Kính mắt cuộn mình trên mặt đất, cả người trầm mặc không nói gì, ánh mắt Đào Thất quét quanh phòng khách cuối cùng dừng lại trên người thanh niên tên là Tiểu Đường kia.
Đào Thất chống gậy trượng đi đến bên cạnh, ánh mắt trong suốt sáng ngời, khóe miệng nở một nụ cười ôn hòa, mở miệng nói: “Tôi nhớ rõ mấy tháng trước, là cậu và vị đang quỳ kia đột nhập vào Hoắc gia định bắt cóc tôi, khi đó các cậu còn nói tôi phải đề phòng tên Dĩ Đông vì hắn có ý đồ hãm hại tôi.”
“Các cậu dùng khói gây mê thổi vào phòng tôi, nhưng tôi nhìn thấy thái độ và khẩu hình của các cậu liền biết các cậu muốn dẫn tôi đi gặp một người nào đó, chứ không hề muốn tổn hại tôi, nếu không cũng chẳng dặn dò tôi nhiều như thế.”
“Vậy người mà các cậu muốn tôi gặp có phải là Nhị Mao không? Các cậu thừa biết tôi không thể trốn khỏi Hoắc gia, mà Nhị Mao lại luôn nhớ thương người bạn niên thiếu là tôi, cho nên các cậu quyết định ra hạ sách này.”
Tiếu Đường nghe xong lời nói của Đào Thất liền đưa tay tháo mũ beret xuống, cậu ta vốn muốn che mặt, nếu không phải khi nãy nhìn thấy Kính mắt bị trói gô trên sàn bị đạp một cước vào người, cậu ta nhất định sẽ không giấu nổi phẫn nộ trên mặt mà khiến bản thân bị bại lộ.
Tình huống này Tiểu Đường chỉ có thể chờ kế sách của Nhị Mao, cậu ta bình thường sống phóng túng ung dung chọc người này người nọ, không có nổi nửa điểm bình tĩnh như Kính mắt.
Tiểu Đường quay sang nhìn Nhị Mao.
Nhị Mao hít sâu một hơi, nâng mắt liếc Hoắc Lệ một cái nói: “Đúng, hai bọn họ là người tôi phái đến để dẫn cậu đi, Hoắc Lệ không phải người tốt, là bạn tốt nhất của cậu, tôi không thể nhìn cậu nhảy vào lửa.”
“Cậu có muốn nghe tôi giải thích lý do không? Đào Thất?”
Đào Thất nghe thấy lời Nhị Mao nói có tính công kích Hoắc Lệ, ánh mắt hiện lên tia bất mãn. Nhưng cậu muốn nghe xem rốt cuộc Nhị Mao muốn làm gì, hắn ta đối với Hoắc Lệ có ý đồ gì, nói không chừng có thể từ trong miệng hắn ta tìm ra chút manh mối khác.
Mặc kệ lời nói của hắn ta là thật hay giả, chắc chắn sẽ có điểm sơ hở.
Đào Thất gật gật đầu.
“Mấy năm trước. sau khi tôi rời khỏi Nam thành liền định cư tại Bắc thành, sau đó gặp được hai người bạn này…” Nhị Mao giải thích rất êm tai.
Nhị Mao nói lúc ở Bắc thành bị tiểu tặc trộm mất toàn bộ tài sản trên người, tên trộm đó chính là Kính mắt, sau đó hắn ta điều tra phát hiện mẹ Kính mắt mắc bệnh liền đưa tay trợ giúp.
Vượt qua hiểm cảnh, nửa năm sau hai người gặp lại, Nhị Mao biết được có tên lưu manh đột nhập trộm cắp gia sản nhà Kính mắt, mà mẹ Kính mắt không may bị bọn chúng sát hại. Nhị Mao giúp Kính mắt tìm được tên trộm kia báo thù, sau đó Kính mắt liền đi theo Nhị Mao xông pha, coi hắn ta là lão đại.
Cũng là người tha hương lập nghiệp, Kính mắt cũng có lúc tưởng niệm các huynh đệ ở quê hương của mình. Vì muốn báo đáp Nhị Mao, muốn thay hắn ta quay về Nam thành gây dựng sự nghiệp, Kính mắt một mình quay lại Nam thành thay Nhị Mao đi tìm Đào Thất, cuối cùng phát hiện Đào Thất đã bị Hoắc gia đón đi.
Kính mắt nghe ngóng khắp mới biết được Hoắc Lệ là kẻ như thế nào, trước đây thân thể không tốt thường xuyên nhập viện điều trị, sau đó được cha mẹ đón về nhà điều dưỡng vài năm, tình hình cụ thể những năm đó ra sao cậu ta tra không ra.
Chỉ biết có một ngày, một tên người hầu nhìn thấy thiếu niên Hoắc Lệ cầm dao đứng trên hành lang tối, mắt long sòng sọc, mà dưới chân hắn chính là thi thể của bố mẹ ruột.
Ngày đó Nam thành nổi gió lớn, tin tức rùng rợn này theo gió cuốn đi khắp mọi ngóc ngách trong thành phố, kinh động đến Sở cảnh sát. Bọn họ cho người đến điều tra Hoắc gia nhưng sau đó không biết vì sao chuyện này bị ém xuống.
Người trong phòng khách thấy Nhị Mao biết cả chuyện 10 năm trước của Hoắc gia liền thay đổi sắc mặt, Hoắc Lệ cũng không giữ nổi bình tĩnh.
Bàn tay Đào Thất có chút run rẩy.
“Mãi cho đến một năm trước Hoắc Lệ này mới lộ diện, lợi dụng thủ đoạn tàn nhẫn trở thành Hoắc gia chủ, cậu nhìn xem, thuộc hạ của hắn hoàn toàn là mấy kẻ côn đồ lưu manh, cái tên David kia vừa nãy còn muốn giết tôi kìa… trời ạ!”
“Cho nên Đào Tử à, Kính mắt là vì nghĩ cho tôi nên muốn mang cậu ra ngoài, muốn mang cậu tới gặp tôi. Mà lúc đó cậu ấy xuất hiện ở bến tàu cũng là vì muốn đánh lạc hướng Hoắc Lệ, để tôi thừa dịp này mang cậu rời đi, tôi thực sự không biết cái gì là Hoa hồng đen Hoa hồng trắng đâu…”
“Tất cả những việc tôi làm đều là muốn giúp cậu rời khỏi Hoắc gia, trên thế giới này cậu là bạn tốt nhất của tôi, là anh em tốt nhất của tôi. Tôi không muốn thấy cậu bị tên Hoắc gia độc ác này… Đào Tử à cậu có biết không, cậu đừng để vẻ ngoài ôn nhu của hắn lừa gạt!” Nhị Mao căm phẫn chỉ vào Hoắc Lệ.
…
Diễn cũng sâu đấy!
Hắc ca thấy cả Hoắc gia không ai lên tiếng, bọn họ điều tra ba tên này đã một năm nay, mấy lời này của hắn cũng chỉ lừa được Mao Cống Hiến và người của Sở Cảnh sát mà thôi.
“Con nói, con cho Kính mắt ra bến tàu đập phá hàng hóa là muốn dụ Hoắc Lệ rời đi, để mang Đào Thất ra khỏi Hoắc gia?” Mao Cống Hiến hỏi lại.
Nhị Mao không buồn nhìn Mao Cống Hiến, chỉ bình tĩnh đợi Đào Thất.
“Hoắc Lệ bây giờ còn chưa bị kết tội, nhưng tiếng xấu đầy mình, Đào Thất cậu nhìn rõ xem hắn là dạng người nào.” Nhị Mao tỏ ra thật sự chân thành.
Nghe được những lời khiêu khích trắng trợn nhằm chia rẽ Hoắc Lệ và Đào Thất, thần kinh mọi người đều trở nên căng thẳng, Nhị Mao tên này đầu óc phát bệnh rồi, thần trí mê sảng rồi.
Hắn ta dám đứng giữa Hoắc gia, đứng trước mặt Hoắc Lệ mà nói xấu anh. Hắn biết thân phận của Hoắc Lệ thì cũng nên biết Hoắc Lệ không cho phép bất cứ ai nhắc đến quá khứ trước kia.
Nhị Mao khẳng định đang khiêu chiến Hoắc Lệ, cho dù hắn không phải người của Hoa hồng đen thì cũng là người đối đầu với Hoắc gia.
“Mao Cống Hiến, đây là con ngài chủ động thừa nhận, bắt cóc người của chúng tôi, phá hoại hàng hóa của chúng tôi, thậm chí còn đe dọa tính mạng gia chủ.” Hắc ca móc súng cầm trên tay nói.
“Cho dù hắn ta không phải người của Hoa hồng đen thì những hành vi này cũng phải tính toán rõ ràng, xử lý chuyện nào ra chuyện đấy!” Hắc ca lên đạn, súng chĩa về phía Nhị Mao.
“Nhị Mao, tôi không nghĩ cậu phải hao tổn tâm tư làm nhiều việc như vậy chỉ để cứu tôi ra khỏi Hoắc gia.” Đào Thất nói.
“Hơn nữa cậu cũng từng nói, cậu đối đầu với Hoắc gia khác gì lấy trứng chọi đá, cậu cần gì phải vì một người bạn thuở nhỏ mà liều mạng như thế?”
Nhị Mao sửng sốt không ngờ Đào Thất lại nhớ rõ từng lời hắn nói như vậy.
“Chúng ta là bạn bè tốt nhất, đã từng lập lời thề huynh đệ, tôi không muốn cậu vừa mới thoát khỏi Đào gia lại rơi vào vực sâu Hoắc gia. Từ lúc tiến vào Hoắc gia cậu đã bước ra khỏi cổng được bao nhiêu lần, chỉ vẻn vẹn 2 lần! Cậu là người yêu thích tự do cơ mà, tôi muốn cứu rỗi cậu!!!”
Đào Thất ngắt lời: “Cậu cũng từng nói với tôi, trên đời này cậu ghét nhất là Mao Cống Hiến, một ngày nào đó cậu nhất định phải khiến cho lão thân bại danh liệt. Cậu chẳng qua là muốn kích động Hoắc Lệ và Mao Cống Hiến đối đầu nhau đúng không?”
“Người của Sở cảnh sát đều đang ở đây, cậu muốn ép Hoắc gia nổ súng bắn cậu, sau đó dấy lên bất mãn giữa Mao Cống Hiến và Hoắc Lệ, như vậy 3 phe phái sẽ xảy ra mâu thuẫn trực tiếp trở mặt với nhau. Thậm chí từ trước đến giờ cậu cũng chỉ lợi dụng tôi, âm mưu của cậu là dụ tôi rời khỏi Hoắc gia khiến cho Hoắc Lệ nổi giận, sau đó giá họa cho Mao Cống Hiến gián tiếp trả thù ông ta.”
…
Yên lặng bao trùm!
Ai cũng không ngờ Đào Thất lại vạch ra một chân tướng hoang đường như vậy, cậu phát hiện mọi người không theo kịp suy nghĩ của cậu, không hiểu vì sao cậu có nói ra những điều này? Nhị Mao muốn báo thù cha? Đang yên đang lành vì sao lại xuất hiện một màn ân oán phụ tử vậy?
Đào Thất dừng một chút mới nói tiếp: “Tôi còn nghe nói, trên vai trái của mỗi thành viên băng nhóm Hoa hồng đen đều có một hình xăm hoa hồng màu đen.”
Nhị Mao nghe thấy điều này liền biết rõ rằng Đào Thất hoàn toàn không tin tưởng hắn, hơn nữa những lời nói của cậu đều xác thực, toàn bộ đều không lẫn một chút tư tình nào.
“Cậu cố ý lừa tôi đến Hoắc gia, cậu nói tin tưởng tôi kỳ thật cậu không hề tin một chút nào, cậu chỉ tin tưởng Hoắc Lệ!” Nhị Mao cười có chút khó coi.
“Đào Tử à, cậu sao có thể biến thành người như thế, là Hoắc Lệ tẩy não cậu rồi sao?”
Đào Thất không nói gì, từ khi cậu biết rằng Nhị Mao có thể là thành viên của Hoa hồng đen, cậu đã không thể đối mặt với hắn.
Đời trước cậu một mực tìm kiếm tung tích Hoa hồng đen, đời này tất nhiên cũng thế, cậu đã thề sẽ tìm ra thủ phạm hại chết Hoắc Lệ để báo thù cho anh.
Không ngờ,… mọi chuyện xảy ra nhanh như vậy, hơn nữa trước đây hắn ta vẫn luôn là bạn tốt của cậu.
Nhị Mao thấy Đào Thất không nói gì liền tự tay cởi áo, mọi người lập tức gắt gao nhìn hắn, xem xem liệu có phải trên vai hắn có hình xăm hay không.
Nhị Mao cầm áo trong tay, màu da lúa mạch của hắn khác một trời một vực so với Hoắc Lệ tuấn tú nho nhã, cánh tay hắn thoạt nhìn có vẻ rắn rỏi kiên cường.
Hàng chục con mắt đều dừng lại trên xương bả vai của Nhị Mao, ngoài một màu nâu đồng nhất, quả thực không có bất cứ hình xăm nào.
“Nhìn rõ chưa? Căn bản không hề có hình xăm nào cả.” Nhị Mao nhếch miệng cười chế giễu.
Nhị Mao không phải người của Hoa hồng đen, không liên quan đến việc của Sở cảnh sát, vậy chỉ còn lại ân oán cá nhân giữa Hoắc Lệ và Văn phòng chính phủ, việc này hắn ta không nhúng tay.
Cảnh sát Lưu ho một tiếng: “Vậy việc còn lại tôi xin phép không can thiệp, phía Sở cảnh sát còn rất nhiều công vụ phải xử lý.”
“Ở đây không phải còn hai kẻ chưa thẩm vấn sao? Ngài vội vã như vậy?” Hắc ca lớn tiếng nói.
Một lúc sau, người trong phòng khách lại rơi vào trầm mặc, trên vai hai tên kia cũng không có hình xăm nào!
“Bọn họ cũng không phải người của Hoa hồng đen.”
“Chắc chắn phải!” Lúc này, một âm thanh nghiêm túc bình tính vang lên từ góc phòng.
Mọi người quay đầu nhìn sang, hóa ra là David, hắn ta đi dọc theo hành lang cầu thang từ tầng hầm bước lên, trong tay cầm một cái khăn tay và một bình thủy tinh thí nghiệm.
Trong bình là một chất lỏng không màu không mùi.
David không nói hai lời, bước tới bên cạnh tên Kính mắt đang quỳ trên mặt đất, thấm chất lỏng kia ra chiếc khăn tay rồi phủ trên vai Kính mắt.
Ánh mắt Nhị Mao thất kinh. Tên Kính mắt vội vàng giãy dụa tránh thoát, cố gắng đẩy David ra.
Một hồi náo loạn, Kính mắt bị Hắc ca chế trụ, David lại một lần nữa nhặt khăn lên chà lau bả vai hắn.
“Mau nhìn này! Là hình xăm Hoa hồng đen!” Hắc ca buông Kính mắt ra hét lên với mọi người.
“Cảnh sát Lưu, ông biết việc này phải giải quyết thế nào rồi chứ?”
David đứng dậy cầm khăn và ống nghiệm đến trước mặt Đào Thất nói: “Kẻ kia do cậu xử lý, hay là tôi xử lý?”
Đào Thất lùi lại vài bước, ý muốn để David hành động, bởi vì cậu không muốn làm những hành động tiếp xúc da thịt với người khác.
Nhị Mao thấy David tiến tới liền giơ súng chĩa về phía hắn, động tác này ngay lập tức khiến người của sở Cảnh sát đề phòng, lập tức bật người bao vây toàn bộ súng nhắm vào hắn ta.
Cho tới bây giờ, chân tướng mới thực sự sáng tỏ, Nhị Mao chắc chắn là người của Hoa hồng đen, một năm trước giết hai mạng người Hoắc gia, trộm đi một lượng lớn tài sản quý giá, thậm chí âm thầm bày vẽ âm mưu hòng khiến cho Hoắc gia và Mao Cống Hiến nổ súng.
Đào Thất chính là quân cờ của Nhị Mao từ ban đầu, hắn ta muốn dùng cậu để châm ngòi sự kích động của Hoắc Lệ. Dựa theo số liệu tính toán của Kính mắt, hắn ta cho rằng Hoắc Lệ bởi vì ám ảnh tâm lý từ ngày bé mà mắc phải chứng bệnh tinh thần, cho nên vẻ ngoài ôn nhu nho nhã kia chỉ là chiếc áo khoác che đi nội tâm đen tối.
Hoắc Lệ khát cầu ánh mặt trời, khát cầu có người nguyện ý ở lại vì anh. Mà tuổi thơ Đào Thất cũng từng trải qua khốn khổ, có thể nói là hai người cùng cảnh ngộ.
Nhưng ánh mắt kia của Đào Thất vẫn thuần túy sạch sẽ, cậu không có ý định báo thù Đào gia, Nhị Mao trước kia còn nhớ rõ lời nói của cậu: “Lấy oán báo oán không phải thượng sách, chuyện của người lớn do người lớn gánh vác, tương lai bọn họ ắt sẽ gặp báo ứng.”
Mà Nhị Mao lại quyết định lợi dụng Đào Thất. Kế hoạch ban đầu là sau khi bị đuổi khỏi Đào gia, cậu sẽ chạy ra bến tàu tìm Nhị Mao, sau đó hắn ta sẽ an bài Đào Thất bên cạnh Hoắc Lệ, tính cách nhu mì của Đào Thất nhất định sẽ khiến cho Hoắc Lệ đắm đuối.
Một kẻ có trải qua cuộc sống tối tăm gặp được một người đem lại ánh sáng nhất định sẽ không thoát khỏi trầm luân.
Nhưng ngoài dự đoán của Nhị Mao, Đào Thất lại đem lòng yêu Hoắc Lệ, rõ ràng Nhị Mao mới là người bạn luôn bên cậu, hái quả tặng cho cậu, bảo vệ cậu khỏi tên ca ca bạo lực, còn lập lời thề vĩnh viễn là anh em… nhưng lại không cách nào chinh phục được trái tim cậu.
Hoắc Lệ ở chung với cậu nửa năm, dựa vào cái gì anh lại chiếm được tình yêu và sự tin tường của cậu?
“Nhị Mao, lời Đào Thất kia nói có phải là sự thật không?” Mao Cống Hiến hỏi.