Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 39: Vật lộn



Đôi mắt Mạch Sanh Tiêu chứa đầy sợ hãi, cô cầm lấy chiếc gối trên giường ném lên người y, rồi vơ cả những thứ xung quanh mà tay cô có thể với được vứt về phía y nhưng đều không trúng.

" Nếu anh vĩnh viễn không xuất hiện thì thật tốt!"

" Em muốn rủa cho tôi chết hả?" Duật Tôn đi đến trước giường, một tay kéo lầy chân Sanh Tiêu ra trước mặt y," Nếu tôi có chết thật thì nhất định sẽ lôi em chết cùng! ".

" Duật Tôn, tôi nợ anh cái gì mà anh lại đối xử với tôi như vậy?" Sanh Tiêu giơ chân đá y, bị y nhanh tay bắt được," Nếu từ đầu anh đã không có ý định buông tha cho tôi thì đừng có hứa, anh cho tôi hi vọng, rồi để tôi tuyệt vọng, anh thấy như thế vui vẻ lắm phải không?"

" Thú vị lắm, vì tôi muốn đùa chết em đấy!" Duật Tôn xoay người, ôm lấy eo Sanh Tiêu, kéo cô đến đầu giường, cả người y tùy tiện đè lên người cô, tất nhiên là Sanh Tiêu không chịu thuận theo, ra sức đẩy y ra.

Cô biết rõ một điều, đó là cô phải giữ mình.

Ngày trước, lúc còn ở với Duật Tôn, thì dù một lần hay mười lần cũng chẳng có gì khác nhau, nhưng giờ thì khác, chỉ một lần cô dâng hiến cho Duật Tôn, cô sẽ chẳng còn mặt mũi nào để gặp lại Nghiêm Trạm Thanh nữa.

Về phần Duật Tôn, y có suy nghĩ chẳng khác cô là bao. Bởi vì, đêm nay nếu Mạch Sanh Tiêu ngủ với y, thì cô mới hết hi vọng.

Một người, cố tình, một người, khước ý.

Giường lớn đã thành chiến trường, Duật Tôn không ngờ Mạch Sanh Tiêu phản kháng mạnh mẽ như vậy, y thử mấy lần nhưng vẫn không bắt được tay của cô," Mẹ kiếp, em muốn biết mùi vị đau khổ là như thế nào lắm phải không?"

Y tức giận, cô càng là kiên định, càng như vậy y là càng đòi hỏi cho bằng được, “Có phải lần đầu tiên đâu? Trước kia còn làm chuyện này ít sao? Em giả vờ giả vịt cái gì?”

“Bây giờ không giống ngày trước, anh buông ra!"

" Không giống ở chỗ nào? Tôi biết rõ Nghiêm Trạm Thanh không thèm chạm vào em, biết tại sao không? Hắn chê em bẩn, Mạch Sanh Tiêu, em ô uế như thế đấy......"

Bàn tay nhỏ bé đang ra sức khua khoắng phản khán của cô chợt khựng lại, Duật Tôn muốn nhân cơ hội này tấn công thì thấy đáy mắt cô kiên định vô cùng, "Anh còn dám chê tôi bẩn!" Y còn bận đòi hỏi hơn nữa nhưng lại bị bàn ta nhỏ bé kia vung lên đánh trúng vào mặt, không đau, nhưng thanh âm rõ ràng và rất đanh.

" Em dám đánh tôi ư?" Đây không phải lần đầu tiên y bị mạch Sanh Tiêu đánh!

Duật tôn cũng thấy được dáng vẻ kháng cự giương nanh múa vuốt của cô hôm nay khác hẳn bình thường. Còn Sanh Tiêu nhân lúc y không để ý, nghiêng mặt dùng hết sức cắn vào tay y, y kêu đau một tiếng, thanh âm mười phần lạnh lẽo.

" Buông ra!"

Sanh Tiêu vẫn dùng hết sức để cắn, lưỡi đã nếm được mùi tanh của máu tươi.

Duật Tôn chỉ đơn giản thoát khỏi cô bằng cách cưỡi ngồi trên lưng cô, một tay bóp chặt lấy cằm Sanh Tiêu, dùng lực ép cô nhả ra. Cảm thấy cằm dưới như bị bóp nát, đau đến không cách nào cắn tiếp, cô đành buông tha.

Lúc này, điện thoại đặt ở của y vang lên, một tay y giữ hai tay Sanh Tiêu bẻ quoặt lại, còn tay kia lấy điện thoại ra," A lô?"

" Duật thiếu, bọn tôi đang ở Cám Dỗ, anh tới đây cùng chơi đi......"

" Không rảnh, tôi còn có việc!" Nói xong, ném điện thoại di động sang bên cạnh.

Sanh Tiêu mệt mỏi thở hổn hển, bộ ngực phập phồng vì hô hấp dựng thẳng đứng lên, y thấy thế, khóe miệng khé nhếch cười xấu xa, hai tay của y bắt lấy nơi đẫy đà của Sanh Tiêu," Em muốn quyến rũ tôi sao?"

" Anh im miệng!" hai tay Mạch Sanh Tiêu mới được tự do lại vung lên lần nữa.

Nhưng lần này cô không thành công, Duật Tôn bắt lại được ngay, nét mặt kiêu ngạo thường thấy đã thay bằng vẻ mặt nham hiểm lạnh lẽo, y tới gần Sanh Tiêu, cánh mũi kề sát vào tai cô," Tôi cảnh cáo em, còn hành động thiếu suy nghĩ lần nữa, em có tin là tôi sẽ bẻ gẫy bàn tay này không?”

Sanh Tiêu thở gấp, không dám giãy dụa, Duật Tôn xoay mình đứng dậy, hai tay nhanh chóng giật khoá quần của cô, nhấc eo cô lên, thuận tay cởi luôn cả quần Jean của cô.

Mạch Sanh Tiêu thấy phía dưới chợt mát lạnh, khi cô kịp nhận ra thì quần đã bị y ném trên màn hình led TV.

Cô ngơ ngẩn, lại muốn giãy dụa.

Không tốn một phút đồng hồ Duật Tôn đã ép chặt lấy hai tay cô để cô không làm ầm ỹ được nữa, Mạch Sanh Tiêu mệt mỏi thật sự, có vẻ như không còn chút hơi súc nào nữa, chỉ biết thở hổn hển.

Duật Tôn gạt tay cô ra, Sanh Tiêu bấy giờ buông xuôi, mặc y muốn làm gì thì làm.

Sanh Tiêu vô lực nhìn y đang nằm trên người cô, ngón trỏ của y thuần thục tìm đến những nơi mẫn cảm của cô châm lửa gợi dục, chỉ vài động tác trên tay y thôi, mà những chiếc cúc áo đã tuột hết, Duật Tôn chôn đầu trước ngực cô cắn một cái.

Cô nhịn đau, tứ chi duỗi thẳng tắp bấy giờ bắt đầu lại nhẹ run," Anh tha cho tôi đi được không? Kiếp sau tôi nhất định làm trâu làm ngựa cho anh, thật đấy."

Y ngẩng đầu, ánh mắt liếc nhìn cô," Không cần kiếp sau, bây giờ em nằm ở đây, làm luôn cho tôi xem.”

Y xé quần lót của cô, hai tay Sanh Tiêu cố giữ thật chặt,cô không nói thêm câu nào nữa, nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt, Duật Tôn không mất chút sức lực đã kéo được quần lót ra, đồng thời đẩy hai chân đang khép chặt của Mạch Sanh Tiêu mở ra.

" Nhìn xem, tôi chiếm lấy em như thế nào!"

" Không" Sanh Tiêu theo phản xạ căng cứng cơ thể, tóc dài rơi lả tả trên chăn đệm, cô khóc không ngừng, nghẹn ngào, đường cong của bờ ngực, cao thẳng của cần cổ, tất cả đền run rẩy. Nhớ lại lúc ăn cơm chiều Nghiêm Trạm Thanh đã nói với cô, "Sanh Tiêu, đợi một thời gian nữa, anh muốn dẫn em về gặp ba mẹ anh"

Duật Tôn thấy tâm trí phản kháng của cô đã tan rã, khóe miệng khẽ nhếch một nụ cười tàn nhẫn, nhấc eo cô lên, đâm thẳng vào chiếm lĩnh lấy cơ thể cô.

" A..." Sanh Tiêu đau đớn rướn lên, cong gập cả nửa người, hàm răng cắn chặt môi dưới, kẽ răng nhuộm màu đỏ thẫm, hai tay cô chống chống hai bên, dáng hình giống hệt một con thiên nga trắng bị bẻ gãy mất đôi cánh, chẳng còn sức để bay lượn trên tầng không kia nữa, bi thương hòa lần với thê lương đến tận cùng.

Trạm Thanh, chúng ta liện có còn tương lai nữa hay không? Cô thút thít tự hỏi bản thân, con mắt đau nhức không mở ra được, còn nước mắt lại rơi không ngừng nghỉ.

Ma quỷ như y, cô chạy trốn bằng cách nào đây?

Thấy đôi mắt cô vô hồn, y rút thân thể ra khỏi, rồi lại hung hăng đâm một lần nữa vào nơi sâu nhất.

Có vẻ như y nhận được nhiều khoái cảm vô cùng với thứ tra tấn như thế. Trên đầu Sanh Tiêu ướt đẫm mồ hôi, đau đớn đến run rẩy, cơ thể như bị người ra xé ra thành từng mảnh.

Duật Tôn cầm lấy hai vai của cô, kéo cô ngồi dậy, tiếp tục làm tình trong tư thế đó, chán chê lại lật úp người cô nằm thẳng trên giường, cả người y trèo lên chiếm đoạt.

Chịu đựng đau đớn đến cùng cực, cô thật sự không còn chịu nổi, đau đớn kêu than, đau đớn rên rỉ, đến tận khi y thỏa mãn hết thú tính mới rút vật đó ra khỏi cơ thể cô.

Bỗng cửa phòng bị ai đó dùng hết sức đập, rầm rầm, kèm theo đó là một giọng nói lạ lẫm đầy giận giữ, “Này này, các người làm cái gì thì cũng nhỏ tiếng thôi, người khác còn phải ngủ chứ!”

Duật Tôn điều chỉnh lại hơi thở gấp gáp, tùy tiện cầm lấy chiếc khắn tắm vắt ở đầu giường quấn vào nửa người dưới, đi ra ngoài mở cửa, bên ngoài không một bóng người, đối phương sớm đã chạy mất, “Thế này mà gọi là cách âm tốt hả?” Duật Tôn hung hăng đóng cửa đến cứ rầm một cái, xoay người về lại phòng ngủ.

Vào đến giữa phòng, thấy trên giường ngoại trừ những dấu vết hỗn loạn thì không thấy người đâu, y dừng bước, nghiêng đầu nhìn ra sau, thấy hai tay Mạch Sanh Tiêu đang cầm lăm lăm chiếc đèn bàn giơ lên, đằng sau y.

Mắt cô mở to, cánh tay giơ cao, đang run rẩy.

" Em đập đi!" Cơ thể khiêu gợi của Duật Tôn còn lưu lại vết mồ hôi vì vận động kịch liệt, cánh môi y giơ lên đầy bất ngờ, quát lớn.

Sanh Tiêu giật mình, đèn bàn rơi xuống nện ngay bên chân cô. Hai tay cô che mặt khóc to, thân thể mềm nhũn, ngồi bệt xuống nền, Duật Tôn nhanh giữ chặt lấy một cánh tay cô, ném cô lên giường để tránh bị mảnh vụn thuỷ tinh găm phải. " Tôi biết rõ em gan em không lớn đến vậy đâu"

Duật Tôn tắm xong mặc quần áo chỉnh tề vào," Đi, tôi đưa em về".

Mạch Sanh Tiêu buông lỏng thân thể mỏi mệt không chịu nổi, nhặt lại từng chiếc quần áo, quần lót bị rách, đành phải kéo lên tạm, lúc ra khỏi khách sạn, vẻ mặt cô gái tiếp tân đầy mập mờ nhìn chằm chằm vào hai người, cho đến kho họ khuất hẳn.

Hôm nay, Duật Tôn đi chiếc siêu xe Lamborghini màu xanh ngọc, Sanh Tiêu ngồi trên xe, ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ.

Y giữ tốc độ lái xe vừa phải, tiếng nhạc du dương phát ra từ trong xe, sự thoải mái và thích thú của y thể hiện rõ trên hai đầu lông mày đang giãn ra hết cỡ, Duật Tôn cũng phải công nhận, mỗi lần làm tình với y cô như mất nửa cái mạng, nhưng y không đành lòng mang cơ thể cô cho người khác nếm thử.

Ngón trỏ của y gõ nhẹ tay lái," Yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho người khác biết đâu, nếu mà em muốn thực hiện tiếp giao hẹn của chúng ta thì em cứ tiếp tục qua lại với Nghiêm Trạm Thanh đi, tôi không nói em không nói, làm sao mà cậu ta biết được, dù sao thì chẳng phải lúc nào cậu ta cũng ở cùng em được.”

Sanh Tiêu ngồi trong xe, ngước khuôn mặt lạnh lùng vô cảm nhìn y.

“ Đừng có làm ra cái vẻ mặt xúc động muốn khóc mỗi lần nhìn thấy tôi thế chứ.”

Hai mắt Mạch Sanh Tiêu sưng đỏ, đau nhức, cô dụi mắt nhưng nước mắt không rơi.

" Em nói xem, bây giờ em mà quay lại thì Nghiêm Trạm Thanh liệu còn muốn em nữa không nhỉ?" Duật Tôn nhếch một bên khóe miệng, nụ cười ngọt xấu xa," Em đừng có trách tôi, lúc trước tôi chỉ nói cho em thời gian ba tháng, tôi đồng ý cho em chuyển khỏi Hoàng Duệ Ấn Tượng, nhưng đâu có nói là tôi không chạm vào em nữa.”

Nghe những lời y nói khiến nước mắt Mạch Sanh Tiêu lại rơi thêm nữa. “Tôi muốn xuống xe." Cô bổ nhào vào vô lăng lôi kéo hai tay Duật Tôn, "Tôi không muốn ở cạnh một thằng điên như anh.”

" Em có buông tay ra không?"

" Anh cho tôi xuống xe!"

Một tay Duật Tôn đẩy Sanh Tiêu ra, nhưng vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, để tránh xe ngược chiều y nhanh chóng đánh hết tay lái quẹo tránh, chiếc xe vượt qua dải phân cách, đâm sầm vào cột đèn đường.

Mạch Sanh Tiêu không thắt giây an toàn, nửa người trên bị đập mạnh, trán đập vào tay lái, sưng lên một cục lớn.

Sanh Tiêu được đưa đến bệnh viện, thấy chóng mặt vô cùng, Duật Tôn không sao, thật khỏ tưởng tượng được y một mực bên cạnh chăm sóc cho cô. Cô y tá xinh đẹp xử lý miệng vết thương cho cô, vì muốn Sanh Tiêu bớt đau nên hỏi chuyển để rời sự chú ý của cô ”Làm sao mà bị đụng xe mạnh như

vậy chứ?”

"Tại lái xe không cẩn thận." Mạch Sanh Tiêu cuống cuồng đáp lại.

"Sao mà phản ứng lúc lái xe lại chậm chạp như thế, lúc đấy đang làm cái gì?” Y tá dùng bông thấm thuốc sát trùng chấm lên miệng vết thương.

Mạch Sanh Tiêu không nghĩ ngợi, buộc miệng nói dối," Tại em đang gọi điện thoại."

Cùng lúc đó vang lên một giọng nói khác trả lời, “Yêu đương vụng trộm!."

Đôi mắt cô y tá rõ ràng là mở rất lớn, ánh mắt đầy băn khoăn nhìn cả hai, không che đậy nhíu lông mày, vụng trộm? Hóa ra là bồ bịch. Cô ấy lắc đầu rồi nhanh chóng xử lý vết thương cho Sanh Tiêu, rồi cầm dụng cụ đi thẳng.

Mạch Sanh Tiêu há hốc miệng, đúng là không còn gì để giải thích.

Duật Tôn vốn muốn đưa cô về lại Hoàng Duệ Ấn Tượng, nơi đó cách bệnh viện khá gần, nhưng Mạch Sanh Tiêu sống chết cũng không theo, y không ép cô, nên lái xe đưa cô về trường học.

Lúc đó, điện thoại Sanh Tiêu không ngừng vang lên, nghe vào trong tai cô, như thứ âm thanh đòi mạng từ địa ngục.

Nghiêm Trạm Thanh có thói quen trước khi ngủ sẽ gọi điện cho cô, nếu cô cứ không nghe máy, nhất định hắn sẽ rất lo. Ngón tay Sanh Tiêu do dự rơi trên bàn phím, liếc nhìn Duật Tôn đang dương chiếc cằm cương nghị lên, cô hiểu tính cách người đàn ông này. Mạch Sanh Tiêu cố nén xuống buồn bực đang dâng đầy trong lồng ngực, ngắt điện thoại.

" Sao em không nghe," Ánh mắt Duật Tôn nhẹ liếc," Trước kia không gọi được điện thoại cho em, thì ra là vì đang cùng ai đó yêu đương vụng trộm ư?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv