Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 147: Lâm vào khốn cảnh



Duật Tôn thần sắc bình tĩnh, dường như không đếm xỉa đến.

Người đàn ông khuôn mặt sáng sủa nhưng nụ cười lạnh lùng lại hàm chứa ớn lạnh và âm lãnh vô cùng. Mạch Sanh Tiêu và hắn gọi món bò bít tết mới đặt lên bàn không lâu, bình thủy tinh trong trẻo lấp lánh còn có một cành hồng mới hái, kiều diễm và ướt át.

Sanh Tiêu thẫn thờ, Duật Tôn ngước mắt nhìn, biết rõ là cô đang sợ hãi.

"Đừng sợ.” Duật Tôn vươn tay, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Mạch Sanh Tiêu.

"Chớ lộn xộn! " Viên cảnh sát bên cạnh như lâm vào đại trận, chỉ còn kém rút súng ra.

Đôi mắt sâu thẳm của Duật Tôn liếc về hướng xa xa, ngọt ngào bị mặt biển vô tình nuốt hết, đội tàu tuần tra dày đặc xen lẫn vào nhau rọi đèn cao áp chói lòa, vừa nhìn thế trận trên bộ dưới nước thế này, đã biết rằng chỉ có nước chạy đằng trời.

Trên boong thuyền, các du khách dùng cơm khác thấp thỏm lo âu. Mạch Sanh Tiêu cắn chặt khóe môi, lòng bàn tay siết chặt thấm ra mồ hôi.

"Anh là kẻ khả nghi nhất của vụ án vượt biên buôn lậu vũ khí quy mô lớn, xin anh theo chúng ta trở về phối hợp điều tra.”

Chân mày Duật Tôn căng thẳng, hắn ngầm vụng trộm thường xuyên làm ăn ở Hồng Kông, cũng có vài mối quan hệ tốt chịu trách nhiệm chuẩn bị, từ trước đến nay vẫn nước sông không phạm nước giếng, như thế nào mà bây giờ. . . . . .

Người đàn ông che giấu thần sắc, cảm thấy hơi mất hứng.

Hắn không tạo ra nhiều lý do vô vị để thoái thác. Duật Tôn đứng lên, mở ra hai nút áo sơ mi phía trên cổ áo. Mạch Sanh Tiêu ngước lên, nhìn qua dáng vẻ lười biếng này, lòng cô lúc này mới đi theo chút ít, không còn trôi nổi giữa không trung nữa.

Viên cảnh sát đứng sau lưng Duật Tôn lấy ra chiếc còng tay mang theo, Duật Tôn ném đến một cái nhìn tàn khốc, ánh mắt dâng lên cuồng quyến rung động đến kinh hãi: "Cuộc đời ta đây còn không bị kẻ nào khảo qua, ngươi dám không?”

Đồng nghiệp bên cạnh không để lại dấu vết đè lại tay của tên cảnh sát kia, nhưng hắn lại là người trẻ tuổi sung sức, quan mới nhậm chức ba ngạch: "Đây là chức trách của chúng ta.”

Gió biển lướt đến, thổi tóc của Duật Tôn bay lên lộ qua vầng trán tinh xảo, Mạch Sanh Tiêu nhìn ra, tên cảnh sát này cố tình gây khó dễ, cô cố gắng tự trấn định: "Tôn.”

Đáy lòng đầy sát khí của Duật Tôn theo tiếng gọi nhẹ nhàng này mà tản ra: "Ta muốn cùng phu nhân của ta nói vài lời.”

"Không được.” Tên cảnh sát cự tuyệt như chém đinh chặt sắt.

Đồng nghiệp bên cạnh lại níu lấy tay của tên cảnh sát này, dùng mắt ra hiệu cho hắn đừng nói nữa: "Được, nhưng xin đừng làm trễ nãi quá lâu.”

Duật Tôn vòng qua bàn tròn đi đến trước mặt Mạch Sanh Tiêu, hắn duỗi ra hai tay kéo Sanh Tiêu đến, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chôn ở trước ngực Duật Tôn. Cô cho rằng người đàn ông sẽ nhân cơ hội này nói cho mình biết, để cô đi tìm đến nhân vật nào hỗ trợ. Cánh tay Duật Tôn dần dần xiết lại, Mạch Sanh Tiêu quá mức gầy gò, ôm vào trong ngực một chút thịt cũng không có.

"Tôn?”

Hắn nhìn qua bất an trong mắt Sanh Tiêu, khóe môi Duật Tôn cười nhẹ, lúm đồng tiền bên miệng dễ lộ ra. Duật Tôn cúi xuống tại gò má của cô tỉ mỉ hôn: "Đừng sợ, sẽ có người đến an bài cho em.”

"Vậy còn anh?”

"Dông dông dài dài cái gì, đi mau! " Tên cảnh sát lúc này không còn kiên nhẫn.

Duật Tôn nghiêng người đứng dậy, bàn tay mơn trới xoa đầu của Mạch Sanh Tiêu: "Xoay người sang chỗ khác, anh không muốn trước mắt em mà bị đưa đi.”

Lúc này còn cần mặt mũi sao?

Sanh Tiêu bị hắn xoay vai lại, đưa lưng về phía mọi người.

Duật Tôn xoay người đi, áo sơ mi màu trắng thuần tinh khiết đứng ở trong đám người cực kỳ nổi bật. Hắn trời sinh có khí chất vương giả, dù là luân lạc vì ác thú cũng không thể che hết cường khí ở quanh người.

Mạch Sanh Tiêu không có nghe lời của Duật Tôn, cô tùy ý xoay người lại.

Ánh mắt vừa vặn trông thấy viên cảnh sát lôi còng tay ra, tay phải Duật Tôn thủ thế, một hồi tiếng súng lớn mạnh kinh hoàng vang lên: "Pằng! Pằng! Pằng! ! ! ! ! ! ! "

Trên boong thuyền trong nháy mắt như nổi tung, đám người thất kinh, không ít người trốn dưới gầm bàn.

"Có tay súng bắn tỉa! "

"Rầm rầm rầm. . .”

Vòng vây đặc công trên bờ tính toán phương vị, tiếng súng một hồi lâu không dứt. Tay Mạch Sanh Tiêu phải che miệng lại, một đôi mắt trợn tròn kinh hãi.

Tên cảnh sát cầm lấy còng tay vừa nãy không có mất mạng, chỉ bị trúng đạn bên tay phải, hắn cuộn người lại trên boong thuyền bị bắn lồi lõm kêu rên, được hai gã đồng nghiệp vừa chống chọi vừa kéo xuống thuyền.

Viên cảnh sát hồi nãy từng ngăn tên kia đi đến trước mặt Duật Tôn: "Mời.”

Người đàn ông ngoái đầu nhìn vào mắt Sanh Tiêu, sải bước rời đi.

Mạch Sanh Tiêu chưa bao giờ thấy qua cảnh đấu súng bằng đạn thật như vậy, còn xuất động đặc công võ trang đầy đủ, phía xa còn có thể nghe tiếng còi hú của cảnh sát. Duật Tôn lúc rời đi thần sắc tự nhiên nhưng Sanh Tiêu kiềm lòng không được mà chạy theo.

"Lý ca, cậu ấy sẽ không xảy ra chuyện đấy chứ?” Một viên cảnh sát nhìn về phía vũng máu lớn chảy trên sàn tàu.”

"Tôi nhắc nhở cậu ta không chỉ một lần, chuyện nhổ râu cọp chúng ta làm không được, cậu ấy không nên ra mặt như vậy, chúng ta chỉ cần đem người về, đi thôi! "

Mạch Sanh Tiêu dựa vào lan can, trơ mắt nhìn Duật Tôn ngồi vào xe cảnh sát.

Chiếc xe hắn ngồi bị vây vào giữa, không lâu sau, còi cảnh sát cũng dần nhỏ lại, trận giương cung bạt kiếm vừa rồi cũng bị gió biển thổi tan đi, chỉ sau một chút thời gian như vậy, liền yên lặng như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh qua.

Chủ nhà hàng đi ra trấn an, đám người bị kinh sợ tốp năm tốp ba trở về chỗ cũ, những tiếng nói xì xào bàn luận chuyện vừa rồi vang lên không dứt.

Đối với bọn họ mà nói, chuyện vừa rồi như là phim trường điện ảnh, cảnh ấy quá bình thường.

Bàn tay nhỏ bé của Mạch Sanh Tiêu nắm chặt lấy lan can, đôi mắt cô chứa lệ phải cắn chặt môi mới không rơi xuống. Cô lúc này mới ý thức được đây là một nơi xa lạ, ngoại trừ Duật Tôn, cô không còn biết dựa vào ai.

"Chị dâu.”

Tim Sanh Tiêu đập mạnh và loạn nhịp, không biết người thanh niên trẻ tuổi này đứng bên cạnh mình từ lúc nào: "Tôi gọi Đường Liệt, nơi này không thể nán lại, hãy đi theo tôi.”

Mạch Sanh Tiêu nhận ra, người này vừa rồi khi đến đến gần bàn chỗ lan can dùng cơm, Sanh Tiêu quay đầu lại thấy hắn đứng ở phía sau cùng vài người nữa.

"Các người nếu đã ở chỗ này thì vì sao lại không cứu anh ấy?” Tiếng nói của cô khẩn cấp, mang theo cường ngạnh trách cứ.

"Chị dâu, tình huống vừa rồi chúng tôi không thể động thủ, trừ phi chị muốn thấy Duật thiếu bị bắn chết tại chỗ.” Nói như vậy, thì thật đúng ý của đối phương.

Mạch Sanh Tiêu môi trái tim khẽ động đậy, cô mơ hồ biết rõ nơi này nguy hiểm nhưng khó có thể tiếp nhận sự thật là Duật Tôn bị đưa đi.

Đường Liệt nháy mắt ra hiệu với đồng bạn, hộ tống Sanh Tiêu rời đi. Mạch Sanh Tiêu ngồi trong xe, cả trái tim trống rỗng theo, không chỗ lấp đầy.

Sanh Tiêu được mang về lại khách sạn, đã có lệnh bảo vệ nghiêm ngặt nên bên ngoài phòng của cô và Duật Tôn có một hàng hộ vệ. Mạch Sanh Tiêu nhìn thấy cuộc chiến thế này, cô biết rõ thật sự đã xảy ra chuyện. Duật Tôn làm việc luôn luôn đường hoàng, đi đến đâu, ở ngoài sáng cũng sẽ không mang quá nhiều người.

"Chị dâu, chị nghỉ ngơi trước.”

Mạch Sanh Tiêu ngồi ở mép giường, cơm tối còn chưa kịp ăn một miếng nhưng bây giờ hoàn toàn không có cảm giác đói bụng.

"Chờ một chút.”

"Chị có gì phân phó.”

"Anh ấy sẽ có chuyện phải không?”

"Chị dâu yên tâm, tôi đây liền liên lạc luật sư, an bài nộp tiền bảo lãnh.”

Mạch Sanh Tiêu không hiểu những thứ này, liền im lặng, cô không muốn khiến Đường Liệt thêm phiền toái, làm chậm trễ công việc.

Cũng không lâu sau, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

"Mời vào.”

Là tiếp tân mang thức ăn vào, Đường Liệt thấy cô chưa ăn cơm tối nên gọi cho cô một ít thức ăn.

Mạch Sanh Tiêu không hề muốn ăn, cô ở trong phòng bồi hồi, đợi tâm tình ổn định ít, lúc này mới cầm điện thoại lên.

"Alo, xin hỏi là ai?”

"Dì Hà, cháu Sanh Tiêu đây.”

"A, Sanh Tiêu à, ở bên đó chơi vui vẻ không?”

Mạch Sanh Tiêu nhịn không được nghẹn ngào, cô lấy điện thoại ra, thở dốc một hồi rồi mới lên tiếng: "Dì Hà, Bôn Bôn đã ngủ chưa?”

"Chưa đâu, tiểu Trần đang cho bé con ăn cơm, nhưng Bôn Bôn không chịu ăn nhiều, ánh mắt không chớp tìm quanh phòng khách, nhất định là muốn cha mẹ.”

Viền mắt Mạch Sanh Tiêu phiếm hồng: "Nhưng con có thể còn muốn ở đây mấy ngày nữa mới trở về, chăm sóc thật tốt Bôn Bôn giúp con.”

"Cô yên tâm, được đi ra ngoài cũng khó, chơi thật vui vẻ nhé.”

Sanh Tiêu cúp điện thoại, cô giơ tay lên lau nước mắt, cô nếu không đáp ứng Duật Tôn đến Hồng Kông thì có phải là có thể tránh được những chuyện này phát sinh không?

Mạch Sanh Tiêu cả đêm không chợp mắt, đôi mắt vừa khép vào lại mở ra, trong đầu liền hiện ra hình ảnh Duật Tôn bị đưa đi.

Súng ống đạn dược?

Sanh Tiêu không dám nghĩ, cảm giác này giống như đang vô tình đi ở trên đường, đột nhiên có người vỗ vào vai mình mà nói, ngươi là buôn lậu súng ống đạn dược.

Trời vừa sáng, Mạch Sanh Tiêu nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, cô vội vàng đứng dậy. Đối phương sẽ phải gõ cửa trước, cô liền mở cửa ra: "Như thế nào? Nộp tiền bảo lãnh ra sao?”

Đường Liệt mang theo luật sư đi vào gian phòng: "Cảnh sát bày tỏ chắc chắn là không thể nộp tiền bảo lãnh.”

Bàn tay Mạch Sanh Tiêu chống đỡ vách tường sau lưng: "Vậy phải làm sao bây giờ?”

Đường Liệt vẻ mặt đầy nghiêm túc: "Đáng lẽ chuyện sẽ không trở nên như vậy.”

"Duật thiếu vừa mới đến Hồng Kông đã bị người khác đào ra vụ án súng ống đạn dược, nhưng vì sao lại không ra tay ở thành phố Bạch Sa? Cái này giải thích được một vấn đề, có người muốn mượn tay cảnh sát Hồng Kông diệt trừ Duật thiếu. Dù sao tại thành phố Bạch Sa, Duật thiếu như cá gặp nước, giao thiệp lại rộng. Hiện tại bên chính phủ cấp cao chắc chắn sẽ tìm cách kéo dài thời gian lưu lại.”

"Vậy chúng ta ở đây sẽ không thể đắc tội tại đất khách được.”

"Tôi liên lạc với người quen mới biết được, Duật thiếu bị giam giữ ở nơi cực kỳ bí ẩn, trong vòng ba dặm đều là đặc công, còn không cho phép người khác vào thăm hỏi.”

Đáy lòng Mạch Sanh Tiêu trầm xuống, dườn

g như bị người ta ghìm chặt cổ đến không thởi được.

Đường Liệt sắc mặt khẽ biến: "Sẽ không có chuyện lớn xảy ra, chúng ta nhanh chóng khơi thông quan hệ, tranh thủ thời gian dẫn độ trở về đại lục, trở lại thành phố Bạch Sa thì tất cả đều có hướng khả quan.”

Luật sự lại có cảm giác không lạc quan: "Tôi nghĩ, điểm này đối phương cũng có thể nghĩ đến, tôi hỏi cậu, nếu như Duật thiếu trên đường dẫn độ bỏ mình, vậy phải làm thế nào?”

Đường Liệt kinh ngạc, trong nháy mắt cảm thấy tất cả mọi chuyện đều lâm vào ngõ cụt.

Mạch Sanh Tiêu vịn lấy vách tường, sau lưng theo sát mới không bị ngã xuống. Cô không chỉ một lần nguyền rủa Duật Tôn chết không được tử tế, nói hắn sẽ có báo ứng, bây giờ là thật, báo ứng đã đến.

Sanh Tiêu mở miệng, cổ họng khàn khàn: "Các người. . . . . . Cứu, cứu anh ấy! "

"Chị dâu, người đừng vội.”

"Tôi làm sao có thể không vội! " Mạch Sanh Tiêu hét lên. Cô nhận ra mình đã mất khống chế, cúi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn: "Thực xin lỗi.”

"Duật phu nhân, ngài yên tâm, chúng tôi sẽ dốc hết toàn lực.” Hai tay luật sư khoanh ở trước ngực, chưa từng gặp qua vụ án nào khó giải quyết thế này: "Bất kể là thế nào, tôi ở bên này đều thử tìm người trước, trong lúc câu lưu, ít nhất là phải được an toàn. Cảnh sát không thể nào để cho chết người ở chỗ tạm giam được.”

Đường Liệt cùng luật sư tiếp tục bàn bạc. Mạch Sanh Tiêu không nghe được rõ ràng, cô đi đến trước cửa sổ, vén rèm nhìn về phía bên ngoài.

Những người kia gấp gáp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, mà cô ở đây lại một chút biện pháp cũng đều không giúp được.

*************

Sanh Tiêu suốt cả hai ngày không ra khỏi cửa phòng, mà trong vòng hai ngày này, một chút tin tức của Duật Tôn cũng không có.

Đơn giản ăn hai muỗng cơm, Mạch Sanh Tiêu tắt đèn lớn nằm ở trên giường.

Bên trong phòng chỉ chừa lại một luồng ánh sáng nhạt, mờ mịt phát ra màu vàng khô héo.

Sanh Tiêu nâng lên hai đầu gối, hai tay vòng qua ôm lấy, đem thân thể co cụm lại. Tay của cô vươn ra hướng bên cạnh của chiếc giường, liền cảm nhận một khoảng rộng trống rỗng. Mạch Sanh Tiêu bị tịch mịch vô tận bao trùm lấy, cô lật người, khóe mắt ướt ý theo khuôn mặt lăn dài.

Duật Tôn có thể thật sự gặp chuyện không may hay không?

Mạch Sanh Tiêu tự hỏi lòng, cô còn hận hắn không?

Cô không biết.

Cô chỉ biết là, lòng của cô hiện tại dày vò rối quẫn. Cô lo lắng cho Duật Tôn, mặc kệ cái gì gọi là luật pháp, cô chỉ muốn Duật Tôn trở về.

Mạch Sanh Tiêu không còn ý nhiệm trừng phạt đúng người đúng tội trong đầu, cô dù là làm trái với nguyên tắc làm người của mình cũng không sao cả.

Ngoài cửa lại có một hồi tiếng bước chân đến gần.

Mạch Sanh Tiêu lật chăn ra, hai chân trần đi đến cửa, động tác của cô vội vàng mở ra, chỉ chứng kiến bên ngoài ngoại trừ có mấy người đang đứng, lại không có thân ảnh của Duật Tôn.

Hai vai Sanh Tiêu suy sụp xuống, vô lực khép lại cánh cửa.

Hành động như vậy, cô đi tới đi lui không biết đã tái diễn qua bao nhiêu lần.

Điện thoại đặt bên gối đột nhiên vang lên. Mạch Sanh Tiêu bị kinh động toát ra mồ hôi lạnh, cô cầm lên nhìn, là Ân Lưu Khâm.

Sanh Tiêu không có nhận máy, bây giờ ai còn lo lắng cho hắn.

Tiếng chuông như đòi mạng trải qua một hồi lâu không ngừng. Mạch Sanh Tiêu vốn tâm tình không tốt, cô mạnh mẽ nối máy: "Alo, có chuyện gì?”

"Ồ, như nuốt phải thuốc lửa vậy.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng người đàn ông khinh bạc chế nhạo.

"Có chuyện gì không?”

"Gây cản trở cho cô cùng người khác ngủ à?”

Mạch Sanh Tiêu ngăn không được đau xót, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống: "Anh có phiền hay không, tôi lại không nợ anh tiền, anh phải đợi tới khuya khoắt để gọi điện thoại cho tôi sao? Nhàm chán! "

Ân Lưu Khâm như bị tát nước vào mặt, trong nháy mắt muốn bốc ra lửa: "Mạch Sanh Tiêu, cô tức giận cũng đừng hướng lên người ta mà trút, giữa cô và ta đúng là có hợp đồng, vì cái gì không đến giám sát?”

"Hợp đồng chỗ nào quy định mỗi ngày tôi phải đến trình diện? Tôi cho anh biết, đừng làm phiền tôi. Tôi tâm tình không tốt, coi chừng mắng chết anh! "

Người đàn ông cong lên khóe miệng không dễ dàng phát giác được nụ cười: "Xảy ra chuyện gì?”

"Anh gọi điện thoại cho tôi rốt cuộc là vì chuyện gì?”

"Ta cảm thấy được thái độ làm việc của cô có vấn đề.”

Mạch Sanh Tiêu đặt hai ngón tay tại khóe mắt, cô cũng không muốn phát hỏa nhưng hiện tại trong lòng cảm thấy phiền muốn chết: "Vậy tôi xin nghỉ được chưa? Ân Lưu Khâm, tôi nhận thiết kế chứ không bán mạng cho anh, công ty Hào Nhuận nhiều người rất giỏi, anh đừng gọi điện thoại cho tôi nữa được không?”

Ân Lưu Khâm từ khi nào bị dẫn dắt thế này: "Ta không cần biết, công trình này là do cô phụ trách, nếu xảy ra chuyện. . . . . . . cô chính là bỏ quên nhiệm vụ! "

"Vậy thì chờ gặp chuyện không may rồi hãy nói! " Mạch Sanh Tiêu không chút do dự mà tắt điện thoại.

Ân Lưu Khâm một tay cầm cây cơ, đầu bên kia đã truyền đến tiếng pi pô pi pô máy móc, trong lòng hắn dâng lên cảm giác thất bại chưa bao giờ có. Nhưng đồng thời lại là cảm giác khuây khỏa, hắn đương nhiên biết rõ Mạch Sanh Tiêu vì sao mà phiền lòng.

Cho đến tảng sáng, Mạch Sanh Tiêu mới nhắm mắt được một lát.

Một tràng tiếp gõ cửa dồn dập truyền đến, giống như là muốn làm chấn động cả căn phòng. Mạch Sanh Tiêu ngủ đều mặc quần áo nghiêm túc, cô nghe được âm thanh, vội vàng đứng dậy: "Vào đi.”

Đường Liệt nhanh chóng mở cửa: "Chị dâu, thu thập hành lý, mau rời khỏi Hồng Kông.”

Mạch Sanh Tiêu ngây ngây ngô ngô, đầu đau muốn nứt: "Tôi không đi, đã xảy ra chuyện gì?”

"Duật thiếu đã phân phó, anh ấy nếu có chuyện, trong vòng ba ngày không trở lại, chị nhất định phải trở về thành phố Bạch Sa.”

Sanh Tiêu ngồi trở lại mép giường: "Tôi sẽ không đi, trừ phi chính mắt thấy được anh ấy đi ra.”

Di động trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên, Mạch Sanh Tiêu cầm lấy, thấy là số của Vương tỷ.

Mí mắt Sanh Tiêu bị giật: "Alo?”

"Sanh Tiêu, em ở đâu?”

Mạch Sanh Tiêu xoa nhẹ huyệt thái dương: "Vương tỷ, đừng nóng vội, làm sao vậy?”

"Xảy ra chuyện lớn! "

Sống lưng Mạch Sanh Tiêu thẳng tắp, huyết sắc vốn đã không còn trên mặt bây giờ lại trong suốt như tờ giấy, môi cô run rẩy, sửng sốt không mở miệng được.

Vương tỷ cũng không đợi cô nói, tốc độ cực nhanh giải thích: "Căn biệt thự đó, công nhân sáng sớm hôm nay liền bắt đầu làm việc, một công nhận chịu trách nhiệm xây dựng tường rào, không biết làm sao mà bị đè chết.”

"Cái gì! " Mặc dù Mạch Sanh Tiêu đã nỗ lực chuẩn bị tâm lý cũng không có nghĩ đến sẽ có kết quả như vậy.

"Bạo loạn, thân thích của người chết đưa đến một đám đông ngăn ở cửa công ty, còn kéo cờ, ngoài cửa bày đầy vòng hoa, chỉ còn kém đưa người chết đến. . . . . . . .”

Mạch Sanh Tiêu đứng lên nhưng bởi vì vài ngày cũng không ăn vào, bây giờ khí huyết không thông, thiếu chút nữa là ngã quỵ Cô vịn chặt tủ đầu giường: "Có điều tra được nguyên nhân sự cố không?”

"Là tường xi măng có vấn về.”

"Tỷ lệ trộn bị sai sao?”

"Không phải.” Vương tỷ dừng một chút: "Sanh Tiêu, loại xi măng kia là hàng thứ phẩm kém chất lượng.”

"Vậy nhanh chóng tìm đến cửa hàng cung cấp. . . . . .”

"Sanh Tiêu, để chị nói sự cố này với em, em đừng vội.”

"Chị nói đi.”

"Hóa đơn ký tên cho thấy, xe xi măng kia là em nghiệm thu, hơn nữa hiện trường kiểm nghiệm kết quả, chỉ xảy ra vấn đề ở đó.”

Mạch Sanh Tiêu như bị sét đánh, ngón tay ở điện thoại phát ra tiếng vang kẽo kẹt: "Như thế là có ý gì?”

"Sanh Tiêu, đừng nóng vội, chị tin tưởng em, chị bây giờ đi tìm quản lý để bàn luận.”

"Công ty nói như thế nào?”

Vương tỷ hơi trầm mặc: "Ý của công ty là, nói em đã cầm tiền hoa hồng nên muốn chị mau chóng liên lạc với em để chịu trách nhiệm chuyện này.”

Mạch Sanh Tiêu lập tức cảm thấy ngực như bị người ta đánh vào một búa tạ: "Vâng, Vương tỷ, em biết rồi.”

Sanh Tiêu tắt điện thoại.

"Chị dâu, chị cố ý muốn lưu lại đây mà nói thì chỉ làm cho Duật thiếu thêm lo lắng. Chị nghe tôi một lời, sau khi chị rời đi thì Duật thiếu mới có thể không có buồn phiền chuyện nhà. Chúng tôi cũng sẽ không khó khăn ra tay.” Đường Liệt ở bên cạnh khuyên bảo.

Mạch Sanh Tiêu tim đập mạnh và loạn nhịp xuất thần, ngây ngốc nhìn chằm chằm về xa xăm.

Bọn họ trước khi đi, Duật Tôn vẫn còn ở bên tai cô nói: "Anh sẽ đền cho em một trăm Tuần Trăng Mật, đây là tuần thứ nhất.”

Không thể ngờ được, hoa chưa nở đã tàn.

Đường Liệt thấy cô như không nghe lọt lỗi tai: "Chị dâu?”

"Khi nào thì bay?”

"Vì sử dụng máy bay tư nhân nên lúc nào cũng có thể.”

Mạch Sanh Tiêu lau lau đôi mắt, đứng dậy lôi vali ra, đồ đạc bên trong hầu như còn chưa dùng đến, ngoại trừ mấy bộ y phục của Sanh Tiêu: "Hành lý của anh ấy có cần để lại đây không?”

"Không cần.”

Hai đầu gối của Mạch Sanh Tiêu quỳ trên tấm thảm lông trên sàn, cánh tay cô chống thẳng, nước mắt làm mờ tầm mắt: "Vậy anh hãy nhận lời với tôi là không để cho anh ấy xảy ra chuyện gì.”

Đường Liệt cúi thấp đầu, ngay cả dũng khi bản đảm cũng không có.

Lừa gạt, lừa gạt cô cũng không được sao? Sanh Tiêu từ trong vali lấy ra một bộ y phục của Duật Tôn, kể cả nội y cùng vớ. Cô vuốt phẳng trải rộng tấm chăn ra, sau đó đem quần áo đặt lên trên: "Khi anh ấy trở lại cần ăn mặc sạch sẽ, tôi để lại một bộ cho anh ấy.”

"Chị dâu, Tước thiếu lúc này đã đến Hồng Kông, chị yên tâm ở thành phố Bạch Sa chờ tin tức của chúng tôi.”

Mạch Sanh Tiêu đứng dậy, cũng không có bao nhiêu đồ, có thể trực tiếp rời đi.

************

Tại sân bay thành phố Bạch Sa.

Sanh Tiêu ngồi vào trong se, toàn bộ hành trình đều có đoàn xe hộ giá hộ tống. Lòng cô nóng như lửa đốt trở lại Ngự Cảnh Viên, dì Hà cùng Trần tỷ đang ở trong phòng khách, thấy cô bước vào mà cả hai đều sững sờ.

"Sanh Tiêu, cô đã về rồi.”

Mạch Sanh Tiêu giày cũng không đổi, đi thẳng vào nhà: "Bôn Bôn đâu, Bôn Bôn ở đâu?”

"Bôn Bôn đang ngủ trong giường nhỏ.”

Sanh Tiêu thở ra, lo sợ người bên cạnh đều gặp tai họa bất ngờ.

"Sanh Tiêu, Duật thiếu đâu?” Dì Hà tới cửa đưa hành lý của cô vào.

Mạch Sanh Tiêu vô lực ngã vào trong ghế sô pha, hai tay bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn: "Anh ấy. . . . . . có việc, muốn ở lại đó thêm mấy ngày.”

Dì Hà cùng Trần tỷ không hỏi nhiều, Mạch Sanh Tiêu ngồi một lát, sau đó mới lên lầu.

Trong nôi, Bôn Bôn ngủ thật ngọt ngào, cái

đầu nhỏ tóc mọc rất chậm nhưng hình dáng cùng bộ dạng của Duật Tôn càng ngày càng giống.

Mạch Sanh Tiêu nằm ở mép giường, khóe miệng khổ sở giương cao, cô duỗi ngón tay ra lướt qua chân mày của Bôn Bôn.

"Mạch Sanh Tiêu! "

Sanh Tiêu rút tay về, xoay người lại, trông thấy Alice đứng ở cửa. Cô ra hiệu cho Alice đừng lên tiếng, rồi cẩn thận đi ra ngoài.

Hai người tới phòng ngủ chính.

"Nói cho tôi biết, anh ấy ở đâu?”

Mạch Sanh Tiêu không muốn lừa gạt cô ấy: "Ở Hồng Kông, bị cảnh sát câu lưu. . . . . . .”

"Cháttt! "

Alice nặng nề vung lên một cái tát bên má phải của Sanh Tiêu: "Các người tại sao phải đi Hồng Kông? Có phải cô giựt dây anh ấy không? Rơi vào trong tay cảnh sát thì anh ấy còn đường sống sao?”

Mạch Sanh Tiêu mặt bị nghiêng đi, bị đánh đau.

Bàn tay Alice đỏ bừng, lúc này mới ý thức được hành vi của mình, chỉ cần vì chuyện của Duật Tôn mà cô sẽ bất chấp nổi điên lên: "Tôi. . . . . . . . . Tôi không nên đánh cô.”

Mạch Sanh Tiêu lắc đầu, xoay người sang chỗ khác.

"Có nói là bởi vì lý do gì mà bị câu lưu không?”

"Buôn lậu súng ống đạn dược.”

Lúc Sanh Tiêu ngẩng đầu lên thì Alice đã vội bước ra khỏi phòng.

Cô không cần nghĩ nhiều cũng có thể kết luận chuyện này có liên quan đến Ân Lưu Khâm.

Alice bỏ qua chướng ngại, đi vào một chỗ bí ẩn bên trong quầy rượu.

Bởi vì quy mô nhỏ, bên trong có vẻ chật chội huyên náo, cô băng qua hành lang, tại nơi khúc quanh mở cửa ra, ẩn thân đi vào.

Ân Lưu Khâm ngồi ở trong phòng, hắn không thích hoàn cảnh thế này, chân mày nhíu lại vô cùng căng thẳng.

Alice đến gần trước mặt, siết chặt hai tay, không dám lên tiếng.

"Như thế nào, muốn cùng ta sống chết một phen?”

"Tôi không dám.”

"Không dám thì lăn lại đây cho ta, buông tay của cô ra, chớ khẩn trương.”

"Ngài muốn như thế nào? Mục tiêu của ngài không phải là Sanh Tiêu sao? Chuyện Duật Tôn là do ngài sắp đặt phải không?”

"Ta nói, cô chớ khẩn trương.” Ân Lưu Khâm mắt lộ ra ghét bỏ quét qua hàng ghế: "Ta thật muốn làm cho hắn chết không có chỗ chôn thân, đáng tiếc cái chiêu này, không cần mạng của hắn.”

"Vậy ngài vì sao phải làm như vậy?”

Ân Lưu Khâm lấy ra một điếu thuốc, nhẹ hút một hơi. Một mặt, hắn muốn thăm do Duật Tôn một chút. Mặt khác. . . . . . . . "Ta chỉ muốn giữ hắn vài ngày, chờ hắn trở lại thành phố Bạch Sa, nói không chừng ta có thể đảo ngược cả cục diện.”

"Vậy ý của ngài là. . . . . . . Ngài hướng về phía Mạch Sanh Tiêu phải không?”

Ân Lưu Khâm môi mím lại điếu thuốc, không nói gì.

Alice vẻ mặt phức tạp nhìn về phía khuôn mặt người đàn ông.

"Alice, cô đang nghĩ cái gì ở đây?”

"Dạ Thần, cô ta bất quá cũng chỉ là phụ nữ, ngài quả thật nếu muốn, tôi so với cô ấy đều sạch sẽ hơn.”

Ân Lưu Khâm nghiêng người đứng dậy, nửa điếu thuốc chưa hút hết đã bị dụi tắt trong gạt tàn thuốc. Mắt hắn nhìn làn khói trắng tại đầu ngón tay lượn lờ bay lên: "Đi đến.”

Alice đôi mắt vô hồn đi tới.

Mới đến gần, đã bị người đàn ông vung một cái tát, cô ngã đổ vào trong ghế sô pha.

"Cũng không nhìn một chút, cô cũng xứng sao?” Ân Lưu Khâm giọng điệu khinh miệt, thân thể dựa vào thành ghế.

"Ngài hao tâm tổn trí, chẳng lẽ muốn một người phụ nữ đã sinh con sao? Cho dù ngài có chiếm được cũng vô dụng, phụ nữ của Duật Tôn bên ngoài không ít, cùng lắm thì đem Mạch Sanh Tiêu đuổi ra ngoài mà thôi.”

"Cô muốn cho hắn bình yên vô sự trở lại thì xem lại miệng của cô. Mạch Sanh Tiêu ta đã định rồi, một ngày không chiếm được, ta liền làm cho hắn nán lại Hồng Kông một ngày. Chưa biết chừng, trong lúc trông coi hoặc trên đường dẫn độ lại bỏ mình ngoài ý muốn.”

Alice nếm thấy mùi máu tươi trong miệng, không có vì Mạch Sanh Tiêu mà nói thêm một câu nào.

------------------------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv