Phương Đại Sơn nghiện rượu quá độ, hai năm sau liền đột ngột qua đời tại nhà.
Mẹ Phương Dạ Âm không còn có đàn ông bên cạnh, bọn đàn ông trong thôn ai cũng đều muốn thèm muốn bà, cuộc đời bà lúc đó tuổi nhục và khó khăn đến tột cùng.
Nếu bảo không có suy nghĩ muốn chạy đi là không phải, chỉ tiếc rằng nơi này là chỗ núi xa xôi biệt lập với bên ngoài, từ trước tới giờ đều chưa từng cho bà cơ hội để bỏ trốn ra ngoài.
Mãi cho đến khi Phương Dạ Âm gần mười tuổi, mẹ cậu rốt cuộc cũng tìm được cơ hội để rời đi.
Đó là một nhóm đội ngũ đến trong thôn để khảo sát, họ nói muốn đầu tư để sửa chữa đường đi trong thôn, người trong thôn tất nhiên là rất nhiệt tình chiêu đãi họ.
Mẹ Phương Dạ Âm tuy rằng đã sắp ba mươi tuổi, nhưng bà vẫn như cũ là người phụ nữ xinh đẹp nhất trong thôn.
Đêm đó, Phương Dạ Âm trơ mắt nhìn mẹ của mình đến gõ cửa phòng của một người.
Chỉ là yết hầu cậu lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ có từng tia đắng chát dâng lên trong cổ họng.
Không bao lâu sau, những người đó phải rời khỏi thôn, một đêm trước rời đi, mẹ Phương Dạ Âm ôm lấy Phương Dạ Âm khóc lớn, bà đưa cho Phương Dạ Âm vài trăm đồng tiền giấu trong quần áo, bà nói xin lỗi cậu, nói rằng nếu có cơ hội sẽ bồi thường cho cậu.
Phương Dạ Âm nhìn bà không nói tiếng nào.
Ngày hôm sau, mẹ của Phương Dạ Âm liền mang theo cô con gái nhỏ rời khỏi thôn.
Bà rốt cuộc cũng chạy đi được, mang theo cô con gái, bỏ lại đứa con trai của bà.
Phương Dạ Âm khi đó chưa tới mười tuổi, cha mẹ đều rời đi, cậu lên núi học cách hái rau dại, bắt cá tôm dưới suối, miễn cưỡng sống qua ngày. Số tiền mà mẹ Phương Dạ Âm để lại cho cậu, cậu một chút cũng không đụng tới.
Khi đó cậu nghĩ, có lẽ một ngày nào đó cậu sẽ có cơ hội đi ra ngoài, đi tìm mẹ của mình.
Ký ức đột nhiên bị ngắt quãng, Phương Dạ Âm từ cảnh trong mơ chậm rãi tỉnh dậy, đôi mắt đen trầm lẳng lặng nhìn trần nhà màu trắng.
Cảm xúc của Phương Dạ Âm hệt như đang bị một cục đá lớn đè nặng trong lòng, nặng đến mức cậu thở không nổi, thái dương buồn bực đau nhức lại không vì nghỉ ngơi mà giảm bớt, ngược lại lại càng thêm đau đớn.
Khoảng thời gian ở cùng Tần Việt Phương bên nhau, bản thân cảm xúc của Phương Dạ Âm cũng bởi vì Tần Việt Phương cường bách mà xuất hiện những cảm xúc kỳ lạ, rùng mình, sợ hãi, ghê tởm, tất cả đều có, nhưng cho đến hiện nay chưa từng xuất hiện sự thống khổ hung mãnh đến như vậy.
Đôi mắt Phương Dạ Âm không ức chế được mà chảy nước mắt, mờ mịt đến khó chịu, ngay cả tay ghim kim truyền nước biển cũng run lên nhè nhẹ.
Mặc dù kí ức chỉ dừng lại ở lúc mười tuổi, nhưng không cần cậu xem hết cũng có thể đoán được đoạn thời gian lúc sau.
Nếu như Phương Dạ Âm có vẻ ngoài hệt như ba cậu, có lẽ cũng sẽ không xảy ra chuyện đáng buồn đến như vậy.
Nhưng tiếc thay, cậu lớn lên quá đẹp, dáng người tinh xảo lại xinh đẹp một cách yếu đuối, ở trong thôn nổi bật hệt như trân bảo quý giá.
Tất cả những ham muốn dục vọng cùng ác ý của những người trong thôn đều nhằm vào người cậu, khiến tuổi thơ gian nan khó khăn của cậu lại càng thêm tăm tối và tủi nhục.
Thời điểm "Tần Việt Phương" trọng sinh vào, lúc đó Phương Dạ Âm đã mười bốn tuổi, ban đêm khi cậu đang ở nhà một mình liền bị một người nào đó đè lên giường, dùng lời nói dơ bẩn cùng động tác hạ lưu muốn cưỡng hiếp cậu.
"Tần Việt Phương" kia vừa mới xuyên qua tới, đầu óc vẫn đang quay cuồng, xém chút nữa đã bị cưỡng hiếp, chắc có lẽ là ban đêm Phương Dạ Âm đã trải qua rất nhiều tình huống như vậy, bên giường của cậu có đặt một cây búa lớn, "Tần Việt Phương" trong lúc hoảng loạn đã với trúng rồi hung hăng cho tên nam nhân kia một búa vào người.
...
Khi Tần Việt Phương tan làm liền chạy tới phòng bệnh, hắn đứng ở cửa nghe thấy tiếng khóc nức nở nho nhỏ phát ra từ trên giường.
Âm thanh tinh tế ngọt ngào nức nở, đáng yêu lại đáng thương, như là đang đè nén một thứ gì đó.
Vừa vào cửa liền thấy được Phương Dạ Âm đang nằm trên giường, đôi mắt xinh đẹp mông lung một tầng hơi nước, nước mắt hệt như những viên trân châu không ngừng lăn xuống, đôi lông mi dày cũng bị ướt nhẹp, trên khuôn mặt hiện rõ đau lòng ủy khuất lại khổ sở thế nhưng lại cực lực cắn môi đè nén tiếng khóc lại.
Cậu nằm trên giường cuộn tròn run rẩy, đáng thương hệt như con mèo nhỏ không nhà trong mùa đông lạnh giá.
Tần Việt Phương bước vào, hắn vội vàng đem người trên giường ôm vào ngực, nhíu mày thấp giọng hỏi: "Sao lại khóc? Em khó chịu ở chỗ nào?"
Bị Tần Việt Phương ôm vào ngực, tay Phương Dạ Âm run rẩy tựa hồ như tìm được chỗ dựa, cậu gắt gao ôm chặt lấy eo Tần Việt Phương, đem mặt chôn vào ngực hắn, nước mắt lại trào ra nhiều hơn lúc nãy.
"Cẩn thận cây kim!" Tần Việt Phương cẩn thận né tay tránh khỏi kim truyền nước biển, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Phương Dạ Âm. "Làm sao vậy? Có phải em đang sợ tôi tức giận đúng không?"
Vẻ mặt Tần Việt Phương có chút bất đắc dĩ, "Những lúc như thế này em thường hay tỏ ra ủy khuất trước với tôi."
Lần trước cũng là như thế này, thật là, chiều em ấy quá nên mới như vậy, Tần Việt Phương cong môi.
"Lần sau không được tùy hứng như vậy nữa, tôi thích bộ dạng ngoan ngoãn của em chiều hôm đó hơn." Tần Việt Phương hôn một ngụm lên mặt Phương Dạ Âm, cười nhẹ nói: "Đợi tới khi em khỏe mạnh lại rồi, trở về chúng ta liền bum ba là bum một trận, tôi sẽ tha thứ cho em ngay."
Bum ba là bum cái mẹ anh! Mơ đẹp à!
Thân thể Phương Dạ Âm run rẩy càng thêm lợi hại, đôi tay ôm chặt eo Tần Việt Phương hận đến mức muốn ép người hắn gãy làm đôi.
Nếu không phải trên mắt còn đầy nước mắt, cậu hận không thể quăng cho hắn một cái liếc mắt trợn trắng ngay lập tức!
Nhưng Tần Việt Phương lại hiểu lầm đây là một loại tín hiệu khác, hắn vô cùng hài lòng ôm chặt lấy vai Phương Dạ Âm.
Hắn thấp giọng nói: "Tôi thích nhất là bộ dáng em 'làm' giúp tôi, đẹp đến mức tôi hận không nhịn được muốn làm chết em." Hắn có chút tiếc nuối nhéo nhéo cằm Phương Dạ Âm, "Chỉ là em chú chim nhỏ này, luôn luôn không biết quy củ, lần sau đừng làm tôi tức giận nữa nhé?"
Hết tức giận cái mẹ anh!
Cơ thể Phương Dạ Âm run rẩy, cậu nỗ lực áp chế cảm xúc trong thân thể, chảy nước mắt nức nở nói: "Anh đừng nói nữa!"
Chỉ là âm thanh của cậu nghẹn ngào lại hệt như mang theo chút ý làm nũng, mềm mại làm người hắn đều nhịn không nổi muốn xoa bóp khắp người cậu.
Tần Việt Phương cười ra thành tiếng, hắn hôn môi cậu rồi lại liếm liếm nước mắt trên mặt cậu, hắn lẩm bẩm: "Em thẹn thùng à?"
Phương Dạ Âm rưng rưng trừng mắt nhìn hắn một cái, răng ngứa ngáy muốn cắn hắn một cái đỡ tức.
Tần Việt Phương ước chừng là cảm thấy mình đoán không sai, hắn cười một hồi lâu, sau đó lại nửa nghiêm túc nửa chế nhạo nói: "Em nằm một ngày rồi, có muốn đi vệ sinh không?"
Phương Dạ Âm vừa định lắc đầu, Tần Việt Phương liền ôm cậu đứng dậy, dặn dò nói: "Ôm chặt lấy tôi." Sau đó lại ôm chặt như đang ôm một đứa con nít, một tay ôm lấy mông cậu, một tay cầm đồ truyền nước biển, ôm lấy người đi vào nhà vệ sinh.
Một chút cơ hội phản kháng cũng không chừa cho Phương Dạ Âm.
Đàn ông đi vệ sinh vẫn là tiện hơn, chỉ cần cởi quần xuống, nhắm ngay bồn cầu rồi "xì" một tiếng là xong. =)))
Chỉ là mẹ nó ai chịu được hắn đứng nhìn con hàng của mình mà đi vệ sinh được đâu!
Phương Dạ Âm nhăn mặt, trong mắt còn mang theo ủy khuất, đáng thương lại mờ mịt, nhìn thoáng qua Tần Việt Phương lại nhìn thoáng qua bồn cầu xong rầu rĩ nói: "Anh đi ra ngoài đi."
Tần Việt Phương từ phía sau ôm lấy cậu, hắn ái muội cười nói: "Em đang bị bệnh, tôi giúp em vịnh lấy nó."
Cậu chính là bị bệnh, không phải là bị tàn tật đâu!
Phương Dạ Âm cắn răng, giọng nói trong chớp mắt liền thay đổi: "Không cần!"
Tần Việt Phương đặc biệt không biết xấu hổ gật đầu, "Cần, không cần cũng phải cần."
Phương Dạ Âm chán nản, ai đem cái tên không biết xấu hổ này quăng dô bệnh viện dùng cậu một cái!
...
Phương Dạ Âm cuối cùng cũng phải từ bỏ chống cự, đôi tay rũ hai bên người, mặt vô biểu tình nghe tiếng xả nước của bồn cầu.
Trên mặt Tần Việt Phương mang theo ý cười thỏa mãn lại quỷ dị, giơ tay nhéo nhéo mũi cậu.
"Thật đáng yêu."
Sắc mặt Phương Dạ Âm vặn vẹo một chút.
ANH CON MẸ NÓ ĐÃ RỬA TAY CHƯA???
Sau khi đi vệ sinh xong, Phương Dạ Âm nằm lì ở trên giường, toàn thân vô lực không muốn nhúc nhích.
Vốn dĩ bởi vì cảnh tượng trong mơ mà cảm xúc trở nên bi thương, khi Tần Việt Phương đến không lâu thì lại đột nhiên biến mất không rõ tung tích.
Chỉ còn lại một bụng khí nóng đầy người, Đcm anh!
Tác giả: Có phải hay không chương này thật đáng yêu, tui nói khum ngược là khum ngược mà, mau tặng cho tui một ngôi sao lớn đi nào~
Nói tới cũng phải nói lui, mọi người đều cho rằng tiểu thụ bị *bíp bíp*, hong hề có nhe! Tác giả tuyệt đối sẽ không viết loại tình huống này đâu.