Thứ năm tan làm, Lý Mậu lái xe tới đón Kỷ Nguyên, anh mua đậu phụ thối cho cô ăn.
Cô nói: “Em không thích ăn đậu phụ thối đến vậy.”
Anh nói: “Đã nói thì phải giữ lời.”
Cô rất hối hận, anh cười nói: “Anh giúp em ăn một miếng.”
Cô mở ra túi giấy, đút cho anh một miếng.
Anh nói: “Cũng được, em thử xem.”
Cô cũng ăn một miếng, cảm thấy mùi vị rất khác biệt, anh hỏi: “Anh mua ở đâu?”
Anh nói: “Anh mua tại quán ăn ẩm thực An Huy, dùng đậu lên mốc làm.”
Cô nói: “Anh làm thế nào thông minh vậy!”
Anh hỏi: “Muốn hôn ông xã thông minh của em một cái không?”
Cô nghe thấy từ ông xã này, mặt hơi đỏ, cô nói: “Không được, miệng dầu mỡ lắm.”
Anh nói: “Vậy anh hôn em?”
Cô nói: “Cũng không được.”
Anh hỏi: “Nhóc Nguyên, mùi đậu phụ thối rất nặng, em có biết rửa xe không?”
Cô nói: “Em không biết.”
Anh cười hỏi: “Thế lần sau còn dám mong muốn lung tung không?”
Cô cười nói: “Sợ anh rồi.”
Anh tự mâu thuẫn như vậy, thật không biết anh rốt cuộc muốn chiều cô, hay là muốn bắt nạt cô.
Cô thấy anh không lái xe về nhà, hỏi: “Chúng ta đi đâu thế?”
Anh nói: “Tới bờ biển đi dạo.”
Cô ừ một tiếng, cảnh sắc ngoài cửa sổ điềm tĩnh, đám mây tựa như mã não màu hồng, che khuất chiều tà ở chân trời.
Sau đó, xe chạy trên đường cao tốc, sắc trời tối dần, trong bóng đêm đèn đuốc khắp nơi lấp lánh.
Chạy thật lâu trong gió đêm, chiếc xe chạy qua cây cầu lớn thật dài, tựa như chạy trên mặt biển màu vàng, không có điểm cuối. Đường ven biển không xa ánh đèn sáng chói, dọc theo biển rộng xanh thẫm, phác họa đường viền màu bạc ngoằn ngoèo.
Lý Mậu chạy chậm một chút, nói: “Đây là biển Linh Đinh, có khu bảo vệ cá heo trắng.”
Cô hỏi: “Là biển Linh Đinh trong bài thơ của Văn Thiên Tường sao?”
Anh nói: “Phải.”
Cô hỏi: “Buổi tối có thể nhìn thấy cá heo trắng không?”
Anh nói: “Buổi tối không nhìn thấy. Cá heo trắng thích bơi theo thuyền, lần sau anh đưa em ra biển vào ban ngày ngắm nhìn.”
Cô ừ một tiếng, bỗng nhiên nói: “Đại nhân vật đều biến mất không thấy trong sương khói.”
Anh lắng nghe cô cảm khái, hỏi: “Nhóc Nguyên, em có biết phiền não của trường sinh bất lão không?”
Cô nói: “Một người trường sinh bất lão, rất tịch liêu.”
Lý Mậu nói: “Buổi tối không nên đưa em ra ngoài, nhút nhát, thích suy nghĩ vớ vẩn, bây giờ chúng ta về nhà.”
Cô liếc nhìn anh một cái, anh cũng là một kẻ điên, chạy xe mấy tiếng đồng hồ, chẳng làm gì cả, men theo bến cảng đánh một vòng lớn.
Lý Mậu bật radio, cho cô nghe nhạc, anh hỏi: “Nhóc Nguyên, có muốn xem phim quái vật không? Di động của anh còn rất nhiều dữ liệu.”
Kỷ Nguyên nở nụ cười, cảm thấy anh rất giàu có, dùng di động của anh lên mạng, xem quái vật đánh nhau.
Anh thấy cô hào hứng, hỏi: “Nhóc Nguyên, em là loại quái vật nào?”
Cô chẳng hề ngẩng đầu lên, nói: “Ít nhất là loại ăn thịt khủng long.”
Anh nói: “Trùng hợp quá, anh cũng vậy, muốn cùng nhau đẻ trứng không?”
Cô nở nụ cười, không để ý tới anh.
Anh mỉm cười, chuyên tâm lái xe.
Cô chơi di động, hơi quay đầu nhìn anh, trong lòng phác họa khuôn mặt nghiêng của anh, bỗng nhiên cô cảm thấy địa vị của anh bình thường, không ai theo đuổi tâng bốc thật là tốt.
Thế thì anh liền trở thành sự thưởng thức độc nhất vô nhị của cô.
Cuối tuần, Lý Mậu không ở nhà, Kỷ Nguyên có chút không quen. Cô và anh ở cùng nhau, lúc không có người khác là vui vẻ nhất, ở nhà cũng được, ngoài phố cũng được, thường thường quên đi những việc vặt khác.
Hiện tại ở một mình hơi buồn, cô vào phòng sách thăm chị Quyên, phát hiện không thấy con rắn nằm trong hộp giữ ấm.
Kỷ Nguyên tìm kiếm khắp nơi, xó góc nào cũng kiểm tra một lần, chẳng thu hoạch được gì.
Buổi chiều, Lý Mậu gọi điện thoại về, quan tâm Kỷ Nguyên có ăn cơm ngủ trưa chưa.
Kỷ Nguyên nói: “Em không thấy chị Quyên đâu cả, em tìm khắp nơi rồi.”
Lý Mậu hỏi: “Em đã tìm bao lâu?”
Kỷ Nguyên nói: “Gần hai tiếng đồng hồ.”
Anh nở nụ cười, nói: “Anh mang chị Quyên ra ngoài, người bạn gặp mặt buổi trưa hôm nay chính là chủ nhân ban đầu của chị Quyên.”
Cô hỏi: “Chị Quyên còn trở về không?”
Anh nói: “Người bạn này của anh dạo này mê nuôi ngựa, không nuôi rắn, bảo anh tùy tiện xử lý.”
Cô nói: “Vậy anh mau mang chị Quyên về đi, đừng để mất.”
Anh cười nói được, rồi nói thêm: “Thằng bạn vô lại này của anh có nuôi một con ngựa tên là Katyusha, muốn cùng Sachima nhà chúng ta sinh ra ngựa con thuần chủng.”
Cô hỏi: “Anh đồng ý rồi ư?”
Anh nói: “Trong tay cậu ta có một bản thư thiếp gia truyền. Người sưu tầm mà công ty muốn tranh giành, tàng phẩm trân quý nhất trong tay cũng là một bức danh thiếp. Hai tấm thiếp này trùng hợp là tác phẩm đáp lễ trong đêm tuyết của một đôi tri giao triều Tống, có qua có lại, coi như song bích. Nếu đồng thời bán đấu giá,
sẽ thu hút sự chú ý của người khác.” (*) thiếp: dấu tích bản chữ (thư từ, thơ, văn, v.v.) viết trên giấy, lụa
Cô nghĩ nghĩ, anh dùng Sachima đổi quyền bán đấu giá thiếp thư pháp, cô hỏi: “Như vậy có tính là bán đứng Sachima không?”
Lý Mậu cười nói: “Sachima từ Autralia trở về, chỉ gặp mặt con ngựa của nhà vô lại kia, không nhất định thành công.”
Kỷ Nguyên à một tiếng, hỏi: “Lỡ như Sachima thích con ngựa của người kia thì sao?”
Lý Mậu nói: “Vậy thì không tính là bán đứng, nhiều nhất coi như cha mẹ sắp đặt buổi xem mắt.”
Kỷ Nguyên nhoẻn miệng cười.
Buổi tối, hai người ở phòng sách, cô chuyên tâm làm bài, anh ngồi bên cạnh đọc sách giải trí, đọc chán rồi, anh lật lên một tờ lịch, tùy tiện nhìn sơ qua, nói: “Mùa đông có một ngày, thích hợp khởi công chuyển nhà, thích hợp ngâm suối nước nóng.”
Cô hỏi: “Trên đó viết những câu này à?”
Anh nói: “Anh thêm vào đó.”
Anh lấy bút máy tự viết lên.
Cô bật cười.
Tờ lịch trong lòng anh, khẳng định không hạn chế cúng tế tắm rửa, tám phần là sống phóng túng, đủ các thứ hỗn tạp.
Anh nói: “Ngày mai không muốn ra ngoài gặp người khác.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Anh nói: “Hôm nay anh không biết em ở nhà làm gì, cứ cảm thấy có chuyện gì không ổn, hoặc là em ở đó có chuyện gì anh không thể trông chừng.”
Cô nói: “Em rất tốt, chính anh lề mề thôi.”
Anh thích trông thấy gương mặt cô đỏ lên, anh cười nói: “Nhóc Nguyên, ngày mai anh cùng người sưu tầm kia uống trà xong, em tới đón anh được không?”
Cô hỏi: “Anh lớn thế này rồi, còn muốn người khác đi đón sao?”
Anh cười nói: “Thế tại sao có một người đáng yêu nào đó, rõ ràng không phải trẻ con, đi thi còn muốn người ta đón chứ?”
Cô nói: “Em không thèm để ý tới anh, anh quấy rầy em làm bài.”
Anh cười nói: “Tối qua anh mơ thấy chuyện kiếp trước.”
Cô biết anh lại muốn nói nhảm, nhưng nhịn không được theo anh hỏi: “Anh mơ thấy gì?”
Anh nói: “Anh mơ thấy mình biến thành một người đá, không thể động đậy, gió to tuyết lớn chỉ có thể đứng trong đền Khổng Tử.”
Trong lòng cô hơi khổ sở, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Anh nói: “Sau đó, tế tửu* Quốc tử giám không biết từ triều đại nào, đến bái tế Khổng phu tử tại đền Khổng Tử, nói anh là tảng đá thành tinh, biết duỗi chân làm người khác vấp ngã, năm ngoái ông ta đi qua bị hại, năm nay nhất định phải dời anh đi!”
(*) chức vụ về nghi lễ triều đình cũng là chức vụ dạy học tại Quốc tử giám ngày trước, coi như hiệu trưởng của trường này.
Cô hỏi: “Lúc trước anh thật sự duỗi chân làm ông ta vấp ngã sao?”
Anh cười nói: “Không thể nào! Nếu anh có thể động đậy thì đã đi lâu rồi, ai muốn phạt đứng trong sân chứ?”
Cô cười ừ một tiếng, hỏi: “Sau đó nữa thì sao? Ông ta dời anh đi đâu?”
Lý Mậu khựng một chút, nói: “Học trò Quốc tử giám có hai người vô cùng mạnh mẽ, dựa theo lời tế tửu, dùng xích sắt khóa anh, muốn ném anh vào giếng đền Khổng Tử. Anh đang nguy ngập thì có một con chim sẻ nhỏ mang theo một đàn chim sẻ bay qua, mổ dữ dội hai người học trò kia, liều mạng muốn mổ người ta đui mù, ép đuổi đi hai người kia. Con chim sẻ nhỏ kia đã cứu anh, đậu trên vai anh, bá đạo nói rằng, cô ấy thực hiện lời hứa, tới đón anh…”
Kỷ Nguyên nghe vậy liền ngớ ra.
Lý Mậu cười hỏi: “Ngày mai chim sẻ sẽ tới đón anh chứ?”
Hồi lâu sau cô mới lấy lại tinh thần, cười nói được.
Anh thật sự rất quấn người, luôn có thể nghĩ ra lời nói lạ lùng kỳ quái để buộc cô đầu hàng.