Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 90: Duật tôn, anh cùng người khác lên giường sao?



Mạch Sanh Tiêu ôm chặt chăn, xoay người.

Vườn hoa bên trong biệt thự, đèn sáng trưng, cột đèn chiếu lên tán cây xanh mướt, dường như có thể nhìn thấy một bóng người vội vàng đi qua. Sanh Tiêu đặt di động trở lại tủ đầu giường, vừa định nhắm mắt, chợt nghe thấy tiếng còi ô tô.

Cô vội xốc chăn dậy, chân trần bước ra chỗ cửa sổ.

Đèn pha lóe lên, Mạch Sanh Tiêu nheo mắt lại, thì ra chỉ là có xe đi qua.

Cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, hai tay ôm lấy vai. Mạch Sanh Tiêu tựa đầu vào cửa sổ, trong suốt, có thể nhìn thấy một chiếc cằm nhọn, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút biểu cảm.

Cô đứng lâu đến mức hai chân tê dại, mãi đến khi những tia nắng ban mai bắt đầu lấp ló, phía đông tửng mảng trời bị nhuốm thành màu cam. Ánh sáng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên khuôn mặt cô, đầu cô đang nghiêng sang, mặt tựa vào kính thủy tinh.

Mạch Sanh Tiêu sờ trán, bất tri bất giác, không còn buồn ngủ nữa.

Cô đi ra khỏi phòng khách, nhìn thấy cửa phòng ngủ mở rộng, cô vội vàng đi vào, nhưng không có bóng dáng của Duật Tôn. Y quả nhiên là cả đêm không về.

Mạch Sanh Tiêu không biết là do mình chưa ngủ đủ hay thế nào, bỗng cảm thấy hoa mày chóng mặt, tay phải vội chống vào tường. Kết hôn lâu như vậy, cho đến giờ đây là lần đầu tiên.

Sanh Tiêu bước từng bước ra ngoài cửa, trong lòng luẩn quẩn cảm thấy bất an. Duật Tôn qua đêm bên ngoài, điều đó, chứng minh cái gì?

Kết hôn đối với y, chẳng qua cũng chỉ là một món đồ chơi trong tay, một tờ giấy bỏ đi, thì có thể ràng buộc y sao?

*******************

Hôm sau, Duật Tôn tỉnh dậy trên chiếc giường hoàn toàn xa lạ, y nâng tay trái lên, mu bàn tay che đi hai mắt.

Mạc Y nằm ở bên cạnh, chăn kéo cao quá vai.

Y buông tay ra, cầm quần áo trên sofa mặc vào, vẻ mặt như không có chuyện gì, giống như mình đang ở trong nhà vậy.

"Duật thiếu … " Phía sau, giọng nói của cô ta yếu ớt.

"Tự cô bắt xe về, tôi phải về nhà.” Người đàn ông cũng không thèm quay đầu.

Mạc Y uất ức co hai chân lên, cơ thể vẫn còn chưa thích ứng. Cô ta nhìn về phía tủ đầu giường, bên trên có tiền mặt cùng một tờ séc mà người đàn ông để lại.

"Em không cần tiền của anh.”

Duật Tôn sắn tay áo, khuy áo bằng bạc ánh lên ở chỗ khuỷu tay: "Đừng cho tôi thấy sự giả tạo của cô, nếu cô nói thật rằng mình muốn, tôi còn có thể coi trọng cô một chút, đừng có tính toán gì trước mặt tôi, tôi cần người biết nghe lời, không cần một người làm bộ làm tịch.”

Mạc Y cắn môi: "Cảm ơn Duật thiếu.”

"Cô tên là gì?” Duật Tôn cũng chẳng ấn tượng gì lắm.

"Mạc Y.”

"Mạch Y?”

"Mạc trong "Mạc danh", Y trong "thu thủy y nhân".”

Duật Tôn không nói gì nữa, cầm chìa khóa xe rời khỏi phòng.

Đứng trong thang máy, một khắc khi cửa vừa đóng vào, người đàn ông liền uể oải dựa vào phía sau, làm sao có thể coi như không có gì? Trong lòng y có một sự mất mát không thể hiểu được, trước kia y có không ít phụ nữ, đổi từng người từng người, khi đó trong tim trống rỗng, không giống như bây giờ, lòng buồn bực vô cùng.

Y ra khỏi khách sạn, ngồi vào ghế lái, nhưng rất lâu lại không nổ máy.

Y với Sanh Tiêu, thật sự là không thể quay lại.

Duật Tôn mở kính xe ra, môi mím lái, y lại không hề cảm thấy thoải mái, hưởng thụ. Dựa vào tính cách của Mạch Sanh Tiêu, một đêm này của y, nhất định là một vết nhơ, mà y, phải thích ứng với những tháng ngày không có cô.

Cuộc sống, thật sự như một chiếc khuôn rập.

Duật Tôn nhấc tay phải đập mạnh xuống vô-lăng, dấu răng ở mu bàn tay đã lâu như vậy rồi vẫn chưa mất đi, dấu răng cong cong, sẽ ở bên y cả đời.

Có lẽ, khi y không còn nhìn thấy Mạch Sanh Tiêu nữa, sự phiền toái này sẽ dần dần mất đi.

Lại có lẽ, y nuông chiều cô vài năm, coi cô như một thói quen rồi.

Nếu là thói quen, có thể sửa được.

*******************

Duật Tôn khởi động xe, trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng.

Dì Hà thấy y đi vào: "Duật thiếu, cậu … đã về.” Dì hà nói chuyện cẩn thận, cũng biết cả đêm Duật Tôn không về.

"Ừ.” Y đi lên lầu.

Nhìn bóng dáng người đàn ông, dì Hà lắc đầu, từ sau khi Tương Tư gặp chuyện không may, Hoàng Duệ Ấn Tượng liền chìm đắm trong bầu không khí u ám, tĩnh mịch. Mỗi người đều giống như bị mây đen bao phủ, đến cả Hải Bối cũng chẳng có tinh thần, cả ngày nằm ngoài ban công.

Mạch Sanh Tiêu đứng ở cửa sổ đã nhìn thấy xe Duật Tôn đi vào.

Cô đi đến cạnh cửa, nghe thấy tiếng bước chân đều đặn của người đàn ông đi xa tới gần, cô nắm vặn cửa, mở ra.

Vừa lúc Duật Tôn đi qua phòng khách, thân hình cao lớn liền dừng lại, quay sang nhìn Mạch Sanh Tiêu.

Mái tóc dài của cô còn chưa chải, hơi rối rủ ở sau lưng, trên người mặc bộ quần áo ở nhà màu xanh ngọc. Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu, hai người đối diện nhau, không ai mở miệng trước.

Miệng Sanh Tiêu hơi hé môi, cô muốn hỏi, có phải vì công ty bận quá, nên buổi tối mới không về. Lời đến miệng, lại nuốt trở lại.

Thật ra một người nhìn quen rồi, cho dù cô có tỏa sáng đến thế nào, cũng không thể được như những ngày trước. Từ trước đến nay Duật Tôn vốn không thích bị người khác nắm giữ, nhìn khuôn mặt Mạch Sanh Tiêu, y tự tìm cho mình một lý do cuối cùng, cảm giác không vui sau khi ngoại tình, có lẽ, chính là bởi vì y quá cưng chiều Mạch Sanh Tiêu.

Y nâng niu cô trong lòng bàn tay, mà cô lại một lần nữa ngang ngược, dám đem sự cưng chiều của y giẫm nát dưới lòng bàn chân.

Duật Tôn cảm thấy mệt mỏi.

Y có thể cho cô được, tất nhiên cũng có thể lấy lại được.

Y cất bước, trên người thoảng thoảng mùi sữa tắm, Mạch Sanh Tiêu mẫn cảm ngẩng đầu, mùi hương này, cũng không phải là mùi sữa tắm trong nhà thường dùng. Cô ra khỏi phòng, trơ mắt nhìn Duật Tôn đi vào phòng ngủ.

Hai tay cô để sau lưng, bàn tay chống lên tường.

Tối hôm qua y qua đêm ở đâu, không cần nghi ngờ nữa.

Duật Tôn vặn nước lạnh, nước lạnh lẽo phun trên đầu, áo sơ mi trắng dính sát vào cơ thể cường tráng của y.

Sanh Tiêu trở lại phòng khách, một tiếng sập cửa kia, Duật Tôn ở trong phòng tắm có thể nghe thấy.

Mạch Sanh Tiêu không biết nên trốn tránh như thế nào, cô chỉ có thể mở TV lên chỉnh âm thanh lớn nhất, một mình cuộn người trên sàn nhà.

Màn hình TV đang chiếu "Mỹ Nhân Tâm Kế", Đậu Y Phòng đang cầm tay Lưu Hằng, bên giường bệnh tiễn hắn đoạn đường cuối cùng.

Mạch Sanh Tiêu bụm miệng lại, tiếng khóc không nén được phát ra qua khe hở, trên đời này khoảng cách xa nhất đến cùng là gì? Là sinh ly tử biệt sao? Lưu Hằng đã chết, nhưng người hắn yêu vẫn là Đậu Y Phòng, khiến nàng có dũng khí để tiếp tục sống. Trên đời này khoảng cách xa nhất, chính là người nàng yêu, lại không yêu nàng. Điều mà cả đời tiếc nuối chính là, người nàng không yêu, lại yêu nàng.

Những lời này, Mạch Sanh Tiêu muốn dùng vài năm sau để tự mình nghiệm chứng.

Cô chôn mặt vào trong khuỷu tay, cả người cuộn lại thành một vòng nhỏ, âm thanh ồn ào kia đã che giấu cô ở trong một thế giới khác, dì Hà đứng ngoài cửa, do dự một lúc lâu, vẫn là đẩy cửa đi vào.

Bên trong ngoại trừ âm thanh chói tai, cũng không thấy Sanh Tiêu.

Bà đi tới tắt TV đi, lúc này mới thấy một góc rèm cửa rung động, dì Hà kéo tấm rèm ra, quả nhiên thấy Mạch Sanh Tiêu ở bên trong.

Trong lòng dì Hà cảm thấy chua xót, bà ngồi xuống ôm lấy bả vai Mạch Sanh Tiêu: "Sanh Tiêu.”

Chẳng qua mới vài ngày, mà Mạch Sanh Tiêu đã gầy đi nhiều, khuôn mặt còn không bằng một bàn tay lớn.

"Trốn tránh cũng vô ích, cháu mở TV thật lớn, cho dù làm điếc cả tai, nhưng cháu vẫn còn đôi mắt, vẫn còn trái tim.” Dì Hà kéo Mạch Sanh Tiêu từ dưới đất lên: "Dì không biết cháu với Duật thiếu làm sao nữa, nếu còn tiếp tục như vậy, cháu sẽ thật sự mất đi cậu ấy.”

"Dì Hà, dì nói xem, sau khi một cô gái kết hôn, thì thứ cô ấy mong muốn nhất là cái gì?”

"Là sự yêu thương vô bờ của người chồng, và một đứa con.”

Dì Hà vừa dứt lời, liền thấy nước mắt của Mạch Sanh Tiêu rơi xuống: "Vậy, điều không thể tha thứ nhất là gì?”

Dì Hà thở dài, nhưng lại phát hiện mắt mình cay cay, tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, đến ngay cả khuôn mặt Mạch Sanh Tiêu gần trong gang tấc, cũng trở nên không rõ ràng.

Sanh Tiêu đi vào phòng tắm, vặn vòi nước, rửa mặt.

"Sanh Tiêu, cơm dì đã nấu xong.”

Mạch Sanh Tiêu gật đầu: "Dì Hà, dì xuống trước đi.”

Cô thay xong quần áo liền đi đến cầu thang, nghe thấy bên dưới truyền tới tiếng đàn. Cô đứng tại chỗ, không bước xuống.

Trên người Duật Tôn mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng, thật ra, khi y im lặng thật phù hợp với cảnh này. Ngón tay thon dài bay lượn trên những phím đàn đen trắng, bản nhạc đang chơi, chính là bài mà gần đây Sanh Tiêu luyện tập. Có vài chỗ cô đang bị mắc kẹt, không tìm được cảm giác, luôn cảm thấy khi đánh lên không có hồn. Không giống như Duật Tôn, tiếng piano dưới bàn tay của y nở rộ ra, tiếng đàn tựa như mây bay nước chảy, thanh thoát, sinh động.

Hoàn thành một bài, Sanh Tiêu có chút say sưa.

Đầu ngón tay của người đàn ông đang đặt trên phím đàn thả lỏng ra, Sanh Tiêu giật mình, y lúc này, cao quý tự như một vị vua trong câu truyện cổ tích.

Dì Hà thấy y đang đánh đàn, cũng không tới quấy rầy.

Tầm mắt Duật Tôn dừng trên bản nhạc, ngón tay tùy tiện đánh xuống, chiếc dương cầm phát ra những âm thanh đơn điệu, khúc nhạc không có giai điệu, y buông tay đứng dậy.

Mạch Sanh Tiêu hoàn hồn, cũng đi xuống lầu.

*******************

Mạc Y ngủ một mạch đến 11 giờ mới dậy, cô ta thích ý vặn vẹo thắt lưng. Sau khi vào phòng tắm tắm rửa xong, liền cầm lấy di động: "Alo, Tinh Tinh, buổi chiều rảnh không? Chúng mình đi dạo phố đi.”

Cô ta ngắt máy, tầm mắt quét qua tấm séc đặt trên tủ đầu giường, khóe miệng hơi nhếch lên.

Mạc Y không ngờ Tinh Tinh trong họa lại có phúc, cô ta vốn tưởng rằng tình bạn giữa họ đến đây là hết, không ngờ sau khi Tinh Tinh trở về lại không hề tức giận. Bây giờ được anh Lý bao nuôi, mấy hôm trước còn lái một chiếc Crown Waldorf đến Hoa Nhân.

Hai người hẹn gặp nhau ở phố đi bộ, Mạc Y đứng ở trước cửa hàng LV, vừa đứng đã thấy Tinh Tinh, liền vẫy tay gọi cô.

"Mạc Y, có chuyện gì mà vui vẻ vậy?”

Nhân viên bấn hàng đưa bọn họ đi xem những mẫu mới nhất, cô ta khô

ng biết chắc trong thẻ có bao nhiêu tiền, mới bắt đầu liền chọn một chiếc túi xách 8000: "Có thể quẹt thẻ không?”

"Ở bên này, xin mời.”

Cô ta thầm nghĩ, nếu tiền không đủ, tiền mặt Duật Tôn đưa cho chắc cũng có thể lấy lại chút mặt mũi.

"Xin mời nhập mật mã.”

Mạc Y bấm số mà Duật Tôn nói cho cô ta, không tới vài giây, giao dịch thành công.

Cô ta mừng rỡ: "Xin hỏi, có thể cho tôi biết bên trong còn bao nhiêu tiền không?”

"Thật xin lỗi, ngoài chủ thẻ ra thì chúng tôi không xem được.” Người bán hàng lịch sự nói. Nhìn Mạc Y mua đồ rất rộng rãi, sao lại đi hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy.

"À à … " Tinh Tinh kéo cô ta sang bên cạnh: "Cậu trúng số à?”

"So với trúng số còn vui hơn! " Mạc Y nhấc túi xách LV đắt tiền lên, bỏ đồ vào trong. Chiếc túi lúc đầu cô ta mua 80 đồng được đặt lại trên quầy. Cô ta cùng Tinh Tinh đi ra ngoài, đến đoạn đường gần khu mua sắm đi bộ, trước đây cô ta không biết đã bao nhiêu lần hôi hộp đi qua của hàng cao cấp đó, bây giờ, cuối cùng cũng có thể ưỡn ngực đi vào.

Mạc Y chọn mấy bộ đồ mẫu mã mới nhất, sau khi quẹt được thẻ liền mua tặng Tinh Tinh hai bộ.

Một tiếng ngắn ngủi, tiêu hết gần mười vạn. (khoảng 340 triệu VNĐ)

"Vị thần của tôi, mau nói cho tôi biết là người đã gặp được ai?” Hai người mặc luôn quần áo mới, Tinh Tinh liền hỏi.

"Còn nhớ Duật thiếu mà hôm đó chúng ta gặp ở Cám Dỗ không?”

Tinh Tinh kinh hãi lắp bắp: "Oa, thật đẹp trai ý.”

"Đi, chúng ta đi mua giày.”

*********************

Duật Tôn vừa ăn được hai miếng, liền nhận được tin nhắn thông báo danh sách tiêu phí. Mạc Y thể hiện rõ những thứ cô ta muốn, cô ta vẫn còn non nớt lắm, Duật Tôn bảo cô ta không cần đóng kịch, cô ta liền không giả bộ nữa.

Sau đó di động lại nhận được tin nhắn của Mạc Y: "Duật thiếu, cảm ơn anh.”

Ngón tay hắn chuyển động, nhắn lại hai chữ: "Không cần.”

Mạch Sanh Tiêu rủ mắt, cho dù thế nào đi nữa, âm báo nhận được tin nhắn kia của y giống như âm thanh của ma quỷ vọng tới tai cô. Bàn tay Sanh Tiêu nắm chặt đũa, thức ăn chưa gắp tới bát, đã rơi xuống.

Điện thoại reo một lần nữa: "Tối nay, em có phải chờ anh không?”

Duật Tôn ngẩng đầu, tầm mắt vừa vặn chạm phải ánh mắt Sanh Tiêu, ánh mắt y u ám, không di chuyển mà nhìn cô chằm chằm.

Sanh Tiêu cảm thấy ánh mắt của y giống như một lưỡi dao sắc nhọn, khoét vào trái tim mình một lỗ sâu, khó mà chữa lành. Không cần đoán, cũng có thể biết y đang nhắn tin với ai.

Duật Tôn đặt điện thoại sang một bên, không trả lời.

Bọn họ đã không nói chuyện một thời gian dài, cho dù muốn nói, cũng đều là lời đến miệng, lại nuốt vào.

Cả hai, dường như đều quên mất thế nào là cảm giác ngọt ngào ấm áp khi hai khuôn mặt, hai mái tóc chạm vào nhau.

Di động của Mạch Sanh Tiêu vang lên.

Cô nhìn vào, mới ăn xong một nửa, đã đứng dậy đi ra ngoài.

Dì Hà vội gọi cô lại: "Sanh Tiêu, cháu còn chưa ăn xong mà.”

"Cháu có việc phải ra ngoài.” Cô thay giày, đẩy cửa đi ra ngoài.

Vẻ mặt cô vội vàng chạy qua vườn, Duật Tôn nhìn theo ra ngoài, đôi mắt dài hẹp nhìn chằm chằm bóng dáng Mạch Sanh Tiêu dần biến mất.

********************

Sanh Tiêu lái xe đến nơi giam giữ Tương Tư, đây cũng là nhờ mối quan hệ của Nghiêm Trạm Thanh nên cô mới được gặp.

Khi Tương Tư được đưa ra, dáng vẻ gầy guộc, tóc tai rối bời, giống như chưa từng chải qua … Mạch Sanh Tiêu không khỏi nhào tới: "Chị.”

Tương Tư giật mình, sau khi thấy rõ là Mạch Sanh Tiêu, liền òa lên khóc lớn: "Sanh Tiêu! "

"Chị, chị thế nào rồi? Sao chị lại gầy như vậy?”

Mạch Tương Tư không dám nói to, vẻ mặt cũng nơm nớp lo sợ, giống như đã phải trải qua nỗi sợ hãi vô cùng, ả nhỏ giọng nói: "Sanh Tiêu, em mau cứu chị, một giây thôi chị cũng không thể chịu nổi nữa, còn như vậy, chắc chị không sống nổi.”

Mạch Sanh Tiêu không kìm nổi nước mắt, cô cúi đầu: "Chị, xin lỗi … "

Tương Tư nghe thế, gần như thất thần ngồi trên ghế: "Thật sự không còn cách nào sao?”

Sanh Tiêu nghẹn ngào, không biết phải trả lời như thế nào.

Mạch Tương Tư nước mắt lem nhem: "Bọn họ đều nói rằng, chị phạm tội rất nặng, nghĩa là, chị sẽ phải ngồi tù cả đời … "

Mạch Tương Tư nhìn thấy Mạch Sanh Tiêu cũng khóc, ả lắc đầu: "Sanh Tiêu, đừng khóc, có lẽ đây là số phận, Tô Niên hại chết cha mẹ, hắn bị trừng phạt, chị giết người, cũng phải bị trừng phạt.”

"Chị, vì sao cả nhà ta lại ra nông nỗi này? Cha mẹ mất, đến cả chị cũng muốn rời xa em?”

"Sanh Tiêu, em có thể tha thứ cho chị không, chị cũng muốn được hạnh phúc, sau này ra ngoài, tự mình bước đi, những thứ chị không thể nghe được, nhìn được, em đều phải thay chị hưởng, chị không được tự do, em cũng phải thay chị quý trọng.” Mạch Tương Tư bị thúc giục không thể không đứng lên, Sanh Tiêu bước tới ôm lấy ả, lại bị chặn bên ngoài.

"Sanh Tiêu, đó là số phận của chị, em thì khác, hãy quên chị đi, sống cho tốt … "

******************

Mạch Sanh Tiêu trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng, tự nhốt mình trong phong khách, bên tai cứ quẩn quanh lời nói kia của Tương Tư.

Dì Hà mấy lần gọi cô ăn bữa tối, cô khóa cửa bên trong, cũng không trả lời.

Khi Duật Tôn lên lầu đi qua phòng khách, y mở cửa đi vào, bên trong không bật đèn, y bước đến bên cạnh giường Sanh Tiêu, thân hình thon dài ngồi xuống.

Trong phong yên tĩnh không chút tiếng động, Mạch Sanh Tiêu mở to hai mắt, Duật Tôn ngồi một lúc lâu, lúc này mới mở miệng: "Sanh Tiêu, chúng ta còn có thể tiếp tục nữa không?”

Mắt Mạch Sanh Tiêu đau nhức đến khó chịu, cô ngồi dậy, vừa mới xốc chăn lên, hai vai đã bị một đôi tay đè xuống. Sanh Tiêu ngã nằm lại giường, phía sau là chiếc gối mềm mại. Người đàn ông nhìn khuôn mặt cô, cố áp chế tiếng thở dốc, đầu lưỡi y khơi mở môi cô, ngậm vào khiến Sanh Tiêu không thể chịu được, động tác của y khẩn trương, hai tay ở bên luồn vào áo cô.

Duật Tôn lên giường, kéo áo cô lên đến tận vai, bàn tay to lớn tiếp tục kéo quần Sanh Tiêu, da thịt trắng nõn lộ ra, Sanh Tiêu lạnh run, giọng mũi mang theo tiếng nức nở.

Môi y dán lên mặt cô, hôn thật sâu, hai tay Mạch Sanh Tiêu ôm lấy thắt lưng người đàn ông, dùng sức đến mức ngón tay cũng run rẩy.

Ngay khi Duật Tôn chuẩn bị tiến vào, Sanh Tiêu lại buông lỏng tay ra, nước mắt chảy xuống ga giường, giọng nói của cô buồn bã, trong tiếng khàn khàn còn có chút tuyệt vọng: "Duật Tôn, anh đã lên giường với người phụ nữ khác phải không?”

Người đàn ông đang hôn cô, động tác liền dừng lại, chậm rãi đứng dậy.

Hai người đối diện trong bóng tối, cho dù có giơ năm ngón tay lên trước mặt cũng không thể nhìn thấy, Duật Tôn nghẹn lời, không đáp lại.

"Anh đã lên giường với người khác, phải không?”

Nước mắt Mạch Sanh Tiêu nhiều đến mức cô không mở mắt nổi, cô nâng tay lên, che lên mắt.

Hai tay Duật Tôn chống bên người cô liền thu lại, y xoay người, ngồi ở mép giường.

Mạch Sanh Tiêu cầm lấy cổ tay phải của Duật Tôn, cô đau đớn bấm xuống, năm ngón tay hằn lên cổ tay người đàn ông từng vệt máu, móng tay cắm sâu vào da thịt. Cô cắn môi khóc, thanh âm nghẹn ngào, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.

Duật Tôn vươn tay kia, lòng bàn tay lạnh lẽo ép lên tay Sanh Tiêu, gạt tay cô ra.

Sanh Tiêu khóc thành tiếng, cô thậm chí có thể hiểu được rằng, một khi bọn họ đã tan vỡ, thì sẽ như thế nào.

Cô nắm chặt tay y không chịu thả, biết sự trầm mặc của Duật Tôn đã chứng thật suy đoán của cô, cô cũng không biết vì sao mình lại ra sức nắm lấy tay y, giống như chỉ có như vậy, tất cả mới trở lại như trước, những thương tổn này cũng sẽ như chưa từng có.

​Cô biết rõ, mọi thứ đều là không thể.

​Trong lòng cô đã sáng tỏ, cũng biết cho dù thời khắc này Duật Tôn chưa buông tay cô, cô vẫn sẽ như trước khó có thể đối mặt. Nhưng mà cô, vẫn lựa chọn không buông tay.

​Người đàn ông đứng lên, giật tay cô ra, móng tay sắc nhọn lưu lại trên cổ tay y vài vết máu, y nhìn Sanh Tiêu đang nằm trên giường, đi ra khỏi khách phòng.

​Mạch Sanh Tiêu vươn tay bắt lấy, cào cấu vào khoảng không, cô dùng sức nắm chặt, từng đốt ngón tay trở nên trắng bệch, móng tay có cả máu của Duật Tôn, lại găm mạnh vào lòng bàn tay cô.

​Dưới lầu, truyền đến tiếng Duật Tôn lái xe ra ngoài.

-----------------------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv