Nhị Mao nhớ lại lần đầu tiên gặp Đào Thất trên núi Mao, trong mắt cậu khi đó tràn ngập phòng bị và xa lạ, thậm chí còn không nhận ra hắn, sau đó hắn phải lên tiếng gọi Đào Tử cậu mới nhớ ra.
Vài năm không gặp cũng không đến mức đề phòng cảnh giác đến vậy chứ, lúc bọn họ nói chuyện có nhắc đến Hoắc Lệ, âm thanh của cậu có phần ỷ lại. Hơn nữa Đào Thất còn nói dối, trước tiên giới thiệu Hoắc Lệ là “anh” của mình mà không phải ân nhân cứu mạng, kiểu che đậy này không khỏi khiến người ngoài phải suy nghĩ.
Đào Thất không phải người dễ mềm lòng, nội tâm của cậu che giấu rất kín. Nhị Mao trước đây mỗi ngày lấy đồ ăn ngon nịnh nọt cậu, thay cậu trừng trị tên anh trai ngu xuẩn kia, kể cho cậu nghe về hoàn cảnh bi thảm của bản thân để an ủi cậu:
“Cậu xem, trên thế giới này có nhiều người còn thảm hơn cậu. Tôi thì bữa đói bữa no, mỗi này ở dưới gầm cầu ngủ trên thuyền, cậu còn có phòng ngủ ấm áp.”
Nhị Mao dẫn Đào Thất đi chơi, hái quả dại, câu cá,… cũng không thể hoàn toàn cởi bỏ phòng vệ trong lòng cậu, chỉ có thể đơn giản khiến cho cậu mỉm cười. Nụ cười ấy như tiếp thêm hy vọng cho hắn.
Mà hiện tại, Đào Thất nhắc đến Hoắc Lệ đều biểu lộ ra ánh sáng rạng rỡ từ đáy mắt, loại thần thái tràn ngập hy vọng và tin tưởng, giống như đang kể về tín ngưỡng duy nhất trong lòng cậu.
“Có điểm khác, tính cách cậu ấy đã thay đổi rồi.” Nhị Mao lật quyển sổ ghi chép của Kính mắt, nhìn thấy ảnh chụp trộm của Đào Thất và Hoắc Lệ liền thì thào tự nói.
“Đúng vậy, không chỉ tính cách mà hành vi của cậu ta cũng khác thường.” Kính mắt lại đẩy gọng kính.
“Tính cách Đào Thất như suối nhỏ róc rách, thẹn thùng, không hòa đồng, sẽ không ở trước mặt người lạ có những cử chỉ thân mật như thế này, thậm chí cậu ta còn là người chủ động.”
Nhị Mao lật xem ghi chép của Kính mắt, phân tích của cậu ta rõ ràng rành mạch, ví dụ cụ thể còn có ảnh chụp chứng minh. Hắn ta vừa xem vừa trầm mặc.
Tiếng nói của Kính mắt trầm thấp lạnh lùng đặc biệt vang vọng khắp căn phòng, tựa như tiếng trống báo giặc, mang theo tiết tấu giục giã báo hiệu một trận phong ba bão táp sắp quét qua.
Chú Tửu cũng nghiêm mặt, động tác lắc lư cái ghế dựa cũng dừng lại, nín thở tập trung tinh thần nhìn chằm chằm Mắt kính. Ông ta giống như một vị giáo sư vĩ đại đang giảng bài, mỗi câu nói đều sắc bén ghim vào lòng người nghe.
“Căn cứ vào thông tin moi được từ Dĩ Đông, ngày đầu tiên Đào Thất bước chân vào Hoắc gia đã thị uy ra oai, chấn chỉnh lại toàn bộ người hầu bên dưới. Cậu ta còn đặc biệt nhõng nhẽo ra lệnh cho Hoắc Lệ 3 lần. Lần thứ nhất là đòi ra khỏi phòng đi dạo quanh nhà, lần thứ hai là đòi ra cửa sổ ngắm mưa, lần thứ ba là kêu lạnh. Từ 3 điều này có thể nhìn ra cậu ta chẳng hề e ngại thẹn thùng chút nào, cực kỳ hưởng thụ sự phục vụ của Hoắc Lệ, không có một điểm kháng cự hay trầm mặc chịu đựng.”
“Nếu như là Đào Thất trước đây, cho dù cậu ta có chết rét cũng không bao giờ than lạnh với một người xa lạ, bởi vì cậu ta rất sợ phiền toái đến người khác; càng không dám đề đạt nguyện vọng gì với bề trên, cái gì mà đi ngắm mưa với đi dạo quanh nhà, đây là những điều mà người nội liễm tự ti sẽ nói ra sao?”
Trong phòng đang thảo luận chuyện cơ mật, ai ai cũng thần sắc nghiêm trọng, lại quên mất trong phòng có một tên bệnh tật, chính là kẻ phản bội Dĩ Đông.
“Hành vi của cậu ta so sánh với dữ liệu chúng ta có được từ ngày trước đều hoàn toàn bất động. Cho nên khẳng định chúng ta đã nhìn nhầm Đào Thất, cậu ta không phải quả hồng mềm mà chúng ta có thể nắn, mà là một viên đạn!”
Những lời này vừa nói ra, tiếng xì xào bàn tán trong phòng ngay lập tức dấy lên.
“Kính mắt, trước đây chúng ta toàn bộ đều hành động theo phân tích và số liệu của cậu, hiện tại đại sự không thành, chúng ta sẽ thất bại sao?” Tiểu Đường oán niệm nhìn Kính mắt.
“Không, kế hoạch của tôi rất hoàn mỹ, sơ hở duy nhất là vào đêm mưa hôm ấy, Hoắc Lệ đột nhiên phát điên đi tìm người ở bến tàu, sau đó lại lái xe đi Đào gia, giống như hắn ta đang tìm ai đó.” Kính mắt nhíu mày, phản bác bất mãn của Tiểu Đường.
“Ý của ngươi là, Hoắc Lệ lẽ ra không nên đi qua Đào gia tối hôm đó?” Chú Tửu phát hiện ra mấu chốt.
“Đúng vậy, tôi đã điều tra và theo dõi hành tung của hắn nửa năm, kể cả quy luật làm việc và nghỉ ngơi của hắn cũng phân tích thực tỉ mỉ, phát hiện ra ngày đó hắn như bị ma quỷ dẫn lối, không hiểu sao tối hôm đó hắn lại một mực đi về phía khu biệt thự của Đào gia.”
Kính mắt nhíu chặt mày, trong giọng nói mang theo nghi hoặc khó hiểu cùng với phiền toái, tựa hồ cảm thấy số liệu tính toán của hắn bị sai lệch là một chuyện hết sức nhục nhã.
“Tôi đã để lại manh mối cho Đào Thất, theo như đúng kế hoạch ban đầu cậu ta phải tìm cách trốn ra bến cảng gặp lão đại sau khi bị đuổi khỏi Đào gia, sau đó chúng ta bắt đầu vở kịch, lão đại giả nghèo giả khổ khiến cho Đào Thất mủi lòng, bị chủ nợ truy sát tận nhà đành phải trốn đi, vài năm sau mới gặp lại.”
“Diễn ra một màn huynh đệ dù khó khăn cũng không thay lòng đổi dạ.”
Tiểu Đường xen vào: “Sau đó hiện tại hết thảy đều không diễn ra theo kế hoạch, còn lão Mã Môn kia nữa, cần nhanh chóng cảnh cáo lão ta đừng vì hám của mà làm loạn.”
“Không nghĩ đến chỉ một nước đi sai mà đem tới nhiều thiệt hại như vậy. Chuyện này nằm ngoài dự đoán của tôi nên không kịp chuẩn bị, là trách nhiệm của tôi. Nếu tôi kiên trì tiếp tục theo dõi Hoắc Lệ có lẽ Mã Môn sẽ không bị bắt lại, chúng ta cũng không bại lộ nhanh đến thế.” Kính mắt nện một cái xuống mặt bàn, sắc mặt tái mét.
“Ngay từ đầu đem Đào Thất gài đến bên người Hoắc Lệ là nước cờ sai, là tôi không suy nghĩ thấu đáo. Quan trọng bây giờ phải tìm ra cách giải quyết cục diện này.” Nhị Mao gấp sổ, hỏi ngược lại Kính mắt.
“Vẫn còn cơ hội đảo ngược tình thế! Đào Thất là điểm mấu chốt để chúng ta giành lại thế cờ.” Kính mắt trầm giọng nói.
Mọi người trong phòng căng thẳng nhìn nhau.