“Thức ăn ngon mà không có rượu là không được! Đúng không người anh em?”
“Nhị Mao, chúng tôi không uống rượu.” Đào Thất lần thứ hai từ chối lời mời rượu. Từ lúc đi mua đồ ăn về, Nhị Mao không ngừng khiêu khích châm chọc Hoắc Lệ, mà mỗi lời nói của hắn ta lại cực kỳ khó phản kích.
Đàn ông là phải biết uống rượu! Anh lại không nể tôi rồi? Hay là anh chê rượu này không ngon?
Nhưng Nhị Mao là bạn của Đào Thất, là nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật. Bánh gato chỉ có giới thượng lưu mới được hưởng, còn người thường chỉ tổ chức mời khách ăn uống bình dân, thức ăn ngon và rượu ngon.
“Đây là chai Lafite 1986 loại xịn, rượu này chắc chắn xứng đáng với thân phận của anh trai cậu.” Nhị Mao không đồng ý lời từ chối của Đào Thất, xoay người tiến vào trong buồng lôi ra một chai rượu.
Đào Thất nhìn thấy loại rượu này tức khắc cau mày, thứ đồ quý giá như vậy mà hắn ta lại để trong nhà một lão già chỉ quen biết sơ sơ?
Thoạt nhìn như có sự sắp đặt nào đó, người thường như Nhị Mao làm sao có khả năng uống loại rượu đắt tiền này. Hơn nữa Mã Môn cũng không giống người sành rượu, chẳng ai lại đem rượu tây tặng cho lão.
Bữa tiệc này ngồi một lúc rồi cũng chẳng thấy người bạn nào của Nhị Mao tới ăn mừng, hắn ta cất chai rượu này khẳng định có âm mưu, lẽ nào là đoán trước được có khách quý đến thăm? Sau đó lôi ra để lấy lòng tạo quan hệ?
“Đào Tử, nhìn cậu vội vã thế, hahaha, đây đây, khui rượu cho cậu uống.”
Nhị Mao phát hiện Đào Thất cứ nhìn chằm chằm chai rượu nãy giờ, nghĩ là cậu muốn vui vẻ một chút, cười cười lấy ra mấy chiếc cốc thủy tinh rót rượu.
“Chúng ta đều là mấy kẻ tầm thường, không có ly đế cao hay gì gì đó, uống tạm bằng cốc này nhé!” Nhị Mao cười xuề xòa.
Hương rượu nồng đượm, bay lên thoang thoảng, nhẹ nhàng lan tỏa khắp gian phòng.
Đào Thất ngửi thấy mùi vị này lại càng cau mày, rượu nào mà chẳng là rượu, không cần biết loại gì, mùi thơm ra sao, cậu chính là không thích.
Hoắc Lệ cầm lấy cốc rượu, uyển chuyển lắc trên tay: “Hôm nào qua nhà tôi, tặng cho cậu một chai 1982.”
“Thật sao, vậy phải cảm ơn vị đại ca này nha!” Nhị Mao vui vẻ nói, diễn tròn vai một kẻ nghèo túng nghe thấy có rượu ngon.
Nhìn nồi lẩu hải sản đơn giản, Hoắc Lệ thỉnh thoảng đưa cốc lên mũi hít hà, chỉ cười không nói gì. Nhị Mao cũng không mời thức ăn, hắn ta biết rõ người nhà giàu đều có tính khiết phích
Trong thâm tâm của hắn ta, Hoắc Lệ chỉ cần biết Nhị Mao hắn rất coi trọng Đào Thất, thậm chí không tiếc khui chai rượu quý như vậy để mời khách.
“Đào Tử, ăn nào!”
“Mời ông Mã!”
Đào Thất cũng không khách khí nữa nhấc đũa lên, vừa ăn xong lại bị Nhị Mao mời rượu, nói cậu đã trưởng thành rồi, phải học cách uống rượu. Đào Thất không muốn làm phật ý hắn ta, cũng không muốn bị xem thường trước mặt Hoắc Lệ, cuối cùng đành nhận cốc rượu uống 1 hơi.
Hoắc Lệ thấy cậu nếm rượu cũng không ngăn cản, có một số việc phải tự mình trải nghiệm mới biết bản thân có thích hợp hay không.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đào Thất nhăn lại, khó uống đến nỗi miệng cũng cứng lại. Sống qua 2 đời mà đây là lần đầu tiên cậu uống rượu, tự hạ quyết tâm tỏ thái độ mình sẽ không giống đời trước đến rượu cũng không biết uống.
Mã Môn nhìn cảnh tượng náo nhiệt này nhưng một lời cũng không dám nói, lão run rẩy chú ý thái độ của Hoắc Lệ, phát hiện Hoắc Lệ vẫn chưa vạch trần lão. Nhưng lão vẫn rất lo lắng, đứng ngồi không yên.
Nhị Mao và Đào Thất thân tình như vậy, sẽ đem lại tai hại cho Nhị Mao. Dựa vào hiểu biết của lão đối với Hoắc Lệ, Đào Thất cười càng vui vẻ, Nhị Mao càng thảm. Hoắc Lệ chính là một kẻ ích kỷ dục vọng độc chiếm cực cao.
Hoắc Lệ sẽ không thương tổn Đào Thất, nhưng hắn sẽ hạ thủ với người khác.
“Ai dà…” Mã Môn nâng cốc rượu lên, lại như vô tình trượt tay rơi tõm vào nồi lẩu, lão muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến không thuốc súng này.
Nhị Mao đang ăn uống vui vẻ bỗng đứng hình “Ôi thức ăn của cháu, lãng phí cả nồi lẩu bao nhiêu tiền rồi, cháu còn chưa ăn được mấy miếng…”
Mã Môn nháy nháy mắt với hắn: tôi so với tiểu tử nhà cậu còn đau lòng hơn, giữ Hoắc Lệ ở lại ăn cơm làm gì chứ? Mau mau rút lui kẻo bại lộ thân phận!
Nhị Mao làm bộ trừng mắt nhìn Mã Môn, kỳ thật 2 người trao đổi bằng ánh mắt: cháu muốn bồi dưỡng tình cảm với Đào Thất.
Mã Môn: chuyện của cháu mà lộ ra thì Đào Thất cũng không cứu nổi đâu.
“Thôi nồi lẩu này coi như bỏ!” Đào Thất lên tiếng.
“Đành vậy, vậy chúng ta về nhà cậu đi, hôm nào cũng được không bằng hôm nay đi luôn.” Nhị Mao đột nhiên gợi ý.
Đào Thất: …
Mã Môn: …