Editor: Gấu Gầy
17
Chỉ trong vòng chưa đầy hai phút, từ lúc y tá vào rút kim đến khi Đinh Cạnh Nguyên ra ngoài, Tô Mặc đã rời đi, để lại chiếc chìa khóa xe có hình đôi cánh trắng trên chiếc ghế nhựa màu xanh bên ngoài.
Một giờ rưỡi sáng, tại bãi đậu xe yên tĩnh bên ngoài phòng cấp cứu, Đinh Cạnh Nguyên vừa mở cửa xe ra lại tức giận đóng sầm lại. Hắn lấy điện thoại ra định gọi cho trợ lý thứ hai, nhưng đầu dây bên kia vừa reo lên, hắn đã cau mày cúp máy. Quay người lại, Đinh Cạnh Nguyên mở cửa xe lần nữa, thở dài một hơi rồi nhắm mắt ngồi vào trong.
Trong xe có rất nhiều vết máu, trên bảng điều khiển còn vứt lung tung mấy tờ giấy ăn dính máu. Không chỉ vậy, trong xe còn vương mùi máu tanh nồng nặc. Lúc nãy có Tô Mặc ở đây, Đinh Cạnh Nguyên không cảm thấy gì, giờ chỉ còn một mình, hắn mới thấy chiếc xe của mình bẩn thỉu lộn xộn đến mức nào, thật sự cực kỳ khó chịu.
Đinh Cạnh Nguyên cau mày lái xe đến tiệm chăm sóc xe hơi quen thuộc, nơi vẫn còn mở cửa vào lúc rạng sáng. Đinh Cạnh Nguyên bị thương ở lưỡi, không nói được, nhưng ông chủ cũng không cần hắn phải dặn dò, đã biết yêu cầu của hắn: từ trong ra ngoài phải được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả nắp bình xăng cũng phải mở ra lau chùi vài lần. Ngoài ra, không được tự ý động vào bất cứ thứ gì trên xe.
Ông chủ mời Đinh Cạnh Nguyên vào trong ngồi, bên trong có cà phê, ghế sofa, còn có cả tivi. Đinh Cạnh Nguyên vẫn không nói gì, chỉ xua tay từ chối.
Hai tay đút túi quần, đối diện với con đường lớn vắng lặng, Đinh Cạnh Nguyên đứng im như tượng hơn một tiếng đồng hồ, trong đầu chỉ nghĩ đến Tô Mặc. Lưỡi hắn lúc này đã sưng vù, đau rát vô cùng. Tô Mặc, cậu thật nhẫn tâm. Nghĩ đến đây, khóe miệng Đinh Cạnh Nguyên nhếch lên một nụ cười. Lúc nãy bị hắn cưỡng hôn, cả người Tô Mặc run rẩy như cầy sấy, con thỏ nóng nảy còn cắn người cơ mà. Nhưng may mắn là, cuối cùng hắn cũng được ôm người trong lòng, hôn lên môi ấm.
Cùng lúc đó, Tô Mặc đã lên taxi về thẳng khu chung cư, xuống xe ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ. Vào trong siêu thị, anh mua bia và thuốc lá. Lúc tính tiền, anh tiện tay lấy thêm một chiếc bật lửa trên kệ.
Vừa ra khỏi siêu thị, Tô Mặc đã vội vàng xé bao thuốc, châm một điếu, hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu phả ra một làn khói dài thẳng tắp. Cứ như vậy, dường như có thể trút bỏ được những thứ ngột ngạt trong lồng ngực. Tô Mặc vốn không nghiện thuốc lá, chỉ là mấy ngày nay anh hút nhiều hơn một chút.
Khu chung cư lúc rạng sáng rất yên tĩnh, dưới ánh đèn đường màu vàng nhạt chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của chính mình. Đi ngang qua chiếc ghế dài bằng gỗ dưới lầu, Tô Mặc bỗng nghe thấy tiếng mèo kêu. Quay đầu lại nhìn, thì ra là con mèo hoang tam thể ở gần đây.
"Có phải mày đói rồi không?" Tô Mặc dừng lại, đứng đó nói chuyện với con vật nhỏ, ngón tay vẫn kẹp điếu thuốc, giọng nói rất nhẹ. "Muốn đến đây không?" Tô Mặc bước thêm hai bước, lại quay đầu nhìn nó. Con mèo hoang chỉ trốn sau ghế, kêu meo meo hai tiếng với anh. "Vậy thì thôi vậy." Tô Mặc không miễn cưỡng, xoay người bước vào cầu thang.
Tô Mặc vẫn luôn rất bình tĩnh. Về đến nhà, anh thay giày, cởi áo sơ mi, mở lon bia, vừa uống vừa đi vào phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa. Sau đó, anh sững sờ trước gương.
Lúm đồng tiền trên má trái đã bị hôn đến tím bầm, trên cổ còn có một dấu răng rất rõ ràng. Khóe miệng cũng có một vết xước nhỏ.
Trong gương, người đàn ông có làn da trắng hơn so với đàn ông bình thường, ngũ quan cũng được coi là thanh tú, dấu hiệu dễ nhận biết nhất là lúm đồng tiền bên má trái, dù cười hay mím môi đều rất rõ ràng. Cởi áo ra, thân hình anh chỉ có thể coi là vừa vặn, vai không rộng, cơ bắp cũng không săn chắc mấy.
Tô Mặc nhìn mình trong gương hồi lâu, không biết rốt cuộc Đinh Cạnh Nguyên yêu anh ở điểm nào, mà lại yêu đến mức... phát điên như vậy.
Đinh Cạnh Nguyên và Tô Mặc, vào đêm hè nóng bức này, cùng một lúc, ở một nơi nào đó mà đối phương không hề hay biết, tâm linh tương thông, vì đối phương mà ngơ ngẩn.
18
Cổ tay có thể dùng áo sơ mi dài tay che đi, còn trên mặt thì che bằng cách nào?
Tô Mặc vốn định xin nghỉ, nhưng sáng nay anh còn chưa kịp gọi điện thoại thì Hoàng Duyệt Văn đã gọi đến trước. Vị trợ lý họ Doãn kia sáng nay đã liên lạc với cô, nói là hai ngày nữa, tổng giám đốc Đinh muốn mời khách ở nhà riêng, nói đến đây thì dừng lại, không nói gì thêm nữa. Nhưng Hoàng Duyệt Văn làm sao mà không hiểu chứ. Chẳng phải là muốn ăn hải sản sao? Nhưng chắc chắn không chỉ đơn giản là muốn ăn hải sản. Đinh Cạnh Nguyên có rất nhiều tiền, tại sao lại phải bảo trợ lý gọi điện thoại đến đòi họ? Nguyên nhân có lẽ là hai điều, một phút sau, trong cuộc điện thoại với Lư Dân Ý, Hoàng Duyệt Văn phân tích như sau: Một, đây tỏ thái độ, là thái độ của Đinh Cạnh Nguyên đối với Hằng Viễn. Hai, chắc chắn là muốn ăn hải sản ở quê của Tô Mặc. Tên Đinh Cạnh Nguyên này đặc biệt quý mến Tô Mặc.
Tô Mặc nghe vậy cũng không lấy làm ngạc nhiên. Hành động nhanh chóng như vậy, rất phù hợp với phong cách làm việc của Đinh Cạnh Nguyên.
"Vậy hôm nay tôi không đến nhà máy nữa." Không cần phải xin nghỉ rồi.
"Chiều đi cũng được, có muốn đến nhà máy tìm kế toán tạm ứng tiền trước không?"
"Để về rồi báo cũng được, tôi ứng trước, đỡ phải chạy đi chạy lại mất công."
"Cũng được, tùy anh. Về nhà nghỉ ngơi hai ngày cũng tốt, dạo này nhà máy cũng không có việc gì quan trọng. Nếu nhà máy thứ hai có việc gì gấp, tôi sẽ bảo Giang Vũ theo dõi giúp cậu." Giọng điệu của Hoàng Duyệt Văn lúc này có phần khách sáo hơn so với trước đây. Dường như vì được Đinh Cạnh Nguyên ưu ái mà Tô Mặc bỗng chốc có giá trị hơn hẳn.
"Được." Tô Mặc nhẹ giọng đáp.
Đã lâu rồi Tô Mặc không về quê. Ô Thị quê anh là một thành phố cấp huyện ven biển của tỉnh Chiết Giang, nổi tiếng với hải sản. Từ Tân Thành đến Ô Thị đi máy bay mất nửa tiếng, đi tàu hỏa mất một tiếng rưỡi, đi ô tô cũng chỉ khoảng hai tiếng.
Cha mẹ Tô Mặc đều là giáo viên, cả đời dạy học, đào tạo biết bao thế hệ học sinh. Từ tay họ, biết bao nhiêu học sinh đã thi đỗ vào các trường đại học danh tiếng trên cả nước, có thể nói là "học trò trải dài khắp thiên hạ". Chỉ là không ngờ, dạy người thì giỏi, cuối cùng lại không dạy dỗ nổi đứa con trai của mình.
Năm năm rồi, Tô Mặc gọi điện thoại về nhà, Tô Tuyền Phong chưa từng bắt máy, chỉ cần nghe thấy giọng anh là lập tức cúp máy. Mẹ Tô rốt cuộc cũng mềm lòng hơn, mấy năm sau lén lút liên lạc với con trai sau lưng chồng. Bà cũng không chỉ một lần rơi nước mắt hỏi Tô Mặc, rốt cuộc chuyện giữa anh và cậu học sinh họ Đinh kia là thật hay giả, Tô Mặc mỗi lần đều trả lời là giả. Lúc đó, Tô Mặc sợ Đinh Cạnh Nguyên sẽ làm ầm ĩ chuyện của bọn họ lên trường học, đến lúc đó, e rằng cha anh sẽ bị tức chết mất. Tô Mặc biết, Đinh Cạnh Nguyên có thể làm ra bất cứ chuyện điên rồ gì.
Thời gian trôi qua thật nhanh. Anh rời khỏi Ô Thị vào buổi sáng mưa bão năm đó, vậy mà đã năm năm rồi. Hôm đó, chỉ có em trai Tô Chính là người bất chấp mưa gió chạy đến tiễn anh. Năm đó, Tô Chính mới mười tám tuổi, thân hình gầy gò ướt sũng nước mưa, cuối cùng còn khóc nức nở, mếu máo nói: "Anh đừng đi, em không cho anh đi." Chớp mắt một cái, Tô Chính đã tốt nghiệp đại học, sắp đi làm rồi.
Anh đã có công việc ở Tân Thành, sau này cũng sẽ có gia đình riêng. Mọi thứ trên thế giới này đều thay đổi theo thời gian. Rất nhiều chuyện đã thay đổi.
Thế nhưng... tình cảm của Đinh Cạnh Nguyên dành cho anh lại không hề thay đổi. Tại sao?
Đinh Cạnh Nguyên nói: "Đó không phải tôi, là mẹ tôi"? Có thật không?
"Ngày cậu đến xem tôi thi đấu, tôi đã biết rồi, cậu thích tôi." – Hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Đinh Cạnh Nguyên lại nói như vậy? Tô Mặc khẽ cau mày.
Khoanh tay dựa vào ghế, nhìn khung cảnh lướt qua ngoài cửa sổ tàu hỏa, những chuyện năm xưa lại ùa về trong tâm trí anh.
—----