Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 95: Sống không bằng chết, cũng phải sống kiên cường



Đầu ngón tay Duật Tôn nhẹ lướt, tiếng đàn bay bổng lách vào từng ngóc ngách trong Hoàng Duệ Ấn Tượng, ánh trăng đêm Giao thừa bị khói bụi của pháo hoa nhuốm thành một màu đỏ, rọi lên bóng lưng thẳng tắp của Duật Tôn, càng làm tăng lên sự cô độc.

Hải Bối yên lặng nằm ở bên chân y, ủ rũ.

Cả Hoàng Duệ Ấn Tượng đắm chìm trong bóng đêm lúc sáng lúc tối, chỉ có tiếng đàn kia, như đang lay động đến tận lòng người, lúc nóng lúc lạnh, giống như lòng người.

Chuông cửa bên ngoài bỗng nhiên vang lên không ngừng, như đang thúc giục.

Duật Tôn đứng dậy đi ra ngoài, mở cửa, liền thấy Thư Điềm nắm chặt hai tay đứng bên ngoài. Vừa nhìn thấy Duật Tôn, liền hét ầm lên: "Sanh Tiêu đâu, Sanh Tiêu ở đâu?”

"Tôi không biết.” Giọng nói của người đàn ông rất nhẹ, cũng rất lạnh.

Thư Điềm vừa tức vừa cuống, đứng trong gió đêm buốt giá, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh đến mức trắng bệch, cô đến Hoàng Duệ Ấn Tượng đi tìm vài lần, đều không gặp được Duật Tôn: "Sao anh có thể không biết? Cô ấy là vợ của anh! "

"Chúng tôi ly hôn rồi.”

Trên người người đàn ông mặc một chiếc sơ mi màu trắng, Thư Điềm ngẩng đầu, có thể nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của y, bộ dạng hời hợt như thế này, sợ là tất cả phụ nữ nhìn thấy đều sẽ mê muội. Cô không khỏi giật mình, nước mắt cũng không ngừng tuôn ra: "Hai người ly hôn rồi?”

"Tôi nghĩ là cô đã biết.” Tuy rằng bên ngoài không ai biết, nhưng khi Mạch Sanh Tiêu gặp phải chuyện này, không có khả năng không nói cho Thư Điềm.

"Thật tốt! " Thư Điềm lau nước mắt, miệng nở một nụ cười lạnh: "Cậu ấy ly hôn với anh chính là sự giải thoát tốt nhất.”

Duật Tôn nhướn mày kiếm, khóe mắt chợt lạnh lùng: "Cô còn chuyện gì không?”

Thư Điềm lạnh quá liền nhét tay vào trong túi: "Sanh tiêu ở đâu?”

"Chẳng lẽ cô ấy không nói cho cô sao?”

"Nếu nói cho tôi biết rồi thì còn cần phải tới tìm anh sao?” Thư Điềm chán nản, ánh mắt xuyên qua sườn mặt Duật Tôn, muốn nhìn xem con tiểu Tam họ Mạc kia có ở trong nhà không: "Anh giấu Sanh Tiêu ở đâu rồi?”

"Vì sao tôi phải giấu cô ấy?”

Thư Điềm muốn nói y biến thái như vậy, còn chuyện gì không làm được: "Dựa vào tính cách của Sanh Tiêu, cậu ấy không thể đi mà không nói cho tôi biết, có phải anh đã làm gì cô ấy?”

"Cố tình gây sự! " Duật Tôn xoay người, muốn đóng cửa.

Thư Điềm vươn hai tay chặn cửa: "Vì sao hai người trở nên như vậy? Trước đây không phải anh đã đồng ý với cậu ấy, cả đời sẽ đối xử với cậu ấy thật tốt, Sanh Tiêu không còn người thân nào, sau khi rời đi sẽ đi đâu anh cũng không quan tâm sao?”

Duật Tôn muốn, cô cũng có đủ tiền, đi đến đâu cũng sẽ sống rất tốt.

"Tóm lại, tôi không biết bây giờ cô ấy ở đâu.”

"Vậy … " Vẻ mặt Thư Điềm khẩn trương: "Khi cậu ấy đi vẫn ổn chứ?” Cô lo Mạch Sanh Tiêu cứng đầu, trong lòng luẩn quẩn có thể sẽ làm chuyện gì đó điên rồ.

"Rất ổn.” Y nhớ tới vết thương trên cổ tay Sanh Tiêu cổ tay cùng với hình ảnh ra đi không thèm quay đầu lại một lần, vẻ mặt không khỏi hoảng hốt.

"Cái gì mà rất ổn, trong lòng cậu ấy đang rỉ máu cũng là ổn sao? Chính chồng mình ở bên ngoài bao dưỡng tiểu Tam, còn nói là ổn được không?”

Vẻ mặt Duật Tôn cứng ngắc, đối với sự chất vấn của Thư Điềm, trên mặt hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn, y chơi đã chán, phụ nữ ở trong tay y từ trước đến nay đều là thứ để chơi đùa, trừ Mạch Sanh Tiêu, chưa từng có người dám nói chuyện với y như thế.

Thư Điềm nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông như vậy, trong lòng cũng có chút sợ hãi, không ngờ khi Duật Tôn thay đổi thái độ, ánh mắt còn lạnh lẽo hơn cả Tang Viêm.

"Những lời tôi nói đều là thật.” Cô nhỏ giọng lầm bầm: "Anh thật sự không biết Sanh Tiêu ở đâu sao?”

"Không biết! "

Duật Tôn đóng sập cửa lại.

Thư Điềm vừa định nói dựa vào đâu mà y đánh thám tử tư do cô tìm, rõ ràng người đuối lý nên là Duật Tôn, cô quệt mũi một cái, đành phải nhẫn nhịn xoay người, nàng mới không tin lời của Duật Tôn, nếu khi Sanh tiêu rời đi thật sự rất ổn, vì sao cô ấy ngay cả cô không nói?

Tâm trạng người đàn ông phức tạp, Mạch Sanh Tiêu không liên lạc với Thư Điềm, cho dù cô ra ngoài giải sầu, tình bạn giữa con gái với nhau y cũng không thể hiểu được, bị Thư Điềm chất vấn một phen, tâm trạng của người đàn ông càng trở nên tồi tệ.

*********************

Chẳng mấy chốc, xuân về hoa nở.

Sau khi Mạch Sanh Tiêu tan làm liền trở lại tiểu khu, cô nghe thấy tiếng đàn vọng ra từ trong nhà trẻ, cô không khỏi bước chậm lại, rồi đi vào.

Đám trẻ sớm đã tan học về nhà, Đào Thần có thói quen ở lại đây, vừa tập đàn vừa chờ Sanh Tiêu tan làm.

Mạch Sanh Tiêu chậm rãi bước tới cửa phòng học, cô đặt đồ xuống đất, không bước tới làm phiền anh.

Nếu không phải vì sự việc ngoài ý lần đó, bây giờ Đào Thần vẫn sẽ là một thầy giáo đáng kính ở Hoa Nhân, Duật Tôn không chỉ hủy đi bàn tay của cô và Đào Thần, mà còn phá đi ước mơ của bọn họ. Mạch Sanh Tiêu nhìn chằm chằm chiếc piano cũ kia, cô suy nghĩ đến mức xuất thần, giống như nhìn thấy chính mình đang ngồi trước đàn, hai tay dường như đang nhảy múa trên những phím đàn đen trắng.

Tay trái của Sanh Tiêu không khỏi cầm lấy cổ tay phải, lòng bàn tay chạm tới, vẫn còn chiếc đồng hồ.

Rồi đột nhiên cô hoàn hồn, vẻ mặt ảo não, khi nào mới có thể từ bỏ được mơ ước quen thuộc này đây.

Mạch Sanh Tiêu cụp mắt, đời này, trừ khi không gặp lại, nếu như đối diện, đến chết cô cũng không tha thứ cho Duật Tôn.

Đào Thần theo phản xạ nhìn ra cửa, đã thấy Sanh Tiêu đứng ở kia.

Anh dừng động tác đứng lên: "Tan làm rồi.”

"Vâng.”

Đào Thần nhanh chóng thu dọn, anh đi ra khỏi phòng học, đóng cửa lại.

Anh nhanh hơn Sanh Tiêu một bước, xách đồ ăn lên: "Để tôi.”

Lúc trước, anh luôn lấy lý do không biết nấu cơm để Sanh Tiêu sang giúp, thường xuyên như vậy, Mạch Sanh Tiêu cũng hiểu được, là Đào Thần muốn chăm sóc cô, như vậy vừa có thể để cô ăn được một bữa tối tử tế, còn có thể tiết kiệm được tiền thức ăn.

Từ đó, Sanh Tiêu tan làm liền đi chợ, thường thường thì sẽ mua thức ăn về, theo lời của cô, chính là góp gạo thổi cơm chung với Đào Thần, vì vậy mỗi ngày ba món ăn, cũng có thể ăn hết, không lãng phí.

Ban đầu, tất nhiên Đào Thần không đồng ý, nhưng không lay chuyển được Sanh Tiêu, chỉ đành gật đầu đáp ứng.

Hai người sóng vai đi ra ngoài trường học, tháng ba thời tiết thật ấm áp, gió nhẹ thổi vào mặt, Sanh Tiêu mặc một chiếc áo len màu xanh lá cây nhạt, bên dưới mặc một chiếc quần bò đen. Đi trên đường, cho dù ai nhìn thấy, cũng nói rằng cô còn trẻ, tuyệt đối không ai nghĩ rằng cô đã từng ly hôn.

"Sanh Tiêu, gần đây công việc thuận lợi chứ?”

"Vẫn vậy ạ.” Từ trước đến nay khi về nhà Mạch Sanh Tiêu đều không nhắc đến công việc, cô thường thận trọng hơn Đào Thần, nếu không còn khả năng đối diện với piano, cô càng hiểu rõ hơn cả, nếu sự nghiệp của cô không còn piano, chỉ có thể làm lại từ đầu. Làm nhân viên văn phòng cả đời cũng chỉ có hai ba ngàn tiền lương, cô còn muốn sau này mua một căn nhà, còn phải lo đường lui cho Mạch Tương Tư. Sanh Tiêu xác định mục tiêu bây giờ là phải bắt đầu đứng dậy, cô không thể đau buồn vì quá khứ mãi được. Gần đây cô học tập chị Vương ở văn phòng học thiết kế, Mạch Sanh Tiêu chưa bao giờ tiếp xúc với những kiến thức về kiến trúc, bản vẽ tỉ mỉ, khiến cô hoa hết cả mắt. May mà bình thường cô cũng được coi là biết nghe lời, chị Vương cũng là người tốt, cũng thẳng thắn chỉ bảo, chỉ cần cô cố gắng gấp đôi người khác, sớm muộn cũng sẽ được bù đắp.

Chị Vương cũng từng nói với cô, xem bản vẽ chỉ là bước đầu, nếu muốn khắc họa được bản vẽ ở trong đầu, còn phải đến công trường thực tiễn nhiều. Bởi vì mỗi một trình tự, mỗi một loại vật liệu, thầm chí quên một chi tiết, cũng có thể sai lệch so với tính toán ban đầu, khi đấu thầu sẽ để vuột mất cơ hội.

Hai người vừa lên lầu, Đào Thần liền lấy chìa khóa ra, hàng xóm bên cạnh cũng vừa đi chợ về: "Thầy Đào, lại chờ bạn gái tan làm à?”

"Không phải, bác hiểu lầm rồi.” Sanh Tiêu vội xua tay.

"Cô gái, không cần ngại, hai cháu trai tài gái sắc, rất xứng đôi.” Tầm mắt của vị hàng xóm liền dừng lại trên túi đồ trong tay Đào Thần, đang vội về nấu cơm, nhất định là thế.

Mạch Sanh Tiêu thay dép đi vào: "Bọn họ thật hay hiểu lầm.”

Đào Thần mang thức ăn vào bếp: "Tôi cảm thấy như vậy rất tốt.”

"Cái gì?” Sanh Tiêu theo vào trong.

Đào Thần như mọi khi cầm rổ lên nhặt rau: "Sanh Tiêu, em nên thử bắt đầu lại.”

"Em từ sớm đã lựa chọn sống lại từ đầu.”

"Thứ tôi nói, là tình cảm.”

Động tác trong tay Sanh Tiêu liền ngừng lại, Đào Thần thấy cô không nói gì, lời còn nghẹn trong lòng cũng vội buột ra: "Sanh Tiêu, em có thể chấp nhận anh không?”

Mạch Sanh Tiêu không hề nghĩ đến việc giấu giếm: "Đào Thần, em đã từng ly hôn, hơn nữa bây giờ bàn tay phải của em cũng đã bỏ đi, quan trọng là, em không muốn có tình cảm gì nữa, bây giờ em chỉ muốn kiếm tiền cho tốt.”

"Sanh Tiêu, anh biết trong lòng em còn đắn đo, anh không quan tâm chuyện em đã từng ly hôn, càng không quan tâm đến quá khứ của em.”

Lời nói giống như vậy, Nghiêm Trạm Thanh cũng đã từng nói.

Mạch Sanh Tiêu chẳng còn sức lực để chứng thực bọn họ có thật sự không cần không, trong lòng vẫn không thể buông lỏng được: "Đào Thần, cả đời này, có lẽ em sẽ không lấy ai nữa.”

"Sanh Tiêu, không sao, anh có thể chờ.”

"Đừng lãng phí thời gian với em.” Mạch Sanh Tiêu đã bị Duật Tôn đâm một nhát quá nặng, còn có thể đứng dậy đã là may mắn lắm rồi.

"Sanh Tiêu, em có biết lần đầu tiên anh nhìn thấy em là ở đâu không?”

"Lớp học?”

Đào Thần lắc đầu, anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: "Là ở trước cổng vườn trường, lúc ấy, là ngày đầu tiên có giấy báo, anh nhìn thấy em đeo một chiếc túi vải, không giống những người khác có người đưa đón, hơn nữa ăn mặc cũng rất bình thường, em giơ tay che trên trán nhìn ra xa, anh đi qua bên cạnh em, trong lòng anh đã nghĩ, người như vậy, mới thích hợp nhất để đánh đàn.”

Mạch Sanh Tiêu dường như có thể nhớ lại cảnh tượng lúc đó: "Lần đầu tiên em đi vào vườn trường Hoa Nhân, liền đứng ngồi không yên cả buổi, khi tới em đi một mình, lúc đó nghĩ rất đơn giản, em phải trở

thành sinh viên đàn giỏi nhất trường Hoa Nhân.” Sanh Tiêu nói đến đây, không khỏi cười khổ, hình như là cảm thấy suy nghĩ của mình lúc đó thật ngây thơ.

.

.

.

"Sanh Tiêu, em vẫn cần thời gian, anh có thể chờ.”

Mạch Sanh Tiêu không yên lòng mà nhặt rau, đối mặt với lời thổ lộ bất ngờ của Đào Thần, bữa tối cũng trở nên vô vị.

Mạch Sanh Tiêu về nhà, hai cô bạn thuê cùng không ở nhà, hẳn là đã ra ngoài dạo phố.

Cô tắm rửa qua rồi đi vào phòng ngủ, sau khi kéo rèm lại, liền lấy bản vẽ mà cô mang về ở trong túi xách, tiền mà bây giờ cô còn chỉ đủ để mua báo kiến trúc cuối tuần và card chương trình học, cô muốn có gắng tiết kiệm hai tháng, xem có thể mua được laptop không.

Từng đồng tiền Mạch Sanh Tiêu chi ra đều rất có kế hoạch, cũng không hoang phí, cô học rất chăm chỉ, thường xuyên mất ăn mất ngủ, cô luôn tin tưởng rằng, người khác có thể làm, cô cũng có thể.

Nội dung bản vẽ phức tạp, chi tiết nhỏ cần phải tính toán, mấy quyển sách Sanh Tiêu có, đều là chị Vương giới thiệu cho cô mua. Cô vừa đọc vừa cầm máy tính tính toán, đợi đến lúc cầm cốc nước lên uống, mới phát hiện đã 12 giờ.

Cô day day hai mắt. Gập sách lại, chuẩn bị nghỉ ngơi.

Nằm lên giường vừa mới nhắm hai mắt, đã ngủ say.

Đã lâu rồi Mạch Sanh Tiêu chưa như vậy.

*******************

Mạc Y đợi rất lâu mới thấy xe của Duật Tôn, cô ta kéo cửa ra ngồi vào ghế phụ, trong lòng có chút bất an, gần đây, Duật Tôn dường như rất hay khó chịu đối với cô ta: "Tôn, chúng ta đi đâu vậy?”

"Ăn cơm trước đi.”

"Vâng, ăn xong cơm chúng ta đi dạo phố nhé.”

"Không đi.” Người đàn ông thẳng thừng từ chối.

"Tôn … " Mạc Y rõ ràng cảm giác được Duật Tôn không còn giống như trước, chẳng lẽ sự mới mẻ của cô ta chỉ kéo dài có mấy tháng này thôi sao? Mạc Y không khỏi khẩn trương, cô ta cũng không cam lòng.

"Không phải em có thẻ rồi sao?”

"Em muốn anh đi với em.”

Duật Tôn vẫn không nói gì, khi vẻ mặt y lạnh nhạt Mạc Y cũng không dám chọc vào, chỉ đành dựa người vào lưng ghế, rầu rĩ không vui.

Hai người đi vào nhà hàng, Duật Tôn xuống xe trước, Mạc Y vội đuổi theo, khoác lấy cánh tay y.

Lúc đi qua cửa, Duật Tôn bị một bóng người đang vội vàng đi ra đụng phải, y theo bản năng vươn tay ôm lấy thắt lưng đối phương, cô gái đeo một chiếc kính màu trà, dáng người thon gầy, hình như bị trẹo chân khi đi giày cao gót.

"Cô không sao chứ?”

"Không sao, cảm ơn.”

Mạc Y liền ôm lấy cánh tay Duật Tôn: "Tôn, mau vào ăn thôi, vừa cô ta rõ ràng là cô ý va vào.”

Cô gái tháo kính râm xuống, khuôn mặt xinh đẹp: "Cô dựa vào đâu mà nói như thế? Vì sao tôi phải cố ý va vào?”

"Còn cần phải nói rõ ra sao? Mỗi ngày có biết bao loại con gái giống như cô muốn tiếp cận chứ, nếu không người đi lại nhiều như vậy, vì sao cô lại va vào anh ấy, va chạm còn lao vào lòng người khác.” Mạc Y không hề yếu thế, khuôn mặt cô ta tỏ vẻ châm biếm lẩm bẩm: "Không biết xấu hổ.”

"Cô thử nói lại lần nữa?” Cô gái tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy.

"Tôn, chúng ta đi vào, mặc kệ cô ta.”

Cô gái nghe vậy, trong lòng càng tức giận, cô vươn tay giữ lấy Mạc Y: "Cô nói rõ ràng đi, ai không biết xấu hổ?”

"Chính là cô.”

"Tôi thấy, cô mới là người không biết xấu hổ, vừa nhìn đã biết không phải người đứng đắn, thật giống tiểu Tam! "

Mạc Y tức đến mức suýt chút nữa tắt thở, cô ta kỵ nhất người ta mắng mình là "tiểu Tam", mà cô gái này dám chọc vào tổ ong: "Cô mới là tiểu Tam, đồ Tiểu tam! "

Hai người đứng trước cửa khách sạn làm loạn lên, người đi qua đều xúm vào, sắc mặt Duật Tôn xanh mét, bỏ tay Mạc Y ra, xoay người bước đi.

"Tôn, anh đi đâu thế?” Mạc Y thấy vậy, vội đuổi theo.

"Cô còn cần mặt mũi sao?” Người đàn ông cũng không thèm quay đầu lại, Mạc Y oan ức đến mức nghẹn đỏ cả mặt, cô ta bất chấp mà mở miệng: "Tôn, xin lỗi, chúng ta đi ăn cơm đi.”

"Cô đi một mình đi! " Duật Tôn mở cửa xe ngồi vào, Mạc Y thấy vậy, vội đi theo ngồi vào ghế phụ.

"Xin lỗi anh, em không cãi nhau với cô ta nữa. Tôn, anh đừng như vậy … " Mạc Y ăn nói khép nép, kéo tay người đàn ông: "Em cũng là vì quan tâm đến anh, nên mới có thể tức giận.”

"Quan tâm tôi cái gì?” Duật Tôn quay sang nhìn cô ta, sự lạnh lùng trong mắt càng trở nên hờ hững, khiến Mạc Y nói không nên lời, cô ta nắm chặt tay Duật Tôn, hôn lên mu bàn tay y, trên tay y có một dấu răng thật rõ ràng, Mạc Y không cần nghĩ cũng có thể đoán được là bị ai cắn. Cô ta hôn vài cái, không khỏi hé miệng ra muốn cắn lên mu bàn tay của người đàn ông để che đi dấu răng kia, răng vừa chạm đến da thịt, đã bị Duật Tôn xoay người giật tay lại.

Y dùng lực đạo rất mạnh, một phần lực quật vào mặt Mạc Y.

"Tôn?” Mạc Y che mặt, hai mắt khó tin nhìn y.

"Có phải cô cho rằng bây giờ tôi chiều chuộng cô, cô liền có thể muốn làm gì thì làm?”

"Tôn, ta không dám như thế.” Mạc Y nén khóc, thấy nước mắt sắp rơi xuống đi.

"Nuốt nước mắt trở lại cho tôi! " Khuôn mặt Duật Tôn lạnh lùng, Mạc Y vẫn là lần đầu thấy y tức giận như vậy, cô ta vội vàng lau khóe mắt, vẻ mặt cũng trở nên nơm nớp lo sợ.

"Mạc Y, tôi nuôi cô, cái gì nên làm cái gì không nên làm, cô còn chưa rõ sao?”

"Tôn … " Mạc Y khóc nức nở: "Em yêu anh, nên em mới cãi nhau với cô ta.”

"Yêu?” Người đàn ông giống như nghe thấy truyện cười, ngón trỏ của y gõ gõ vài cái lên vô-lăng: "Sau này còn nói những lời như thế, tôi sẽ cho cô cút ngay! "

Mắt Mạc Y trợn to, vội vàng ngậm miệng.

*********************

Trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng, sau khi vào nhà Duật Tôn liền đi thẳng lên lầu.

Mạc Y giận dỗi ngồi trên sofa, cô ta lại không dám theo lên, nhìn bóng dáng dì Hà đang bận rộn trong phòng bếp, nhớ tới lần giáo huấn đó, cô ta cũng không dám chọc vào.

Hải Bối mỗi lần nhìn thấy cô ta thì sẽ sủa to, lần này cũng không ngoại lệ.

Mạc Y vốn đã tức giận, cô ta đứng dậy nhấc chân đá bào người Hải Bối: "Tao cho mày sủa này, con chó đáng chết này, cho mày sủa này! "

Hải Bối bị đá ngã lăn trên mặt đất, dì Hà nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vội từ phòng bếp đi ra: "Mạc tiểu thư, cô đừng tức giận … "

"Mày còn sủa, sớm muộn có một ngày tao làm thịt mày! "

Mạc Y đem lửa giận phát tiết hết lên người Hải Bối, dì Hà thấy vậy vừa cuống vừa tức, Mạc Y cũng đã quên mất câu nói, chó tức lên sẽ càng khoẻ, càng có khả năng sẽ cắn người.

"A … "

Dì Hà thấy Hải Bối đứng dậy, con chó một khi đã phát điên thì sẽ khiến kẻ khác không rét mà run. Nó cắn vào chân Mạc Y mà cô ta có giãy giụa thế nào cũng không chịu nhả ra, dì Hà sợ gặp chuyện không may, liền bước về phía trước ôm lấy Hải Bối: "Hải Bối ngoan, nhả ra, nhả ra.”

"Dì Hà, dì mau lôi nó ra, hu hu … " Mạc Y ngã ngồi xuống sofa, ôm lấy chân hét to.

Dì Hà thật vất vả mới kéo được Hải Bối ra, bà dùng chân đá nhẹ vào Hải Bối, Hải Bối vốn thông minh, liền đứng dậy, phe phẩy cái đuôi trốn vào phòng dì Hà, không đi ra.

Mạc Y rất đau, cô ta vén ống quần lên, liền thấy ống chân bị Hải Bối cắn chảy máu: "Hu hu, làm sao bây giờ đây … "

"Nhanh đi tiêm vắc-xin phòng dại đi.” Dì Hà đưa khăn cho cô ta: "Tuy nói Hải Bối đã tiêm rồi, nhưng đề phòng vạn nhất … "

"Con chó đáng chết này, hôm nay không bắt nó làm thịt, tôi sẽ không phải họ Mạc! "

"Mạc tiểu thư, tôi thấy Duật thiếu khi vào nhà sắc mặt rất khó coi, cô cũng biết, bình thường Duật thiếu rất thương Hải Bối … "

Sắc mặt Mạc Y liền trắng bệch: "Vậy tôi bị cắn oan uổng sao?”

"Mạch tiểu thư, vẫn là nhanh đi tiêm đi.” Dì Hà dường như quan tâm, thật ra đang nghĩ, cô vốn không phải họ Mạc, họ của cô là "Không", "Không" trong không biết xấu hổ.

Mạc Y đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, bây giờ cũng không dám trêu chọc Duật Tôn, cô ta cầm lấy túi xách, khập khiễng rời khỏi Hoàng Duệ Ấn Tượng.

Dì Hà đem thức ăn chó loại cao cấp nhất đổ vào bát, bà gọi Hải Bối từ phòng ngủ ra: "Hải Bối, ngon đó, mau ăn đi.”

********************

Trấn Lâm Thuỷ.

Mạch Sanh Tiêu cầm trong tay bản vẽ và mũ bảo hộ đứng ở dưới giàn giáo, công trình đã làm được một nửa, bên cạnh truyền đến tiếng máy trộn bê-tông, ầm ầm chói tai, chị Vương đứng ở bên cạnh cô: "Sanh Tiêu, em mở bản vẽ ra, nhìn xem, đây là chỗ ở trên bản vẽ thượng, sau khi em đi thực tế, mới có thể hiểu được phần tiết diện khiến người ta đau đầu này.”

"Quả nhiên là nó.” Sanh tiêu đem nón bảo hộ mang ở trên đầu.

Lúc đó, đã là trời tháng 5.

Mạch sanh tiêu ở công ty công việc chính vốn là nhân viên văn phòng, sau đó chị Vương thấy cô chịu khó học, liền nhận cô nàng làm học trò, Sanh Tiêu thường cố hoàn thành hết công việc từ sáng, buổi chiều đi theo chị Vương học thiết kế.

Ông chủ nể mặt chị Vương, không ảnh hưởng đến công việc, cũng đồng ý cho Sanh Tiêu làm như vậy.

Chỉ là phương diện này nếu muốn học cho rành rọt, không phải chuyện dễ dàng, huống hồ Sanh Tiêu cũng không phải tốt nghiệp trường kiến trúc.

Chị Vương đưa cô lên lầu, bên cạnh chỗ nào cũng là gạch, cầu thang rất khó đi, trong mũi tràn ngập mùi bê tông. Hai người đứng bên trên nhìn, chị Vương vội chạy đi, dặn Sanh Tiêu ở lại, nói một lúc nữa sẽ quay lại. .

Mạch sanh tiêu không ngờ, trời tháng 5 nói thay đổi liền thay đổi.

Cô nâng đồng hồ ở cổ tay lên nhìn, đã hơn 5 giờ, lúc này mới phát hiện bên ngoài mưa to, hạt mưa hắt vào. Sanh Tiêu đành phải tìm một chỗ để ngồi, mãi đến sáu giờ, mưa vẫn chưa tạnh.

Mạch Sanh Tiêu bỏ bản vẽ vào túi xách tiếp tục đợi cũng không phải là cách, cô cài túi lại, vừa xuống dưới liền nhìn thấy một bóng người đang chạy lại từ đằng xa.

Cô chăm chú nhìn kỹ: "Đào Thần? Sao anh lại ở đây?”

Đào Thần gập ô lại: "Anh thấy em vẫn chưa về nên đến công ty em, vừa hay gặp đồng nghiệp của em, cô ấy nói em ở đây.”

"Em không nghĩ là trời sẽ mưa.”

Đào Thần mở ô ra: "Đi thôi.”

Mạch Sanh Tiêu bước tới, vừa đi được hai bước, va phải tấm ván bên cạnh suýt thì ngã, chân đau nhói.

"Sao thế?”

"Không có gì.” Cô nhón chân, Đào Thần thấy vậy, liền nhét ô vào tay Sanh Tiêu, anh cúi người: "Anh cõng em.”

"Không cần, em thực sự không sao cả.” Sanh Tiêu đi hai bước, mày càng nhíu lại.

"Đừng để nó tệ hơn, xem ra hôm nay mưa sẽ không tạnh.” Anh thừa dịp giữ lấy cổ tay cô, làm Sanh Tiêu nghiêng người.

Anh cõng cô lên, mới biết Sanh Tiêu rất gầy, rất nhẹ.

Mạch Sanh Tiêu giơ ô, một tay ôm lấy cổ Đào Thần. Cô biết anh rất tốt, dịu dàng quan tâm, thậm

chí là một người tốt nhất để chọn làm chồng, nhưng mà nếu muốn cô yêu anh, nói dễ hơn làm. Tình yêu của Mạch Sanh Tiêu, cả đời này đã đặt vào một tên ác ma nào đó, trái tim cô giờ đã không còn gì, sớm đã trống rỗng, sâu không đáy.

Cô tựa mặt vào vai Đào Thần: "Đào Thần, anh đừng đợi em nữa, được không?”

Anh quay sang: "Vì sao?”

"Chẳng lẽ em không yêu anh, anh vẫn muốn lãng phí thời gian trên người em sao?”

"Sanh Tiêu, em có biết trên đời này rốt cuộc có bao nhiêu người, nửa kia của họ, là người họ yêu, hơn nữa còn yêu sâu đậm?” Đào Thần dừng bước, đôi mắt trong suốt ngước nhìn Sanh Tiêu: "Thật ra, hạnh phúc lớn nhất, là một nửa kia của em, anh ta yêu em, yêu em sâu đậm hơn em yêu anh ta.”

Câu nói này, Sanh Tiêu thật ra rất tin tưởng.

Nếu không làm sao người ta nói, thà rằng tìm một người yêu mình, cũng đừng tìm người mình yêu.

"Sanh Tiêu, em ở bên anh, có lẽ anh không thể cho em một tình yêu thật vĩ đại, nhưng mà, anh sẽ cho em một cuộc sống bình thường nhất, anh có thể mỗi ngày đều về nhà đúng giờ, cùng em đi chợ, nấu cơm, chẳng lẽ những thứ đó không phải là điều mà em muốn sao?”

Cánh tay của Mạch Sanh Tiêu không khỏi siết chặt lại, cô quay đi, thật sự sẽ có người đàn ông chấp nhận cô, không cần thứ gì sao?

"Đào Thần, em sợ rằng em không yêu anh chút nào, anh vẫn sẽ kiên quyết như vậy sao?”

"Anh tin, một năm sau, cho dù là mười năm sau, trong tim em sẽ có anh.” Anh cũng sẽ chiếm được một vị trí trong lòng Mạch Sanh Tiêu, không ai có thể thay thế được.

Giống như, Duật Tôn vậy.

Sanh Tiêu không nói nữa, Đào Thần cõng cô đi trong mưa, trong công trường đều là cát vàng, ống quần Đào Thần đã bị bắn lên bẩn hết: "Sanh Tiêu, đừng nghĩ rằng cả đời này sẽ không lấy ai, em phải sống thật tốt, nếu một ngày em gặp lại anh ta, hạnh phúc của em chính là sự trả thù tốt nhất.”

Mạch Sanh Tiêu thầm nghĩ, cô không cần gì cả, cả đời này, cô không muốn gặp lại Duật Tôn.

Đào Thần đi vài bước, Mạch Sanh Tiêu liền nghe thấy anh than một tiếng: "Anh làm sao thế?”

Đào Thần lắc đầu, Mạch Sanh Tiêu rõ ràng cảm thấy có gì không ổn: "Mau thả em xuống.”

"Sanh Tiêu, anh không sao, vừa rồi bị trượt.”

"Đừng gạt em, “Mạch Sanh Tiêu bắt đầu giãy giụa: "Thả em xuống.”

Đào Thần đành bất đắc dĩ nghe theo.

Sanh Tiêu thấy anh kiễng mũi chân, liền hiểu ra, "Có phải là giẫm phải đinh?”

Ở công trường, điều đáng sợ nhất chính là đinh rơi dưới đất. Đào Thần nhấc chân lên, quả nhiên thấy nửa cái đinh đã đâm vào gót giày, anh nhịn đau nhổ ra: "Bị em đoán trúng rồi.”

"Như vậy không được, phải đến bệnh viện tiêm ngừa uốn ván.”

Hai người đỡ nhau, khập khiễng, Đào Thần không khỏi cười nhạo: "Đây là đồng bệnh tương lân đi?”

Đầu tiên là tay, sau đó là chân.

Sau khi ra khỏi công trường Mạch Sanh Tiêu liền gọi xe, Đào Thần nhìn nơi ồn ào cách đó không xa, "Sanh Tiêu, em không nên đến những nơi thế này.”

"Vậy, em nên ở đâu?”

Chẳng lẽ, còn ở trong phòng nhạc chơi piano, tỏa sáng trên sân khấu quốc tế sao?

Mạch Sanh Tiêu không khỏi vuốt ve cổ tay phải, mưa từ mép ô rơi xuống khóe mắt cô, mát mát: "Đào Thần, nếu em muốn sống mà không bị chết đói, thì tất nhiên không thể dựa vào piano.”

Đào Thần nhìn Sanh Tiêu ở bên cạnh.

Cằm cô hơi ngẩng lên, trong mắt có một ánh sáng mê người, cho dù vô tình vẫn là vẻ bi thương, nhưng cô đã che giấu rất kỹ: "Thật ra bây giờ học thêm gì đó cũng rất tốt, nếu em chăm chỉ tìm tòi, sau này sẽ có chút thành công, có thể kiếm được không ít tiền.”

Mạch Sanh Tiêu cũng muốn mặc quần áo hàng hiệu, ở biệt thự gần biển chơi piano, hoặc là ra ngoài biểu diễn, nhưng mà tay của cô đã bỏ đi rồi, cô nhất định phải đứng dậy, hiện thực sẽ cho cô thời gian để thích ứng.

Mặc dù, piano vẫn là điều cất giấu ở sâu nhất trong lòng cô. Mạch Sanh Tiêu thường xuyên đứng ở cửa phòng học nghe Đào Thần đánh đàn, ngón tay cô cũng sẽ đàn theo, nhưng khả năng đối mặt với sự thật của cô rất tốt, không, hẳn là được tôi luyện khả năng chấp nhận rồi.

Sanh Tiêu bây giờ cho dù có khổ hơn nữa, cô cũng sẽ không dễ dàng rơi lệ, nước mắt của cô, đã sớm bị một người tên là Duật Tôn lấy đi hết rồi. !

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv