Hai người đi trên lối nhỏ, gió thổi nhè nhẹ, lá liễu đung đưa.
Sống lưng Đào Thất thẳng tắp, tay cầm gậy, mắt nhìn phía trước, bên cạnh là Nhị Mao xách theo túi hải sản trong tay.
“Quả Đào, ánh mắt anh trai cậu nhìn cậu không thích hợp.” Nhị Mao nói.
“Có gì không ổn à?” Đào Thất hỏi lại.
“Lúc tôi gọi cậu là Quả Đào, ánh mắt kia như muốn giết chết tôi, thật sự rất hung dữ.” Nhị Mao liếc nhìn vẻ mặt của Đào Thất, phát hiện cậu vẫn bình tĩnh, không thẹn thùng không hoảng loạn cũng không co cứng bất an.
“Còn nữa còn nữa, sao cậu luôn nắm tay hắn vậy? Thế mà cậu lại không cho tôi dắt tay, chúng mình là anh em tốt cơ mà.” Nhị Mao nói rồi duỗi tay muốn cầm lấy tay nhỏ của Đào Thất, nhưng lại bị cậu tránh né.
“Tôi không phải là con gái, cậu dắt tôi làm gì.”
Trong lòng Nhị Mao thở dài, Đào Thất là quá cẩn thận hay là thật sự ngu ngốc đây, thế mà lại thành công tránh né từng câu hỏi, muốn hỏi cũng không hỏi ra được hình thức ở chung giữa cậu và “anh trai”, cùng với tâm tư của cậu đối với “anh trai”.
Nói bóng nói gió hỏi không ra được tin tức hữu dụng gì, lần đầu tiên Nhị Mao cảm thấy thất bại, chắc là đo hắn nghĩ nhiều đi, Đào Thất sẽ không thích Hoắc Lệ đâu.
“Nhị Mao, cậu không thích hắn.” Đào Thất khẳng định.
“Chúng ta không hổ là anh em tốt mặc chung một cái quần! Vậy mà cũng bị cậu nhìn ra, anh trai cậu nhìn có vẻ hơi nguy hiểm, hôm qua lúc tôi đọc báo, họ nói anh trai cậu là một kẻ giết người đang bị cảnh sát truy nã đó.” Nhị Mao lập tức thừa cơ hùa theo Đào Thất lời nói, mở miệng bôi đen Hoắc Lệ một trận, dù sao cũng là Đào Thất mở miệng hỏi trước.
Đào Thất dừng bước: “Cậu nói gì cơ? Tội phạm giết người.”
Nhị Mao thấy có hy vọng liền lập tức ném đồ xuống đất, mắt nhìn xung quanh, diễn giống một tên lừa bịp đang lo lắng hãi hùng ba phần, hắn kề sát đầu vào vào tai Đào Thất, nhỏ giọng nói.
“Đúng vậy, hắn giết Đào Thành Võ, cũng chính là anh trai ruột cùng cha khác mẹ của cậu, với lại cậu biết hắn giết ai nữa không? Hắn không chỉ khắc chết mẹ mà còn vào năm 15 tuổi chính tay cầm dao giết cha mình, là hung thần ác sát chân chính, tên cướp bất lương.”
Nhị Mao nói tới đây càng thêm sợ hãi, giọng cũng run rẩy theo: “Quả Đào à, cậu nhanh rời khỏi hắn đi, tôi nghĩ tinh thần hắn không bình thường, cậu biết không? Ông nội Mã Môn là bác sĩ chính của hắn.”
Đào Thất chỉ cảm thấy đầu óc mình nổ tung, trời đất thế giới quay cuồng, cậu lảo đảo cả người, Nhị Mao đỡ lấy cậu tránh bị té ngã.
Hoắc Lệ thế mà đang bị mấy lời đồn đãi vớ vẩn làm tổn thương, chuyện này đời trước hình như không xảy ra, đây là tại sao?
Hơn nữa anh ấy giết Đào Thành Võ, hóa ra ngày đó mình ngửi được mùi thịt là thật.
Mình, Hoắc gia vì mình mà giết người. Không phải, Hoắc gia sẽ không vô duyên vô cớ giết người, chắc chắn là Đào Thành Võ nói gì đó chọc giận anh ấy. Còn khắc chết mẹ gì đó, Nhị Mao đang nói hươu nói vượn!
Giết cha cái gì, Nhị Mao cũng là đang nói hươu nói vượn! Không ai hiểu biết Hoắc Lệ hơn mình, những người này cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu mà dám bôi nhọ anh ấy.
Cả lũ khốn kiếp!
“Nhị Mao, Nhị Mao sao cậu biết những chuyện này?” Giọng Đào Thất xa xăm. Lần đầu tiên cậu cảm thấy Nhị Mao đã thay đổi, Nhị Mao vẫn là Nhị Mao sao? Sao cậu ấy lại có dáng vẻ này chứ?
Sao cậu ấy lại không tin mình, tin vào ánh mắt của Đào Thất mình. Sao có thể giống với những người ngoài tin mấy lời đồn đãi vớ vẩn không màng chân tướng sự thật!
Chẳng lẽ Nhị Mao quên mất khi còn nhỏ, cậu ấy vì mấy lời đồn này, thiếu chút nữa bị đánh chết sao! Nhị Mao không phải là người như vậy, sao cậu ấy chỉ dựa vào ánh mắt mà dám phán xét Hoắc Lệ, rồi kết luận Hoắc Lệ là hạng người nào.
Nhị Mao khăng khăng dẫn cậu ra ngoài mua đồ ăn, là cố ý nói mấy tin tức này cho cậu nghe hay sao? Lần đầu tiên Đào Thất hoài nghi, Nhị Mao trở về Nam thành là có mục đích, mà mục đích này có quan hệ với cậu.
Trên thế giới thật sự có nhiều trùng hợp vậy ư? Gặp lại trên Mao Sơn, ở bến tàu đụng phải nhau, đúng lúc xem báo, còn cố ý mang mình ra ngoài mua thức ăn?