Tần Việt Phương cùng Phương Dạ Âm không hề chú ý tới Mục Bạch.
Hai người nhìn chằm chằm vào đối phương, ánh mắt dường như bốc hỏa.
Triệu Tuyên thò tay qua, đặc biệt đồng tình vỗ vỗ bả vai Mục Bạch.
"Mục Bạch, cậu đúng là trâu bò." Tính nói tiếp mà anh liền mắc cười, Triệu Tuyên nghẹn tới cả mặt đều đỏ.
Mục Bạch sờ sờ cái mũi, vẻ mặt xấu hổ: "Cậu đừng có nói bậy, tôi cùng Phương Dạ Âm cũng mới gặp nhau có lần thứ hai."
Triệu Tuyên chế nhạo nói: "Lần thứ hai gặp mặt liền vì cậu mà say mê, huynh đệ này hay thật đấy, có thể nào chỉ dạy cho tôi được không."
Mục Bạch không nói gì cả, Tần Việt Phương liền trừng anh một cái.
Bọn họ nói chuyện đương nhiên cũng bị Tần Việt Phương nghe được, thần sắc hắn có hơi cứng đờ, hắn quay đầu nhìn về phía Phương Dạ Âm, ánh mắt cũng có chút thâm ý vị trường.
Lần đầu tiên gặp mặt cùng Mục Bạch, chú chim nhỏ này liền câu dẫn hắn hết một buổi chiều, lần thứ hai gặp mặt liền vừa gặp đã quen?
Có quỷ mới tin đấy, chỉ sợ đây chính là cố tình làm hắn tức giận, tới tối liền quấn chặt lấy hắn không tha.
Bởi thế mới thấy được cậu làm như vậy, Tần Việt Phương tự mình suy diễn rồi tự cảm thấy tốt hơn.
Tần Việt Phương tự mình suy nghĩ thành một vòng tròn, môi cong lên, ánh mắt nghiền ngẫm, đột nhiên duỗi tay nhéo một cái lên khuôn mặt nhỏ của Phương Dạ Âm.
"Nhóc hư hỏng." Lại chơi trò lạt mềm buộc chặt.
Phương Dạ Âm: "?"
Hắn đây là đang bị chạm vô cái dây thần kinh nào thế?
Mục Bạch thấy hai người đột nhiên hòa hoãn, y cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn ngồi hòa giải nói: "Ừm... Tới cũng đã tới rồi, vậy thì cùng nhau ngồi ăn cơm đi."
"Được."
"Thôi đi."
Hai người trăm miệng một lời, nhưng khi nói ra lại là hai cái đáp án khác nhau.
Tần Việt Phương híp mắt liếc nhìn Phương Dạ Âm một cái, có chút triền miên vui sướng mà nói: "Dùng thẻ của tôi, một bữa cơm cũng không mời tôi ăn à?" Thật là một cái bánh bao nhỏ đầy dấm.
Phương Dạ Âm lạnh lùng nhìn hắn một cái, đây là cái giọng điệu quỷ gì vậy?
Đoán không ra được Tần Việt Phương bị chạm vào cái dây thần kinh nào, cậu ngoài miệng cười trong không cười kéo kéo khóe miệng: "Tôi nghèo."
Tần Việt Phương khẽ cười một tiếng, giọng nói trầm thấp ái muội: "Vậy thì đợi một lát nữa về cậu bỏ ra chút sức, tôi lại cho cậu một tấm thẻ mới." Ánh mắt hắn xẹt qua một tia hưng phấn, trên mặt cũng có chút sắc thái kì lạ. "Lần 'cưỡi' kia cũng không tồi."
Giọng nói của hắn áp xuống rất nhỏ, người đối diện cũng chỉ có thể nhìn thấy hắn nhúc nhích cánh môi. Triệu Tuyên còn đang tiếc nuối vì không có thấy cảnh Tu la tràng diễn ra, anh cầm thực đơn hỏi hắn muốn ăn món gì.
Phương Dạ Âm mấp máy môi nhìn thoáng qua Mục Bạch, trừng mắt nhìn Tần Việt Phương thấp giọng nói: "Mục Bạch còn ngồi ở đây, anh nói chuyện chú ý một chút."
Tần Việt Phương cong môi, nhẹ giọng nói: "Được."
Phương Dạ Âm còn tưởng rằng hắn an phận rồi, không nghĩ tới rằng, trong giây tiếp theo Tần Việt Phương liền ôn nhu đầy ý cười cùng Mục Bạch nói chuyện phiếm, còn là nói về mấy chuyện cũ của họ, Phương Dạ Âm muốn xen miệng vào cũng không được.
Đôi tay cậu nắm chặt lấy dao nĩa, môi càng mím chặt hơn.
Tần Việt Phương một bên cùng Mục Bạch nói chuyện phiếm, một bên chú ý tới biểu tình này của Phương Dạ Âm, giờ phút này nhìn thấy bộ dạng của cậu như vậy, trong lòng hắn thầm cười khẽ.
Chú chim nhỏ sắp tức thành con cá nóc.
Hừm.. nói không chừng buổi tối càng thêm quấn người, ánh mắt Tần Việt Phương hơi tối lại, nói chuyện với Mục Bạch lại càng thêm nhiệt tình.
Hắn không biết được rằng Phương Dạ Âm quả thật hận không thể một phát dùng nĩa chọc vào miệng hắn, ngay lúc Phương Dạ Âm muốn động thủ, bữa chính liền được đưa tới.
Hôm nay Phương Dạ Âm cùng Mục Bạch kêu muốn bò bít tết tiêu đen, ánh mắt Phương Dạ Âm khẽ nhúc nhích, nhanh chóng lại tinh tế đem bò bít tết cắt thành từng khối, đối với Mục Bạch ôn nhu cười nói: "Tôi giúp anh cắt thịt rồi nè."
Tần Việt Phương nheo mắt lại, cười so với Phương Dạ Âm càng thêm xán lạn hơn, hắn nói với Mục Bạch: "Tôi nhớ rằng cậu rất thích uống Cava của Tây Ban Nha, lúc nãy tới tôi có nhìn thấy bên quầy rượu bên kia hình như có chai Cava trắng"
Bình rượu Cava là hàng triển lãm của nhà hàng này, cực kỳ quý giá.
Mục Bạch thụ sủng nhược kinh, nhìn hai người nói: "Rượu kia là hàng không bán, không cần không cần, mọi người tùy tiện ăn là được rồi."
Tần Việt Phương cười nói: "Không sao, dù sao kiếm nhiều tiền còn không phải dùng để tiêu sao."
Phương Dạ Âm lạnh lùng nhìn thoáng qua Tần Việt Phương.
Ôi cái đcm, lão tử lúc chưa chết so với anh còn có nhiều tiền hơn!
Triệu Tuyên cười không nhịn được, "Tình huống các người đây là như thế nào đây, hậu cung tranh sủng à! Không đúng, A Việt, theo lý mà nói cậu mới là hoàng đế chứ!"
Tần Việt Phương nghĩ thầm, cậu làm sao mà biết được tình thú của tôi cùng chim sẻ nhỏ chứ, ngoài mặt ghét bỏ nói: "Lo ăn cơm của cậu đi, lắm lời tôi để cậu trả tiền."
Triệu Tuyên không cần trả tiền ăn tất nhiên cảm thấy rất sung sướng, nghe được Tần Việt Phương không vui liền nói: "Được được được, các cậu uống bình Cava đó đi, chai rượu Sherry này liền thuộc về tôi."
Tần Việt Phương nhàn nhạc liếc mắt nhìn anh, đó là của tiểu tình nhi của lão tử dùng tiền lão tử mua, cậu có tư cách gì mà uống?
Sau đó đối với người phục vụ bên cạnh nói: "Phiền cậu, đem một bình rượu bình thường đưa cho vị tiên sinh này." Hắn còn nhấn mạnh thêm hai chữ bình thường.
Triệu Tuyên trừng lớn mắt, anh làm ra một bộ dáng vô cùng đau đớn, "A Việt, cậu thật quá đáng, tớ cũng muốn thẻ đen, muốn rượu Sherry, muốn chai Cava."
Tần Việt Phương biểu tình lãnh đạm: "Thật ngại, tôi còn có chút bắt bẻ, mấy người lớn lên xấu như cậu thì tôi không suy xét cho đâu."
Triệu Tuyên ngữ khí có chút u oán, "Cậu dám chê tôi xấu à...Cậu trước kia không hề như vậy."
Tần Việt Phương thở dài: "Thì chính bởi vì tôi trước kia không biết lựa chọn nên mới quen biết được cậu."
Phương Dạ Âm thần sắc nhàn nhạt cắt lấy bò bít tết, nghe được lời nói của Tần Việt Phương, động tác trên tay có hơi hơi ngừng lại.
Bỗng nhiên cậu đứng dậy.
"Tôi đi vệ sinh một chút."
Sau khi đến WC, Phương Dạ Âm đứng ở bồn rửa tay, một bên rửa tay một bên mở miệng hỏi: "Tìm được người?"
Nghiêm Cảnh từ ngoài cửa từ từ bước vào, ánh mắt bập bùng. "Em biết rằng tôi nhất định sẽ giúp em tìm người sao?"
Phương Dạ Âm đóng lại vòi nước, cầm lấy khăn lông trên bàn lau tay sạch sẽ đến từng khe hở rồi nói: "Nếu anh không tìm vậy thì tới nơi này làm gì?"
Còn nhìn chằm chằm vào bàn của bọn họ một lúc lâu như vậy.
Nghiêm Cảnh hừ một tiếng, "Tôi chính là tới đây ăn một bữa cơm thôi."
Phương Dạ Âm cười như không cười nhìn hắn một cái, đem khăn lau xong quăng vào rổ.
"Ồ, như vậy à, vậy thì quên đi." Phương Dạ Âm nhún nhún vai, "Coi như tôi chưa nói gì."
Nghiêm Cảnh nhìn thấy cậu muốn rời đi, anh bất đắc dĩ thở dài một hơi, bất mãn nói: "Em như vầy có giống cái thái độ nhờ cậy người khác đâu."
Phương Dạ Âm cười tủm tỉm không nói lời nào.
Nghiêm Cảnh tức ngứa răng, con chim nhỏ này giỏi chọc người khác giận thật!
"Nữ sinh có tên như vầy rất nhiều, trong thành phố chúng ta có mười lăm người, bằng tuổi em có tận sáu người. Còn cái suy nghĩ trở thành minh tinh, hiện tại nữ sinh ở tuổi này không ai nghĩ đến cả." Nghiêm Cảnh bất đắc dĩ buông tay. "Cho nên, việc em đưa thông tin cho tôi, căn bản là không có cách nào xác định được rốt cuộc muốn tìm ai."
Phương Dạ Âm nhíu mày, có chút phiền muộn.
Người đi bên cạnh hắn rất nhiều, Trương Khởi Mộng không phải là người đầu tiên, cũng chẳng phải người cuối cùng, nếu còn có một cái đặc điểm khác để nói...
Đôi mắt Phương Dạ Âm hơi lóe, "Cô ấy có giọng nói rất êm tai."
Nghiêm Cảnh biểu tình có chút hứng thú: "Giống hệt như em sao?"
Lại là một con chim hoàng yến khác à? Nghiêm Cảnh có chút hứng thú lên.
Phương Dạ Âm lắc đầu: "Giọng nói của tôi là do bị bệnh, còn giọng của cô ấy thật sự rất dễ nghe."
Nghiêm Cảnh sững sờ: "Em bị bệnh? Bệnh gì?"
Phương Dạ Âm cũng tính toán không trả lời hắn, cậu mỉm cười nói: "Làm phiền anh rồi, tôi quay về đây."
Biểu tình Nghiêm Cảnh có chút buồn bực: "Này, em dùng tôi xong liền ném đi à."
Phương Dạ Âm nhướng mày: "Nếu như vậy thì, tôi tặng anh một nụ hôn chia tay ha?"
Nghiêm Cảnh ho nhẹ một tiếng, nhìn qua đôi môi duyên dáng của cậu, "Hình như không thích hợp lắm thì phải..."
Phương Dạ Âm cười tủm tỉm nói: "Anh đã nói không thích hợp như vậy thì tôi nên rời đi thôi."
Nghiêm Cảnh hừ một tiếng, dường như nhớ ra cái gì đó: "A, cái kia..."
"Cẩn thận Tần Việt Phương, nếu có thể.. Sớm một chút mà rời xa khỏi hắn."
Đôi mắt Phương Dạ Âm tối lại, "Anh biết điều gì rồi?"
Ánh mắt Nghiêm Cảnh hơi do dự một chút, lảng tránh vấn đề này.
"Hắn đối xử với em không tốt, nếu có thể thoát thân khỏi hắn liền tránh xa đi một chút."