Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 102: Chết, cũng không quay đầu lại [cao trào]



Mạch Sanh Tiêu nôn đến thất điên bát đảo, dạ dày bị đè ép hầu như đứng lên không nổi.

Đào Thần đứng chắn trước người cô, không để cô nhìn thấy tội ác ở trước mắt.

Sanh Tiêu tay phải níu lấy ống tay áo của Đào thần, nửa người trên mềm nhũn dựa vào người anh.

Duật Tôn ánh mắt ngưng tụ: "Sanh Tiêu.”

Cái tên bị y nhắc tới, Mạch Sanh Tiêu có cảm giác như chính mình không thoát khỏi tội nghiệt, cô lắc đầu: "Anh đừng tới đây! "

"Em còn muốn nói, tay của em là bị anh biến thành như vậy không?”

Sanh Tiêu khó có thể tin được mà nhìn Duật Tôn: "Chẳng lẽ, anh chỉ vì muốn chứng minh tay của tôi bị thương là không liên quan gì tới anh?”

Duật Tôn từ trước đến nay khinh thường việc giải thích, cũng luôn quan niệm rằng có nhân ắt có quả, y cho rằng Mạch Sanh Tiêu không thể tiếp tục đánh đàn, mấu chốt là bị ám ảnh vết cắt thứ hai, mà thù này, y phải thay cô đòi lại: "Lúc anh và em ly hôn, đúng lúc Mạc Y có ở đó, người cướp em hôm đó là anh trai ả ta, hai kẻ đó đã bị anh phế bỏ đôi tay.”

Mạch Sanh Tiêu càng thêm hoảng hốt, cô đánh bạo nhìn về phía hai người đang phủ phục giãy giụa trên mặt đất, cô định thần nhìn lại, liền nhận ra một người trong số đó chính xác là Mạc Y!

Mạc Y hai tay không thể nhúc nhích, để ngăn đổ máu mà chết, chỉ quấn băng qua loa, tấm vải trắng sớm đã nhuộm thành đỏ ngầu, tựa hồ chỉ cần nhẹ nhàng nhéo một cái, dòng máu đỏ sẽ cứ thể từ đó tuôn ra như suối.

"Anh … " Mạch Sanh Tiêu mặt lộ vẻ hoảng sợ: "Anh muốn thế nào?”

"Chẳng lẽ em không hài lòng sao?” Thân hình Duật Tôn chìm vào góc đường âm u, màu đen của bộ tây trang như ngụy trang cho sự tàn nhẫn và khát máu của quỷ satan, lấy oán báo oán, y cho rằng ít nhất Mạch Sanh Tiêu có thể mỉm cười.

Nhưng trên mặt của cô lúc này, lại chỉ có sự chán ghét và bài xích dành cho y.

Đào thần ôm lấy bả vai Mạch Sanh Tiêu, tay của cô ra sức bóp chặt lấy cánh tay của anh, giống như người sắp chết đuối đang vùng vẫy giãy giụa lại vớ được cái phao cứu sinh.

Một màn này trong mắt Duật Tôn, lại hết sức chướng mắt.

"Sanh Tiêu, theo anh trở về.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khẽ ngẩng, phảng phất nghe được sự mỉa mai lớn nhất đời này, cô khuôn mặt cứng ngắc, cười so với khóc còn khó coi hơn: "Duật Tôn, tôi thấy là anh đang nằm mơ rồi phải không?”

Duật Tôn lạnh lùng nhíu chặt lông mày, y ngẩng đầu nhìn về phía Đào Thần: "Tôi tưởng sau khi ly hôn, em đi theo ai, thì ra là tên gãy tay này. Em không phải nói hắn mất tích tìm không được sao? Bây giờ vì sao lại cùng hắn thành một đôi thế này.”

"Không cho phép anh nói anh ấy như vậy! " Mạch Sanh Tiêu ưỡn thẳng lưng, thân thể gầy yếu dựa sát vào Đào thần, cô hiểu rõ tính tình Duật Tôn, cho nên Sanh Tiêu giữ tay Đào Thần, cũng không để anh mở miệng: "Hai chúng tôi hôm nay trở thành như vậy, đều là do anh ban tặng! "

Duật Tôn đứng cô độc trong gió, bên cạnh Mạc Y sống không bằng chết, ả đưa tay muốn nắm lấy ống quần Duật Tôn, lại bị người đàn ông bên cạnh dùng chân đá văng ra.

"A … "

Tiếng hét khàn khàn mà thảm thiết vang lên trong đêm tối lại càng thêm buốt lạnh, làm cho người ta không rét mà run.

"Đào thần lúc trước chỉ vì nói giúp tôi một câu mà đã bị anh bức đến cái nơi này, mà tôi, một cuộc hôn nhân thiếu chút nữa lấy của tôi nửa cái mạng. Duật Tôn, anh dựa vào cái gì mà còn muốn tôi trở về với anh? Khi tôi ở Hoàng Duệ Ấn Tượng đau khổ chờ anh về, sao anh không biết quay đầu lại? Anh nghĩ rằng tôi khi nhìn thấy kết cục của Mạc Y thì tôi sẽ cười lên tiếng sao? Tôi chỉ nhìn thấy, đây chính là Cố Tiêu Tây thứ 2 mà thôi, còn không biết có bao nhiêu vết xe đổ. Lúc được anh sủng ái, anh đem người ta nâng đến cao cao tại thượng, còn lúc anh chơi chán lại đem bọn họ tra tấn sống không bằng chết, thậm chí cửa nát nhà tan, ngay cả một chút tôn nghiêm cũng không cho sót lại. Lúc anh tìm đến Mạc Y, làm sao lại không nghĩ được rằng cô ta sẽ được chiều chuộng mà sinh ra kiêu căng? Lúc anh cùng cô ta triền miên cũng không nghĩ tới tôi có ngày bị người ta cắt cổ tay. Anh lúc nào cũng cười nhạo tôi vì đàn dương cầm mà chịu hy sinh tất cả, vậy anh nên biết rõ, đàn dương cầm đối với tôi quan trọng biết bao nhiêu, anh hủy một đôi tay của Mạc Y, nhưng tay của tôi còn có có thể cứu được không? Anh cho rằng anh không liên quan đến vết cắt trên cổ tay của tôi thì tôi có thể coi như không có việc gì mà quay về với anh? Duật Tôn, anh còn nhớ rõ đêm trước ngày ly hôn không?” Mạch Sanh Tiêu nói một hơi nhiều như vậy, nhịp thở có chút gấp gáp: "Tôi hỏi anh, nếu như tay của tôi chính là bị đám thủy tinh kia cắt đứt, thì hôm nay anh còn có thể đứng ở nơi này không?”

Người đàn ông không cần nghĩ ngợi: "Có.”

Mạch Sanh Tiêu sắc mặt bình tĩnh: "Vì cái gì? Anh nói cho tôi biết vì cái gì.”

Duật Tôn lơ đãng chau hai hàng lông mày, giống như đang suy nghĩ lý do vì sao mà y lại thốt ra chữ "có" này.

Thấy y không nói lời nào, Sanh Tiêu lại nói tiếp: "Khi chúng ta ký tên trên tờ giấy ly hôn, sự chán ghét của anh đã rõ ràng như thế, tôi cứ tưởng rằng, chúng ta đời này kiếp này cũng không gặp nhau, anh đường đường là Duật thiếu, thứ anh không thiếu nhất là tiền và phụ nữ, anh không phải thích nhất là nữ sinh sao? Hoa Nhân chắc chắn không ít người hợp khẩu vị của anh, tôi hiện tại có cuộc sống của tôi, về phần anh đã giúp tôi báo thù này … " Mạch Sanh Tiêu ánh mắt liếc xuống mặt đất, nhịn không được lại muốn ói: "Tôi cám ơn anh, đã được chưa?”

"Mạch Sanh Tiêu, em nói vậy là có ý gì?”

"Đào thần, chúng ta đi.” Sanh Tiêu giữ chặt tay Đào Thần muốn rời đi.

"Đứng lại! " Duật Tôn đi đến chế trụ cổ tay cô: "Đi theo hắn có cái gì tốt? Ngay cả một gian phòng cũng không thể cho em, Mạch Sanh Tiêu, em cam tâm tình nguyện sống cả đời như vầy phải không?”

"Anh ấy yêu tôi, anh có thể hiểu không?” Sanh Tiêu đem Duật Tôn tay kéo ra, ân oán của bọn họ Đào thần không tiện xen vào, anh nắm chặt bả vai Mạch Sanh Tiêu, như vô tình lại đem cô bảo vệ ở bên người, bảo vệ cô thật chu toàn.

"Yêu?” Duật Tôn nhướng cao lông mày, ánh mắt đỏ ngầu hướng Đào Thần: "Người đàn bà bị người khác trêu đùa, mày còn yêu?”

Mạch Sanh Tiêu sắc mặt trắng bệch, cảm giác được tay Đào Thần ở trên bả vai cô vỗ nhẹ, giống như trấn an tâm tình của cô: "Tôi nếu thật sự muốn vãn hồi một người phụ nữ, thì sẽ tuyệt đối không nói với cô ấy những lời độc địa như "chơi" thế này.”

"Anh nghe thấy rồi chứ?” Sanh Tiêu cầm chặt tay Đào Thần: "Duật Tôn, anh nói bất kì cái gì đều vô dụng thôi, tôi khi ở bên anh đã ngã quá đau, thật vất vả mới đứng lên được, tôi sẽ không ngốc đến nỗi quay lại khoảng thởi gian trước kia đâu.”

Cô muốn đi, lại bị Duật Tôn dùng sức chế trụ cổ tay.

Y lực đạo rất lớn, ghìm tay Sanh Tiêu cơ hồ như vỡ vụn, Mạch Sanh Tiêu dùng tay kia giằng ra, nhưng thế nào cũng không thể làm y buông tay: "Khu nhà trọ này của chúng tôi không giống với các anh, chứng kiến cảnh tượng như vậy sẽ bị dọa chết khiếp đấy.” Cô liếc xuống dưới chân y: "Mang theo bọn họ đi đi.”

Cùng sống với kẻ trong bóng tối, có thủ đoạn thế nào, tùy lúc cũng không còn tội lỗi.

"Sanh Tiêu … " Duật Tôn nhẹ giọng gọi cô.

Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu, dưới đèn đường mờ nhạt, ánh mắt người đàn ông thâm sâu không rõ, một màn này, tựa như lúc trước cô giữ chặt tay Duật Tôn như vậy, mặc dù biết có giữ y cũng không thay đổi được gì, lại cố chấp, chết cũng không chịu buông tay.

"Anh đem bọn họ giao cho em, em muốn xử lý như thế nào cũng được.”

Sanh Tiêu không tránh được, ánh mắt cô nhìn về phía sau lưng Duật Tôn xa xa có cây ngô đồng: "Bọn họ nếu thật là cướp, vậy thì báo cảnh sát đi.”

Lời của cô trong trẻo nhưng lạnh lùng, kiên nghị, không có gì nao núng.

Đào thần khẽ buông thõng tay: "Bộ dạng này mà báo cảnh sát, chỉ sợ … "

Mạc Y cùng Mạc Kiện nhìn qua cũng biết đã bị tra tấn rất nhiều, cảnh sát một khi đã bắt tay vào điều tra, chắc chắn Duật Tôn cũng không tránh khỏi liên lụy. Đào Thần biết rõ Sanh Tiêu đối với y còn tình cảm, anh chỉ sợ, Mạch Sanh Tiêu đến lúc đó ngược lại sẽ khó chịu.

Sanh Tiêu hiểu được nỗi băn khoăn của Đào Thần, anh luôn vì cô mà lo lắng đến nỗi quên bản thân mình, Duật Tôn hại anh thành như vậy, còn có gì tốt mà lưu tình.

"Sợ gì chứ, cho dù tra được trên đầu Duật Thiếu, anh ta tuyệt đối sẽ không làm cho mình có việc gì, người có quyền có thế giỏi nhất đổi trắng thay đen.” Lời nói của cô sắc bén, đối với y trong mắt không có chút nào lo lắng, Mạch Sanh Tiêu nắm lấy tay Duật Tôn, dùng sức một nhát lôi ra.

"Em chẳng lẽ không sợ, tôi sẽ dùng mọi thủ đoạn để em ngoan ngoãn quay trở lại bên cạnh tôi?”

"Tôi sợ chứ.” Sanh Tiêu ngước ánh mắt đối diện Duật Tôn: "Nhưng sợ cũng vô dụng, lần này, tôi quyết sẽ không thỏa hiệp, mặc kệ anh sử dụng thủ đoạn gì, bởi vì tôi biết rõ cho dù thỏa hiệp cũng vô dụng, chỉ cần Duật thiếu anh một lần tâm tình không tốt, sẽ lặp lại y hệt chuyện trước kia.” Từ đầu đến cuối, Sanh Tiêu thủy chung đối với chuyện Mạch Tương Tư không thể tiêu tan.

Trước đây, yêu y đã là sai lầm của cô, cô đành đâm lao phải theo lao.

Hôm nay cô không muốn chết thêm lần nữa.

Y lúc trước sủng ái Mạc Y đến cỡ nào, Sanh Tiêu đều có thể nhìn thấy, nhưng ai mà biết được, tương lai y sẽ không vì một người phụ nữ khác mà sẽ đối xử với mình như thế một lần nữa?

Nhớ tới những khả năng có thể phát sinh những chuyện này, Mạch Sanh Tiêu cả trái tim đều rơi vào hầm băng, lạnh buốt không kiềm chế lại được.

Đào Thần đúng lúc ôm cô làm toàn thân cô ấm áp, cô cầm tay của anh đi nhanh đến hiên nhà trọ.

"Anh đừng suy nghĩ nhiều, cũng hãy rời đi đi.” Mạch Sanh Tiêu sợ chuyện gì Duật Tôn cũng có thể ra được, cô lấy điện thoại cầm tay ra: "Nhưng tôi phải báo cảnh sát.”

Sanh Tiêu giả bộ như đang bấm số, cô tranh thủ thời gian nắm tay kéo Đào Thần lên lầu, bước đi dồn dập, nhưng lúc mở cửa lại không phát hiện ra tay mình đã run rẩy, Đào Thần thấy thế, nhận lấy chìa khóa, ôm Sanh Tiêu vào phòng.

"Duật thiếu … " Người đàn ông sau lưng giọng nói tràn ngập thắc mắc, dù sao kinh động cảnh sát nhất định sẽ gặp phiền toái.

Duật Tôn nhì

n qua thân ảnh biến mất ở đầu hành lang, y xoay người lên xe: "Đừng để tôi gặp bọn chúng.”

Tống vào cục cảnh sát, như thế là quá tốt cho chúng rồi.

Ánh mắt người đàn ông nhìn qua cửa sổ xe về phía Mạc Y, ánh mắt ả ta đầy hận thù, thân thể thống khổ giãy giụa, Duật Tôn móc điếu thuốc ra, y đã làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng chưa bao giờ cảm thấy lương tâm cắn rứt, y có thù ắt sẽ báo, mọi người đều biết rõ, có chuyện thà chọc vào cảnh sát cũng đừng đi chọc ác ma này, chưa thấy qua ai vượt mặt y được.

Duật Tôn cả đời chưa từng yêu ai.

Lúc còn rất nhỏ, y chỉ biết là sinh tồn, sinh tồn.

Nếu không bị người ta đánh chết, thì đến ngay cả trong giấc mơ cũng không duy trì trạng thái cảnh giác, có bao nhiêu lần, y mở to mắt rồi phát hiện ra những người bạn không may mắn của y đã chết cứng đơ bên người, Duật Tôn từ bé đã ý thức được: Dồn người khác vào chỗ chết, để mình giữ được mạng sống.

Y không chiếm được, sẽ cưỡng bức.

Cưỡng bức không được, vậy thì sẽ phá hủy tất cả những gì cô có, nếu như Mạch Sanh Tiêu không có chỗ nương tựa, mà chỉ có y mới có thể duỗi tay ra, cô còn có thể cự tuyệt được không?

Nhưng cũng có thể, trái tim cô sẽ chết, giống như chỉ là con rối vậy.

Duật Tôn hung hăng rút một điếu thuốc, vậy cũng không sao cả, ít nhất thì y cũng chiếm được!

*********************

Đào thần rót chén nước sôi đưa tới trong tay Sanh Tiêu, lúc cô nâng lên, tay run đến nỗi cả cái ly cũng rung theo, dòng nước nóng đổ lên mu bàn tay cô. Đào thần đỡ lấy chén nước, anh đem tay Sanh Tiêu nắm chặt trong lòng bàn tay mình xoa dịu.

"Đào thần, em rất sợ.”

"Đừng sợ.” Đào thần ôm chặt vai Mạch Sanh Tiêu.

"Anh ta thật sự là chuyện gì cũng có thể làm ra được, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Sanh Tiêu ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhìn Đào Thần với vẻ nghiêm trọng: "Anh ta sống cuộc sống của anh ta, em sống cuộc sống của em không tốt sao?”

"Sanh Tiêu.” Đào Thần ôm bờ vai của cô, thân thể thối lui chút ít: "Thời gian em rời đi là khoảng thời gian khó khăn nhất, hiện tại cũng như thế, có chuyện gì anh sẽ cùng em đối mặt, chúng ta ai cũng không cần phải thỏa hiệp.” Đào Thần dừng một chút, khẩu khí do dự nói: "Sanh Tiêu, em thương hắn ta?”

Mạch Sanh Tiêu cụp mắt xuống, cũng không để cho anh nhìn thấy sự do dự trong đôi mắt: "Đời này, em đều khó có khả năng ở cùng với anh ta, em chỉ muốn sống qua ngày, cũng chỉ có một con đường, cách hắn càng xa càng tốt.”

Đào thần gật đầu, anh đứng lên, kéo bức màn nhìn về phía dưới lầu: "Sanh Tiêu, không có việc gì nữa rồi, anh ta đã đi rồi.”

Mạch Sanh Tiêu nghe thế lại có chút không thoải mái, dường như loại cảm giác áp bách làm cho người ta hít thở không thông vẫn còn tồn tại: "Thật may là anh ta đã đi, nếu không em cũng không biết phải xử lý việc này như thế nào nữa.” Những lời nói đó cũng chỉ là dọa người, một khi thật sự báo cảnh sát, cũng khiến cô và Đào Thần bị liên lụy, lại phải đối mặt với bao nhiêu cuộc điều tra, cuộc sống của bọn họ đừng hòng mong trở lại bình yên như lúc trước.

Mạch Sanh Tiêu rời đi ngày hôm đó, bởi vì biết rõ "Nước Mắt Mỹ Nhân Ngư" ở trong tay cô cũng chỉ có cô cùng Duật Tôn biết, cứ nghĩ vụ cướp có liên quan đến Duật Tôn, Sanh Tiêu vẫn không báo cảnh sát, đối với loại nguời như y, công lý chẳng phải chỉ đáng vài đồng tiền thôi sao?

Sanh Tiêu cầm lấy ly nước ấm trên bàn, uống một hơi cạn sạch, cô đi về hướng đàn dương cầm ở phòng khách: "Đào thần, chúng ta đánh đàn đi.”

Có lẽ như vậy, có thể làm cô tạm thời an tâm.

Duật Tôn cũng chưa rời đi, xe của y dừng ở dưới mái hiên nhà cô, chỉ có điều Đào Thần ở sân thượng không trông thấy được.

Sanh Tiêu ngồi ở trước đàn dương cầm, cô ngồi sát vào Đào Thần, cùng anh hợp tấu bài "Cùng Loại Tình Yêu".

Ca khúc này, cô đã từng vì Duật Tôn mà đánh.

Ngày ấy bờ biển xinh đẹp, gió biển nhẹ nhàng, nơi ấy, người ấy …

Đây là lần thứ hai Sanh Tiêu đánh bài này, cô không hát, nhưng lại dùng tiếng đàn thổ lộ tâm tình, nghe rất buồn bã, cùng với buổi chiều gió mát không ngừng toát lên vẻ bi thương.

Duật Tôn còn nhớ, tại bờ biển lúc ấy, Sanh Tiêu hát đúng là bài hát này.

Cô còn hỏi y, nghe hay không? Ca từ không tồi.

Y đã có ý tránh đi, nói, không nghe rõ ràng.

Bên cạnh có hai bà thím đi tản bộ về, một người trong đó ngẩng đầu: "Nghe đi, cặp đôi thầy Đào lại đang đánh đàn.”

"Đúng vậy, nghe nói Sanh Tiêu trước kia là một sinh viên rất tài năng ở Hoa Nhân, con gái tôi đang rất đau đầu không biết đi học ở trường nào, nó bây giờ lúc nào cũng miệt mài luyện tập đàn dương cầm đến hơn 12h đêm, cũng không biết có thể thi được hay không nữa … "

"Có thể thấy cô gái Sanh Tiêu đó chắc chịu không ít khổ rồi, phỏng chừng vì muốn vào Hoa Nhân, cũng rất cực khổ.”

Hai người mỗi người làn hoa quả đi về hướng nhà trọ của mình.

.

.

.

Duật Tôn hạ kính ở cửa sổ xe xuống, rút một điếu thuốc.

Đèn đường màu vàng nhạt nghiêng nghiêng vào xe, y duỗi cánh tay trái ra ngoài cửa sổ, tàn thuốc lập lòe, y cảm thấy mệt mỏi, liền nghiêng thân mình dựa vào ghế da thật ở phía sau.

Phòng khách bức màn mở ra, trên bệ cửa sổ, Mạch Sanh Tiêu mới mua một chậu cây văn trúc.

Cành lá tươi tốt, sức sống tràn trề.

Cũng giống như con người cô, bền bỉ mà quả cảm.

Duật Tôn nhắm mắt dưỡng thần, ngón tay xoay tròn lại bị tàn thuốc làm phỏng, y khẽ mở mắt, trong đó ẩn giấu một chút hoảng loạn. Tiếng đàn lên đến hồi cao trào rồi ngừng hẳn, y ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy cách đó không xa Mạch Sanh Tiêu cùng Đào Thần đang sóng vai nhau.

Đào thần cùng Sanh Tiêu xuống dưới lầu: "Để anh đưa em lên.”

"Không cần, anh ngày mai cũng phải đi làm, em không sao.” Mạch Sanh Tiêu miễn cưỡng cười: "Mau trở về đi, ngủ ngon.”

"Sanh Tiêu.” Đào thần từ trong cặp lấy ra một bình sữa, đưa vào trong lòng bàn tay của Sanh Tiêu: "Trước khi ngủ thì hâm nóng lại, uống chén sữa thì sẽ không mất ngủ.”

Mạch Sanh Tiêu cười nhận lấy.

Duật Tôn nhìn thấy Sanh Tiêu lên lầu, Đào thần sau khi thấy phòng cô sáng đèn, lúc đó mới rời đi.

Duật Tôn liếc mắt, đánh tay lái, xe hơi tuyệt trần mà đi.

*******************

Hôm sau.

Văn phòng công ty chật ních người, Vương tỷ rẽ đám đông ra đi đến trước của phòng quản lý nghe lén: "Mọi người tập trung ở đây là có chuyện gì vậy?”

"A, Vương tỷ.” Có người đem chị kéo qua: "Quản lý lại đang giáo huấn.”

"Ai vậy?”

"Mạch Sanh Tiêu! "

Sanh Tiêu ngồi ở trước bàn làm việc, hai tay đoan chính đặt ở trên đầu gối.

"Sanh Tiêu à, cô nói cơ hội tốt như vậy, lúc trước chúng ta có dự án ở toà nhà Diệu Hoa này, cô cũng ít nhiều đã biết chúng ta đã rất cố gắng, hiện tại mới chớm có hy vọng, cô lại nói muốn rời khỏi dự án, cô cố tình làm tôi tức chết có phải không?” Quản lý hai tay chống vào eo, thật sự là bị chọc giận không nhẹ.

"Quản lý.” Mạch Sanh Tiêu vẫn ngồi ở trên mặt ghế không nhúc nhích: "Anh cũng từng nói, cái hạng mục này anh vốn là không có kỳ vọng nhiều, chỉ là để cho tôi luyện tập, đã như vầy, chúng ta bây giờ rút khỏi chẳng phải không tốt sao?”

"Cô … " Quản lý sắc mặt tái nhợt, vốn là tính tình nóng nảy, anh đập tay xuống bàn: "Hôm nay, khối thịt béo bày ở trước mắt còn có thể không ăn? Hạng mục này một khi thành công, không riêng gì chuyện kiếm tiền, công ty nhỏ nhoi này của chúng ta cũng coi như không phải khổ cực, cô nhìn cô đi, làm sao mà thái độ trước và sau lại thay đổi xoành xoạch vậy! "

"Quản lý, anh có biết Duật Tôn không?”

Quản lý không rõ tại sao cô lại hỏi như vậy: "Cái hạng mục này chính là Duật Thiếu nhường cho chúng ta, Sanh Tiêu, có phải vấn đề là tiền, cô yên tâm, chỉ cần cô chịu khổ làm tốt một chút, chờ cái hạng mục này thành công, tôi sẽ đi nói với lãnh đạo, cho cô 50 vạn, được chứ?”

"Wow … " Nhân viên Bên ngoài nghe lén đều trợn mắt há hốc mồm: "50 vạn … "

Mạch Sanh Tiêu lại bất vi sở động: "Tôi đi đến tòa nhà Diệu Hoa đã gặp qua Duật Thiếu, anh ta vì hạng mục này mà đến đây, đã là thương nhân, anh ta sẽ không dưng mà đem cơ hội kiếm tiền chắp tay nhường cho người khác, quản lý, anh hãy ngẫm nghĩ lại thật kỹ đi … "

"Tôi còn cần phải cô dạy?” Quản lý cầm lấy chén trà trên bàn, hung hăng rót mấy ngụm nước: "Công ty này của chúng ta từ khi thành lập đến nay đều chưa bao giờ nhận được hạng mục lớn như vậy, Mạch Sanh Tiêu, lần này cô không đồng ý cũng phải đồng ý.”

Sanh Tiêu nổi cáu, sắc mặt quật cường, cô đứng vọt dậy: "Tôi cũng không tin loại chuyện này mà có thể ép buộc.”

"Cô … " Quản lý đem ném chén trà trên mặt đất: "Cô đủ lông đủ cánh cứng cáp rồi phải không?”

Vương tỷ thấy thế, hai người này lại có chuyện gì thế không biết, chị xua xua tay: "Đi đi, đều không cần làm việc nữa sao? Đi làm việc của mình đi.”

Chị đẩy cửa ra đi vào: "Làm sao mà cậu suốt ngày như cái thùng thuốc súng vậy?”

Quản lý nhìn thấy Vương tỷ, hận không thể thắp hương bái Phật, hắn kéo Vương tỷ qua: "Chị hãy khuyên nhủ đồ đệ của chị, em thật không hiểu nổi, loại cơ hội này cô ta cư nhiên còn có lý do gì mà từ chối chứ, chị nói đi … "

Vương tỷ cắt lời quản lý: "Đối phương có nói yêu cầu gì không?”

Chị dù sao bên ngoài đã lăn lộn nhiều năm, trong lúc này rất chuyện cần phải làm rõ.

Quản lý ngữ khí có chút bình tĩnh, liếc nhìn Vương tỷ: "Kỳ thật cũng không còn cái gì là không được.”

"Em nói thật chứ, Sanh Tiêu là một tay chị chỉ bảo, cậu nếu dám giả bộ ngớ ngẩn để lừa chị, chị nhất định không tha cho cậu"

"Chính là … " Quản lý ngồi trở lại ghế làm việc: "Duật thiếu có phái người đến nói, kỳ thật chỉ có yêu cầu, cái hạng mục này chỉ cần Sanh Tiêu toàn quyền phụ trách, việc ký tên vào hợp đồng hợp tác, văn kiện hai bên, Đô đốc muốn giao cho Sanh Tiêu, chị xem, cũng không phải là yêu cầu quá đáng gì, còn có thể để cho cô ấy rèn luyện kĩ năng.”

Vương tỷ kéo Sanh Tiêu ngồi xuống: "Em lúc trước có quen Duật Thiếu?”

Mạch Sanh Tiêu nhất thời không biết nên trả lời thế nào, cô cắn môi, tiện đà lắc đầu.

Vương tỷ sắc mặt đông lại: "Kỳ thật, mọi việc nếu cẩn thận một chút, hẳn là cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì, lúc kí tên trên hợp đồng, công ty sẽ cử luật sư đi thay em, nói như vậy, sẽ không có cạm bẫy nào.”

"Nghe thấy chưa? Ngay cả chị Vương cũng có ý này.” Quản

lý vội vàng khuyên bảo.

Sanh Tiêu lại không nghĩ như vậy, đời người làm gì có miếng bánh ngon như vậy, mục đích của Duật Tôn cô không cần đoán có thể biết rõ, chuyện hấp dẫn như thế này, nếu như cô chui vào, sau này chắc chắn sẽ bị hại ngay cả cơ hội trốn thoát đều không có.

"Vương tỷ, em mới vào nghề không bao lâu, hạng mục lớn như vậy khẳng định làm không nổi, em cùng Duật thiếu vốn không quen biết, anh ta lại chỉ định để em phụ trách, em nghĩ, chuyện lời lãi công ty là chuyện nhỏ, vạn nhất đến lúc rủi ro gây ra hậu quả, bọn họ tài chính khổng lồ, không giống chúng ta, nếu như gặp phải khả năng này sẽ dẫn tới phá sản đó.”

"Phì phì … " Quản lý vô cùng không vui: "Nói cái gì xúi quẩy vậy! "

"Sanh Tiêu nói không phải không có lý, cậu đừng suốt ngày nghĩ tới hạng mục, nói cho cùng, chúng ta đối với lợi ích này cũng không hy vọng nhiều, cậu cần phải suy nghĩ kỹ không phải sao?” Vương tỷ vỗ vỗ bả vai Sanh Tiêu: "Làm việc cần ổn định, chị tán thành cách làm của Sanh Tiêu.”

"Cám ơn Vương tỷ.”

Vương tỷ biết rõ tính tình của đứa bạn thân, chị kéo tay áo Sanh Tiêu, đẩy cô đến phía cửa: "Em cứ đi ra ngoài trước đi, chị cùng quản lý có một số việc cần bàn.”

Mạch Sanh Tiêu gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

"Chị cứ nuông chiều như thế đi! " Quản lý bị chọc giận, cũng không ngẩng đầu lên.

"Người trẻ tuổi xung phong đi trước là việc tốt, chị xem trọng Sanh Tiêu đấy, làm sao?” Vương tỷ cầm lấy chén trà của anh, đưa cho anh chén trà nóng bên cạnh: "Nhưng chuyện càng cần đến sự quyết đoán, chị càng thích.”

Sanh Tiêu vừa trở lại chỗ ngồi, đã bị một đám người vây quanh: "Sanh Tiêu, cậu làm sao mà lại không đồng ý vậy? 50 vạn đấy, số tiền ấy đủ để mua một căn phòng nhỏ ở đây rồi.”

"Aiiz, Sanh Tiêu.” Có người khom xuống: "Cậu có phải hay không sợ Vương tỷ mất hứng? Sanh Tiêu thật là có bản lĩnh, mới đến có vài ngày mà so với Vương tỷ còn … "

Mạch Sanh Tiêu để bút trong tay xuống, cô ngẩng đầu, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Vương tỷ là sư phụ của tôi, cái hạng mục này, cũng là chị ấy để tôi luyện tập, hiện tại tôi không làm tiếp nữa, các bạn bình thường không phải phàn nàn bận rộn làm không hết việc sao? Như thế càng tốt, có thể rảnh rỗi một thời gian.”

Văn phòng chính là như vậy, sẽ mãi không thoát khỏi những chuyện thị phi, Sanh Tiêu mở máy tính ra các đồng nghiệp không nhận thấy sự hưởng ứng nơi cô, thì lần lượt trở lại chỗ ngồi.

******************

Đến lúc tan việc, Mạch Sanh Tiêu mua một vài món ăn trở về nhà trọ.

Mỗi lần nghe được tiếng đàn của Đào thần, cô sẽ không do dự mà dừng bước, cả trái tim đều lắng đọng theo.

Cô đi tới cửa phòng, không đành lòng quấy rầy, liền đem thức ăn đặt xuống rồi đi đến, Đào Thần nghe được tiếng bước chân thì ngẩng đầu: "Sanh Tiêu.”

"Về nhà rồi à.”

Đào thần giữ chặt tay của cô: "Sanh Tiêu, anh đã nhận lời làm gia sư dạy kèm tại nhà, buổi tối từ 6h đến 8h.”

"Ở chỗ nào ạ?”

"Ở ngay cạnh tiểu khu thôi, là một học sinh.”

"Vậy chúng ta tranh thủ thời gian về nhà, cũng không còn sớm nữa, anh ăn xong cơm tối vừa vặn còn kịp.”

Đào Thần lấy điện thoại di động ra xem thời gian: "Không còn kịp rồi.” Anh đứng người: "Anh đã nấu sẵn thức ăn rồi, Sanh Tiêu, thực xin lỗi, từ nay về sau anh không thể mỗi ngày chờ em đi làm việc về.”

"Anh đã ăn rồi sao?”

Đào Thần gật đầu.

Mạch Sanh Tiêu nắm tay anh cùng đi ra ngoài cửa: "Không có việc gì, anh đấy, cũng đừng làm việc mệt mỏi.”

"Anh đã tính rồi, hết thời hạn ly hôn còn còn có một tháng, chúng ta cũng từ từ chuẩn bị đến hôn lễ thôi, đến lúc đó, anh và em cùng chọn ngày rồi thưa chuyện với ba mẹ.”

Sanh Tiêu cùng anh đi đến bãi đỗ xe, nhìn thấy Đào Thần dắt xe đạp điện ra: "Đi đường cẩn thận đấy.”

Có thể có cuộc sống qua ngày như này, thật tốt.

Mạch Sanh Tiêu nhìn thấy Đào Thần lái xe đạp điện rời khỏi khu nhà trọ, cô lúc này mới mang theo món ăn trở về.

Cô cắm chìa khóa vào ổ, cửa vừa được mở ra.

Đột nhiên bả vai lại bị đẩy mạnh vào, Sanh Tiêu lảo đảo ngã vào trong, cô thiếu chút nữa té ngã, thức ăn trong tay đổ hết xuống đất, cô thất kinh vội túm lấy thân ghế, phía sau cửa truyền đến tiếng cửa khóa trái.

Cô quay đầu lại, đã thấy Duật Tôn đang đứng trước mặt mình.

"Làm sao mà anh đến đây?” Cô nghiêm nghị hỏi.

"Thực ân ái, ngay cả bị người khác theo dõi đều không phát giác ra.” Duật Tôn đi về phía trước, trên bàn cơm có thức ăn Đào Thần nấu cho Sanh Tiêu.

"Anh đi ra ngoài ngay! " Mạch Sanh Tiêu tay phải chỉ hướng cửa ra vào, lại bị Duật Tôn đưa tay giữ tại trong lòng bàn tay, cô dùng sức giãy giụa: "Sao anh luôn như âm hồn không tiêu tan vậy?”

"Sanh Tiêu.” Người đàn ông vươn tay giữ lấy cằm của cô: "Hai người ở chung?”

Lực của y rất lớn, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng phải nhăn lại vì đau đớn, Sanh Tiêu không khỏi kiễng mũi chân: "Anh không phải đều nhìn thấy rồi sao?”

Hung hăng thả cô ra, Duật Tôn nhìn về phía phòng khách bên cạnh, ánh mắt rơi vào khung đàn dương cầm.

Cái này, chính là bọn họ đêm đó hợp tấu đàn dương cầm?

Y bước nhanh đến, Sanh Tiêu kinh hãi, vội vàng nhào tới kéo lấy cánh tay Duật Tôn: "Anh muốn làm gì? Anh đi ra ngoài! Nếu không tôi sẽ kêu người đến! "

"Em kêu ư?” Người đàn ông khuôn mặt tuấn tú hơi nghiêng, ánh mắt xoẹt qua tia khinh bạc: "Trong phòng bạn trai lại phát hiện một người đàn ông khác, tôi xem em đến lúc đó có trăm cái miệng cũng có thể thanh minh được không?”

Mạch Sanh Tiêu chặn cánh tay của y, lại bị Duật Tôn hất ra.

Y đi đến trước đàn dương cầm, tay phải ở trên phím đàn đen trắng bấm nhẹ vài cái: "Đây là hắn ta mua cho em?”

Sanh Tiêu khuôn mặt tràn đầy vẻ đề phòng, Duật Tôn thấy cô không nói lời nào, môi mỏng nhếch lên: "Em đừng khẩn trương như vậy.” Y kéo màn cửa sổ nhìn ra bên ngoài: "Sanh Tiêu, trở lại bên cạnh tôi, tôi có thể cho em cây đàn dương cầm tốt nhất trên đời này.”

"Đàn dương cầm tốt hơn có gì đáng dùng?” Mạch Sanh Tiêu ánh mắt rơi vào trong góc phòng khách: "Đời này, tôi đều khó có khả năng là một người đánh đàn, mà tôi quan tâm, là ai có thể cùng tôi đánh hoàn chỉnh một bản nhạc.”

Duật Tôn nghe vậy, trong mắt một tia âm lãnh lóe lên, Mạch Sanh Tiêu lúc phát hiện được thì dĩ nhiên là quá muộn, cô xông lên muốn ngăn cản, người đàn ông lại xoay người, quơ lấy chiếc ghế trên mặt đất đập mạnh vào khung đàn dương cầm!

"Rầmm! ! ! "

Những phím đàn đen trắng thanh nhã trong nhát mắt biến thành những mảnh vỡ.

Trong đôi mắt tuyệt đẹp của Sanh Tiêu như vừa bị y chà đạp xé nát, cô chết đứng tại chỗ, hơi nước mờ mịt dâng lên càng ngày càng nặng, cô dốc sức thở gấp, dùng tất cả sức mạnh mới hét lên một chữ.

"Khônggg … "

-----------------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv