Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 173: Dạ Khúc (Chương cuối) - Phần 2



Hai mắt Duật Tôn nhìn chằm chằm vào rào chắn bị sập kia, ánh mắt của anh hướng về xa xăm, trong lòng một hồi nhẹ nhõm, rồi lại một hồi căng thẳng đến khó hiểu.

Trong lúc này anh lại một lần nữa nhớ tới Sanh Tiêu.

Duật Tôn lấy điện thoại di động ra, mở máy.

Thông báo đầu tiên hiện lên trên màn hình là mười cuộc gọi nhỡ của Mạch Sanh Tiêu.

Ngón tay của Duật Tôn nhẹ bấm phím gọi lại.

Sau một hồi chuông, anh nghe được giọng nói của Mạch Sanh Tiêu khẩn trương và lo lắng từ đầu dây bên kia truyền đến: "Tôn, sao anh lại tắt điện thoại? Em lo lắng gần chết, anh có sao không?”

Trong lòng của anh, lúc này mới hoàn toàn được thư giãn.

"Yên tâm, anh không sao.”

Mạch Sanh Tiêu trong lòng cũng thả lỏng theo, cô thở phào, bàn tay không nhịn được đặt nhẹ lên ngực: "Liên lạc với anh không được, lòng em cứ một mực lo lắng, luôn cảm thấy sẽ có chuyện phát sinh.”

Duật Tôn di chuyển xe, đem xe chạy nhanh ra đường lớn: "Chờ anh, anh sẽ cho em gặp một người.”

"Ai vậy?” Cô hỏi ngay vì không thể chờ đợi được.

"A, trở về thì em sẽ biết.”

Duật Tôn cúp điện thoại, rất nhanh vượt qua những chiếc xe ở phía trước.

Duật lão gia bị biến chứng và bị nhốt hơn 20 năm, bây giờ bên ngoài đã thay đổi chóng mặt, thành phố Nghênh An này biến chuyển từng ngày. Ông đã sớm không biết trở về đâu, Duật gia đã từng một thời tung hoàng ngang dọc, ai cũng không ngờ tới lại bị sụp đổ trong khoảnh khắc. Duật lão gia thở dài, ông lúc ấy tuổi tác đã cao, hơn nữa còn bị Viên Sơn Hùng ám toán. Ông cũng không ngờ rằng thân thể mình còn có thể chống đỡ đến giờ phút này.

Duật Tôn đưa ông trở về khách sạn, ông lão tinh thần sáng láng, khuôn mặt tỏ rõ đầy nét xuân quang.

Hôm nay ông cao hứng, Duật lão gia cầm tay cháu Tôn, thỉnh thoảng hỏi lung tung này nọ. Duật Tôn dẫn ông lên tầng mười, đứng ở trong hành lang bấm chuông cửa vang lên.

Mạch Sanh Tiều hầu như là chạy ra mở cửa: "Tôn, em chờ anh đã lâu. . . . . .”

Tầm mắt tự nhiên rơi vào khuôn mặt của Duật lão gia, Sanh Tiêu buông tay cầm ở cửa ra: "Tôn, vị này là. . . ?”

"Sanh Tiêu, là gia gia.”

Đôi mắt Mạch Sanh Tiêu trợn tròn, không che giấu được giật mình và rung động trượt ra khóe miệng, bên trong ánh mắt của cô có một hồi rưng rưng, trong lòng ầm ầm kích động: "Gia gia.”

Một tiếng này, cô gọi ra vô cùng thanh thúy và trong trẻo.

Cô và Duật Tôn đều không còn song thân, bây giờ vẫn còn gia gia, không gì có thể dao động lòng người hơn so với tin tức này.

Duật lão gia ngắm nhìn Sanh Tiêu ở trước mặt, trong mắt ông, cô mười phần thì đủ mười phần vẫn còn con nít: "Ngươi là thiên kim nhà ai?”

Mạch Sanh Tiêu hình như có chút khó hiểu, cô nhìn về phía Duật Tôn đứng bên cạnh.

Trước khi đến khách sạn, Duật Tôn đã đem những chuyện phát sinh những năm gần đây đại khái nói cho Duật lão gia biết. Chuyện cha mẹ chết thảm anh chỉ nói sơ lược, cái tên Duật Tôn này là sau khi thoát khỏi căn cứ anh đã đổi. Lão gia bây giờ cũng tiếp nhận: "Tôn, Duật gia chúng ta khi đó đúng là danh môn vọng tộc, cháu dâu ta dĩ nhiên muốn môn đăng hộ đối với cháu.”

Duật lão gia dẫn đầu chen vào trong phòng, Mạch Sanh Tiêu không thể không tránh ra bên cạnh.

Duật Tôn giơ tay lên đặt ở sau gáy Sanh Tiêu khẽ vuốt, anh khom lưng xuống, môi mỏng tiến đến bên tai cô: "Gia gia tư tưởng khó tránh khỏi ngoan cố, về sau sẽ tốt hơn.”

"Con nói ai là người bảo thủ?” Duật lão gia xoay người hỏi.

Ai cũng không thể ngờ tới thính giác của ông lại tốt như vậy, hai người hai mặt nhìn nhau bối rối, Duật Tôn vội đi lên phía trước: "Gia gia, con đã cho người chuẩn bị phòng ăn, con đưa hai người đi xuống ăn cơm trước.”

Mạch Sanh Tiêu sẽ không để những lời nói của Duật lão gia ở trong lòng, nhà có một người già như có một đứa bé, huống chi ông đã 81 tuổi, làm cháu tất nhiên phải làm cho tốt.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Trong bữa ăn, Duật Tôn gắp mấy món Mạch Sanh Tiêu thích ăn vào trong chén của cô.

Duật lão gia thấy thế, cánh mũi hừ lạnh: "Tự mình không có tay sao? Làm vợ cũng không thể không có quy củ như vậy, còn lười nữa.” Duật lão gia dùng chiếc đũa nhẹ gõ vào chén của Mạch Sanh Tiêu: "Bóc cho Tôn vài con tôm.”

Vì trong ý thức của ông, phụ nữ nên chăm sóc đàn ông.

"Gia gia.” Duật Tôn đau đầu khó xử, không nghĩ tới Mạch Sanh Tiêu ở bên cạnh lại một mực cung kính trả lời: "Vâng.”

Bộ dáng khiêm tốn, giống như trở thành một nha hoàn ngoan ngoãn, Sanh Tiêu mang bao tay vào, gắp con tôm lột vỏ sạch sẽ đưa vào trong chén của Duật Tôn: "Tướng công, mời dùng.”

Duật Tôn ở dưới bàn giơ chân khều nhẹ vào chân của Mạch Sanh Tiêu, cô mắc cười, thiếu chút nữa nhịn không được mà cười ra tiếng.

"Lúc ăn không nói, khi ngủ không thưa. Ăn cơm không cho phép châu đầu ghé tai.”

Sanh Tiêu cố gắng nén cười: "Gia gia, con cũng bóc cho gia gia vài con tôm được không?”

Cô cho rằng mặt mũi Duật lão gia sẽ tràn đầy vẻ không thèm quan tâm, ta có tay có chân không cần phải hầu hạ. Không ngờ tới ông lão lại mang một bộ dạng dĩ nhiên cô phải làm như thế, mũi hừ nhẹ: "Ừ.”

Mạch Sanh Tiêu hầu như đều đã lột cả một mâm tôm.

Duật Tôn rút khăn ướt ra lau giúp cho cô: "Em cũng ăn đi.”

"Chúng ta còn thế này, chứ phụ nữ ăn cơm không thể ngồi cùng một bàn, phải núp ở trong bếp len lén mà ăn.” Lời nói của Duật lão gia mà không làm cho người ta kinh ngạc thì vì sao chết cũng không biết, bỗng dưng phán ra một câu như vậy.

"Gia gia, bây giờ đề cao nam nữ bình đẳng mà.”

"Hừ.” Ông lão liếc nhìn Sanh Tiêu, đối với cô dĩ nhiên không đồng ý, nhưng mà nhai kỹ con tôm Mạch Sanh Tiêu bóc cho ông thì ăn ngon đúng vị.

"Gia gia.” Duật Tôn mắt thấy lão gia đã cao tuổi: "Chúng ta đêm nay ở lại khách sạn đã, sáng sớm mai con sẽ dẫn gia gia trở về thành phố Bạch Sa, biệt thự ở đây con sẽ tìm cách mua về, sau này có muốn về thăm thì chúng ta cùng trở về.”

"Con dự định sẽ định cư tại thành phố Bạch Sa sao?”

"Vâng, đúng vậy.” Duật Tôn không muốn ở lại Nghênh An, mặc dù nhà mình ở đây nhưng ba mẹ không còn, nơi này chỉ còn lại những hồi ức không muốn nhớ lại nhất.

"Được, con ở đâu thì gia gia ở đó.” Duật lão gia ngẩng đầu lên, nhìn Mạch Sanh Tiêu đang ngồi ở đối diện: "Nó là Tôn nhi của ta, ta già rồi, nó tự nhiên muốn nuôi ta, trong lòng ngươi cũng đừng có mang chủ ý quỷ gì mà đuổi được ta đi.”

Mạch Sanh Tiêu dở khóc dở cười: "Gia gia, con ước gì gia gia cùng chúng con ở chung mà.”

"Hừ, ai biết được trong lòng ngươi nghĩ như thế nào.”

Lão gia ngoan cố này xác thực là khó đối phó.

"Gia gia, người còn muốn ăn tôm không?” Mạch Sanh Tiêu hỏi thêm lần nữa.

"Ngươi muốn nghẹn chết ta hay sao? Người già phải ăn nhiều món chay, ăn món mặn càng dễ khiến cho cao huyết áp, chuyện này cũng không hiểu.”

". . . . .”

Mạch Sanh Tiêu không thể không im miệng.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Ăn com tối xong, Sanh Tiêu đi theo Duật Tôn đưa lão gia về phòng, phòng ngủ của ông kế bên phòng của bọn họ, cũng tiện qua lại chăm sóc.

Trong phòng ngủ cái gì cần có cũng đều có, Mạch Sanh Tiêu đi vào phòng tắm giúp ông chuẩn bị nước tắm: "Gia gia, tắm rửa sớm một chút để nghỉ ngơi ạ.”

Quần áo tắm rửa, trước khi ăn cơm Duật Tôn đã liền cho người chuẩn bị toàn bộ thỏa đáng.

Duật lão gia đứng ở trước bồn tắm mát xa to như vậy, lại trừng Sanh Tiêu một cái: "Ngươi trở về phòng trước đi, đừng ở đây vướng tay vướng chân.”

"Gia gia.” Duật Tôn nghe vậy, nhẫn nại tính tình nói ra: "Gia gia đừng luôn nói chuyện cùng Sanh Tiêu như vậy.”

Mạch Sanh Tiêu vội vàng kéo tay Duật Tôn xuống: "Anh ở đây cùng gia gia đi, em về phòng trước.”

"Được.”

Duật lão gia đối với rất nhiều đồ vật ở trong khách sạn hạng sang không quen dùng, như bây giờ, cách sử dụng bồn tắm ông đã loay hoay một hồi cũng không thấy hiệu quả, sắc mặt lão gia khó chịu. Nếu như vậy mà để cho Mạch Sanh Tiêu nhìn thấy thì ông về sau còn như thế nào mà thiết lập uy quyền được nữa?

Nhưng Duật Tôn có ở trước mặt cũng không sao, Duật Tôn là cháu nội của ông, không giống như Sanh Tiêu, là người ngoài.

Duật Tôn đã lo liệu những thứ ông cần đều chuẩn bị tốt, cho đến khi lão gia tắm rửa xong rồi nằm dài ở trên giường, anh lúc này mới trở lại phòng ngủ của mình.

Mạch Sanh Tiêu đang ngồi ở trước máy tính của Duật Tôn, nghe được tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên hỏi: "Gia gia đã ngủ chưa?”

Anh đi đến bên cạnh Mạch Sanh Tiêu, bàn tay đặt vào vai cô: "Ông nói muốn xem tivi một lát rồi mới ngủ.”

Sanh Tiêu chơi hai ván cờ, chán đến chết mới tắt máy tính đi: "Chuyện Viên gia bên kia anh đã xử lý như thế nào?”

"Đều xử lý tốt.” Duật Tôn không có nói tỉ mỉ cho cô, cánh tay của anh ôm lấy đầu Mạch Sanh Tiêu để cô dựa vào ngực mình: "Gia gia tư tưởng chế độ cũ nên có thể nhất thời không thay đổi được, ông không phải là không thích em, chỉ là. . . . . .”

"Tôn, em biết mà.” Sanh Tiêu ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Anh yên tâm đi, ông không khi dễ được em, em cũng có biện pháp đối phó với ông vậy.”

Trong mắt cô lộ ra tia giảo hoạt sáng ngời, Duật lão gia ngoại trừ cố chấp chút ít thì những mặt khác đều dễ đối phó.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Hôm sau.

Lúc Sanh Tiêu rửa mặt đi ra thì chứng kiến Duật Tôn giống như một bức tượng điêu khắc đang đứng ở trước cửa sổ, không hề nhúc nhích. Hai tay anh khoanh lại ở trước ngực, từ tầng mười của khách sạn nhìn xuống, có thể đem cảnh đẹp và sự náo nhiệt của thành phố Nghênh An thu trọn vào tầm mắt. Sanh Tiêu biết rõ sự chú ý của anh không có ở trong phòng, cô chậm rãi đi tới, hai tay xuyên qua thắt lưng của người đàn ông vòng đến trước bụng: "Nghĩ gì thế?”

"Sanh Tiêu, em thích nơi này không?”

Mạch Sanh Tiêu nhón chân lên, đem cằm đặt nhẹ lên vai Duật Tôn: "Em biết trong lòng anh đang nghĩ gì, em tùy anh, anh muốn đến Nghênh An thì em liền đi theo anh. Dù sao ở đâu có anh và Bôn Bôn thì ở đó chính là nhà em.”

Tầm mắt của Duật Tôn rơi xuống đôi tay của Mạch Sanh Tiêu, anh kéo cô đến bên ngực: "Hay là vẫn rời khỏi nơi này đi, càng ở gần, anh ngược lại sẽ càng cảm thấy sợ hãi.”

"Được, vậy chúng ta trở về.”

Trước khi xuất phát, Duật Tôn mang theo lão g

ia trở lại nhà cũ, việc mua bán căn biệt thự này vẫn còn đang thương lượng, trước mắt vẫn thuộc về người khác.

************************

Tại Ngự Cảnh Viên.

Mạch Sanh Tiêu sau khi xuống xe không thể chờ đợi được mà đi vào phòng khách, Bôn Bôn đang ngồi ở trên nệm chơi đồ chơi. Duật lão gia ánh mắt tinh tường, chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy bé con ở đó.

Sanh Tiêu đi tới, Bôn Bôn nhìn thấy cô thì có vẻ rất hưng phấn, cầm lấy món đồ chơi trong tay hướng về phía Mạch Sanh Tiêu bổ nhào tới.

"Bôn Bôn, nhớ mẹ không?”

Duật lão gia đi theo ngay phía sau: "Ngây ngốc? Ai đặt cho tên này, thông minh cũng bị ngươi gọi cho ngốc đi.”

"Gia gia, không phải là ngây ngốc mà là Bôn Bôn, chạy, trốn chạy.” Mạch Sanh Tiêu ôm lấy con trai, đối với lão gia thì kiên nhẫn giải thích.

"Nhất định là ngươi nghĩ ra, không có văn hóa.”

"Gia gia, là Tôn đặt cho đấy, anh ấy nói trẻ con thích chạy nhảy ham chơi thì mới hoạt bát.”

Duật lão gia lại hừ khẽ một tiếng: "Thế thì không sai, nhũ danh này hay.” Ông vui mừng nhướng mày, dang hai tay ra: "Bôn Bôn, nào, thái gia gia ôm con.”

Bé con sợ người lại, nghiêng đầu hướng vào cổ của Mạch Sanh Tiêu trốn đi.

Trong lòng lão gia lúc này càng không thoải mái: "Nó vì cái gì không thích ta ôm? Bôn Bôn, thái gia gia thích nhất Bôn Bôn. . . . . .”

"Ô oaaa. . .” Bé con nhìn thấy ông lão tóc trắng xóa trước mặt thì sợ hãi, dứt khoát lên tiếng khóc lớn.

"Gia gia, mấy bữa nữa Bôn Bôn sẽ quen với ông, vừa mới bắt đầu nó có chút sợ người lạ.”

Duật lão gia bây giờ không có tranh dành với Mạch Sanh Tiêu nữa, ông còn không biết chuyện Bôn Bôn bị mắc bệnh tự kỷ. Duật Tôn đưa ông đi tham quan nhà mới, bởi vì lão gia đã cao tuổi, để cho tiện, Duật Tôn cố ý cho dì Hà thu dọn một phòng ở hướng nam dưới lầu một, có thể đón được nhiều ánh sáng.

Về phần vật dụng hàng ngày, Mạch Sanh Tiêu vẫn quyết định chính mình đi ra ngoài mua cho gia gia.

Ở công ty Duật Tôn cũng có việc gấp, ăn cơm xong, hai người liền lần lượt rời khỏi Ngự Cảnh Viên.

**********************

Sanh Tiêu vốn định gọi Thư Điềm cùng đi, nhưng hai ngày trước đã nhận được điện thoại của cô ấy, lúc này Sanh Tiêu mới nhớ ra Thư Điềm mới vừa mang thai nên bất tiện vì mệt mỏi.

Cô đi vào đường dành riêng cho người đi bộ, cẩn thận chọn lấy mấy món đó, lúc từ trong cửa hàng đi ra thì thiếu chút nữa đã va phải một người cùng đường. Mạch Sanh Tiêu vội vàng tránh người sang bên cạnh: "Thực xin lỗi, cô không sao chứ?”

Mắt cô vừa nhìn đã phát hiện ra, đó chính là Cố Tiêu Tây.

Đối phương hình như có tâm sự gì đó, khi nhìn thấy Sanh Tiêu cũng đã ngẩn người: "Thật là trùng hợp.”

"Đúng vậy.”

Cố Tiêu Tây nhìn thấy mấy túi xách trong tay của Mạch Sanh Tiêu: "Cô đi dạo phố có một mình sao?”

"Đúng vậy, tôi đi ra ngoài mua vài món đồ.”

"Tôi đi cùng cô nhé.”

Sanh Tiêu không ngờ tới là có một ngày nào đó, cô và Cố Tiêu Tây sẽ đi cùng nhau. Mạch Sanh Tiêu dọc theo con phố đi về phía trước: "Cô gần đây có khỏe không?”

"Rất tốt, tôi đăng ký học khóa mỹ thuật nghiệp dư, còn tìm được một công việc ổn định.”

"Trong nhà cũng đều ổn rồi chứ?”

"Ừ.” Ngón tay trắng nõn của Cố Tiêu Tây vén lọn tóc ra sau tai: "Mẹ tôi đang trị liệu, thấy tôi trở về thì tâm tình bà ấy đã khá hơn nhiều, khôi phục khá tốt. Chuyện lần trước còn chưa cảm ơn cô đàng hoàng, nếu không phải nhờ cô thì chúng tôi còn không biết đi đâu để tìm được bà ấy.”

"Đừng nói như vậy.” Mạch Sanh Tiêu ngắm nhìn Cố Tiêu Tây bên cạnh, cô nhất thời không biết nên nói gì: "Cô cũng đã cảnh báo giúp tôi.”

Cố Tiêu Tây vẻ mặt có chút không yên lòng, Sanh Tiêu nhớ tới lần trước gặp được cô ấy và Nghiêm Trạm Thanh ở cùng một chỗ: "Đúng rồi, hai người. . . . . có khỏe không?”

Cố Tiêu Tây thở dài cực kỳ nhỏ, hai tay của cô ấy ôm tại trước người, hình như ở trước mặt Mạch Sanh Tiêu, quan hệ của cô ấy và Nghiêm Trạm Thanh trở nên có chút khó nói: "Cô cũng biết, ngưỡng cửa của Nghiêm gia rất cao, tôi rất khó để có thể nhảy qua.”

Vậy cũng đúng, Nghiêm mẫu lại nổi danh là nhân vật lợi hại, nhớ ngày đó chuyện của Mạch Sanh Tiêu và Nghiêm Trạm Thanh đã bị ngăn cản bằng mọi cách, cuối cùng cũng như ý của bà ấy, thuận lợi cho Tô Nhu vào cửa.

"Chỉ cần chính hai người có đủ kiên định thì tôi tin là, một cửa ải kia sớm muộn gì cũng có thể đi qua.”

Cô và Nghiêm Trạm Thanh, lúc ấy thua là thua ở bước này.

"Hôm nay chúng tôi vốn đã có hẹn gặp nhau rồi.” Cố Tiêu Tây đi theo Mạch Sanh Tiêu hướng về một phòng trà lộ thiên ở cách đó không xa. Cô cũng cần thổ lộ hết, cần có một người cho cô một chút lý do để kiên trì. Dù là người này cho cô không được bao nhiêu năng lượng, nếu chỉ là một cây rơm rạ không giúp được gì thì Cố Tiêu tây cũng sẽ vững vàng nắm chặt: "Tôi đợi anh ấy đến bây giờ cũng không thấy anh ấy đến, gọi điện thoại cũng không nhận, tôi nghĩ, anh ấy và người trong nhà nói chuyện không có kết quả tốt.”

Mạch Sanh Tiêu gọi hai món đồ uống ướp lạnh, cô mang mấy túi xách mua được đặt ở trên ghế bên cạnh.

*******************

Ở Nghiêm gia lúc này, sớm đã huyên náo nổ tung lên.

Trên sàn nhà đồ đạc ngổn ngang, ly nước, đĩa đựng trái cây, ở trên bàn trà phàm là thứ gì có thể ném được thì đều không có may mắn nào thoát khỏi.

Nghiêm mẫu tức giận thở nặng nề, Nghiêm phụ sắc mặt xanh mét, Nghiêm Trạm Thanh chỉ đứng ở trong phòng khách không biết nói gì.

Nghiêm mẫu vỗ nhẹ vài cái vào ngực, đợi tâm tình dịu xuống chút ít, lúc này mới tiếp tục nói: "Con nhìn lại một chút mình đã bao nhiêu tuổi rồi? So với những người lớn bình thường bằng tuổi kia đều đã có con ôm ở trong tay. Lúc trước cho con cùng Tô Nhu sống thật tốt, con cứ không nghe, khi Mạch Sanh Tiêu kia chưa xuất hiện, hai đứa không phải là yêu chết đi sống lại à? Bây giờ thì tốt rồi, rời khỏi một đứa, lại tới một đứa, con bây giờ còn nói muốn kết hôn với Cố Tiêu Tây kia, Trạm Thanh, đầu óc con hồ đồ rồi có phải hay không? Con thiếu chút nữa chết ở trong tay cô ta còn không nói, cô ta. . . . . . . . những bức hình kia của cô ta, còn có đứa bé kia, ai u, con thật muốn làm mẹ tức chết đi mà! "

"Mẹ, con đã quyết định rồi, mẹ nếu đồng ý thì sang năm con liền cho mẹ bế cháu nội.”

"Hàm hồ! " Nghiêm phụ tức giận đến mức giọng run rẩy: "Để một người phụ nữ như vậy vào cửa, sau này ta còn mặt mũi nào đi ra ngoài nữa? Ảnh chụp của cô gái kia chẳng may truyền tới, khuôn mặt của ta còn đặt ở đâu?”

"Hừ, các người cũng biết mặt múi, lúc trước để cho con kết hôn cùng Tô Nhu, con cũng làm thỏa nguyện của các người, nhưng con không hạnh phúc, các người có hiểu không?” Nghiêm Trạm Thanh không chịu yếu thế chút nào: "Tô Nhu vì hãm hại Mạch Sanh Tiêu mà bất chấp tính mạng của con, cô ta như vậy cũng gọi là yêu sao? Con có quyền lựa chọn của chính mình, cha mẹ chịu tiếp nhận là tốt nhất, không chấp nhận, lần này con cũng không thể lại thỏa hiệp với cha mẹ.”

"Trạm Thanh, con tìm phụ nữ nào mà không tốt, nhưng hết lần này tới lần khác lại là Cố Tiêu Tây như vậy.” Nghiêm mẫu ngã vào ghế salon, thiếu chút nữa thì dậy không nổi.

"Cô ấy có chỗ nào không tốt? Ai chưa từng có sai lầm, con tự nhận là quá khứ của con cũng đã đủ hoang đường rồi, con hiện tại thật vất vả muốn tìm người cùng chung sống, các người vì cái gì lại càng muốn ngăn cản?” Nghiêm Trạm Thanh phẫn nộ đá chân vào tách trà bên cạnh, chỉ nghe xoảng một tiếng, tách trà vốn đã bị vỡ bây giờ lại càng chia năm xẻ bảy.

Bả vai của Nghiêm phụ run cầm cập, đập tay mạnh xuống mặt bàn: "Chuyện này nói thế nào cũng không được, con sớm chết cái tâm ý này đi.”

"Trạm Thanh, mẹ nghe nói Tô Nhu từ nước ngoài đã trở về, nếu không. . . . . . .”

Nghiêm Trạm Thanh ngắt lời của Nghiêm mẫu: "Đừng ở trước mặt con mà nhắc lại tên của cô ta. Con với cô ta không thể nào.”

"Tốt lắm, chúng ta cũng đem chuyện này dừng lại ở đây, muốn kết hôn với cô gái kia, không có cửa đâu.”

Nghiêm Trạm Thanh gật gật đầu, khóe miệng nâng lên nét cười lạnh: "Được, lời này của các người đã nói ra, tốt. . . . . Đời này con cũng sẽ không tái hôn, con liền cùng sống ở bên ngoài với Cố Tiêu Tây, xem các người có thể giữ chân con thế nào, muốn ôm cháu nội sao? Tìm người khác thay các người sinh đi! "

Nghiêm Trạm Thanh nói xong, bước ra ngoài cũng không quay đầu lại.

"Con. . . . .” Nghiêm mẫu tức giận đến mức trước mắt tối sầm, thật lâu sau tinh thần mới hồi phục lại.

*******************

Mạch Sanh Tiêu nhấp nhẹ một ngụm nước, lạnh quá chừng, hàm răng đều bị run lên.

"Sanh Tiêu, nói thật cho cô biết là kỳ thật, khi đó tôi đáp ứng Nghiêm Trạm Thanh đến gần Duật Tôn, tôi đã nghĩ ngay rằng người đàn ông như Trạm Thanh, ai yêu ai cũng xúi quẩy, tôi biết rõ phía trước là vực sâu nhưng vẫn che lại hai mắt của mình là nhảy vào trong đó. Tôi nghĩ, cuộc đời của mình nhất định là phải yêu anh ấy.”

Mạch Sanh Tiêu không ghét Cố Tiêu Tây, so với Mạc Y mà nói, Cố Tiêu Tây có vẻ đơn thuần hơn rất nhiều. Cho dù đã từng gây ra lầm lỡ nhưng cô ấy đã tích cực hối cải, hơn nữa cũng không có chủ tâm đi hại người.

"Cô đừng lo lắng, bây giờ giữa hai người ngoại trừ người nhà của anh ấy không đồng ý thì chẳng phải mọi chuyện khác đều thật tốt đó sao?”

"Tôi từ sau khi ra tù, như một con chuột trên đường trốn đông trốn tây, sợ người khác nhận ra mình. Trạm Thanh đi tìm tôi mấy lần nhưng tôi không muốn gặp, chỉ biết rằng nếu gặp sẽ càng khó chịu. Tôi không nghĩ tới là anh ấy lại tìm đến nhà của tôi một lần nữa, biết rõ bằng cấp của tôi không cao, tìm không được việc tốt, anh ấy đã an bài giúp tôi một công việc sáng chín giờ đi, chiều năm giờ về, hơn nữa lại nhẹ nhàng đơn giản. Tôi lúc ấy cũng không từ chối, bởi vì trong nhà cần tiền, thanh cao và tự tôn đã có chính là không đáng giá một đồng. Từ đó về sau, anh ấy thường xuyên ở công ty chờ tôi tan tầm, anh nói, tôi hôm nay trở thành như vậy là một nửa trách nhiệm của anh ấy, còn nghĩ tới mọi cách dẫn tôi đi ra ngoài ăn cơm, mua cho tôi không ít quần áo mới. Tôi không quen dùng dao nĩa, khi chúng tôi ăn bò bít-tết, anh ấy đã bất chấp trong nhà hàng có nhiều người giễu cợt mà lấy cho tôi một đôi đũa. . . . . . .” Cố Tiêu Tây vẫn đắm chìm trong đoạn hồi ức của mình, Mạch Sanh Tiêu chống tay lên cằm, cũng có chút xúc động.

"Cho đến một ngày, anh ấy nói

muốn cùng tôi ở một chỗ, tôi khi đó thật sự là luống cuống. Tôi cảm thấy anh ấy nhất định đã điên rồi, hoặc chính là bị bệnh nặng. Nếu không, làm sao có thể chú ý đến một người nếu bị vứt bỏ giữa đường cũng sẽ không có nhiều người chịu nhìn đến như tôi?”

Mạch sanh Tiêu nghe vậy, khẽ nhăn lại đôi mi thanh tú: "Cô đừng luôn tự coi nhẹ mình, anh ấy vừa ý cô, dĩ nhiên là bởi vì cô mang một sự cuốn hút rất riêng.”

"Thật không?” Cố Tiêu Tây có chút thẹn thùng: "Chẳng là, ngay lúc đó phản ứng của tôi thật sự là gắng gượng quá khích, tôi cảm giác như bị điên, thậm chí hoài nghi đây có phải là một giấc mộng đẹp hay không, nhưng nếu đã là mộng thì làm sao lại không phải tỉnh dậy đây?”

Mạch Sanh Tiêu câu dẫn ra môi trái tim, muốn cười nhưng khóe miệng đã động đậy lại vô lực kéo ra, cô vẫn cảm thấy Duật Tôn đối xử trong chuyện này có chút ít tàn nhẫn.

"Tóm lại là chúng tôi về sau đi cùng với nhau thì ba tôi đã ý vị thở dài, nói là tôi sẽ còn bị té đau, nói tôi không xứng với Trạm Thanh. Ông hy vọng tôi có thể tìm được một người bình thường, chỉ cần không chê bai tôi, tùy tiện tổ chức một đám cưới nhỏ và chung sống là được. Tôi lúc ấy thật sự không phục, tôi cũng muốn có hạnh phúc của mình, chẳng lẽ bởi vì tôi đã đi nhầm một bước thế nên phải chuộc tội bằng cả một cuộc đời sao?”

"Đương nhiên không phải như vậy.” Mạch Sanh Tiêu rút ra một miếng khăn giấy đưa cho Cố Tiêu Tây: "Cô bây giờ là trong sạch, từ khi cô bước ra khỏi ngục giam thì những việc cô đã sai phạm kia, tất cả đều xóa bỏ.”

Cố Tiêu Tây ngẩng đầu lên, ánh mắt rưng rưng nhìn về phía Mạch Sanh Tiêu: "Sanh Tiêu, cảm ơn cô.”

Cô có thể nói ra như vậy, trong lòng Cố Tiêu Tây đã dễ chịu hơn nhiều.

****************

Đang từ cửa hàng bách hóa đi ra ngoài, Tô Nhu đứng ở một nơi không xa, cô ta nhìn kỹ vào một hướng, không nhìn lầm, thật sự là Mạch Sanh Tiêu và Cố Tiêu Tây.

Cô ta mang theo tiêu chí muốn chiến thắng, thon thả nhẹ lắc hông đi đến trước bàn: "Hai người các ngươi tại sao lại ở cùng nhau?”

Cố Tiêu Tây vừa ngẩng đầu thì cả kinh trợn tròn đôi mắt.

Mạch Sanh Tiêu thờ ơ như mây trôi nước chảy, liếc mắt: "Chúng tôi vì sao không thể ở cùng một chỗ?”

Ở trong mắt Tô Nhu, cô ta cùng Nghiêm Trạm Thanh ngày hôm nay phải đi đến bước này, đầu sỏ gây nên chính là Mạch Sanh Tiêu.

Tô Nhu hừ lạnh, đối với một lần hôn nhân thất bại vẫn khó có thể bỏ qua: "Làm sao, hiện tại cô lại cùng Nghiêm Trạm Thanh ở cùng một chỗ à? Đã không có tôi ở đây là chướng ngại vật, các người đang mừng rỡ tự tại phải không? Mạch Sanh Tiêu, cô đều đã từng kết hôn còn không biết an phận ở nhà, không nên phá hoại gia đình của người khác, thật là đồ yêu tinh! "

"Làm sao cô có thể nói người khác như vậy?” Cố Tiêu Tây thấy Tô Nhu không biết tốt xấu mà không ngừng chỉ trích Mạch Sanh Tiêu, trong tiềm thức của cô có cảm giác Sanh Tiêu đang gánh tội thay, Cố Tiêu Tây nhịn không được cảm giác áy náy.

"Cô xem cô là ai hả?” Tô Nhu thấy Cố Tiêu Tây mà cũng dám ngang ngược can thiệp vào lời nói và hành động của mình: "Đây là chuyện của tôi và cô ấy, như thế nào? Cô cũng muốn chen chân vào sao? Cũng không nhìn xem mình có xứng không à? Lúc trước nếu không phải cô ở sau lưng Trạm Thanh nói huyên thuyên thì chúng tôi cũng sẽ không ầm ĩ cho đến hôm nay, Mạch Sanh Tiêu cho cô lợi lộc gì mà cô lại giúp đỡ cô ta như vậy? ! "

Trong tay Sanh Tiêu đang còn cầm ly nước thủy tinh lạnh ngắt, cô nghiêng người đứng dậy, đem cái ly đập lên bàn, phát ra một âm thanh bén nhọn đến chói tai: "Hôm nay cô dùng thân phận gì mà đến chỉ trích chúng tôi? Cô cùng Nghiêm Trạm Thanh đã ly hôn rồi, ai cũng không có quyền xen vào chuyện của ai. Cho dù anh ấy thật sự có cùng ai ở một chỗ, cô cũng không dính vào được đâu.” Ánh mắt của Mạch Sanh Tiêu nhìn qua Cố Tiêu Tây ở đối diện, tầm mắt băn khoăn một lát rồi nhìn thẳng vào khuôn mặt Tô Nhu.

"A, hai người các ngươi ngược lại còn thành liên minh.”

Mạch Sanh Tiêu nhìn về phía sau Tô Nhu: "Cô nếu đã quan tâm đến cuộc sống của Nghiêm Trạm Thanh sau khi ly hôn như vậy, thì sao không tự mình hỏi anh ấy một chút?”

Tô Nhu theo ánh mắt của Sanh Tiêu nhìn lại, quả nhiên thấy Nghiêm Trạm Thanh đang bước nhanh đến.

Người đàn ông này đi đến đâu cũng có thể trở thành một điểm sáng, mái tóc vẫn như cũ mang màu nâu nhạt, mặc quần màu vàng nhạt, trên người còn mặc một chiếc áo thun màu xanh da trời, cách ăn mặc thật thoải mái như ở nhà.

Tô Nhu sau khi ly hôn vì tức giận mà ra nước ngoài, từ đó về sau cũng chưa từng gặp lại Nghiêm Trạm Thanh, cũng ngoan cường hạ quyết tâm không hỏi thăm chuyện của anh ấy, đây là lần gặp mặt đầu tiên sau khi chia tay. Tô Nhu có chút co quắp, chân hầu như phải chống đỡ ở mép bàn, tay phải thì nắm căng túi mua hàng, lòng bàn tay bị túi xách siết vào hiện ra vài vết hằn đỏ.

Nghiêm Trạm Thanh đang bước nhanh đến, khi nhìn thấy Tô Nhu thì liền dừng lại: "Cô thật sự đã trở về nước?”

Tô Nhu trong mắt sáng ngời: "Anh đã tìm em?”

"Là mẹ tôi nói.” Ánh mắt của Nghiêm Trạm Thanh quét về phía Mạch Sanh Tiêu, thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc. Tô Nhu thấy tầm mắt của anh rơi vào khuôn mặt của Sanh Tiêu thì trong mắt, trong lòng dấy lên khó chịu, mà ngay cả lời nói cũng đều mang theo chua xót: "Quả nhiên, chúng ta vừa ly hôn thì anh liền vì cô ta mà dọn ra, sớm biết trước như vậy, lúc trước dù tôi phải bỏ cả tuổi thanh xuân cũng muốn buộc anh lại.”

"Cô nói nhăng cuội gì đấy?” Nghiêm Trạm Thanh vốn đã phiền lòng nóng nảy, bây giờ hai đầu chân mày càng lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

"Tôi nói chẳng lẽ không phải sự thật sao?”

"Tô Nhu, chúng ta đã ly hôn rồi.” Nghiêm Trạm Thanh sau khi buông ra câu nói đó, Tô Nhu thấy anh nhấc chân bước đi, không phải ngồi vào bên cạnh Mạch Sanh Tiêu, mà là. . . . . .

Nghiêm Trạm Thanh rất tự nhiên nắm lấy tay Cố Tiêu Tây: "Làm sao em lại ở cùng một chỗ với Sanh Tiêu?”

"À, lúc đi dạo phố thì vừa vặn gặp nhau.”

Tô Nhu không hề chớp mắt chăm chú nhìn vào đôi tay của bọn họ: "Hai người các ngươi?”

Không trách được cô ta lại giật mình như thế, Mạch Sanh Tiêu cũng không nhịn được cảm thán. Chuyện ở trên đời này thật sự là khó liệu, cô hiểu được sợ hãi của Cố Tiêu Tây, loại cảm giác này trước đây cô cũng đã từng trải qua, khi hạnh phúc đến quá nhanh, người ta sẽ luôn cảm thấy như đang sống ở trong mơ.

Tô Nhu lại nhìn qua Mạch Sanh Tiêu: "Tại sao lại có thể như vậy?”

Sanh Tiêu nhún vai xòe tay ra, khóe miệng khơi ra vui vẻ.

Tô Nhu ngây ngốc đứng tại chỗ, vẻ mặt muôn hình vạn trạng biến đổi, người ta hiếm khi nhìn thấy được cảnh này. Cố Tiêu Tây cúi đầu xuống, hầu như là đem mặt chôn ở trước ngực.

"Trạm Thanh, tại sao lại là cô ấy?” Tô Nhu vắt óc cũng không nghĩ đến Nghiêm Trạm Thanh sẽ vừa ý một người phụ nữ như Cố Tiêu Tây.

Người đàn ông hiển nhiên biết cô ta đang cố tình gây sự: "Tô Nhu, chuyện này không liên quan gì đến cô! " Sự chịu đựng của anh đã mất sạch sẽ.

"Tôi muốn biết rõ, tôi tại sao phải thua ở trong tay của cô ta?” Nếu như là Mạch Sanh Tiêu thì cô ta ít nhất còn có thể chấp nhận.

"Không vì cái gì cả, tôi và Tiêu Tây bây giờ đã cùng nhau.”

"Ha ha. . .” Tô Nhu tự giễu cười khẽ: "Trạm Thanh, chúng ta dầu gì cũng đã từng yêu nhau, tình cảm chúng ta nhiều năm như vậy, đầu tiên là thua bởi thời gian xa cách, bây giờ, lại thua ở trên người một phụ nữ không sạch sẽ! "

Mạch Sanh Tiêu nâng mắt lên nhìn vào Tô Nhu, phụ nữ một khi đã ghen ghét thì thật sự là kinh khủng.

"Cút! " Người đàn ông không chút lưu tình mà buông ra chữ đó: "Tô Nhu, ta nhìn thấy cô liền cảm thấy phiền toái, đừng có lại xuất hiện trước mặt ta, ta đã nói với cô rõ ràng, giữa chúng ta không thể nào.”

Không chút nể tình như thế, đừng nói là người trong cuộc, mà ngay cả Mạch Sanh Tiêu và Cố Tiêu Tây cũng đều cảm thấy chịu không nổi.

Tô Nhu ngắm nhìn Nghiêm Trạm Thanh thật sâu, trong mắt người đàn ông căn bản đã không còn nhìn thấy cô ta. Khóe mắt Tô Nhu chứa lệ, phải cắn răng mới đem nước mắt nuốt ngược trở về, người như vậy, không đáng giá!

Cô ta yêu nhiều năm như vậy, đến cùng là. . . . . . .

Tô Nhu ngắm nhìn Nghiêm Trạm Thanh bên cạnh Cố Tiêu Tây, cô ta đến tột cùng là thua ở đâu cơ chứ?

Trong đầu cô ta nặng trĩu, nhẹ nhấc bước chân lên, cô ta như đã hiểu ra, phụ nữ của Nghiêm Trạm Thanh, có thể sẽ lại là Mạch Sanh Tiêu, có thể sẽ lại là Cố Tiêu Tây, cũng có thể là Giáp, Ất, Bính, Đinh nào đó. . . nhưng tuyệt đối sẽ không lại cô ấy, Tô Nhu!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv