Ngày lại qua ngày
Tôi cố ý ko cho bản thân mình nghĩ đến mọi chuyện thuộc về quá khứ của Ma Thu Thu , tôi chỉ muốn ở “Hồng Kiều Động Thiên” làm một người khách trọ
“Hồng Kiều Động Thiên” là tên tôi đặt cho nhà mới
Hai bên bờ sông có những hò đá đen nho nhỏ , trở lên phía trên là mặt cỏ xanh mượt mà, tuy rằng đã là mùa thu nhưng vẫn đầy hoa dại nở rộ. Cách Hồng Cầu hơi xa một chút là một mảnh rừng nhỏ, xanh um tươi tốt, cực kì xinh đẹp
Nghe Mộc tiên sinh nói, Hồng Cầu, chỗ chúng tôi đang ngồi cách nội thành khá xa, đi ngược hướng sẽ đến một thị trấn nhỏ . Tuy ở đường chính , nhưng không biết tại sao thị trấn lại hoang phế như thế, cho nên có rất ít người đến đây, xe cộ cũng không có . Nơi này nghiểm nhiên đã trở thành một “Thế Ngoại Đào Nguyên” (*Bồng lai tiên cảnh) , cho bốn “cao nhân” chúng tôi ẩn cư
Nhưng không hiểu vì sao, tôi lại thường xuyên nhớ đến cái nơi gọi là nhà kia, có hai ông anh suốt ngày chọc ghẹo tôi, mẹ cả ngày nói tôi phiền phức, cả người ba an toàn là trên hết
Không biết hiện tại bọn họ đang làm gì, nhưng ko sao , bọn họ hẳn là sẽ không lo lắng cho tôi, dù sao tôi cũng mới bỏ đi có bốn ngày
Còn có………còn có……….
Tôi lắc lắc đầu, không cho bản thân mình tiếp tục suy nghĩ . Ít ra hiện tại, cuộc sống thanh bình này, cũng khiến cho tôi và Bắc Nguyên Ái tỷ tập thành thói quen , sáng sớm đến bãi rác “lựa chọn địa điểm bón phân” , giữa trưa lúc mặt trời lên đến đỉnh sẽ là lúc xuống sông bơi lội, còn nhờ Mộc tiên sinh giúp chúng tôi làm cần câu, tìm kiếm thức ăn
Về phần Bính thúc ầm ỹ , theo như lời nói của Mộc tiên sinh, đã trở thành kẻ làm đau đầu Bắc Nguyên Ái tỷ nhất , hắn thủ đoạn đầy mình, không trộm trang phục cao cấp của Bắc Nguyên Ái tỷ thì cũng dùng đồ trang điểm của nàng viết chữ như gà bới lên mặt, khiến Bắc Nguyên Ái tỷ ko ngừng kêu khổ . Có lần , Bính thúc còn lấy khăn trải giường nàng mua từ Pháp về ra nấu nhừ!! May mắn , Mộc tiên sinh dùng tay nghê may vá tinh xảo của hắn đem dra giương khâu lại nếu ko Bắc Nguyên Ái tỷ cũng sẽ khóc như mưa