“Đây là chai Lafite 1982, tôi mới ngửi đã thấy mùi thơm thật thơm a~ ” Nhị Mao tiếp nhận chai rượu từ tay David, vội vàng đưa lên mũi, kích động đến nỗi ngực phập phồng, khóe miệng kéo cao, lại nhắm mắt hít hà một hơi thật sâu.
Hắn ta xoay người, nâng chai rượu như một vũ công đang khiêu vũ điệu Waltz, coi bình rượu là bạn nhảy, cứ như vậy xoay tròn trong phòng khách, biểu tình say mê.
Đào Thất như thật sự nghe thấy một vũ khúc Waltz lãng mạn, thấy chai rượu kia như biến thành một vị tiểu thư xinh đẹp thướt tha. Nàng ta mặc váy dài màu đỏ đô gợi cảm, ánh mắt hổ phách thâm tình đối diện với Nhị Mao.
Nhị Mao diễn như thật, đại minh tinh Thượng Hải có lẽ cũng chịu thua hắn. Đào Thất ngồi trên sofa lắc đầu cười cười.
Nếu như Hoắc Lệ nhìn thấy cảnh Nhị Mao làm trò mèo ầm ĩ như vậy khẳng định sẽ hối hận đã mời hắn ta về nhà. Anh ghét sự ồn ào, may mà hiện giờ anh đang về phòng ngủ thay quần áo.
Hôm nay trong nhà có chút cô quạnh, trừ vệ sĩ ngoài cửa và David thì trong phòng khách không có một người hầu nào.
“Đào Tử, Đào Tử, tránh ra!!!”
“A… chai Lafite của ta, đỡ lấy đỡ lấy…”
Phòng khách bỗng vang lên tiếng hét thất thanh của Nhị Mao, đồng tử Đào Thất co rút, chưa kịp né thân liền bị một thân thể người trưởng thành cầm theo chai rượu lao tới.
Đào Thất giật mình đưa tay lên ôm mặt, kêu một tiếng đau đớn, hai thân hình đè chồng lên nhau trên sofa.
Hoắc Lệ vừa lúc bước xuống cầu thang nhìn thấy một màn này, trong mắt xẹt qua một tia u ám, tựa hồ một con rắn độc đang núp trong bóng tối, vừa âm trầm vừa dọa người.
Nụ cười trên khóe môi đông cứng, anh không muốn duy trì điệu bộ khách sáo nữa, khuôn mặt lạnh tanh nhìn 2 người trên sofa.
David đứng dưới chân cầu thang thoáng thấy bộ dạng kia của Hoắc Lệ liền run rẩy, rảo bước thủ tư thế sẵn sàng đón địch, hùng hùng hổ hổ tiến đến bên cạnh hiện trường trên sofa.
Nhị Mao còn chưa lấy lại tinh thần sau khi nhào vào lòng Đào Thất, hắn ta cảm giác trên đầu tràn đầy khí lạnh, một luồng sát khi bao vây lấy hắn ta, bật chợt hắn ta bị một bàn tay tóm lấy, người kia nhấc hắn ta lên khỏi sofa.
“Rầm!” Nhị Mao cả người lộn nhào trên mặt đất, ngơ ngác lăn một vòng, hắn ta chau mày, biểu tình trên mặt nhăn nhó, oai oái xoa mông.
“Vị đại ca này làm gì phải ném mạnh tay vậy, tôi đau quá!”
David không để ý tới hắn, đứng sang một bên trầm mặc cúi đầu, tựa như một con robot chỉ biết chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân.
Mà người chủ nhân vừa ra lệnh kia bước đến bên sofa, hai tay cẩn thận giúp Đào Thất ngồi vững, tựa hồ đối phương là một món đồ dễ vỡ, nâng như trứng hứng như hoa.
Hoắc Lệ vuốt mấy sợi tóc rủ trên trán Đào Thất, hai tay ôm lấy khuôn mặt cậu, nhỏ giọng hỏi: “Có bị đụng vào đâu không? Chỗ nào đau không?”
David hiểu ý ngay lập tức bước tới điện thoại bàn, biểu tình thật sự nghiêm túc, cũng không thèm liếc đến Nhị Mao, bắt đầu quay số của bác sỹ gia đình.
Nhị Mao ngồi dưới đất xoa bóp mông, hai người kia cũng quá trầm trọng đi. Còn cái tên mặc đồ đen cao to kia nữa, hắn chẳng qua là trượt chân ngã đè lên Đào Thất, có cần phải quăng xuống sàn nhà như vậy không?
Nhóm người này quá khủng bố đi, Đào Thất có phải liễu yếu đào tơ động chút liền gãy đâu.
“Em không sao, thật mà, bình rượu không đập trúng em!” Đào Thất nhấc tay bọc bên ngoài bàn tay của Hoắc Lệ, khẽ ngoắc ngón tay út, nghiêm túc trình bày.
Nếu cậu không nhìn lầm, tên Nhị Mao kia chắc chắn cố tình trượt chân, tranh thủ lúc xoay vòng vòng lợi dụng tốc độ mà từng bước từng bước áp sát, sau đó làm bộ 2 chân ngoắc vào nhau rồi ngã về phía cậu.
Loại kịch này thường hay diễn ra ở những yến hội thượng lưu, mấy cô tiểu thư thường nâng ly rượu giả bộ lỡ chân nhào vào lòng các chàng.
Mục đích không ngoài 3 điều, một là thả thính nhau, hai là ly gián các cặp đôi, ba là cố ý điều tra.
Hoắc Lệ hôn lên trán Đào Thất, ôn nhu nói không có việc gì là tốt rồi, Nhị Mao nhìn thấy màn này ngạc nhiên há hốc mồm, hắn ta không thể tin được!
Giữa thanh thiên bạch nhật, trước mặt bạn bè của Đào Thất, Hoắc Lệ còn cố tình thể hiện tình cảm.
Không phải đánh dấu chủ quyền thì cũng là khiến cho bạn bè Đào Thất sinh nghi, dù sao hai người đàn ông yêu đương vẫn là điều khó tưởng tượng trong mắt người khác.
Đào Thất cũng không ngại ngùng, cậu quay sang nhìn Nhị Mao mỉm cười, ánh mắt có phần ảm đạm đi. Hành động của hai người bọn họ rõ ràng ám muội, Nhị Mao lại lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Nếu Đào Thất đoán không sai, khi tên Nhị Mao kia xoay tròn kéo gần khoảng cách đến chỗ cậu ngồi, hắn ta rõ ràng nhìn thấy bóng Hoắc Lệ trên lầu.
Ngay sau đó một khắc, hắn ta biết rõ Hoắc Lệ có thể vừa vặn nhìn thấy cảnh này liền nhào đè lên cậu tạo nên hiện trường thân mật vừa rồi.
Dùng kinh nghiệm 2 đời của Đào Thất khẳng định mục đích của Nhị Mao không đơn giản, hắn ta vì muốn chọc giận Hoắc gia mới cố tình dây dưa nãy giờ.
Từ lần gặp nhau trên núi Mao, Nhị Mao tên này đã có thành kiến đối với Hoắc Lệ, nếu đã ghét bỏ Hoắc gia như thế sao hắn còn cố tình theo đến đây?
Hắn ta không tiếc khui chai 86 mời khách, sao có thể vì một chai 82 đã lẽo đẽo theo sau? Mặc dù chai rượu này thực quý hiếm.
Đào Thất không am hiểu rượu vang, cũng không hiểu tâm tư người sành rượu, cậu không thích uống rượu. Cậu chỉ có thể nhìn mặt đoán lòng, mới gặp lại Nhị Mao 2 lần, cậu vẫn luôn quan sát hắn.
Tất cả những nhân tố tiếp xúc đến Hoắc Lệ, cậu đều muốn cẩn thận soi xét. Nói cậu thần hồn nát thần tính, nói cậu đa nghi đa đoan, nói cậu lo bò trắng răng cũng được.
Sống lại 1 đời, Đào Thất chỉ muốn cẩn thận sống qua từng ngày, không muốn bị coi là kẻ không hiểu sự đời, không muốn chỉ biết hưởng thụ sự che chở của người khác.
Đào Thất trải qua sinh tử mới biết rằng, Hoắc Lệ vì cậu mà ngây ngốc trả giá, tấm lòng của anh đáng giá ngàn vạn trân quý. Cậu muốn đền đáp anh, cho nên vừa quan sát vừa nghe ngóng, dần dần học được cách bảo vệ một người.
“Đào Tử à xin lỗi cậu, tôi vừa nãy mải nhảy nhót quá, cậu không bị va đập chỗ nào chứ? Chân cậu còn đang bị thương, đừng nói tôi lại động vào chỗ đau của cậu nha!!!” Nhị Mao vội vàng bò gần lại chân Đào Thất, lo lắng nhìn vết thương cũ của cậu, quan tâm hỏi han từ đáy lòng.
“Tôi không sao.” Đào Thất vừa nói xong, chai rượu nằm trên sofa không biết vì sao lăn xuống đất.
“Choang!” tiếng thủy tinh vỡ vang lên, một màu đỏ tươi tràn ra, mảnh vụn văng ra tung tóe về quanh chân Đào Thất.
Không khí trầm xuống cực nhanh.
Bác sỹ vừa bước vào từ cửa lớn, nhìn thấy David khóa tay một thanh niên xa lạ vật ngã trên mặt đất, chuẩn bị giáng xuống vài đòn, vài giây sau Hoắc Lệ lên tiếng, David mới buông hắn ra.
Hiện trường căng thẳng.
Đào Thất đứng dậy kéo Nhị Mao, trừng mắt nhìn David trách móc hắn chưa có lệnh đã tự động thủ, mà David nhìn Hoắc Lệ không chớp mắt, hắn ta là vệ sĩ riêng của Hoắc Lệ, chỉ phục vụ Hoắc Lệ. Hành vi của Nhị Mao đã ảnh hưởng đến chủ nhân, hắn chỉ thuận theo quy tắc mà làm việc.
Nhị Mao giải thích với Đào Thất, vừa rồi hắn ta không hề động vào chai rượu, là mặt ghế sofa lún xuống khiến chai rượu lăn đi.
Hoắc Lệ gật đầu nói: “Chúng tôi tiếp khách không chu đáo, thất lễ rồi. Mời cậu đi theo David thay quần áo, một lát sẽ tặng cậu 3 chai Lafite 1982 và một chai Louis 13 mang về.”
“Xin lỗi vị đại ca này, lần đầu tiên tới nhà lại đem đến phiền toái cho anh và Đào Tử.” Nhị Mao cúi đầu giải thích, âm thanh có chút mất mát.
Đào Thất thấy Nhị Mao cúi gằm mặt cũng cảm thấy không thoái mái, dù sao cũng là cậu đồng ý cho hắn tới thăm nhà, xảy ra sự việc này cho dù là hắn cố ý hay vô tình, cậu đều có 1 phần trách nhiệm.
Nhị Mao không muốn làm khó Đào Thất vì thế liền phủi phủi quần áo nói: “Xin lỗi Đào Tử, lần sau cậu tới nhà tôi đi, tôi nhất định chiêu đãi cậu tử tế. Hôm nay đến đây thôi, tôi về đây.”
Đào Thất ngẩn người, chỉ như vậy thôi?
Tựa hồ để chứng minh lời nói của mình, Nhị Mao cúi đầu chào Hoắc Lệ sau đó nhanh chân bước ra ngoài cửa, khách sáo một tiếng không cần tiễn hắn ta sẽ tự gọi xe, không cần tiễn đón phiền phức.
Đào Thất cau mày, nhìn không ra ý đồ của Nhị Mao, lẽ ra hắn nên ở lại thay quần áo rồi lấy cớ qua đêm luôn. Nếu không sẽ không còn cơ hội chọc giận Hoắc Lệ.
Hay là cậu nghĩ nhiều rồi? Không, suy đoán của cậu chắc chắn không sai, Nhị Mao tên này rõ ràng có chuyện lừa gạt cậu.
Hoắc Lệ đưa mắt ra hiệu cho David, hắn hiểu ý vào kho lấy rượu, sau đó đóng gói cẩn thận đuổi theo ra cửa tìm Nhị Mao.
Nhị Mao không dám nhận, David đi tới đi lui vẫn theo hắn ra ngoài cổng lớn.
Trong phòng khách, bác sỹ đang run rẩy ngồi trên sofa, mắt lớn trừng mắt nhỏ không hiểu chuyện gì, sau đó thức thời ngồi xổm xuống thu dọn mảnh vỡ thủy tinh và vết rượu loang lổ.
Trong phòng ngủ, Đào Thất ngồi trên giường, Hoắc Lệ cầm khăn mặt nhúng vào chậu vắt khô, tay còn lại cẩn thận nâng bàn chân trắng nõn như ngọc của Đào Thất, động tác thong thả chà lau kỹ càng đến từng kẽ hở.
Hai má Đào Thất ửng đỏ, yết hầu run lên, đưa tay quệt mồ hôi, trong lòng như có nai con nhảy loạn.
Lòng bàn chân truyền đến cảm giác buồn tê khiến cậu mê man bất định, còn tiếp tục lau nữa sẽ bại lộ phản ứng mất, Đào Thất bèn rụt chân lại thỏ thẻ: “Chân em sạch rồi, không cần lau nữa!”
Hoắc Lệ vò chiếc khăn trên tay, nhìn bàn chân ngọc kia trầm tư, sau đó chợt đứng dậy mở tủ quần áo lấy ra một bộ tây trang màu đen đặt lên giường.
“Em tự thay được, Hoắc gia có thể ra ngoài chờ em không?” Đào Thất nhìn vào mắt Hoắc Lệ thành thật nói. Cậu biết bộ quần áo trên người bị Nhị Mao động vào, Hoắc Lệ không thích!
Mặc dù sáng nay mới thay vào, quần áo cũng đều là đồ mới, nhưng lại bị người khác sáp vào gần. Đào Thất cũng không phát hiện ra tiềm thức của cậu cũng đã thuận theo tính tình Hoắc Lệ.
Đồ người khác chạm qua sẽ lập tức đổi, Đào Thất dần dần tập thành thói quen.
“Được!” Hoắc Lệ đồng ý.
Đào Thất nhẹ nhõm thở ra, còn tưởng rằng anh sẽ không đáp ứng. Trước đây, việc gì anh cũng lo lắng chu toàn cho cậu, nếu như cự tuyệt anh sẽ tìm cách khác cho đến khi cậu không còn lý do gì để thoái thác.
Cho nên Đào Thất cũng không dám chắc nếu khi nãy anh khăng khăng ở lại thì cậu phải làm thế nào.
Hoắc Lệ rời khỏi phòng ngủ, Đào Thất lúc này mới cởi từng món đồ trên người. Nếu lúc này có người nhìn thấy chắc chắn sẽ phát hiện toàn thân cậu đang run lên, lông tơ dựng ngược, khuôn ngực đỏ ửng như một trái đào chín mọng.
Cậu nhặt bộ tây trang mới lên vùi mặt hít sâu một hơi, là áo khoác của Hoắc Lệ, có mùi hương của anh.
Hành vi này tựa như lén lút vụng trộm, ở nơi kín đáo làm chuyện xấu xa!
Bất tri bất giác sự tình đã có biến hóa, khác hẳn với tình tiết kiếp trước. Bắt đầu từ lúc nào? Có lẽ là từ khi Hoắc Lệ rời khỏi thế gian. Cậu bắt đầu cảm thấy cô độc, một thân một mình tập tễnh đi trên con đường chông gai, học cách làm quen với cô đơn, khống chế nỗi cô đơn.
Không muốn để Hoắc Lệ nhìn thấy sự yếu đuối của bản thân, nhưng lại chẳng thể từ chối đụng chạm của anh. Giữa hai trạng thái mâu thuẫn, cậu dần dần trầm luân.
“Xong rồi ạ!” Đào Thất thay xong quần áo liền nhu mi mắt, bỗng dưng nhớ tới mọi chuyện kiếp trước, mong rằng không để lộ ra điều thất thố gì.
Hoắc Lệ đi vào, Đào Thất tựa hồ nghe thấy tiếng thở dài của anh.
Cậu nhận ra tâm tình của Hoắc Lệ không tốt, từ từ ngẩng đầu lên không ngờ một bàn tay che lại đôi mắt cậu.
“Thất Thất không nỡ để người bạn kia rời đi sao?”
Hoắc Lệ vì sao lại hỏi như vậy? Đào Thất nghĩ thầm.
“Em mới ở cùng Nhị Mao vẻn vẹn mấy tiếng đồng hồ, nhưng đã ở cạnh anh cả ngày hôm nay rồi.” Câu trả lời như vậy chắc không có vấn đề gì nhỉ?
“Một phút cũng không muốn chia sẻ cùng người khác.” Hoắc Lệ thở dài nói.
“Hoắc gia anh nói gì?” Đào Thất nghe thấy tiếng nói trầm thấp của Hoắc Lệ, âm thanh anh nhẹ như gió nên cậu không nghe rõ.
“Tôi nói Thất Thất đến giờ nghỉ trưa rồi.” Hoắc Lệ buông bàn tay đang che mắt Đào Thất ra, ôm cậu cùng nằm trên giường.
Nếu Đào Thất soi gương sẽ phát hiện ra hai mắt mình hồng hồng, như vừa khóc xong, hơn nữa từ lúc gặp Nhị Mao cậu đều vui vẻ trò chuyện, trách không được Hoắc Lệ đã hiểu lầm.
Hoắc Lệ che giấu biểu cảm rất tốt, không có một chút bất mãn hay tức giận nào, anh ôn nhu săn sóc cậu một cách hoàn mỹ như mọi ngày.
Chỉ có David biết rằng, khi Hoắc Lệ cười dịu dàng, nói nhẹ nhàng, nghĩa là sắp có người gặp họa.
Có đôi khi bề ngoài ôn nhu không có nghĩa nội tâm bình yên, mà chỉ là vỏ đao che khuất lưỡi đao sắc bén bên trong.
Đào Thất còn chưa hiểu, Hoắc Lệ cũng không muốn cậu hiểu. Tiểu hài tử của hắn cần phải đặt trong lòng mà sủng, mỗi ngày đều vui vẻ xinh đẹp, vô lo vô nghĩ, làm một tiểu vương tử kiêu căng sống an ổn trong thành là đủ rồi.
*
(Yin: cha mẹ ơi vẫn còn 1/3 nữa!)
David bên này đang âm thầm theo dõi Nhị Mao, một đường theo đuôi về nơi ở của hắn, trong góc khuất quan sát. Nhị Mao trên đường ôm ấp chai rượu hôn nhẹ cưng chiều, giống như người thường nhặt được vàng.
Cho dù là vậy David cũng không dám lơ là cảnh giác, trong lòng ghi khắc luật lệ Hoắc gia, không nên bị bề ngoài đánh lừa, nếu không sẽ mắc bẫy kẻ thù.
Cần phải quan sát toàn bộ, một giây một khắc không bỏ qua. Hai người một trước một sau, rẽ trái ngoặt phải, đi từ đường cái xuyên qua ngõ nhỏ, một hồi lại đi ven sông, một lát lại sà vào hàng quán ăn vặt ven đường.
Nhị Mao cứ một mực lang thang ngoài đường cả buổi tối, mặt trời lặn dần, chợ đêm náo nhiệt mở cửa. David nghiêm túc truy đuổi, ánh mắt gắt gao theo dõi, cuối cùng nhìn thấy Nhị mao đi vào khu dân cư cũ.
“Trong này chắc chắn có người ẩn nấp, chủ nhân đề nghị hắn ta theo về Hoắc gia là để lợi dụng tai mắt, dùng kế điệu hổ ly sơn.” David nhìn thấy Nhị Mao đi vào một căn nhà liền nhảy lên bờ tường, lắng nghe động tĩnh bên trong.
“Hoắc gia trước giờ chưa bao giờ mang người về nhà, lần này chắc chắn có mục đích, trừ Đào thiếu là ngoại lệ.”
David chỉ cần nhớ lại thân phận kẻ này kết hợp với ánh mắt Hoắc Lệ có thể phán đoán ra toàn bộ, hơn nữa không cần Hoắc Lệ trực tiếp ra lệnh đã hiểu được kế hoạch của anh.
Chỉ có thể nói, David không hổ là thân tín được dạy dỗ cẩn thận, năng lực chấp hành nhiệm vụ rất tốt, trách không được Đào Thất kiếp trước tín nhiệm hắn vô điều kiện.
Ánh mắt ngưng lại, nín thở, tựa hồ nghe thấy động tĩnh trong phòng.
Mà ở trong phòng, Nhị Mao vừa đóng cửa lại liền đưa tay lên miệng ra hiệu “Suỵt” một cái, người trong phòng gật đầu, ngay lập tức ngậm miệng.
Qua 2 tiếng đồng hồ, Nhị Mao mở cửa nhìn ra sân, làm bộ vươn vai thắt lưng.
“A…thời tiết Nam Thành thật tốt, cảnh sắc buổi đêm thật náo nhiệt.” Vừa nói hắn vừa đi xung quanh thăm dò, phát hiện không có người mới quay về phòng.
Trình độ tên này không phải gà mờ, David ở trên nóc nhà thán phục không thôi. Người này quả nhiên không đơn giản, thật sự là thâm tàng bất lộ, hai tiếng đồng hồ im lặng sau đó lại vờ như ra ngoài hóng gió để kiểm tra có người theo dõi hay không.
May mắn David đã học qua võ công, tuy công phu chưa phải cao cường nhưng vẫn có thể trèo lên nóc nhà ẩn nấp quan sát.
David nhảy xuống, khẽ chạy đến bên cửa sổ, theo khe hở nhìn quang cảnh bên trong.
“Chú Tửu, nhìn này, rượu ngon!”
“Ở đâu ra?”
“Bạn của tôi tặng, may là tôi giấu cẩn thận, nếu bọn hàng xóm biết được tôi có bình rượu quý như thế này khẳng định sẽ sang xin xỏ. Tôi vừa ra ngoài nhìn, đám hàng xóm không phát hiện, nào nào khui rượu!”
Lại qua một giờ, người trong phòng đã uống say, David không thu hoạch được gì liền rời đi.
“Tên ngu kia đã bỏ đi chưa?”
“Đi rồi, tôi vừa nghe tiếng bước chân!”
“Chậc chậc, người của Hoắc Lệ đúng là khôn khéo, canh chừng cả buổi, làm ta giả bộ mệt muốn chết.”
“Cái loại rượu tây thật khó uống, mau lấy cho ta bình rượu đế.”
“Tên súc sinh các người tra ra kia phải xử lý thế nào, giết hay là đòi tiền chuộc?”
“Hoắc Lệ đại khái thật sự vứt bỏ hắn rồi, vết thương trên người rất nghiêm trọng, đặc biệt là vết dao trước ngực, con dao kia chỉ cần lệch đi 3 phần sẽ trúng tim!”
“Hơn nữa không nói đến vết dao đó, chúng ta nếu cứu chậm vài phút, tên Dĩ Đông này khẳng định mất máu mà chết. Đến cái mạng còn suýt mất, hắn ta không có khả năng là gián điệp đâu, mấy kẻ có quyền thế kia từ trước đến nay đều không dung túng phản đồ.” Chú Tửu hợp một ngụm rượu nói.
“Không chừng là Hoắc Lệ biết cách đào tạo người, thủ hạ đều giống như hắn, là kẻ điên coi sự sống như quân cờ, liều mạng tính kế người khác.” Nhị Mao cười nói.
Hai người chỉ cười cười, không coi những lời này là thật. Phải biết rằng chân tình là đáng quý, giá trị sinh mệnh là cao cả, mất đi sinh mệnh rồi không cách nào lấy lại.
Trong phòng không phát hiện ra, lúc bọn họ nói chuyện trên trời dưới biến, người tưởng như đã rời đi vẫn đang nghiêng tai lắng nghe ngay đầu tường.
Bọn họ nói đúng, Hoắc Lệ có cách dạy người, trong lòng luôn có đề phòng, chưa đến cuối cùng chưa từ bỏ. David ghi nhớ giáo huấn, hiểu được cách phản gián, thành công lừa gạt được kẻ địch.