Theo lý thuyết mà nói, nếu sức khỏe của Diệp Bạch Tư tốt lên thì anh có thể xuất viện trước thời hạn.
Đây tất nhiên là một chuyện tốt.
Nhưng cho dù Diệp Bạch Tư đã dặn hắn đừng nhảy tới nhảy lui, Đoàn Sâm vẫn không thể cầm lòng được mà lẳng lặng nhảy xuống lầu.
Kế Sách là người đến đón Diệp Bạch Tư, ngay cả khi hôm đó y đã lỡ miệng khiến anh không vui đi nữa thì y vẫn được xem như một người bạn.
Đoàn Sâm đứng trên lầu nhìn Kế Sách đỡ Diệp Bạch Tư lên xe, hắn đợi đến khi chiếc xe của đối phương biến mất, một lúc lâu sau mới chống nạng bỏ đi.
Hắn chia tay Nhạc Lan, dọn dẹp sơ qua một chút, sau đó rời khỏi bệnh viện, quay trở về tiểu khu Phương Trình.
Căn nhà này vẫn giữ nguyên bộ dạng như hồi hắn mới chuyển đến sống chung với Diệp Bạch Tư, rất nhiều vật dụng nội thất trong nhà đã thật sự hơi cũ.
Đoàn Sâm dán đầy ảnh chụp bên trong, tựa như nếu làm như vậy thì hắn có thể cùng Diệp Bạch Tư trở về quá khứ.
Dù cho đó chỉ là một 'ảo tưởng đáng thẹn'.
Diệp Bạch Tư nhắn tin vào tài khoản đầu bếp tư nhân của hắn trên WeChat: "Tôi đã xuất viện về nhà rồi, có lẽ anh sẽ cần phải thay đổi địa chỉ để giao hàng trong tương lai."
Đoàn Sâm lập tức trả lời: "Cứ gửi địa chỉ cho tôi là được."
Dịch vụ của nhà bếp tư nhân này thật sự rất tốt, tin nhắn luôn được hồi âm chỉ trong vài giây. Diệp Bạch Tư gửi địa chỉ mới qua, đồng thời cho hắn cả địa chỉ của nhà máy 'New World': "Cái đầu tiên là địa chỉ nhà tôi, cái thứ hai là nhà máy, tôi thường ở nhà vào buổi sáng và ở nhà máy vào buổi trưa, buổi tối thì không cố định, lúc đó tôi sẽ liên hệ với anh sau."
"Được." Đoàn Sâm đáp: "Chúc mừng ngài xuất viện, xin hãy chăm sóc cho thân thể của ngài thật tốt."
"Cảm ơn."
Giữa bọn họ không có thêm bất cứ cuộc trò chuyện nào nữa.
Đoàn Sâm lật lại nhật ký trò chuyện.
Hắn không có nhiều tin nhắn với Diệp Bạch Tư lắm, về cơ bản là hắn sẽ liên hệ với anh sau khi nấu xong, thông báo cho anh biết đồ ăn sẽ được giao đến như thế nào, cả hai đều rất công tư phân minh.
Dù vậy, Đoàn Sâm vẫn không ngừng lật đi lật lại cuộc trò chuyện này.
Không hiểu sao xem mãi vẫn không chán.
Bởi vì chân bị thương nên Đoàn Sâm không còn xuất hiện ở công ty nữa, Tạ Ninh thường chạy đến tiểu khu Phương Trình để đưa cho hắn văn kiện tài liệu các thứ, những cuộc họp online của Đoàn Sâm cũng nhiều đến mức chết lặng.
Thế nhưng dù có bận rộn đến đâu, lần nào Tạ Ninh đến cũng đều có thể ngửi thấy mùi đồ ăn trong nhà, giống như nhà bếp làm việc không ngơi nghỉ, không phải hầm canh thì cũng là nấu cháo, hương thơm ngào ngạt khiến cho người ta thèm rỏ dãi.
Ban đầu Tạ Ninh còn tưởng là Đoàn Sâm đã tìm được người yêu mới, cho đến một ngày y nhìn thấy Đoàn Sâm đích thân vào bếp, xả van nồi áp suất vô cùng thành thạo.
Đại công tử Đoàn mười ngón tay không dính nước mùa xuân trước kia đã thay đổi đến mức làm cho mọi người phải nhìn hắn bằng con mắt khác.
Tất nhiên trên tay Đoàn Sâm cũng có rất nhiều hạng mục thực nghiệp, quan hệ của hắn cũng không ít hơn Minh Duẫn là bao, vì vậy hắn lặng lẽ chào hỏi các công ty và bộ phận liên quan khác, bảo bọn họ nếu không cần thiết thì đừng để cho ông chủ của 'New World' uống quá nhiều rượu. Dù có làm ăn hay không cũng thế, có thể không dính đến rượu vẫn là tốt hơn cả.
Hắn cũng không biết có phải mình đang chõ mũi vào chuyện của người khác hay không, thế nhưng hắn thật sự không muốn nhìn thấy Diệp Bạch Tư trong bệnh viện nữa.
Về phần Diệp Bạch Tư, anh tình cờ phát hiện ra Thất Nguyệt còn có sở thích vọc máy móc nên đã đưa cậu đến phòng kỹ thuật, để cho cậu muốn chơi sao thì chơi, vậy mà lại thật sự tìm ra được một số thủ thuật mới.
Anh cũng mơ hồ nhận ra mình không bị hành hạ uống rượu giống như lúc đầu nữa. Sau khi dành thời gian hỏi thăm một chút, nghe một số người bày tỏ sự khách quan đối với sản phẩm của anh thì Diệp Bạch Tư và Minh Duẫn mới thở phào, hoá ra bọn họ có suy nghĩ như vậy.
Đôi lúc anh cũng nghĩ đến Đoàn Sâm, song chuyện này dù sao vẫn tốt cho sức khỏe của mình, chẳng phải vấn đề gì to tát, vì vậy anh cũng không điều tra sâu hơn.
Khi cái nóng của mùa hè ập đến, chân của Đoàn Sâm rốt cuộc cũng bình phục trở lại.
Ngày mười sáu tháng Tám chính là sinh nhật của Diệp Bạch Tư.
Đoàn Sâm đã bắt đầu chuẩn bị trước vài tháng, Diệp Bạch Tư đã từng đích thân lo liệu cho sinh nhật của hắn rất nhiều năm, còn Đoàn Sâm thì chưa từng sắp xếp cho anh dù chỉ một lần.
Vì vậy hắn muốn lợi dụng nhà bếp tư nhân này để tổ chức một bữa tiệc cho Diệp Bạch Tư.
Đầu tiên là bóng gió hỏi thăm sinh nhật của khách hàng, tỏ ý là sẽ có bất ngờ vào sinh nhật.
Diệp Bạch Tư cũng không giấu diếm gì, anh nói: "Ngày mười sáu tháng Tám Dương lịch."
Có được sinh nhật xong thì dễ hơn rất nhiều, Đoàn Sâm bố trí người trước, cho dù Diệp Bạch Tư ở đâu, hắn cũng sẽ giúp anh có một bữa tiệc sinh nhật thật vui vẻ.
Đoàn Sâm đã dành ra rất nhiều ngày để thực hiện kế hoạch, hắn nghĩ nếu Diệp Bạch Tư ở vị trí cao thì sẽ cho mọi người giơ lên tấm biển ghi chữ chúc mừng sinh nhật, còn nếu Diệp Bạch Tư ở vị trí thấp thì hắn sẽ cho mọi người vây quanh lấy anh, tặng cho anh một vài món quà nhỏ.
Thế nhưng hắn phải ngăn không cho Diệp Bạch Tư phát hiện ra thân phận thật sự của mình, cuối cùng lại cảm thấy lúc đó không nên bày biện quá long trọng, vì vậy hắn đã mua lại toàn bộ những không gian quảng cáo mà Diệp Bạch Tư sẽ đi qua vào ngày hôm đó.
Sau khi tiết lộ tin tức cho Tạ Ninh, đối phương không chút do dự bảo: "Cái nào cũng khoa trương hết, hay là ngài bắn pháo hoa cho anh ấy đi, tôi nghĩ cái này sẽ đơn giản hơn một chút, cũng sẽ không dễ bị phát hiện đó ạ."
Toàn bộ những ý tưởng của Đoàn Sâm đều không có đất dụng võ, cuối cùng hắn thở dài, đành lựa chọn bắn pháo hoa theo đề xuất của y.
Thế nhưng pháo hoa phải có hoa văn đặc biệt mới được, vì vậy hắn thức cả đêm vẽ một bức tranh, sau đó tìm đến một công ty pháo hoa để hợp tác.
Chắc cũng đủ khiêm tốn rồi nhỉ.
Đoàn Sâm bắt đầu làm bánh ngọt, bất kể là hương vị hay hình dáng đều vô cùng dụng tâm. Diệp Bạch Tư có biết hay không cũng không quan trọng, hắn chỉ đơn giản là muốn làm một chút gì đó. Sau khi làm hỏng cả chục cái phôi bánh thì rốt cuộc Đoàn Sâm cũng đã thành công, đến sáng ngày mười sáu tháng Tám thì cho ra đời thành phẩm.
Đoàn Sâm cẩn thận đóng lại, mở WeChat lên tìm Diệp Bạch Tư: "Ngài Diệp ơi, chúc mừng sinh nhật."
Khoảng hai tiếng sau Diệp Bạch Tư mới trả lời: "Cảm ơn."
"Chúng ta đã hợp tác với nhau gần nửa năm rồi, tối nay bên nhà bếp tư nhân sẽ chuẩn bị cho ngài một bất ngờ nho nhỏ, không biết tối nay ngài sẽ ở đâu ạ?"
Diệp Bạch Tư có chút kinh ngạc, anh đáp: "Chắc là sẽ ở trong nhà, tôi có một người bạn giúp tôi tổ chức sinh nhật."
"Chúc ngài có một cuộc sống vui vẻ." .
||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến |||||
Tâm trạng cả ngày hôm nay của Đoàn Sâm rất tốt, hắn nhanh chóng xử lý công việc trong ngày, nấu hơn mười loại món ăn ngon, nhét đầy năm hộp thức ăn, sau đó liên hệ với bên xưởng pháo hoa trước.
Ông chủ Đỗ của xưởng pháo hoa cực kỳ vui mừng, gọi hắn là ông chủ lớn luôn miệng: "Ngài yên tâm, ở đây chúng tôi tuyệt đối sẽ không phạm bất cứ sai lầm nào cả, đến lúc đó ngài cứ ra lệnh một tiếng, ngài muốn bắn ở đâu thì chúng tôi sẽ bắn ở đó cho ngài."
Buổi tối, Đoàn Sâm đích thân lái xe đến nhà Diệp, tất nhiên hắn biết nếu mình xuất hiện thì sẽ không tốt, thế nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, hắn hy vọng mình có thể tận mắt nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Diệp Bạch Tư.
Khi đến nơi thì trời đã nhá nhem tối, nhà họ Diệp đã lên đèn. Đoàn Sâm lặng lẽ đứng ở cửa nhìn qua cửa sổ sát đất cũng chỉ thấy mỗi bọn Diệp Bạch Ngọc, không thấy Diệp Bạch Tư đâu cả. Hắn có chút nghi hoặc, chỉ có thể nhắn cho 'gián điệp' Thất Nguyệt một cái tin: "Cậu không đến dự tiệc sinh nhật của Diệp Bạch Tư à?"
"Có chứ." Thất Nguyệt nhanh chóng hồi âm: "Nhưng mà anh ấy có việc ra ngoài một lát rồi, hình như là đến sông Tam Dương ấy."
Đoàn Sâm khó hiểu nhìn điện thoại của mình, vừa lái xe đến sông Tam Dương vừa gọi cho đội bắn pháo hoa đã có mặt: "Chuyển hướng qua sông Tam Dương giúp tôi."
Diệp Bạch Tư đứng bên lan can bảo hộ, cúi đầu nhìn thoáng qua tờ giấy trong tay.
Có người bảo anh đến đây một mình để nhận bất ngờ, lại yêu cầu anh không được nói với ai. Diệp Bạch Tư nghĩ là người bên nhà bếp. Tất nhiên, nguyên nhân chính khiến anh đồng ý ra ngoài đây một mình là vì anh muốn được yên tĩnh một lúc, sau đó mới trở về nơi ồn ào kia.
Đoàn Sâm vội vàng chạy đến bờ sông cùng với chiếc bánh, hắn vừa nhìn thoáng qua đã thấy bóng người tóc dài đứng bên cạnh lan can.
Vào một ngày như vậy, một buổi tối như vậy, gặp được người mình yêu như vậy, Đoàn Sâm đột nhiên cảm thấy đây có lẽ là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời của hắn. Bởi vì rốt cuộc hắn cũng đã có thể làm một cái gì đó cho Diệp Bạch Tư, kể cả khi đối phương không hề hay biết gì. Hắn nhìn đồng hồ, gọi một người đến đây đặt bánh ngọt lên chiếc xe đẩy nhỏ, chờ pháo hoa nở rộ thì đẩy xe tới chỗ anh.
Hắn tìm một nơi có thể nhìn rõ Diệp Bạch Tư, mượn lùm cây để che khuất thân mình, ánh mắt dõi theo bóng dáng của anh không rời. Nhìn trái nhìn phải một lúc, không thấy bất cứ ai khác bên cạnh anh cả, hắn cầm điện thoại lên thấp giọng nói: "Chuẩn bị đốt pháo hoa sau một phút nữa."
Đoàn Sâm hệt như một đứa trẻ đang háo hức được thể hiện, nóng lòng muốn nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Diệp Bạch Tư.
Nhân viên bắn pháo hoa bắt đầu nhấn nút đếm ngược, đồng thời đáp: "Tuân lệnh ông chủ lớn!"
Một người thở hồng hộc chạy đến bên cạnh Đoàn Sâm, "Tất cả mọi người đã vào chỗ, vừa vặn có ba mươi mốt người, đến lúc đó mỗi người sẽ tặng cho anh ấy một đóa hoa baby và một câu chúc phúc ạ."
Đoàn Sâm gật đầu, "Ừm."
Tâm trạng của Tạ Ninh hơi phức tạp, thật ra y cũng không hiểu tại sao Đoàn Sâm lại tặng hoa baby cho Diệp Bạch Tư. Loại hoa này mang ý nghĩa nguyện ý phù hợp, hiển nhiên là không hề giống với phong cách của Đoàn Sâm chút nào.
Thế nhưng ngay sau đó, y đột nhiên nhìn thấy một bóng người: "Đó, người kia là..."
"Bạch Tư."
Sau lưng truyền đến một giọng nói, Diệp Bạch Tư đứng thẳng người lại, anh quay mặt nhìn về phía người đang bước đến, trong lòng hơi sững sờ.
Rõ ràng là Đoàn Sâm cũng đang ngẩn ra.
"Kế Sách..."
Diệp Bạch Tư vừa mới lên tiếng thì chợt nghe thấy một tiếng còi lao vút lên trời.
Bầu trời đen kịt được tia ánh sáng này chiếu rọi rực rỡ, Diệp Bạch Tư và Kế Sách cùng ngẩng đầu nhìn lên, pháo hoa nổ vang trong không trung, những tia lửa nhiều màu kết hợp thành một hoa văn vô cùng đẹp mắt.
Đó là một chiếc lá cây màu xanh, phía sau ghi hàng chữ: Chúc mừng sinh nhật.
Điểm xuyết xung quanh hình ảnh này là những tiếng vang nổ đì đùng, những chấm pháo hoa nối tiếp nhau sáng lấp lánh.
Pháo hoa không ngừng bay lên, liên tục nở rộ, khiến cho hoa văn kia lơ lửng trên không trung hơn nửa phút, nếu có người nào đó đếm thì phải là ba mươi mốt giây tròn.
Đoàn Sâm đã thí nghiệm không biết bao nhiêu lần mới có thể canh được thời gian chuẩn như vậy.
Không biết là ai bắt đầu hát bài chúc mừng sinh nhật, Diệp Bạch Tư nhìn những người đeo mặt nạ đang chậm rãi đẩy bánh đi tới thì không khỏi phì cười, anh đấm một cú lên người Kế Sách, nghiêm mặt bảo: "Anh làm gì thế này, buồn nôn quá đi."
Kế Sách đang ngẩn ra bị anh đấm cho lùi lại một bước, ánh mắt của Diệp Bạch Tư rơi vào chiếc bánh hình cái lá, tuy hình dạng là cái lá nhưng lại có màu trắng tinh, mặt trên phủ nhiều lớp giống như kẹo bông gòn, nhìn chung rất mềm mại đáng yêu, hiển nhiên là người thiết kế bánh ngọt biết rất rõ rằng anh không ăn màu thực phẩm.
Anh mỉm cười thổi tắt nến sinh nhật.
Mọi người lần lượt bước đến, nhét từng đóa hoa baby vào tay anh.
"Sinh nhật vui vẻ, Diệp Bạch Tư, chúc anh cả đời này luôn khỏe mạnh."
"Sinh nhật vui vẻ, Diệp Bạch Tư, chúc anh sớm đạt được những gì mình mong muốn."
"Sinh nhật vui vẻ, Diệp Bạch Tư, chúc anh những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống của mình..."
...
Những người đeo mặt nạ với những màu sắc khác nhau dường như đại diện cho tất cả các loại sức mạnh ma thuật, tổng cộng có ba mươi mốt người, ba mươi mốt đóa hoa baby, ba mươi mốt câu chúc mừng sinh nhật, phía sau kèm theo những lời chúc tốt lành.
Diệp Bạch Tư ngơ ngác nhận lấy lời chúc phúc của bọn họ, anh hầu như không thể thốt lên dù chỉ một câu cảm ơn.
Kế Sách trơ mắt theo dõi tất cả mọi chuyện, mãi đến khi Diệp Bạch Tư quay đầu nhìn y, vành mắt của anh hơi ửng hồng, "Anh, hôm nay anh thật sự..."
Khiến cho người ta cảm động muốn chết.
Kế Sách chưa kịp mở miệng thì Diệp Bạch Tư đã sửa lại, anh nói: "Bí mật chuẩn bị những thứ này, không tiết lộ một chữ nào với tôi, hại tôi hứng gió sông lâu như vậy, rốt cuộc anh muốn làm gì thế hả?"
Kế Sách miễn cưỡng nở nụ cười: "Tôi..."
Người đeo mặt nạ đột nhiên cười ha ha: "Muốn anh đó!"
Có người kêu lớn lên: "Anh nhìn bộ dạng choáng váng của anh ấy đi, chắc chắn là muốn anh rồi!"
"Ôm đi, ôm đi! Bánh là do anh ấy tự làm, pháo hoa cũng là do anh ấy tự vẽ, chúng tôi đã nghe nói như thế đó!"
Kế Sách vội vàng nói: "Các anh đừng nói lung tung, tôi không phải..."
"Kế Sách." Diệp Bạch Tư gọi y, anh nghiêm túc nói: "Đây là sinh nhật đáng nhớ nhất mà tôi từng có trong đời."
Lời giải thích của Kế Sách đột nhiên mắc kẹt tại cổ họng.
Y ngây người nhìn Diệp Bạch Tư, đầu óc trở nên trống rỗng.
Diệp Bạch Tư nhìn y một lúc, ngón tay anh khẽ siết chặt lấy đóa hoa baby trong tay: "Anh, anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"
Anh không ngốc, kế hoạch này của Kế Sách rõ ràng chỉ có một mục đích mà thôi.
Có lẽ là do bầu không khí thật sự rất tốt, lúc này đây, Diệp Bạch Tư đột nhiên muốn thử một lần, có lẽ, anh nên thử cho chính mình một cơ hội, cũng thử cho Kế Sách một cơ hội.
Đôi môi của Kế Sách run lên.
Có người bảo: "Anh còn đứng đực ra đó làm gì vậy? Tỏ tình đi chứ!"
"Tỏ tình đi! Tỏ tình đi!! Tỏ tình đi!!!"
Tạ Ninh vô thức quay mặt sang nhìn Đoàn Sâm, y khẽ liếm môi, thấy Đoàn Sâm đang siết chặt điện thoại trong tay, ánh mắt của hắn vẫn nhìn người bên bờ sông không nhúc nhích.
Bọn họ ở bên này cao hơn lan can bảo hộ ở ven sông, lại nhờ có bụi cây che chắn, có thể nhìn thấy rõ tất cả mọi thứ cách đó không xa.
Trên đầu Tạ Ninh toát ra mồ hôi lạnh.
Chuyện hôm nay thật sự rất... mẹ ơi, đúng là một mớ hỗn độn mà!
Trên sân, Kế Sách dường như đã hạ quyết tâm rất lớn, y tiến lên một bước nhìn Diệp Bạch Tư, hỏi: "Sau này, tôi có thể chăm sóc cho em được không?"
Những người đeo mặt nạ lại bắt đầu ồn ào: "Đồng ý anh ấy đi! Đồng ý đi!!"
Lông mi của Diệp Bạch Tư khẽ động, anh vẫn đang suy nghĩ nát óc, anh nghĩ mình có thể, anh cho rằng mình có thể, lý trí của anh nói như vậy.
"Anh ấy đồng ý rồi!" Không biết là ai hét lên: "Hôn anh ấy đi!"
"Hôn đi!"
Tạ Ninh hận không thể lao đến bịt mồm bọn họ lại!
Kế Sách đột nhiên ôm lấy thắt lưng của Diệp Bạch Tư, nghiêng người về phía môi của anh.
Y nghĩ đây nhất định là chuyện táo bạo nhất mà mình từng làm trong đời.
"Bang bang lộp cộp..."
Xung quanh bất chợt yên tĩnh, khán giả cũng dừng hô hấp, ở phía cầu thang bên trái lại đột nhiên xuất hiện một chiếc điện thoại, rơi ra khỏi lòng bàn tay và lăn xuống cầu thang.
Đoàn Sâm xoay người cất bước rời đi, không hề quay đầu nhìn lại.