Dường như về tới nhà, rượu mới bắt đầu ngấm, Phó Yến cảm thấy choáng váng, bước chân như đạp lên mây. Lâm Xuân Tư nhận ra điều đó, dìu anh ngồi xuống rồi đi rót nước nóng.
Phó Yến mông muội nhìn tấm lưng thẳng tắp của cậu. Từ lúc lên taxi đến giờ, cậu chẳng hé răng nói nửa lời, thần sắc cũng không thay đổi.
Anh biết cậu đang tức giận.
Nét mặt ráo hoảnh, lạnh lùng, không buồn ừ hữ tức là chàng trai của anh đang nổi nóng. Ngay cả trong lòng thứ cảm xúc dễ mất khôn ngoan nhất của con người thì cậu vẫn biểu hiện rất bình tĩnh.
Lâm Xuân Tư vắt khăn trong nước ấm lau mặt, lau cổ cho đối phương. Sự câm lặng của cậu khiến Phó Yến cảm thấy buồn tủi. Anh níu lấy áo cậu, nài xin: "Em đừng tức giận..."
"Uống nước." Lâm Xuân Tư ngắt lời kê vành cốc sát môi anh, đút anh uống đến hết.
Phó Yến cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, vòng đôi tay run rẩy ôm eo cậu, khẩn thiết nài: "Tôi sai rồi. Xin em đừng tức giận."
Cậu bất động nhìn đồng hồ: "Anh có biết hiện tại là mấy giờ rồi không?"
Không để anh kịp trả lời, cậu lại hỏi: "Áo khoác của anh đâu?"
"... Tôi để quên."
"À, vậy là anh đi hộp đêm uống rượu tới khuya khoắt, say xỉn để quên áo khoác rồi còn chạy ra ngoài hứng gió lạnh... Anh lại muốn khiến em tức chết đấy hả?" Nói đến câu cuối, chàng trai gần như nghiến răng ken két.
Phó Yến nín thinh.
Dùng sự im lặng làm căng không khí một lúc, Lâm Xuân Tư chăm chú quan sát, chạm vào khuôn mặt anh nói: "Em không quản lý được anh, cũng không muốn ép buộc anh. Chúng ta đều cần có không gian cho riêng mình. Nhưng đôi lúc, thói quen của anh khiến em cảm thấy không dám lơ là, thần kinh đều căng ra vì anh. Anh thấy không? Em đã bỏ cả giấc ngủ để vội vàng chạy đến với anh. Hôm nay em có rất nhiều việc, ngày mai em vẫn phải dậy sớm. Vậy tại sao anh nỡ lòng làm em lo lắng? Hửm, Phó Yến?"
Cậu là người thẳng thắn, trong mọi chuyện đều có thể nói rõ ràng suy nghĩ của mình.
Giọng điệu của cậu rất ôn tồn, tựa hồ đang dạy dỗ một đứa bé, "Em không muốn ép anh phải vì em mà từ bỏ thú vui của mình. Nhưng lần trước anh uống say lái xe đã làm em sợ rồi, lần này một cuộc gọi đêm khuya có thể khiến em hoảng biết chừng nào, anh hình dung ra không? Bạn trai của anh là một cậu hay bao đồng, dễ lo lắng vậy đấy. Phó Yến, đừng làm em sợ."
Lâm Xuân Tư hôn tai anh: "Thực ra, anh là người chu đáo. Em nghĩ các điều trên anh đều biết rõ ràng. Nếu vậy... họa chăng là điều gì khiến anh không màng tới việc làm em lo lắng?"
Ngôn từ sắc bén đâm thẳng vào tim đen của Phó Yến. Trong một thoáng, anh thấy hoảng hốt. Chàng trai này tựa như một kỵ sĩ cầm thương xâm nhập, đánh chiếm mọi ngóc ngách sâu kín của anh.
Lâm Xuân Tư kiên nhẫn chờ đợi.
Đặt câu hỏi - đào bới cỡ nào cũng được - đối với cậu luôn tốt hơn là đi suy đoán.
Cậu không ưa bị người khác suy đoán, lẫn đi suy đoán người khác, bởi vì góc nhìn chủ quan của kẻ chẳng hề hay cậu đã trải qua những gì không bao giờ có thể rút ra kết luận đúng. Nhiều lúc cậu rất khó hiểu vì sao con người lại gặp khó khăn trong việc 'đặt câu hỏi' như vậy?
Tiến lên và đặt câu hỏi. Tôi sẽ cho bạn biết tôi là ai.
Nhưng không, nhiều lúc mọi người có thể tươi cười chào hỏi bạn ở trước mặt, nhưng sau lưng lại đi hỏi những người khác rằng bạn là người thế nào. Thật kỳ quái.
Suy đoán trong lòng dẫn đến hành động sau lưng. Tức giận chỉ là nhất thời, chính suy diễn biến nó thành ghen ghét, hận thù. Bi kịch học đường của cậu chính là ví dụ cho biểu hiện của đồn đoán. Từ những mầm mống nhỏ, chúng lớn lên, vặn xoắn vào nhau, rối đến mức không ai muốn tháo gỡ.
Không biết thì hỏi, không chắc chắn thì tìm hiểu. Nguyên tắc sống của Lâm Xuân Tư chỉ đơn giản là vậy.
Tuy nhiên... có lẽ tại lúc này, trong lòng Lâm Xuân Tư ít nhiều tồn tại ý niệm cậy vào lượng tình cảm Phó Yến dành cho cậu nên mới có thể lên mặt chất vấn. Nói cách khác là cậu bị anh chiều hư rồi. Đáng lẽ anh nên làm chủ mối quan hệ. Thế đạo là vậy: người có tiền tài, uy thế hơn luôn giữ quyền kiểm soát. Không phân biệt nam nữ.
Mà Phó Yến thì luôn nuông chiều cậu.
Nghĩ vậy, Lâm Xuân Tư không khỏi mềm mỏng với anh hơn. Tự thuyết phục chính mình để kiềm chế cảm xúc cũng là một kỹ năng được mài dũa qua các biến cố của cậu.
Phó Yến cúi đầu nhìn ly nước rồi lại nhìn cậu, đáy mắt sâu kín không để lộ chút khác thường nào, ngập ngừng: "Em có còn giận tôi không?"
Lâm Xuân Tư thầm thở dài: "Nhìn em hung dữ lắm hả?"
Anh rốt cuộc cũng cười, hôn chàng trai một cái: "Tôi chỉ là lo mình nói gì khiến em giận hơn. Mỗi lần Tinh Tinh tức giận, tôi đều có cảm giác em sắp bắt tôi quỳ ván giặt đồ."
Lâm Xuân Tư biết anh đang lảng tránh việc trả lời câu hỏi của cậu. Cậu cũng không vội - phải cho anh có thời gian chuẩn bị. Huống hồ lúc này đã khuya khoắt, đầu óc cậu không đủ minh mẫn để nhìn nhận vấn đề.
Lâm Xuân Tư nghiêm chỉnh hỏi: "Tình hình anh thế này thì có cần đến bệnh viện không?"
Hai tay anh run lâu quá.
Phó Yến lắc đầu, dịu dàng trấn an cậu: "Tôi có thuốc điều trị. Tuy không thích hợp lắm nhưng có thể dùng tạm."
Cậu không yên tâm, chờ anh bình thường lại mới thả lỏng.
Phó Yến xoa đầu cậu: "Muộn quá rồi, đêm nay em ở lại nhé? Tôi sẽ đi dọn phòng ngủ cho khách."
Gần tới buổi hòa nhạc, Lâm Xuân Tư bôn ba giữa hai nơi nên rất mệt, đặt đầu xuống gối liền nhanh chóng vào giấc nồng.
Cánh cửa im lặng hé ra khoảng trống đủ để một người lách vào. Phó Yến khẽ khàng đi vòng qua giường, lẳng lặng nhìn chàng trai đang ngủ say.
Anh chỉnh nhiệt độ máy sưởi cao lên, đặt đầu gối xuống sàn nhà lạnh lẽo, ghé cằm vào tấm ga trải giường còn thơm mùi nước xả, nhìn ngắm đường nét khuôn mặt chàng thanh niên dưới ánh đèn dìu dịu.
Đôi mắt Phó Yến thanh tỉnh, sâu thẳm, không hề có một chút buồn ngủ. Cơ thể trong bộ đồ ngủ rộng rãi có vẻ mảnh mai hơn bình thường.
Diệp Đình Thấm nói đúng. Anh gầy hơn hồi đầu năm, từ giữa mùa hè đã bắt đầu sụt cân.
Song, anh sụt cân không phải vì làm việc quá nhiều mà vì bắt đầu có ảo giác.
Phó Yến có ảo giác thức ăn của mình bị bỏ thuốc.
Giống như những gì người kia đã làm với anh.
Phó Yến đếm nhịp thở của Lâm Xuân Tư, đầu gối bị ép tới tê cứng, bên tai như vẫn quanh quẩn làn hơi ấm hơi run rẩy của cậu, "Đừng làm em sợ."
Chàng trai của anh đã phải sợ hãi thế giới này quá nhiều rồi.
Tôi sẽ không làm em sợ. Phó Yến dùng tư thế gần như thành kính, khẽ chạm môi vào mu bàn tay lộ ra khỏi chăn của cậu: Cũng sẽ không để ai làm em sợ...
Lúc đồng hồ sinh học điểm chuông, Lâm Xuân Tư mờ mịt trố mắt nhìn trần nhà một lúc mới sực nhớ đêm qua mình ngủ lại nhà Phó Yến.
Anh đang nấu cháo yến mạch táo đỏ, thấy cậu liền mỉm cười: "Tôi để sẵn bàn chải và khăn mặt trên bồn rửa."
Lúc Lâm Xuân Tư đi ra thì Phó Yến đã bày bàn xong. Thấy cậu uể oải che miệng ngáp, anh quan tâm: "Em mệt sao?"
"Tại không ngủ đủ giấc." Cậu lướt điện thoại xem lịch trình, đột ngột hỏi: "Đêm qua anh ngủ có ngon không?"
"Ừ. Sáng dậy có hơi đau đầu, bây giờ đã hết rồi."
Phó Yến muốn chở cậu cho kịp giờ làm nhưng Lâm Xuân Tư khoát tay. Ra cửa, cậu còn dặn dò: "Sắc mặt anh hơi tái, thấy khó chịu thì uống thuốc ngay. Được thì chợp mắt thêm một chút."
Phó Yến lưu luyến hôn cậu, đáp ứng.
Anh đi đến kệ sách tìm một tờ giấy ghi chú, nhập vào số điện thoại trong đó. Chờ một lúc mới có giọng đàn ông trầm khàn như nghiện hút thuốc vang lên: "Nhà giam Số 07 nghe máy."
Trên công ty, mọi người đã bắt đầu đoán tới đoán lui về tiền thưởng Tết, rồi hỏi thăm nhà cửa nhau. Trợ lý Cố cầm một số dự thảo đến hỏi ý kiến Lâm Xuân Tư, giúp cậu thoát khỏi chủ đề gia đình này.
Lâm Xuân Tư mắt tròn mắt dẹt nhìn vài cái tên từ khá đến rất nổi tiếng mà công ty đề cử: "Anh ơi... thường thì kế hoạch sản xuất là do công ty sắp xếp mà nhỉ? Ý em là công ty mình là công ty giải trí, luôn chủ động xây dựng hướng đi cho nghệ sĩ. Nhưng sao em lại được... vinh hạnh chọn kế hoạch vậy?"
Đây không phải lần đầu tiên, vụ MV lấy lý do là hợp đồng lúc đó chưa có điều khoản thì cậu còn hiểu. Nhưng về sau công ty vẫn đối xử có phần thiên vị đặc biệt - cụ thể là luôn hỏi ý kiến của cậu về kế hoạch sản xuất thì các cấp trên khiến cậu hoang mang quá. Cậu nào có phông nền gì để công ty quan tâm, chăm sóc như vậy.
Lâm Xuân Tư biết cái giới này hỗn độn, trước đó đã chuẩn bị tinh thần rất nhiều để đối diện với vấn đề thân thế có thể bị bóc trần khi bắt đầu hoạt động. Nhưng thực tế, công ty lại ưu ái cậu một cách rất khó hiểu. Ưu ái ở đây chỉ giới hạn trong công việc sáng tác, cậu được tự do viết và sản xuất âm nhạc của mình mà không bị gò bó. Còn về những mảng ngoài thì hiện tại công ty lấy lý do công bằng với các nghệ sĩ khác nên không đầu tư cho cậu. Song, với một nhạc sĩ thì chỉ cần làm công việc sáng tác là quá đủ rồi!
Dĩ nhiên Lâm Xuân Tư vô cùng vui vẻ khi được làm những gì mình muốn nhưng đồng thời cũng lo ngại, cảnh giác: lỡ đâu có ai đó muốn chơi 'ụp nồi' quy tắc ngầm với cậu... Kiểu như: cho cậu ăn bánh trước rồi đột ngột nhảy ra đòi nợ?
Trợ lý Cố nhìn cậu khẩn trương, lén vuốt mặt: đại gia của cậu là ai mà cậu còn không biết à?
Thực ra anh ta cũng muốn giải thích cho cậu trai ngờ nghệch này về ban lãnh đạo của công ty nhưng gia đình bên anh Yến phức tạp, lại có những vấn đề riêng tư trong đó, anh ta cũng không thể nói rõ được.
Thôi thì cứ để anh Yến tự chăm sóc chim sơn ca nhà mình.
Trợ lý Cố bèn bày ra phong độ chuyên nghiệp, lấy tiếng tăm của thầy Trịnh và thống kê số liệu các ca khúc của cậu làm lý do. Dù sao trong đó có phần đúng thật, công ty luôn đề cao năng lực nghệ sĩ.
Lâm Xuân Tư nghe mà cái hiểu, cái không, chủ yếu là bị thái độ và ngôn ngữ chuyên nghiệp của ảnh thuyết phục. Thế là cậu an tâm 'ăn bánh' tiếp.
Ngoài bốn ca khúc có sự hợp tác với nghệ sĩ khác để làm hài lòng công ty, hai ca khúc đầu tiên cậu công bố chưa là hit, chỉ gọi là có số liệu tốt.
Cậu sẽ từng bước đi lên. Để mọi người tập trung vào cái cậu mong muốn truyền tải.
"Ở đây viết cuối năm sẽ tổ chức một buổi livestream, để làm gì vậy ạ?"
"Cậu không muốn tương tác với fan của mình à?"
Lâm Xuân Tư chớp chớp mắt: "Em có fan ạ?"
"... Bộ cậu nghĩ đám số liệu này là từ trên trời rơi xuống chắc?"
Sở dĩ Lâm Xuân Tư hơi mù mờ trong việc có fan, lý do rất lớn nằm tại việc cậu ít sử dụng mạng xã hội. Mấy tháng nay biểu tượng thông báo cứ đỏ chót vì Lâm Xuân Tư không xem kịp. Cậu là kiểu người chỉ biết đời sống thực tế mà không rõ trên mạng đã bỏ xa mấy chục cây số rồi.
Cậu chỉ chăm chỉ theo dõi số liệu thông qua nền tảng phát nhạc của công ty, cứ như đang chơi chứng khoán vậy.
Trợ lý Cố tiếc hận rèn sắt không thành thép song cũng chẳng trách được vì cậu chưa qua đào tạo. Thời gian qua anh ta đã phần nào hình dung hướng đi trầm lặng, kín đáo trên truyền thông đại chúng của cậu rồi. Có một nghệ sĩ kín đáo chẳng những không hại tới công ty mà còn tránh khỏi không ít thị phi. Nếu Lâm Xuân Tư thật sự có năng lực lâu dài thì công ty cũng sẽ chăm chút cho cậu đi chậm mà bền.
Nhưng nỗi lo của rất nhiều nghệ sĩ chính là thời gian, ai biết tương lai có thể xảy ra chuyện gì trong khi giới giải trí liên tục mọc lên tuấn nam mỹ nữ như măng. Lỡ đâu tiến chậm quá thì bỏ qua cơ hội tốt nhất hoặc thời điểm tươi đẹp nhất. Lúc đó hưởng thụ chưa được bao nhiêu thì cũng đến lúc xuống sân khấu.
Trợ lý Cố vẫn chưa tưởng tượng được Lâm Xuân Tư sẽ đi như thế nào. Đại Phật gia sau lưng cậu thì dường như không có ý định cho cậu xuất hiện trên phương tiện truyền thông.
Lâm Xuân Tư vẫn đang ngẫm nghĩ về vụ livestream cuối năm: "Nếu vậy thì công ty sẽ soạn kịch bản đúng không ạ?"
"Ừ, thường là vậy. Nhưng công ty cũng cho phép các nghệ sĩ điều chỉnh cho phù hợp với con người mình, để lên hình cho tự nhiên."
Cậu liền để công ty lên thử kịch bản rồi sau đó tính tiếp.
Buổi tối Lâm Xuân Tư có lịch đón tiếp nhà bỏ vốn cho dự án đến thị sát nên nhắn với Phó Yến là sẽ không ăn tối với anh.
Ngay trước khi tới nơi, Diệp Đình Châu bỗng nhận được một tin nhắn từ cháu trai: Tay chân nhanh nhẹn. Cậu về trước bảy giờ cho cháu.
Cậu Út nhìn đồng hồ, hiện tại là sáu giờ mười phút. Liền vặn lại: Cậu mi về trước bảy giờ thì thị sát được cái đinh gì hả? Cháu trai ngốc!
Phó Yến gửi ảnh chú trái ôm phải ấp trong phòng bao.
Diệp Đình Châu vội vàng nhắn lại: Cháu lấy nó từ đâu? Đừng có cho chị hai biết! Cậu sẽ về sớm!
Cậu Út đã tan vỡ qua hai cuộc hôn nhân và đang làm bố đơn thân giám hộ hai đứa con hiện là học sinh cấp hai. Diệp Đình Thấm rất bực mình vì tính tình trăng hoa của em trai, lúc nào cũng răn đe chú ta phải vào khuôn khổ.
Tuy vậy, đàn ông trăng hoa dễ mà đổi tính được thì ông trời cũng phải bật dậy vỗ tay.
"Ngài Diệp."
Lâm Xuân Tư nhìn thấy chủ vốn dự án là một người đàn ông cao kều, dưới khóe mắt có nếp nhăn mờ nhưng tổng thể vẫn còn bảnh trai, thành thục cuốn hút.
Cách nói năng của chú Diệp cũng thoải mái, gần gũi, không có dáng vẻ kênh kiệu đòi cái này, cái nọ.
Trưởng dàn vĩ cầm là cô gái cho Lâm Xuân Tư mượn kẹp tóc. Cậu bỗng thấy cô ấy và ngài Diệp đang nép ở góc khuất sau sân khấu.
Nữ sinh viên xinh đẹp, thanh thoát, ánh mắt có vài phần đưa đẩy. Người đàn ông cười lên, sỗ sàng nắm bàn tay cô gái.
Lâm Xuân Tư rất bình tĩnh quay lưng lại lên tiếng: "A Nam ơi! Cậu đâu rồi? Chuẩn bị dợt!"
A Nam giật nảy tránh khỏi vòng tay chủ vốn, gượng gạo đáp lại. Lâm Xuân Tư hối thúc cô ấy đi ra, tỏ vẻ mình chẳng thấy gì cả.
Diệp Đình Châu hút thuốc nhìn dàn nhạc trên sân khấu. Ánh đèn dát lên cây dương cầm đốm vàng kim, chàng trai chỉ để lộ góc mặt với khán giả, đôi mắt không một lần liếc xuống.
Tập trung đến mức ngỡ như cậu và dương cầm là một.
Lâm Xuân Tư nghe gọi tên. Chú Diệp hất hàm hỏi: "Vì sao lại phá tôi?"
"Cô ấy có bạn trai rồi."
Diệp Đình Châu cười nhạo: "Có đàn ông trăng hoa, cũng có phụ nữ giả dối. Tôi tình cô ấy nguyện, liên quan gì đến cậu?"
Ai ngờ cậu thanh niên đáp lại: "Tôi muốn phá đám, liên quan gì đến chú?"
Cậu Út bị đối cho ngớ ra, thấy chàng trai định đi thì cắn răng gọi: "Tên cậu là gì?"
"Lâm Xuân Tư."
Diệp Đình Châu kiểm tra danh bạ: "OK, phó chủ nhiệm... tôi có số của cậu rồi. Ê! Chặn họng tôi như vậy không sợ tôi bực mình rút vốn à?"
Lâm Xuân Tư giống như đang nghe chuyện tiếu lâm: "Làm gì có chủ đầu tư nào lại rút vốn khỏi tay* cô gái mình muốn tán tỉnh? Nói chú sẽ đuổi tôi đi thì hợp lý hơn."
* Tức dự án cô ấy đang tham gia.
"Thế, cậu không sợ tôi đuổi cậu sao?"
"Tôi đã tìm hiểu thông tin về chú. Chú không phải người hẹp hòi như vậy."
"Mồm mép tép nhảy!" Diệp Đình Châu bật cười. Cậu trai này nói chuyện vui ghê, đối đáp cũng thông minh, tính hỏi ID để kết bạn nhưng đến giờ về nên bèn thôi.
Chú chỉ nói: "Lúc nãy cậu làm tôi nhớ tới cháu trai. Ở trên sân khấu, hai cậu đều nhập tâm như chẳng còn nhìn thấy thế giới xung quanh."
Dợt xong, Lâm Xuân Tư rời khỏi nhà hát, có một tin nhắn chờ sẵn: Em xong chưa?
Cậu cởi bao tay để reply: Em đang về. Anh ăn trước đi, đừng chờ em.
Phó Yến gửi hình bàn ăn: Thức ăn đều đang chờ em. Tôi cùng chúng nó chờ em.
Cậu mỉm cười, nhắn tin kể chuyện với anh trên xe buýt.
Vừa vào nhà, Lâm Xuân Tư liền hôn anh tới nghiêng trời lệch đất. Phó Yến e lệ cởi khăn quàng và áo khoác cho cậu.
Lâm Xuân Tư lại hôn lên khóe môi anh, buông lời chọc ghẹo: "Anh giống như cô vợ nhỏ vậy."
Phó Yến vuốt eo cậu, khẽ liếc mắt gọi: "Chồng?"
Lâm Xuân Tư tăng huyết áp lên tận trán, chết lâm sàng.
Hôm nay Phó Yến nấu ăn nên cậu rửa chén, bước ra thì chợt thấy màn hình điện thoại của anh nứt rạn, sửng sốt: "Sao vậy anh?"
"Tôi làm rơi." Phó Yến chạm vân tay mở màn hình: "Vẫn chưa hỏng."
Lẽ ra Lâm Xuân Tư đã tin tưởng lý do đó nếu không thấy lòng bàn tay anh bị thương.
"Phó Yến." Cậu hỏi lại: "Có chuyện gì vậy anh?"
Phó Yến nhận ra ngữ điệu của cậu lạ thường, hơi bất an: "Sao em lại hỏi vậy?"
Đôi mắt chàng trai khiến anh vô cớ hoảng hốt.
Cảm giác như cậu có thể nhìn xuyên lòng người.
Lâm Xuân Tư bình tĩnh nhìn đối phương: "Tối qua anh không hề ngủ, phải không?"
Từng chữ rời môi cậu như búa tạ đập xuống mặt băng cứng rắn, khơi dậy những con sóng trong lòng biển Nam Cực, "Phó Yến, đã bao nhiêu đêm rồi anh không ngủ?"
Móng tay Phó Yến bấm sâu vào da thịt, tròng mắt dao động. Tâm trí xoay vần tìm kiếm lời giải thích.
Nhưng câu tiếp theo của Lâm Xuân Tư đập tan ý đồ đó, "Phó Yến, em đã bảo anh không được nói dối em."
Dứt lời, cậu lập tức sải bước về hướng cửa căn hộ.
"Đừng đi!" Phó Yến hoảng hốt gọi, hấp tấp đuổi theo, không cẩn thận vấp vào bàn.
Xoảng!
Lâm Xuân Tư quay phắt lại liền thấy người kia chống tay lên mảnh ly vỡ, chật vật nỗ lực đứng dậy đi tiếp.
Thấy cậu quay lại, Phó Yến vội vàng, gắt gao bám lấy gấu áo, khẩn thiết nói 'xin lỗi', nước mắt trượt khỏi bờ mi. Dòng máu đỏ tươi uốn lượn trên cẳng tay trắng trẻo cực kỳ chói mắt.
Lâm Xuân Tư hít sâu một hơi xốc anh dậy, khuỵu gối bế lên.
Phó Yến được đặt xuống ghế vẫn siết chặt tay cậu, hoàn toàn không lơi lỏng tinh thần.
Lâm Xuân Tư tức mình nói: "Em sẽ mặc kệ anh chảy máu đến chết đấy!"
"Không chết được... Bị trúng đạn mà tôi còn không chết. Vết thương này có hề gì?" Phó Yến cúi đầu quệt nước mắt: "Chỉ xin em đừng tức giận. Đừng rời khỏi tôi..."