Tuy cà phê không quá nóng nhưng nhiệt độ cũng tuyệt đối không thấp, Đoàn Sâm không thể không lập tức cứu lấy tài liệu ở xung quanh.
Diệp Bạch Tư nhéo ngón tay một chút, sau đó anh bước tới hỏi: "Sao rồi? Có bị bỏng không?"
Đoàn Sâm nhanh chóng kiểm tra những giấy tờ quan trọng, hắn lạnh lùng trách cứ: "Em sao vậy hả? Sao lại đặt thứ này trong tầm tay tôi."
"Xin lỗi." Diệp Bạch Tư vừa nhận sai vừa ghi nhớ trách nhiệm của mình, đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh hắn: "Để tôi xem..."
"Tôi không sao." Đoàn Sâm giơ tay định đuổi anh đi, thế nhưng vô tình sức lực quá mạnh, Diệp Bạch Tư không kịp đề phòng nên ngã bệt xuống đất, không thốt nên lời.
Cơn giận không kiềm chế được của Đoàn Sâm nhất thời tiêu tán hơn phân nửa.
Hắn cau mày nhìn Diệp Bạch Tư, đối phương đang cúi đầu, một bên tóc dài vén ở bên tai, từ góc độ quan sát của Đoàn Sâm, lông mi dài của anh rũ xuống, vẻ mặt tràn đầy cam chịu.
Một tay Diệp Bạch Tư chống đất, anh lẳng lặng đứng lên.
Anh luôn mang một bộ dạng mặc người khác giết thịt* như vậy, Đoàn Sâm thường nghĩ nếu không có mình nuông chiều che chở, với tính cách mềm mại nhu nhược của Diệp Bạch Tư, hẳn là anh đã bị xã hội xơi tái từ lâu rồi.
* Để người khác tàn sát, ức hiếp, không có khả năng phản kháng.
Diệp Bạch Tư không bao giờ biện minh hay tranh cãi về chuyện mà mình làm sai, có thể tùy ý đánh mắng, tuy Đoàn Sâm không có khuynh hướng bạo lực nhưng đôi khi lời nói vẫn khó tránh khỏi sự thiếu chừng mực, mà từ trước đến nay Diệp Bạch Tư vẫn luôn im lặng thừa nhận, anh sẽ ngoan ngoãn chờ cho Đoàn Sâm hết cáu, sau đó lại một lần nữa dựa vào hắn.
Diệp Bạch Tư thu dọn bàn, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này Đoàn Sâm đã bình tĩnh trở lại. Lúc Diệp Bạch Tư lướt qua hắn để đi ra ngoài, hắn lớn tiếng hỏi: "Có bị ngã đau không?"
Diệp Bạch Tư dừng bước, anh lắc đầu nói: "Để tôi pha cho anh tách khác."
Diệp Bạch Tư nhẹ nhàng đi ra ngoài rồi lại nhẹ nhàng trở lại, Đoàn Sâm quan sát anh, thấy động tác của anh thật sự rất cẩn thận thì nhất thời cau mày: "Tôi không sao, tôi biết em không phải cố ý, đừng tự trách."
Bàn tay Diệp Bạch Tư hơi ngừng một chút, lông mi của anh nhấc lên, lộ ra một đôi mắt rất xinh đẹp.
"Được rồi, em đi ngủ một lát đi."
Một người nhạy cảm lại tỉ mỉ như Diệp Bạch Tư sẽ không bao giờ phạm sai lầm trong những trường hợp bình thường, nếu có sai thì chắc chắn là do trạng thái của anh đang không được tốt.
Diệp Bạch Tư gật đầu, lúc rời đi còn cẩn thận đóng cửa lại.
Anh ngồi máy bay lâu như vậy, sau khi dầm mưa lại bị Đoàn Sâm giày vò một trận, đúng là bây giờ rất mệt. Trở về phòng kiểm tra nhiệt độ một chút, quả nhiên hơi sốt nhẹ. Diệp Bạch Tư uống thuốc hạ sốt xong lại nhớ đến việc tối nay Đoàn Sâm còn muốn ăn cơm anh làm, sau khi đặt báo thức thì mới hoàn toàn thả lỏng nằm xuống giường, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này đủ sâu nhưng không đủ dài. Diệp Bạch Tư bị báo thức đánh thức, anh mở mí mắt nặng trĩu ra, rõ ràng cảm thấy được miệng đắng lưỡi khô. Mũi cũng bị nghẹt, anh hé miệng hít thở, thầm nghĩ quả nhiên vẫn trốn không thoát.
Anh chật vật đứng dậy, thuận tay buộc lại mái tóc dài, đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó tìm thuốc cảm trong tủ thuốc, uống thuốc bằng nước ấm xong xuôi mới ra ngoài bước xuống lầu.
Dưới lầu có hai người đang ngồi, một là Đoàn Sâm, người còn lại là em họ của hắn, cậu chàng vừa nhìn thấy Diệp Bạch Tư đã lập tức vẫy tay chào: "Anh Diệp!"
Diệp Bạch Tư cười: "Tân Chi đến hồi nào vậy?"
"Em vừa mới đến lúc nãy thôi, à không, cho em mượn anh họ một chút xíu nhá."
Cậu cười tủm tỉm, rất biết cách ăn nói, Diệp Bạch Tư cũng không truy hỏi cái gọi là 'mượn' trong lời nói của cậu, anh hỏi: "Vậy em ở lại ăn tối luôn nhé?"
"Vâng!" Triệu Tân Chi lớn tiếng đáp, vẻ mặt cậu đầy hào hứng: "Lâu rồi em không được ăn cơm anh Diệp nấu, hôm nay nhất định phải ở lại ăn mới được!"
Mặt của cậu tươi như hoa, ra dấu chiều cao từ dạ dày đến cổ, cho Diệp Bạch Tư không ít mặt mũi.
Đoàn Sâm vẫn không ngẩng đầu, Diệp Bạch Tư cũng không hỏi hắn đang nhìn cái gì, anh chào hỏi Triệu Tân Chi xong thì lập tức đi vào phòng bếp.
Mấy năm đầu Triệu Tân Chi thường xuyên đến tìm Đoàn Sâm vì xin tiền là chính, thế nhưng bị Đoàn Sâm hoặc là mặc kệ hoặc là thóa mạ không ít, bây giờ cậu đi làm rồi thì cũng bắt đầu có chút tiền đồ, đến tìm Đoàn Sâm chỉ cơ bản về công việc, chuyện này xem như làm hài lòng Đoàn Sâm hơn nhiều, cậu cũng ít bị mắng hơn trước.
Đoàn Sâm đang xem tài liệu giúp cậu, Triệu Tân Chi nhìn về phía bếp rồi lại nhìn anh lớn nhà mình, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không ngại bị mắng mà nhiều chuyện: "Hình như anh Diệp nói chuyện không giống bình thường lắm."
"Không giống chỗ nào?" Đoàn Sâm lật sang trang tiếp theo, tiện tay gạch bỏ những lỗi sai trong văn kiện. Triệu Tân Chi cố ý nói: "Giọng nói í, giọng của ảnh có vẻ hơi bất thường, là bị cảm hay là..."
Cậu bỡn cợt nhìn thoáng qua phần dưới của Đoàn Sâm, bị Đoàn Sâm liếc một cái thì mới lập tức thu hồi tầm mắt.
Đoàn Sâm nói: "Có thời gian quan tâm người khác thì chi bằng ngồi sửa lại những chỗ này đi, loại phương án này nếu không chuẩn bị chu đáo mà đã tiến hành thì chỉ có nước ném vào thùng rác."
Hắn ném tài liệu vào trước mặt Triệu Tân Chi, vừa định đứng dậy đã bị Triệu Tân Chi kéo lại: "Khoan đã, anh, em còn có cái hợp đồng nữa, anh xem qua giúp em với."
Cậu vội vàng lấy ra đưa cho Đoàn Sâm, lại thật sự không kiềm nén được tò mò: "Thật ra... Em nghe bác gái nói hôm nay anh lại phạt ảnh dầm mưa."
Động tác trên tay Đoàn Sâm vẫn không dừng lại.
Chú Ngô là người mà bố mẹ Đoàn sắp xếp cho hắn, vì vậy không có gì bất hợp lý nếu ông báo cáo chuyện trong nhà với bọn họ, Đoàn Sâm cũng chẳng quan tâm đến việc người khác nghĩ về hắn như thế nào.
"Ôi." Triệu Tân Chi nói: "Anh nhớ không, trước đây bác gái đâu có thích ảnh, chỉ tại anh hở tí là ức hiếp người ta... Giờ bác cũng không đứng nhìn được nữa, nhiệt độ thấp nhất hôm nay gần như là âm độ luôn đó."
Lời cậu nói chính là lời thật lòng, lúc đầu khi Đoàn Sâm và Diệp Bạch Tư sống chung thì bị toàn bộ gia đình phản đối, mẹ Đoàn còn đích thân đến gặp Diệp Bạch Tư để gây khó dễ, thế nhưng Diệp Bạch Tư quá đẹp... Phải nhấn mạnh điều này một chút, nhà Đoàn tuyệt đối không hề sĩ diện chút nào.
Chủ yếu là do tính tình dịu dàng mềm mại của anh, không khóc không ầm ĩ cũng không nói năng gì nhiều, nếu bạn đuổi thì anh sẽ ngoan ngoãn rời đi, bạn mắng thì anh sẽ ngoan ngoãn nghe hết, mọi lời chói tai anh đều có thể chấp nhận được, vô cùng thức thời.
Sau đó Diệp Bạch Tư bỏ đi, Đoàn Sâm chạy đi tìm người, hắn nổi nóng với mọi người trong nhà một trận rồi từ đó dọn ra sống chung với Diệp Bạch Tư, nhà Đoàn bên kia cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Tuy yên tĩnh nhưng trong lòng bọn họ vẫn không cam tâm tình nguyện.
Bởi vì vào thời điểm đó, bọn họ không thể chấp nhận được việc Đoàn Sâm yêu một người không có gia thế gì như Diệp Bạch Tư.
Thế nhưng sự không cam tâm ấy đã rất nhanh trở thành đồng tình. Bọn họ cảm nhận được rằng đằng sau vẻ ngoài trầm lặng hướng nội của Diệp Bạch Tư là một tình yêu đầy kiên định và dịu dàng đối với Đoàn Sâm, cho dù Đoàn Sâm đối xử với anh như thế nào đi nữa, dường như anh vẫn có thể vui vẻ nhẫn nhịn.
Mẹ Đoàn là người đầu tiên cảm động, bà bắt đầu đối tốt với Diệp Bạch Tư hơn, còn Đoàn Sâm thì bà bắt đầu không vừa mắt hắn.
Lấy cơn mưa này làm ví dụ, trong thời tiết lạnh giá thế này mà hắn lại giày vò người khác dầm mưa, thật sự là có phần rất quá đáng.
Trong lòng mẹ Đoàn cảm thấy nên đập cho Đoàn Sâm một trận.
Còn việc tại sao Diệp Bạch Tư lại bị đối xử như vậy ư? Nếu là năm, sáu năm trước, bọn họ còn có thể cho rằng Diệp Bạch Tư nhất định đã làm gì đó chọc giận Đoàn Sâm, anh có bị giày vò thì cũng đáng đời, gieo gió thì gặt bão thôi.
Nhưng bây giờ thì...
Đoàn Sâm chỉ! Là tùy hứng!! Rất khốn nạn!!! Chắc chắn là do hắn cố tình kiếm chuyện!!
Bởi vì Diệp Bạch Tư tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bao giờ chọc giận hoặc làm chuyện gì có lỗi với hắn.
Mọi người trong nhà Đoàn, bao gồm cả nhà Triệu, đều tin chắc như vậy.
Một người có thể có mấy lần tám năm? Diệp Bạch Tư lại một lòng đi theo Đoàn Sâm tám năm, nhiều năm như vậy trôi qua, anh đã vì chiếu cố Đoàn Sâm mà làm tất cả, từ đầu đến cuối dòng dõi nhà Đoàn đều dõi theo anh.
Cho nên hôm nay Triệu Tân Chi đến đây, thứ nhất là để xin chỉ giáo, thứ hai là vì lúc mẹ Đoàn và mẹ Triệu gọi video bị cậu nghe lỏm được một chút nên xung phong đến do thám tình hình.
Dù sao bây giờ Đoàn Sâm cũng đã đến tuổi kết hôn, bố mẹ vẫn hy vọng hắn có thể lập gia đình sớm để bọn họ được bồng cháu nội. Điều đáng nói là hiện nay công nghệ gen tương đối phát triển, nam nữ không cần phải tự sinh con nữa mà có thể trực tiếp tách gen ra giao cho các khâu liên quan. Với loại gen của Diệp Bạch Tư và Đoàn Sâm, không cần nghĩ cũng biết đứa trẻ tương lai sẽ xuất chúng đến cỡ nào.
Tuy nhiên kỹ thuật này lại cần đến giấy đăng ký kết hôn.
Trong mắt bố mẹ Đoàn bây giờ, nếu Đoàn Sâm phải kết hôn thì Diệp Bạch Tư chắc chắn sẽ là ứng cử viên sáng giá nhất, anh vừa hiền lành vừa hiểu chuyện, không tranh giành không cướp đoạt, ngoại hình lại xinh đẹp, còn một lòng yêu thương Đoàn Sâm.
Với tính tình tồi tệ này của Đoàn Sâm, nếu đánh mất Diệp Bạch Tư, sau này có đốt đèn lồng* cũng e rằng không thể tìm được một người tốt như vậy.
* Câu gốc là "có đốt đèn lồng cũng khó tìm" [打着灯笼也难找]: Ý nói ngay cả dưới điều kiện ánh sáng tốt cũng khó tìm thấy, không dễ gì có được.
Triệu Tân Chi muốn biết chân tướng, thế nhưng Đoàn Sâm còn không thèm liếc nhìn cậu một cái. Triệu Tân Chi xoắn xuýt chết đi được, cậu nhìn bóng dáng của Diệp Bạch Tư bận rộn trong phòng bếp, trong lòng liên tục thở dài, tại sao mình lại không gặp được người tốt như vậy chứ.
Cậu buồn bực ngồi chơi game, Diệp Bạch Tư bắt đầu bưng thức ăn ra, Triệu Tân Chi vừa nhìn thấy thì lập tức bỏ điện thoại xuống, nhảy dựng lên giúp anh.
Diệp Bạch Tư nhẹ giọng nói cảm ơn, anh cầm cốc nước uống một chút, ánh mắt của Triệu Tân Chi đột nhiên sáng lên, cậu vỡ lẽ: "Anh Diệp, hình như anh vẫn chưa ăn trưa đúng không?"
Diệp Bạch Tư sửng sốt, sau đó cho rằng có lẽ cậu đã nghe tin từ quản gia, anh nở nụ cười: "Không sao, lúc nấu cơm tôi có ăn một miếng bánh mì rồi."
Triệu Tân Chi nhất thời cảm thấy rất đau lòng, ánh mắt bén lửa rơi lên người Đoàn Sâm, cậu bưng đồ ăn đi tới nói: "Sao anh không cho ảnh ăn cơm trưa vậy hả?"
Đoàn Sâm nhướng mắt, Diệp Bạch Tư đang tháo tạp dề, hắn đặt tài liệu qua một bên, ngữ khí lạnh lùng: "Trong nhà có đồ ăn, nếu em ấy đói bụng thì tự nhiên sẽ ăn thôi."
Diệp Bạch Tư không nói gì, anh lại đi vào phòng bếp lấy bát đũa, Triệu Tân Chi càng nhìn càng thấy đồng cảm, cậu cũng càng cảm thấy Đoàn Sâm là đồ không ra gì, lúc Diệp Bạch Tư lấy đũa bước ra, cậu nói với Đoàn Sâm: "Bác gái ra lệnh cho anh sang năm phải kết hôn!"
Đoàn Sâm nở nụ cười, ngữ khí của hắn nghiền ngẫm: "Sang năm à, với ai?"
"Đương nhiên là với anh Diệp rồi!" Cậu vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Diệp Bạch Tư, vốn muốn khiến cho anh vui vẻ hơn một chút, cũng ra vẻ 'anh đừng lo, có em đứng ở phe anh này'.
Diệp Bạch Tư cầm bát đũa trở lại, vô tình bắt gặp ánh mắt của Đoàn Sâm.
Đôi mắt của người nọ sâu thẳm, hắn như cười như không: "Em muốn kết hôn với tôi sao?"
Diệp Bạch Tư rũ mắt, im lặng chia bát đũa đặt trước mặt hai anh em bọn họ, dưới ánh mắt chờ mong của Triệu Tân Chi, anh nhẹ giọng nói: "Ăn cơm đi."
Triệu Tân Chi đần mặt ra một chút, cậu lập tức bảo: "Anh, anh đừng đánh trống lảng chớ, anh không muốn kết hôn với anh của em hả? Bác của em cũng đã lên tiếng rồi đó."
Đúng là Diệp Bạch Tư không muốn thật, anh đã hầu hạ Đoàn Sâm tám năm rồi, không muốn phải hầu hạ hắn cả đời đâu.
Mắt thấy sắp được giải thoát, Diệp Bạch Tư cũng không thể thẳng thừng nói không, bởi vì từ trong xương tủy của Đoàn Sâm đã rất kiêu ngạo. Nếu anh từ chối thẳng sẽ khiến cho Đoàn Sâm mất mặt, chỉ sợ buổi tối sẽ không thể yên ổn.
Anh chỉ có thể nở nụ cười với Triệu Tân Chi: "Chuyện này không phải do tôi quyết định."
Quyền quyết định nằm ở trong tay Đoàn Sâm.
Triệu Tân Chi lập tức nhìn về phía Đoàn Sâm, người nọ vẫn đang nhìn Diệp Bạch Tư, vẻ mặt hắn dịu dàng vừa lòng, dường như tâm tình không tồi, cậu lại xốc lên tinh thần nói: "Vậy anh thấy sao, đầu năm sau kết hôn được không? Em có thể chạy chân giúp hai người nè."
Nếu cậu có thể thuyết phục Đoàn Sâm kết hôn, chẳng khác nào cậu đã lập được công lớn cho bác gái, sau này nhất định sẽ có lợi.
"Không kết." Đoàn Sâm gọn gàng phát ra hai chữ, không để ý đến vẻ mặt bơ phờ của anh, hắn lập tức cầm đũa lên nói: "Ăn cơm đi."
Sau đó lại phát hiện chỉ có hai bộ bát đũa, hắn ra lệnh: "Em cũng ngồi xuống ăn chung."
Diệp Bạch Tư lắc đầu, "Tôi cảm thấy không khỏe, tôi lên lầu trước đây."
Rốt cuộc Đoàn Sâm cũng nhận ra giọng của anh không đúng, Triệu Tân Chi ngẩng mặt lên nhìn, cuối cùng cậu cũng nghe được một câu tiếng người từ anh nhà: "Để tôi gọi bác sĩ đến khám cho em."
===
Đoàn tổng bây giờ: Tôi không kết hôn đâu.
Đoàn tổng sau này: Xin em hãy cưới tôi đi.
Tác giả: Không mang thai hộ không mang thai hộ không mang thai hộ!! Mang thai hộ vừa phạm pháp vừa vô cùng kinh tởm!!!!! Trong chương này nói về công nghệ mang thai bằng gen, có thể sử dụng cho cả nam lẫn nữ, xin đừng KY, xin đừng nói linh tinh!!!