Editor: Gấu Gầy
37
Tô Mặc rõ ràng cảm thấy bầu không khí trước mắt rất kỳ lạ. Anh do dự đưa tay sờ lên tường cạnh cửa, bật công tắc, khuôn mặt bị thương của Đinh Cạnh Nguyên lập tức hiện rõ dưới ánh đèn.
"Mặt cậu sao vậy?" Tô Mặc giật mình, không kịp nghĩ ngợi, bước nhanh đến trước mặt Đinh Cạnh Nguyên, hơi cúi người, cau mày lo lắng hỏi: "Ai đánh?" Tay giơ lên rõ ràng là muốn chạm vào, nhưng đưa đến nửa chừng lại rụt về.
Sự lo lắng của Tô Mặc không khiến Đinh Cạnh Nguyên lay chuyển, giọng nói trầm xuống, hắn đáp lại một câu chẳng liên quan: "Sao không nghe điện thoại?"
Tô Mặc vừa chạm vào ánh mắt ngang ngược gần như hung dữ của Đinh Cạnh Nguyên liền cụp mắt xuống. Như phản ứng lại được điều gì đó, anh lùi lại một bước, nghiêng đầu che giấu, cũng đáp lại một câu chẳng liên quan: "Cậu đánh nhau với người ta à? Tay cậu còn chưa khỏi mà... Tôi xuống lấy hộp thuốc sơ cứu xử lý cho cậu." Chờ đến khi nhìn thấy chiếc vali của mình ở góc tường đã biến mất, Tô Mặc lại sững sờ, "Ơ, vali của tôi đâu?"
Nghe vậy, ngọn núi lửa trong lòng Đinh Cạnh Nguyên vốn dĩ đã bị dồn nén bởi trận đánh nhau trước đó, bởi lời trách mắng của mẹ, bởi việc Tô Mặc "ngoại tình" bỗng chốc phun trào: Tô Mặc nhất định là muốn bỏ đi. Rõ ràng cũng thích hắn, nhưng lại nhất quyết không muốn ở bên hắn. Không nghe điện thoại, hẹn hò với phụ nữ, ánh mắt tình tứ, lưu luyến không rời.
Tô Mặc vừa dứt lời, Đinh Cạnh Nguyên đã lập tức đứng phắt dậy từ trên ghế sofa, sải một bước đã áp sát đến trước mặt anh. Hơi thở của Đinh Cạnh Nguyên phả vào mũi, Tô Mặc giật thót tim, nín thở, theo bản năng ngả người về phía sau, Đinh Cạnh Nguyên cúi người xuống, áp sát khuôn mặt u ám của mình vào chóp mũi Tô Mặc, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một vào hàng mi đang run rẩy của Tô Mặc: "Tôi đã nói không cho cậu đi rồi mà."
Lúc này, thứ Tô Mặc nhìn thấy trong đôi mắt phượng kia là ánh mắt cuồng nhiệt đến mức cố chấp mà anh chưa từng thấy, cộng thêm vết thương bầm tím trên mặt hắn lúc này, trông thật đáng sợ. Khí chất mà Đinh Cạnh Nguyên tỏa ra lúc này thật xa lạ, giống như một người hoàn toàn khác. Sao hắn lại đột nhiên trở nên như vậy?
Lúc này, Tô Mặc vẫn chưa hoảng sợ, chỉ là trong lòng có chút bất an khó hiểu, anh cố gắng giữ bình tĩnh, lùi lại một bước, cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Đinh Cạnh Nguyên, tôi nhất định phải chuyển nhà, chuyện này ngày mai chúng ta nói sau được không? Tôi xuống giúp cậu ưm..." Chữ "cậu" này, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, bởi vì Tô Mặc nhìn thấy Đinh Cạnh Nguyên đang áp sát lại, đầu óc anh nhất thời choáng váng, ngây người ra, mở to mắt. Chờ đến khi bị đôi môi nóng bỏng của Đinh Cạnh Nguyên hung hăng ngậm lấy, bị cánh tay rắn chắc của hắn ghì chặt, Tô Mặc liền cảm thấy môi đau rát, cả người như bị rút cạn sức lực, bùm một tiếng, trong nháy mắt như muốn nổ tung. Đinh Cạnh Nguyên đang... hôn môi anh!!
Đinh Cạnh Nguyên vòng tay phải ôm chặt lấy người Tô Mặc, tay trái siết chặt gáy anh, cúi xuống hôn ngấu nghiến, răng cắn chặt môi Tô Mặc, ra sức mút vào, hệt như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy.
"Ưm... ưm..." Hai tay Tô Mặc chống vào eo Đinh Cạnh Nguyên, hai chân đạp loạn xạ, cố gắng đẩy hắn ra. Đầu óc Tô Mặc lúc này đã trống rỗng, không còn nghĩ được gì nữa, anh chỉ biết người này bị điên rồi.
Lại một tiếng rầm, trong lúc loạng choạng giãy giụa, lưng Tô Mặc va vào cửa. Đinh Cạnh Nguyên phát điên, Tô Mặc cũng phát điên, anh điên cuồng ưm ưm kêu lên, vùng vẫy loạn xạ. Anh càng vùng vẫy, Đinh Cạnh Nguyên càng siết chặt hai tay. Sức lực của Đinh Cạnh Nguyên rất lớn, suýt chút nữa đã siết đến mức người trong lòng không thở nổi.
Khuôn mặt Tô Mặc lúc này vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng. Miệng bị chặn, người bị ghì chặt, hai chân đã bắt đầu mềm nhũn. Cả người Đinh Cạnh Nguyên đè lên, ra sức ép chặt anh, như muốn áp anh vào trong cửa. Tay trái từ gáy trượt xuống cằm, siết chặt, tách hàm răng anh ra, sau đó một thứ nóng bỏng đáng sợ cuối cùng cũng chui vào, đầu lưỡi bị mút chặt. Đinh Cạnh Nguyên nâng cả khuôn mặt anh lên, cúi đầu nhìn xuống, ngang ngược, tùy ý, hắn cuồng nhiệt hôn, hết lần này đến lần khác tìm kiếm, day dưa khắp nơi trên môi lưỡi của người trong lòng.
Hơi thở hỗn loạn của hai người hòa vào nhau, lúc này Tô Mặc đã hoàn toàn hoảng sợ, sức lực của Đinh Cạnh Nguyên vượt xa sức tưởng tượng của anh. Cho dù anh có đẩy có cấu thế nào, cho dù yết hầu của Đinh Cạnh Nguyên đã bị anh cào rách, thậm chí còn chảy máu, nhưng hắn lại không có chút phản ứng nào. Đinh Cạnh Nguyên như vậy thật quá xa lạ, quá đáng sợ.
Người trong lòng vì kiệt sức cuối cùng cũng dần ngoan ngoãn, Đinh Cạnh Nguyên tùy ý hôn đã đời, mút mát khắp mọi ngóc ngách trong miệng Tô Mặc vô số lần, lúc này mới thở hổn hển thỏa mãn dừng lại. Ngón tay cái miết nhẹ lên đôi môi sưng đỏ bị mình gặm cắn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang run rẩy rõ ràng của người trong lòng, thấp giọng nỉ non: "Không cho phép đi."
Tô Mặc bị ép ngẩng đầu, rụt rè nhìn Đinh Cạnh Nguyên xa lạ đang ở trước mắt, run rẩy lên tiếng, giọng khàn đặc, đầu lưỡi đau đến mức nói năng lộn xộn: "Cậu, cậu buông tôi ra." Đinh Cạnh Nguyên ghì quá chặt, thứ đó của hắn đang cứng rắn chống vào giữa hai chân anh, mỗi lần hắn dùng sức đẩy lưỡi vào trong, thứ đó lại muốn đỉnh vào giữa hai chân Tô Mặc. Tim Tô Mặc đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Còn đi nữa không?" Đinh Cạnh Nguyên chuyển sang dùng ngón tay cái miết nhẹ lên lúm đồng tiền đỏ ửng trên má Tô Mặc, vừa dứt lời, bỗng cúi đầu xuống, thè đầu lưỡi liếm mạnh một cái lên đó, lẩm bẩm: "Lúm đồng tiền ngọt thật đấy." Vị y hệt như hắn tưởng tượng.
Lần này Tô Mặc xấu hổ đến mức thực sự muốn khóc, một phần do sợ hãi, nửa bên mặt nổi hết da gà, Đinh Cạnh Nguyên đúng là kẻ biến thái. Anh vội vàng ưm ưm lắc đầu. Lúc này anh chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi căn phòng đáng sợ này, chạy trốn khỏi Đinh Cạnh Nguyên xa lạ này.
Đinh Cạnh Nguyên dường như hài lòng, cuối cùng cũng lùi lại một bước, buông Tô Mặc ra.
Nếu như sau đó Tô Mặc không bỏ chạy, có lẽ Đinh Cạnh Nguyên cũng sẽ không lập tức làm ra chuyện gì quá đáng.
Nhìn Tô Mặc lao ra khỏi cửa, ngọn lửa vừa mới dịu xuống trong lòng Đinh Cạnh Nguyên lại bùng lên dữ dội. Mang theo đầy bụng tức giận, Đinh Cạnh Nguyên trực tiếp nhảy từ trên cầu thang xuống, mấy chục bậc thang, hắn chỉ nhảy hai bước đã xuống đến tầng một. Sau đó trên tấm thảm nhỏ ở phòng khách, hắn như hổ đói vồ mồi, trực tiếp vật ngã Tô Mặc xuống.
Tô Mặc sợ hãi kêu lên một tiếng, xoay người đạp mạnh vào mặt Đinh Cạnh Nguyên, cú đạp này rất mạnh, đạp trúng chỗ bị thương của Đinh Cạnh Nguyên. Hắn đau đớn kêu lên một tiếng, lực tay nới lỏng, để Tô Mặc thoát ra. Tô Mặc vừa lăn vừa bò đến cạnh cửa chính, tay vừa mới chạm vào tay nắm cửa định dùng sức vặn mở, Đinh Cạnh Nguyên đã đuổi đến phía sau, một tay ôm lấy eo Tô Mặc, ôm chặt lấy rồi kéo mạnh vào trong.
"Ư... cứu mạng..." Tô Mặc sợ hãi kêu cứu, hai tay dùng sức bấu vào cánh tay đang ghì chặt lấy mình của Đinh Cạnh Nguyên, hai chân lê trên sàn đá cẩm thạch trơn nhẵn, tay quơ trúng thứ gì cũng túm lấy. Anh thực sự khóc rồi, "Cậu bị điên rồi... Cậu muốn làm gì?"
Đinh Cạnh Nguyên kéo lê Tô Mặc đang sắp khóc đến mức ngất xỉu lên tầng hai, kéo vào phòng mình, sau đó ném anh lên giường. Tô Mặc bị ném đến choáng váng đầu óc còn chưa kịp phản ứng, Đinh Cạnh Nguyên đã chống một chân lên giường, dùng đầu gối ghì chặt lưng anh, một tay siết chặt hai cổ tay anh, ghì chặt anh trên giường khiến anh không thể động đậy. Đinh Cạnh Nguyên chịu đựng cơn đau ở cổ tay phải, đưa tay kéo mạnh ngăn kéo đầu giường ra, đổ hết đồ đạc lên giường, từ bên trong tìm được cuộn băng y tế, xé ra, dùng làm dây trói, trói chặt Tô Mặc đang ra sức giãy giụa.
"Đừng như vậy... Đinh Cạnh Nguyên, tôi cầu xin cậu... Có gì từ từ nói... Cậu cởi trói cho tôi đi..." Tô Mặc nghẹn ngào đáng thương cầu xin hắn, cánh tay bị Đinh Cạnh Nguyên vặn đến sắp gãy, đau quá.
Tại sao lại như vậy? Có phải mình đang nằm mơ không? Lúc này Tô Mặc không phải sợ hãi, mà là hoàn toàn ngơ ngác. Người này nhất định không phải Đinh Cạnh Nguyên đẹp trai mà anh quen biết, nhất định là bị ma quỷ nào nhập vào rồi.
Thế nhưng, điều khiến Tô Mặc không ngờ đến hơn còn ở phía sau, Đinh Cạnh Nguyên sau khi trói tay chân anh xong, bắt đầu cởi quần áo. Cởi xong quần áo của mình rồi đến cởi của anh. Chân bị trói, Tô Mặc không cởi được quần lót, Đinh Cạnh Nguyên liền trực tiếp dùng kéo cắt đứt.
Đến lúc này, Tô Mặc đã hoàn toàn sợ hãi đến mức òa khóc, nước mắt tuôn rơi, trái tim như muốn vỡ vụn: "Ưm... Đinh Cạnh Nguyên, cậu muốn làm gì..."
Đinh Cạnh Nguyên nhặt mảnh vải bị cắt đứt từ giữa hai chân Tô Mặc ra, ném kéo lên bàn, nhìn chằm chằm vào thứ đáng yêu lộ ra ngoài. Ánh mắt hắn gần như mê mẩn, không nhịn được đưa năm ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào, rất mềm mại, rất đáng yêu, y hệt như hắn tưởng tượng.
"Ưm..." Tô Mặc sợ hãi co rúm người lại, hai chân quặp chặt, muốn giấu thứ đó đi.
Ánh mắt cuồng nhiệt từ phía dưới di chuyển dọc theo cặp đùi trắng nõn, rốn, đầu ngực xinh xắn, đến lúm đồng tiền ửng đỏ, đôi mắt ngấn lệ tuyệt đẹp. Nếu như lúc trước Đinh Cạnh Nguyên vì quá tức giận mà không nhịn được muốn dùng vũ lực với Tô Mặc, thì Đinh Cạnh Nguyên lúc này hoàn toàn bị vẻ đẹp mong manh yếu đuối mà Tô Mặc đang thể hiện ra kích thích tất cả những nhân tố biến thái xấu xa ẩn sâu trong cơ thể. Máu trong người hắn trong lúc kéo lê anh lên, trói chặt anh lại đã sôi sục, sôi trào, thiêu đốt đến mức thần trí không còn minh mẫn, muốn dừng cũng không dừng lại được.
"Khóc đi, khóc đến mức khiến tôi đau lòng thì tôi sẽ tha cho cậu." Đinh Cạnh Nguyên trần truồng treo mình trên người Tô Mặc. Nói xong, hắn cúi đầu liếm một cái vào nước mắt mặn chát trong lúm đồng tiền, nhếch mép cười, ngọt thật.
—----