Chín giờ tối, Tần Nhạc đến gõ cửa, anh ta có lòng nhiều chuyện, định tìm hiểu nội tình về Kỷ Nguyên.
Lý Mậu mở cửa ra.
Tần Nhạc nói: “Sếp, buổi tối cùng nhau đánh bài không? Bốn người hợp thành một bàn, vừa khéo.”
Lý Mậu mỉm cười, nói được.
Tần Nhạc nói: “Vậy tôi và Hòa Hiểu Tịnh ở quán bar dưới lầu chờ sếp.”
Lý Mậu gật đầu.
Kỷ Nguyên nghe được, không định đi.
Lý Mậu nói: “Đi thôi! Tiền tiêu vặt đưa tới cửa.”
Kỷ Nguyên nhoẻn miệng cười.
Quán bar dưới lầu, bốn người tụ họp, ngồi xuống không bao lâu thì tuyết bắt đầu rơi bên ngoài cửa sổ sát đất, lẳng lặng thổi tới dây đèn nhỏ màu xanh của trung tâm mua sắm đối diện, khiến người ta không nhịn được ngắm nhìn một lúc.
Tần Nhạc xóc bài, anh ta và Hòa Hiểu Tịnh một tổ, sếp đương nhiên cùng một tổ với hồng nhan họa thủy, hai chọi hai.
Lý Mậu ngồi vô tư, nhìn thấy bài trên tay, ánh mắt anh mang ý cười.
Kỷ Nguyên biết anh lại muốn trêu chọc người ta rồi.
Đánh qua loa mười mấy ván, có thua có thắng, Tần Nhạc cảm thấy rất bình thường.
Sau đó dần dần không thích hợp, ván bài cược ít, Hòa Hiểu Tịnh và anh ta thắng rất dễ dàng, lúc vừa tăng tiền cược thì luôn thua tơi bời tan tác.
Sếp đánh bài kiểu gì đây, cô Kỷ tiếp bài kiểu gì vậy, sếp không có bài tốt thì đến phiên Kỷ Nguyên giải quyết, lại đau thương một trận. Thắng bài cũng được, thua bài cũng được, trên mặt Kỷ Nguyên chẳng có bất cứ cảm xúc nào.
Tần Nhạc rốt cuộc nhận ra mình đụng phải cao thủ…
Vừa mới nghỉ ngơi một chút, anh ta vội vàng chìa tay đè bài trên bàn, thấp giọng cầu xin: “Đêm nay chúng ta cứ vậy trước đi, sếp à, anh giơ cao đánh khẽ.”
Hòa Hiểu Tịnh đang oán hận, trước khi Tần Nhạc xuống lầu có dụ dỗ cô ta nào là sếp mang theo dân nghiệp dư chơi cùng, chắc chắn thua rồi.
Còn nói cái gì tình trường đắc ý, bài bạc tất nhiên không được như ý, không nhân cơ hội lấy một khoản của sếp thì lần sau sẽ không còn cơ hội này.
Kết quả thế nào?
Lý Mậu cong khóe miệng, nhìn đồng hồ, nói: “Mới chơi nửa tiếng thôi, tôi còn muốn chơi suốt đêm đấy.”
Tần Nhạc nói: “Nhất thiết đừng mà! Chơi suốt đêm, ngay cả quần lót của tôi cũng thua cho sếp luôn đó.”
Lý Mậu nở nụ cười, nói: “Vậy chơi xong ván này trước đi, hai người ai đếm nhanh, chúng ta tính sổ cho xong.”
Da đầu Tần Nhạc và Hòa Hiểu Tịnh run lên, ván này có hơi lớn, thiệt hại nặng nề.
Kỷ Nguyên bỗng nhiên nói: “Em đói bụng.”
Lý Mậu mỉm cười, nói với Tần Nhạc: “Thôi đi, mời ăn bữa tối được rồi.”
Tần Nhạc liên tục nói được.
Hòa Hiểu Tịnh coi như nhìn ra, Kỷ Nguyên giải vây cho bọn họ, sếp rất nghe lời vợ đấy.
Nhóm người không đánh bài, đến quán ăn Trung dùng cơm.
Tần Nhạc thấy nhân viên phục vụ xinh đẹp, khi gọi món ăn, anh ta cố ý nói: “Tuyết rơi rồi, có thể làm món lẩu không?”
Nhân viên nói được.
Tần Nhạc lại nói: “Vậy lấy óc khỉ nhé, người Quảng Đông chúng tôi ra ngoài đều thích ăn món này.”
Cơ thể nhân viên phục vụ khẽ chấn động, hỏi: “Óc heo có được không?”
Tần Nhạc nói: “Vậy không được, mùi vị tệ hơn nhiều.”
Hòa Hiểu Tịnh cười ra tiếng, nói với nhân viên phục vụ: “Đừng nghe anh ta nói vớ vẩn. Khẩu vị của chúng tôi rất bình thường.”
Nhân viên nở nụ cười, nói: “Ngài rất hóm hỉnh.”
Tần Nhạc cười hì hì, gọi đồ ăn, rượu thì để Lý Mậu chọn.
Lý Mậu chọn rượu Thiệu Hưng.
Trời tuyết vây quanh lò bếp, uống chút rượu nóng, hợp với tình cảnh.
Đồ ăn bưng lên, tôm xào trà Long Tỉnh, gà hấp lá sen, cá ngâm rượu Tây Hồ…
Bọn họ ăn cơm, uống rượu, nói nói cười cười, Kỷ Nguyên cảm thấy buổi tối mùa đông này trở nên ấm áp.
Sau khi ăn xong trở về phòng, Kỷ Nguyên xem tivi, đài hí khúc đang hát, trên trời rơi xuống một Lâm muội muội, tựa như đám mây nhẹ bay qua dãy núi.
Lý Mậu hỏi: “Đi nghe nhạc kịch Quảng Đông không? Anh đi mua hai vé.”
Kỷ Nguyên hỏi: “Lần này anh cũng muốn phiên dịch sao?”
Lý Mậu nở nụ cười, nói: “Lần này không đủ sức.”
Kỷ Nguyên cười nói: “Vậy mất đi rất nhiều thú vị rồi.”
Lý Mậu nói: “Trước mắt rõ ràng là khách từ bên ngoài đến, đáy lòng quả như bạn bè trước đây. Câu này là cảm nhận của anh.”
Kỷ Nguyên nghe hiểu được, chân mày khóe mắt đều có ý cười.
Hôm sau, thợ may làm lễ phục kết hôn tới đây, là một đôi vợ chồng già ngoài năm mươi, xuất hiện hùng hậu, dẫn theo ba trợ lý, nói là người học việc.
Dì thợ may đeo kính mắt, ánh mắt sắc bén, dùng thước mềm đo dáng người, chiều rộng bờ vai, vòng eo, cánh tay cho Kỷ Nguyên, từ trên xuống dưới, lấy quyển sổ ghi lại rõ ràng.
Lý Mậu ngồi trên ghế bên cạnh xem náo nhiệt, đến phiên anh, chú thợ may đo lường tỉ mỉ cho anh.
Dì thợ may nói: “Hai người dự trù rộng rãi, thêu thùa có thể mời bên Tô Châu làm, bình thường lễ phục kiểu Trung chuyên gia làm trước nửa năm, nhưng muốn làm gấp cũng được.”
Lý Mậu nói được.
Dì thợ may còn nói: “Áo cưới kiểu Tây, đại lý chúng tôi có một nhãn hiệu lớn, khó đọc lắm, gọi là gì nhỉ?”
Cô gái trợ lý vội tiếp lời, nói: “Pronovias.”
Dì thợ may nói: “Chính là nhãn hiệu ngoại quốc này, là của Tây Ban Nha, Phổ La Nặc Oa Tư.”
Kỷ Nguyên nở nụ cười.
Dì thợ may rất coi nhẹ áo cưới kiểu Tây.
Nhưng dì ta vẫn rất chuyên nghiệp, nói: “Ngoài lễ phục kiểu Trung và kiểu Tây thì còn có một bộ lễ phục dạ hội, dùng nhãn hiệu lớn ngoại quốc đặt hàng là tốt nhất. Ngoài hôn lễ ra, cô dâu tham dự trường hợp quan trọng nào đó cũng có thể mặc được. Bộ này chỗ chúng tôi không có làm, phải
qua Thượng Hải hoặc Hồng Kông đặt làm.” Lý Mậu lắng nghe rất kiên nhẫn, dì thợ may bảo Kỷ Nguyên chọn lễ phục kiểu Trung trước.
Kỷ Nguyên thấy áo long phụng na ná như nhau, tiện tay chỉ một hình vẽ.
Dì thợ may nói: “Cái này theo kiểu dáng mà làm, cô dâu thử trước đi.”
Các trợ lý không phải đến tay không, mở ra mấy cái hành lý to đùng, lấy ra một bộ váy áo đỏ kim tuyến chói lọi.
Kỷ Nguyên giật mình, quay đầu nói với Lý Mậu: “Chúng ta làm một bộ áo cưới kiểu Tây, được không?”
Dì thợ may mỉm cười, nói: “Cô bé ngốc này! Kết hôn mà, làm ba bộ lễ phục không tính là nhiều. Áo long phụng kết hợp với giày thêu, đeo heo vàng. Áo cưới phối với giày gấm, đeo kim cương. Còn lễ phục dạ hội thì mang giày cao gót, đeo một bộ ngọc bích. Sắc màu rực rỡ, mang đậm phong cách ngoại quốc đấy!”
Lý Mậu cười, nói với Kỷ Nguyên: “Thử trước đi, anh xem thử.”
Cô gái trợ lý lấy bộ hàng thêu kiểu Minh Thanh, cùng Kỷ Nguyên vào phòng trong mặc thử.
Kỷ Nguyên mặc xong đi ra, vừa vặn thoải mái.
Lý Mậu nhìn chăm cô chăm chú một lúc lâu, sau đó mỉm cười, nói: “Xoay một vòng xem thử.”
Kỷ Nguyên xoay một vòng cho anh xem, cảm thấy vải gấm rất dày, thêu thêm kim tuyến, rất nặng nề.
Lý Mậu nói: “Đẹp.”
Trên mặt Kỷ Nguyên hơi ửng đỏ.
Dì thợ may nâng kính mắt, nhìn kỹ càng, khen ngợi nói: “Có thể làm hình bảng hiệu cho tiệm chúng tôi.”
Kỷ Nguyên đoán rằng dì ta đều nói vậy với mỗi cô dâu.
Lý Mậu thì nhàn nhã, lễ phục chú rể là làm nền, phối hợp với lễ phục cô dâu là được rồi.
Kỷ Nguyên nói: “Làm chú rể rất thảnh thơi, kiếp sau em muốn làm đàn ông.”
Lý Mậu mỉm cười.
Dì thợ may để Kỷ Nguyên chọn kiểu áo cưới, rất nhiều chi tiết, chất liệu dùng vải tơ, sa tanh công chúa, hay là vải xô, vòng eo cao hay thấp, làn váy kiểu xòe nhỏ hay kiểu xòe lớn, trang sức phối hợp dùng chỉ bạc thêu, hay là trân châu, kim cương, khăn voan dài bao nhiêu…
Lý Mậu ngồi bên cạnh nhìn dáng vẻ lờ mờ của Kỷ Nguyên, anh giải vây nói: “Càng ngắn gọn càng tốt.”
Dì thợ may nói: “Chú rể rất rành nghề, càng ngắn gọn càng tốn công.”
Lý Mậu nở nụ cười, Kỷ Nguyên cũng cười, cái này gọi là đánh bậy đánh bạ.
Kỷ Nguyên nhìn trúng một bộ lễ phục vải xô, trên áo cưới thêu hoa văn phức tạp hợp thành hình sống lá lớn, ngoài cái đó ra thì không có thiết kế dư thừa.
Kỷ Nguyên thử mặc trong phòng, cô gái trợ lý giúp cô điều chỉnh làn váy, khăn voan dài như vậy, cô nhìn vào tấm gương lớn, có chút khó tin.
Chỉ là một bộ áo cưới, có thể thôi miên người ta như vậy.
Lý Mậu thấy cô ở trong hồi lâu vẫn chưa ra, thế là anh tiến vào.
Kỷ Nguyên xoay người nhìn anh, mỉm cười với anh.
Trong lòng Lý Mậu gợn sóng, trong chớp mắt trở nên dịu dàng, anh chẳng nói gì cả.
Cô hỏi: “Bộ này được không?”
Ánh mắt anh mang ý cười gật đầu, đây là lúc từ ngữ không thể diễn đạt tư tưởng, vô tư đều tan biến, bởi vì mạch suy nghĩ bị đứt đoạn.
Kỷ Nguyên nói: “Vậy bộ này đi.”
Cô dâu chọn lễ phục nhanh như vậy, dì thợ may nói: “Tôi chưa từng thấy cô dâu nào đơn giản như vậy. Ít nhất phải thử hai lần, sửa lại một lần, trước khi kết hôn lại sửa lần nữa. Trước khi kết hôn áp lực của cô dâu rất lớn, đều sẽ gầy đi.”
Kỷ Nguyên cảm thấy bị giày vò, cô hỏi Lý Mậu: “Dứt khoát về nhà may áo cưới đi.”
Lý Mậu nói: “Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, mua sắm nhiều chút, coi như du lịch.”
Kỷ Nguyên mỉm cười.
Nhóm người may mặc thu dọn rời khỏi, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Lý Mậu ngồi trên giường, kéo Kỷ Nguyên ngồi vào trong lòng anh.
Cô cười khanh khách nhìn anh.
Anh bỗng nhiên hơi ngớ ngẩn nói: “Trên trời rơi xuống một Nguyên muội muội.”
Cô nhoẻn miệng cười.