiều Xuyên đều yên lặng không tiếng động. Cho đến tận khi chìa khóa mở cửa ra, những trầm lặng trước đó tích tụ trong bóng tối mới hoàn toàn bộc phát.
Vừa vào cửa, Lạc Kiều Xuyên liền nóng nảy hôn lên đôi môi kia. Hôm nay rõ ràng không rút thăm trúng rượu vang, nhưng so với buổi tối hôm đó lại càng thêm kích động. Nhâm Viễn tựa hồ cũng vui vẻ khi thấy y chủ động, hai người đẩy đẩy xô xô mới gắng gượng đến sô pha, Lạc Kiều Xuyên đẩy anh xuống, sau đó thuận thế áp người tới.
Phần đầu vẫn giống như lúc thường được Nhâm Viễn dịu dàng giữ xuống hôn môi, đầu lưỡi xâm lấn khoang miệng lẫn nhau, dây dưa lặp lại mút vào, phát ra âm thanh sắc tình. Cả hai đều chiến đấu với quần áo của đối phương. Tay trái giảo hoạt thâm nhập từ áo sơ mi của anh vào trong, khoảnh khắc chạm vào Nhâm Viễn, nhịn không được thở gấp hơn. Mà anh vẫn chỉ ôm chặt eo y, ngón tay như có ma lực phác hoạ hình dạng xương sườn bên trái của y.
Buông ra môi lưỡi đối phương, Lạc Kiều Xuyên từ trên cao nhìn xuống Nhâm Viễn dưới thân, áo sơmi màu trắng lộn xộn nửa mở, bộ dạng này làm y trong nháy mắt đã bị tinh trùng sung não. Cùng lúc vươn tay cởi quần anh, cảm thấy mình cũng bị lột chỉ còn lại một cái quần lót.
Nghĩ đến có thể anh vẫn không có kinh nghiệm, liền chăm sóc muốn để thoải mái trước, để anh thả lỏng.
Lạc Kiều Xuyên ném lọ bôi trơn vừa mới hoả tốc vào phòng lấy ra sang một bên, không chút do dự cúi đầu ngậm cái của anh vào. Y nghe thấy anh trầm giọng gọi y một tiếng, theo đó liền càng thêm ra sức lấy lòng. Dùng miệng bao hàm khiến cho hai má hơi phát mỏi, nhưng vẫn bởi vì tiếng ẩn ẩn thở dốc của anh mà không nguyện ý dừng lại, cho đến khi ngón tay đang giữ giữ tóc mình dùng sức, anh nói: “… Được rồi, anh muốn hôn em.”
Lúc được kéo lên để hôn, Lạc Kiều Xuyên dường như câu dẫn hỏi: “Này, món nợ của anh định trả thế nào đây?”
“Không phải nói rồi sao, ” Nhâm Viễn thò tay xuống bên dưới y, chui vào phần đáy quần chuẩn xác nắm lấy phần dục vọng đã nổi lên, chậm rãi di chuyển lên xuống, “Em muốn anh trả như thế nào, hửm?”
Thứ cứng rắn đến nóng lên được bàn tay mảnh dài chơi đùa thoải mái nói không nên lời, Lạc Kiều Xuyên nhìn Nhâm Viễn cong khóe miệng hỏi y: “Dùng thân thể để trả nợ, em cảm thấy được không?”
Còn chưa kịp phản ứng lại lời nói của Nhâm Viễn, liền cảm thấy ngón tay mang theo bôi trơn xâm nhập vào chỗ nào đó thầm kêu không ổn.
“… Hey, a fck!” Nghĩ muốn giãy ra, thắt lưng lại bị người đang nửa nằm trên sô pha giữ chặt, “A ưm hỗn đản anh đừng… Đã nói hôm nay em thượng anh!”
Anh khi cười vẫn luôn là khuôn mặt ôn hòa, nhưng lại không có chút thương lượng nào, thừa dịp lúc này liền xoay người đặt Lạc Kiều Xuyên ở phía dưới, cúi đầu xuống hôn lỗ tai y, không bao lâu liền thấy chỗ ấy đỏ lên không chịu thua kém, “Nói với em lúc nào, hửm?”
Hậu huyệt trải qua mở rộng đã không còn khô khốc, biểu hiện thành thực hơn chủ nhân nhiều, tuy rằng Lạc Kiều Xuyên ra sức muốn thoát khỏi kiềm chế, nhưng chỗ này lại vẫn luôn hút chặt lấy ngón tay Nhâm Viễn, muốn mang theo anh vào càng sâu hơn.
“Ưm a… A, a…” Đâm vào nhanh chóng liên tục không ngừng rốt cục khiến cho Lạc Kiều Xuyên rên rỉ ra tiếng.
Sau khi ngón tay rời khỏi, đương nhiên có thứ càng thêm nóng bỏng thay thế. Vừa mới đi vào một nửa, liền cảm thấy dũng đạo chặt chẽ không kẽ hở bao chặt lấy, tựa như đặt mình trong thiên đường lửa nóng.
Nhưng người bị đặt ở dưới thân vẫn chưa từ bỏ ý định, không biết là bởi vì sảng khoái hay là cái gì mà nắm chặt cổ tay Nhâm Viễn, ánh mắt tàn bạo, “Ưm a… Fck, nói hôm nay… Nghe em!”
Toàn bộ đâm vào liền cúi người ôm lấy y, Nhâm Viễn liếm liếm vành tai y, “Này, hôm nay học bài mới, dạy anh a, nhất định sẽ nghe lời em.” Chính là đang nói đến lần đầu tiên nếm thử tư thế cơ thể mặt đối mặt.
Lạc Kiều Xuyên bị anh đỉnh gần như hít thở không thông, chỉ cảm thấy người này giấu dao sau khuôn mặt tươi cười, đem đi gạt người, chỉ vài cái liền mã đáo thành công, chưa từng thấy tên này này thất bại một lần.
“A, nói a… Muốn anh làm như thế nào? Tất cả đều nghe lời em a.” Nhâm Viễn vẫn đang chọc y, rõ ràng biết rằng hiện giờ y không thể nói ra lời, nhưng lại vẫn cố ý dừng động tác lại, tựa như khiêm tốn thỉnh giáo một vấn đề như vậy.
Hai chân kẹp trên thắt lưng đều phát run, nơi muốn đòi mạng trong cơ thể luôn như có như không bị sát qua, so với gãi không đúng chỗ ngứa còn khó chịu hơn. Người kia lại vẫn cứ hờ hững cầm lấy nơi yếu hại gần như bạo phát của y xoa nắn khiêu khích, đâu ra bộ dạng vừa mới nhập học.
Tư thế mặt đối mặt, trốn sao được ánh mắt này.
Tư thế ngửa đầu nhịn không được dứt khoát đưa phần cổ mình đến trước mặt anh, hầu kết cũng không có bị bỏ qua, biết rõ bị mút vào gặm cắn đến phát đau. Tiếng rên rỉ vỡ vụn bị áp chế trong cổ họng, suýt nữa thoát ra.
Thấy y tận lực áp chế, Nhâm Viễn liếm hôn đến chỗ xương quai xanh, thô thanh nói, “Thanh âm… Anh muốn nghe.” Anh cũng sẽ bất an tâm, muốn biết em có phải thực sự cảm thấy thoải mái hay không.
Đã không chỉ có bên tai mới đỏ, Lạc Kiều Xuyên cắn răng mắng ra, nhưng lại vẫn không thay đổi được *** ào ạt. Ôm chặt lấy sống lưng dài rộng của người kia, quẳng hết những e lệ không có ý nghĩa lúc này, “… Nhanh lên một chút, động nhanh một chút…!”
Nhâm Viễn vẫn luôn hôn y không ngừng, ngay cả mi tâm cũng không bỏ qua, mang theo cảm giác dịu dàng mà anh mang đến cho người khác ngay lúc ban đầu.
Lạc Kiều Xuyên có đôi khi không khỏi phải hoài nghi, có phải người mặt ngoài dịu dàng hiền lành, kỳ thực đều ẩn giấu một tính xấu hay không? Nhưng tuyệt vọng chính là, cho dù anh như thế nào, ôn nhu, hoặc là ý xấu, đều khiến mình thích muốn chết.