Editor: Gấu Gầy
39
Tô Mặc đến Ô Thị lúc hơn một giờ chiều. Anh gọi điện cho em trai trước khi lên xe, biết hôm nay Tô Tuyền Phong và Tô Chính phải mời khách ăn cơm, nên sau khi đến nơi cũng không có ai ra đón - Tô Chính không đến thì đương nhiên sẽ không có ai khác.
Tô Mặc tìm một khách sạn để ở, sau khi cất hành lý xong, anh ra ngoài đi dạo quanh khu mua sắm gần đó, muốn mua gì đó cho ba mẹ. Anh thường xuyên không ở nhà, bình thường ngoài việc gửi tiền cho em trai, sau khi tốt nghiệp ngần ấy năm cũng chưa từng tiêu pha gì cho ba mẹ.
Tô Mặc luôn tự mình mua thức ăn nấu nướng, nên rất quen thuộc với cách bố trí của khu mua sắm. Anh đi thẳng đến quầy thực phẩm chức năng ở lối ra, lựa chọn một hồi, cuối cùng mua mấy hộp thuốc bổ của một nhãn hiệu có tiếng. Những thứ này cho dù sau này ba mẹ có biết là anh mua, cũng sẽ vì giá cao mà không nỡ lãng phí, ít nhất mẹ anh nhất định sẽ uống.
Hải sản chắc chắn phải đợi đến sáng sớm mai ra chợ hải sản mua mới tươi ngon, nên sau khi mua thuốc bổ xong, Tô Mặc cũng không còn việc gì nữa, anh lại quay lại khu mua sắm, đi dạo quanh khu vực đồ dùng nhà bếp. Đi dọc theo hàng loạt dụng cụ nhà bếp tinh xảo đủ loại, nhìn ngắm từng món một. Đồ dùng nhà bếp của Đức rất đẹp, nhìn tròn trịa, dày dặn tinh xảo, chất lượng đương nhiên không cần phải nói, nhưng giá cả thực sự quá cao. Tô Mặc từng mua một bộ dao của Đức rất đẹp, trong đó có một con dao phay không biết chặt sắt có bén như bùn không, nhưng cắt khoai tây thực sự sắc bén như cắt giấy.
Bao giờ mới có thể thay hết đồ đạc trong bếp nhà mình bằng đồ dùng nhà bếp của thương hiệu yêu thích kia đây, như vậy khi nấu nướng nhất định cực kỳ hưởng thụ.
Tô Mạch tiếp tục lang thang chán chê thêm nửa tiếng thì Tô Chính gọi điện đến. Trong điện thoại, cậu em trai vui vẻ khoe với anh trai một tin vui: Công việc của cậu đã ổn định.
Tô Chính cười nói: "Trưa nay em bận là vì phải mời lãnh đạo ngân hàng ăn cơm đấy."
"Kỳ thi tháng ba, không phải em nói thi không tốt, không có hi vọng sao?" Tuy nói vậy, nhưng Tô Mặc tất nhiên là rất vui. Tô Tuyền Phong từ trước đến nay chỉ mong hai anh em sau này có thể tìm được một công việc ổn định, mỗi đứa lấy được một cô vợ vừa ý hiểu chuyện biết điều, sinh cho ông hai đứa cháu trai kháu khỉnh, cả nhà bình an khỏe mạnh là được. Còn những chuyện khác như học lên tiến sĩ, thăng quan phát tài, Tô Tuyền Phong và vợ chưa từng kỳ vọng hay yêu cầu gì ở con cái. Bây giờ tốt rồi, Tô Chính vào được ngân hàng, ba nhất định rất vui.
"Anh, em không lừa anh, lúc đó em thực sự cảm thấy mình thi không tốt." Tô Chính học chuyên ngành vật lý, lúc đó vì phải ôn thi, kiến thức tài chính chưa từng tiếp xúc bao giờ khiến cậu hoa mắt chóng mặt. Hai câu hỏi lớn về kế toán ở mặt sau đề thi, cậu căn bản là làm bừa, "Kết quả tuyển dụng của ngân hàng, họ còn phải xem xét cả phần phỏng vấn, điểm phỏng vấn của em rất cao. Vị lãnh đạo hôm nay em mời cơm chính là người phỏng vấn em đó, ông ấy rất thích em..."
"Điểm thi viết của em không đạt tiêu chuẩn, thì lấy đâu ra cơ hội phỏng vấn?" Tô Mặc không đợi cậu nói xong đã chen vào một câu.
"Ngân hàng đã thông báo cho em đi phỏng vấn thì chắc chắn là điểm thi của em cũng không tệ, tuy rằng không nằm trong top 20." Tô Chính giải thích với anh trai, những người điểm không đạt tiêu chuẩn mà vẫn có cơ hội phỏng vấn như cậu, còn hai người nữa, đều là người nhà của lãnh đạo cấp cao trong ngân hàng, cộng thêm cậu là ba.
Điểm thi viết tuyển dụng của Ngân hàng Nông nghiệp Ô Thị chỉ công bố chính thức 20 người đầu tiên. 20 người này sẽ tham gia vòng phỏng vấn thứ hai, sau đó sẽ dựa theo điểm số để quyết định danh sách trúng tuyển. Tô Chính không những được tham gia phỏng vấn, điểm số còn rất xuất sắc, lại còn vượt qua từng vòng một, cùng với hai người con em cán bộ được ưu ái kia lọt vào danh sách 8 người trúng tuyển cuối cùng.
Dù sao thì, đây quả thực là một tin vui đáng mừng. Buổi tối, Tô Mặc dẫn em trai đi ăn hải sản chúc mừng. Hai anh em ngồi trong một quán ăn vỉa hè náo nhiệt ven đường, vây quanh một chiếc bàn nhựa màu đỏ, vừa ăn vừa trò chuyện. Tô Chính hỏi anh trai sao trên mặt lại có một vết bầm tím, trùng hợp là lại bầm tím ngay chỗ lúm đồng tiền. Tô Mặc úp úp mở mở tìm đại một cái cớ qua loa cho xong chuyện. Nói chuyện ba mẹ, công việc, Tô Chính còn kể cho anh trai nghe về bạn gái của mình, trên mặt tràn đầy vẻ ngọt ngào không giấu nổi. Bữa ăn này, hai anh em ăn rất lâu, đến cuối cùng, Tô Chính hai má ửng hồng, thân thiết dựa vào người anh trai, gục đầu xuống bàn, hai tay buông thõng dưới gầm bàn ôm lấy chân anh trai, hỏi: "Anh?"
"Hửm?"
"Sao anh còn chưa có bạn gái?"
"..."
"Đã bao nhiêu năm rồi..."
"..."
"Nếu anh thực sự thích..." Tô Chính muốn nói đến chuyện anh trai thích đàn đàn ông, "Thực ra... cũng không sao. Ba không ủng hộ anh, nhưng, em ủng hộ anh."
"... Gần đây sức khỏe của ba thế nào?"
"Khá tốt, chỉ là thỉnh thoảng vẫn bị đau khớp gối, cả ngày đứng mỏi, uống dầu cá thì đỡ hơn, em mới nói mấy hộp đó là do em mua."
"Anh?"
"Hửm?" Tô Mặc cụp mắt xuống, khẽ đáp một tiếng.
"... Có phải anh vẫn còn thích người đó không?"
"..." Tô Mặc ngồi im, nhìn chằm chằm giọt nước đang chảy xuống trên ly bia lạnh trong tay, hồi lâu không nói gì, cuối cùng mới thốt ra một câu: "Có phải em uống say rồi không, được rồi, đừng uống nữa, sáng mai thức dậy lại đau đầu đấy."
40
Sáng sớm hôm sau, Tô Mặc trả phòng, bắt xe trực tiếp từ khách sạn đến chợ đầu mối hải sản nổi tiếng nhất Ô Thị. Mua quà biếu người ở đẳng cấp như Đinh Cạnh Nguyên, dĩ nhiên phải chọn loại ngon loại đắt. Tô Mặc lớn lên ở vùng biển, không dám nói am hiểu hải sản đến mức nào, nhưng người bình thường đừng hòng qua mặt anh.
Tô Mặc đi dạo hai vòng trong chợ hải sản náo nhiệt, mua bốn thùng hải sản lớn, cho đá vào thùng xốp, dùng băng dính dán kín nắp lại, trực tiếp thuê xe vận chuyển đến thành phố S, tuy rằng thời tiết nóng bức, nhưng chỉ với hai ba tiếng đồng hồ trên đường thì hải sản tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì.
Xe vừa lên đường cao tốc, Tô Mặc liền gọi điện cho Hoàng Duyệt Văn, nói với cô là đồ đã mua xong, bây giờ anh đang trên đường về, trước 10 giờ sẽ đến.
"Vậy tôi gửi số điện thoại của trợ lý Doãn cho anh, anh liên lạc trực tiếp với anh ấy."
"Được."
Một chữ "được", Tô Mặc nói rất miễn cưỡng. Linh cảm mách bảo mọi chuyện không đơn giản như vậy. Tô Mặc bấm số gọi qua, trợ lý Doãn ban đầu còn khách sáo bảo anh đợi một lát, sau đó không thèm che, cầm điện thoại bàn trên bàn lên, đi báo cáo với sếp.
"Sếp Đinh nhà chúng tôi hai ngày nay không khỏe, đang ở nhà, anh ấy bảo cậu mang thẳng đến nhà cho anh ấy."
Đinh Cạnh Nguyên bị Tô Mặc cắn lưỡi đến sưng vù, nói chuyện còn không rõ chữ, vậy mà còn muốn mời khách ăn hải sản. Đây không phải là cố tình gây sự thì là gì.
Tô Mặc nhìn địa chỉ nhà Đinh Cạnh Nguyên được gửi đến trên điện thoại, chậm rãi ngả người ra sau ghế, nhắm mắt thở dài bất lực. Anh không biết phải làm sao, đối mặt với Đinh Cạnh Nguyên bá đạo như vậy, anh thực sự không còn cách nào khác.
Trong lòng anh thực sự sợ người đó.
Đinh Cạnh Nguyên trước đây đã rất giàu, bây giờ càng không cần phải nói, sống trong căn biệt thự sang trọng bốn tầng, kiến trúc bên ngoài là kiểu dáng châu Âu phức tạp. Trong sân có bãi cỏ rộng lớn, nhìn từ xa hệt như một sân golf thu nhỏ.
Tô Mặc vừa đẩy cửa xe bước xuống thì cánh cổng lớn được chạm khắc tinh xảo đã tự động mở ra. Trên cửa nhất định là có lắp camera giám sát, người bên trong có thể nhìn thấy. Đinh Cạnh Nguyên chắc chắn đang ngồi trước máy tính trong một căn phòng nào đó nhìn anh. Tô Mặc hít sâu một hơi, rụt người lại, lập tức chui ngược vào xe.
Xe chạy qua một đoạn đường bê tông, đi thẳng đến cổng biệt thự. Chưa kịp xuống xe, Tô Mặc đã nhìn thấy cánh cổng lớn màu đỏ son mở toang, Đinh Cạnh Nguyên mặc bộ đồ ở nhà bằng vải lanh màu be thoải mái, đứng hiên ngang đứng đó, khóe môi nhếch lên, mắt phượng nheo lại, vẫn là nụ cười mỉm đầy ẩn ý đậm chất Đinh Cạnh Nguyên, chứng tỏ âm mưu của hắn lại một lần nữa thành công.
Đinh Cạnh Nguyên chỉ đứng trên bậc thang chứ không đi xuống, nhìn Tô Mặc trả tiền, có chút chật vật khiêng mấy thùng hải sản xuống, sau đó chiếc xe men theo đường cũ rời đi, cánh cổng lớn tự động đóng lại.
Hai người, một người đứng trên bậc thang, một người đứng dưới bậc thang, nhìn nhau không nói gì. Trên hàng cây ngô đồng trước biệt thự, tiếng ve kêu râm ran không dứt, khiến người ta tự dưng bực bội. Tô Mặc đứng dưới bóng cây loang lổ, không bao lâu sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
"Hải sản cậu muốn đấy." Tô Mặc bị Đinh Cạnh Nguyên nhìn đến mức trong lòng bồn chồn.
"Mang vào trong đi." Đinh Cạnh Nguyên nói không rõ chữ, đưa tay ra ra hiệu cho Tô Mặc.
Trong biệt thự chắc chắn có người giúp việc, nhưng không có ai ra giúp đỡ. Tô Mặc cố hết sức bê một thùng hải sản đầy nước đá lên, dưới sự chỉ huy tận tình của Đinh Cạnh Nguyên, đi lên bậc thang, vào cửa, men theo hành lang ngắn sạch bóng, bê vào kho nhỏ sau bếp. Sau đó lại quay lại bê thùng thứ hai. Cứ như vậy đi đi về về bốn lần, cuối cùng Tô Mặc mệt đến mức thở hổn hển, suýt nữa là không thở nổi, còn Đinh Cạnh Nguyên vẫn luôn thong thả đi theo sau Tô Mặc, không làm gì khác mà chỉ nhìn.
Vừa đặt thùng hải sản cuối cùng xuống, Tô Mặc thở hổn hển định thẳng lưng lên, thì Đinh Cạnh Nguyên từ phía sau đã ôm chầm tới.
—------