Kỷ Nguyên muốn học chút thường thức kinh tế, Lý Mậu là thầy có sẵn, anh sắp xếp thời khóa biểu học tập năm năm cho cô.
Cô nhìn tờ danh sách sách học dày đặc này, vô cớ rùng mình.
Anh nói: “Chỗ khó đều ở toán học, em có căn bản, rất dễ học.”
Cô nói: “Em cảm thấy…”
Anh hỏi: “Em cảm thấy gì?”
Cô nói: “Anh lập ra kế hoạch học tập này, trình tự rõ ràng nội dung sâu sắc, rất thích hợp với em…”
Lý Mậu nở nụ cười.
Nhiệm vụ học tập nửa năm nay là vượt qua hai trình độ chuyên môn sơ cấp, Kỷ Nguyên lên mạng tìm hiểu cuộc thi, hình thức câu hỏi là chọn một đáp án, chọn nhiều đáp án, điền vào chỗ trống, không có câu hỏi toàn diện, sáu mươi điểm là đạt tiêu chuẩn. Tài liệu giảng dạy xem hai lần, làm câu hỏi mẫu hai lần, cũng có thể lừa cho qua.
Cuối cùng có một tin vui đến.
Lý Mậu nói: “Anh lo em ở nhà một mình buồn.”
Kỷ Nguyên nói: “Em không buồn, rất nhiều phim quái vật còn chưa xem.”
Anh nói: “Chờ thi xong hai môn nay rồi, anh dẫn em đến viện bảo tàng khủng long chơi.”
Cô nói: “Gần đây không có viện bảo tàng này.”
Anh nói: “Có một viện bảo tàng địa phương, rất nhiều trứng khủng long hóa thạch, anh trở về lái xe đưa em đi.”
Cô nói: “Nếu em đi thi, anh phải tới đón em.”
Anh nở nụ cười, nói: “Sẽ đón em. Loại kỳ thi sơ cấp này đều là thi cho có, tăng thêm chút thường thức thôi.”
Cô không để ý tới anh, đâu có cuộc thi nào chỉ thi cho có.
Anh nói: “Anh lên mạng mua tài liệu giảng dạy và sách phụ đạo, ngày mai sẽ đến, nhóc Nguyên, em nhớ nhận đồ chuyển phát nhanh đó.”
“…”
Ngày hôm sau, chập tối tan tầm, Kỷ Nguyên xách hai chồng sách lên lầu, đặt trên mặt đất.
Cô ngồi trên tấm thảm phòng khách, mở ra thùng đồ.
Tám bản tài liệu giảng dạy, tám quyển phụ đạo, mười sáu quyển sách.
Thi cho có thôi, cũng mấy trăm vạn chữ rồi…
Kỷ Nguyên tiện tay mở ra một quyển, đều là tiếng người. Cô rót cốc nước, tìm giấy bút, im lặng đọc sách.
Cuối tuần, hình như Lý Mậu thích mua sắm trên mạng, anh mua một đôi bọ ngựa phong lan Malaysia, tặng cho Kỷ Nguyên làm vật cưng nuôi dưỡng.
Bọ ngựa phong lan hồng tím trong suốt, hết sức xinh đẹp.
Kỷ Nguyên cảm thấy mới lạ, cô tìm một tờ giấy trắng, dùng bút máy phác họa, vẽ hai con bọ ngựa, vẽ xong rồi gửi cho Lý Mậu xem.
Anh không nỡ nhìn thẳng, nói: “Học giả tiếng tăm am hiểu tranh vẽ hoa chim cá cảnh côn trùng nhiều lắm, trở về tìm mấy bức vẽ mô phỏng cho em xem.”
Cô tự thấy vui, nói: “Em chỉ là vẽ cẩu thả thôi.”
Anh nói: “Những bức tranh này không trưng bày bên ngoài, thì cũng cất giữ trong tủ vàng.”
Cô nói: “Được rồi, em cũng tiếp thu một chút khai trí của nghệ thuật.”
Anh cười lại hỏi: “Tại sao em tách rời hai con bọ ngựa?”
Kỷ Nguyên để vợ chồng bọ ngựa ở phòng ấm trong suốt khác nhau.
Cô bình tĩnh nói: “Nếu ngày nào đó buổi sáng em thức dậy, phát hiện trong nhà chỉ còn một con bọ ngựa, con còn lại đã bị ăn nát, tại hiện trường chỉ để lại phần chân vỡ vụn lắt nhắt. Em không phải sẽ bị khiếp sợ dữ dội sao? Vì để đảm bảo, em phải tách rời chúng nó trước.”
Anh cười ra tiếng, nói: “Nhóc Nguyên, em rất có ý thức nguy cơ.”
Cô không so đo với anh, nói: “Dạo này em đọc sách, hiểu biết rất nhiều.”
Anh hỏi: “Hiểu biết cái gì?”
Cô nói: “Em thấy những người thao túng thị trường chứng khoán, bắt được mới tính là thua, quy tắc trên đời này nhìn được không dùng được.”
Anh cười nói: “Nhóc Nguyên, em mới đọc hai ba quyển sách đã phát ngôn bừa bãi, đọc thêm mấy quyển nữa, vậy không phải muốn dỡ ngói nhà sao?”
Cô cười hỏi: “Anh không tán thành ư?”
Anh nói: “Anh không muốn đến nhà giam thăm vị hôn thê của mình.”
Cô nở nụ cười, từ trong ngăn kéo lấy ra chiếc đồng hồ bỏ túi, hỏi: “Cái này là sao? Bà ngoại tặng em.”
Anh nhìn thấy, nói: “Đây là quà sinh nhật ông ngoại tặng cho bà ngoại. Hồi bé anh muốn, bà ngoại sợ anh chơi làm hỏng, nói đợi anh trưởng thành rồi, tặng cho vợ anh.”
Kỷ Nguyên kinh ngạc, hóa ra bà cụ chưa từng định làm khó cô.
Thời tiết giữa mùa hè, khi thì nóng bức khi thì mưa gió, thay đổi thất thường, Kỷ Nguyên bất cẩn bị cảm mạo.
Cô khỏi bệnh rồi, đi thăm bà cụ, mới biết bà cụ cũng sinh bệnh.
Người lớn tuổi đặc biệt yếu ớt, bà đã nằm trên giường mấy hôm.
Tính tình bà cụ quật cường, không chịu nằm viện. Người trong nhà hết cách, mời bác sĩ và y tá thay nhau chăm sóc. Bà cụ lại chê nhiều người, không yên tĩnh, muốn đuổi người đi.
Kỷ Nguyên thấy bà cụ còn có lòng dạ làm khó, không giống người sinh bệnh nặng, thế là cô yên tâm.
Buổi tối, Kỷ Nguyên nghe Lý Mậu nói, vùng ngoại thành có sét đánh, Sachima ở trại ngựa gửi nuôi bị hoảng sợ.
Chủ nhật, Kỷ Nguyên mang theo một túi cà rốt hữu cơ, ngồi xe đến trại ngựa, tìm Sachima chơi.
Tới trại ngựa, công nhân dẫn cô tới chuồng. Sachima mới vừa luyện tập chạy vòng tròn nửa giờ trở về, đang nghỉ ngơi, nó vô cùng không muốn gặp Kỷ Nguyên, nhưng vẫn có thiện cảm với cà rốt.
Kỷ Nguyên chợt có ý nghĩ, hát cho Sachima nghe.
Con mắt ngựa thật to, ngập nước, trừng mắt nhìn Kỷ Nguyên, có lẽ không tin có người hát khó nghe như vậy.
Kỷ Nguyên giơ tay, cách hàng rào chắn, vuốt ve cái bờm của Sachima.
Cô nghe nói chỉ số thông minh của Sachima rất cao.
Nửa đêm tự mình mở then cửa, đi ra ngoài ăn cỏ, ăn no rồi trở về, còn cài lại then cửa…
Công nhân trại ngựa xem máy quay mới biết hành động của nó.
Kỷ Nguyên nói: “Sachima, chúng ta nên duy trì vẻ hòa bình bên ngoài, nào, nhếch miệng cười một cái đi.”
Sachima không chịu cười, nó rất nịnh bợ, chỉ chịu cười với Lý Mậu.
Kỷ Nguyên nói: “Sachima, mỗi tháng chú tốn rất nhiều tiền phải không? Buổi sáng chạy vòng tròn, chập tối bơi lội, cách mấy tuần phải cắt tỉa lông, thay móng
ngựa, chăm sóc răng, tiêm thuốc phòng ngừa, ăn cỏ khô tốt nhất, thay đệm cỏ sạch sẽ… Chú sống xa hoa như vậy, ít nhiều phải tham gia thi đấu chứ? Nghe nói họ hàng nhà chú từng giành rất nhiều giải thưởng lớn, kiếm được mấy ngàn vạn tiền thưởng. Chú giành lấy một cái mấy trăm vạn tiền thưởng cũng không khó nhỉ. Chờ chú kiếm tiền lời rồi, chị đây giới thiệu một em gái ngựa xinh đẹp cho chú…” Kỷ Nguyên đang nói vui vẻ thì bỗng nhiên có người cười nói: “Con ngựa này sau này phải thiến.”
Kỷ Nguyên quay đầu trông thấy một cô gái trẻ mặt mày đầy khí khái.
“Tôi tên là Khương Kỳ, là kỵ sư thực tập của câu lạc bộ cưỡi ngựa.”
Kỷ Nguyên khựng một chút, sau đó cũng tự giới thiệu.
Khương Kỳ cười nói: “Tôi sẽ kiện.”
Kỷ Nguyên hỏi: “Kiện gì cơ?”
Khương Kỳ nói: “Vừa rồi cô dọa dẫm một chú ngựa không có khả năng cãi lại, tôi đều nghe thấy được.”
Kỷ Nguyên nở nụ cười.
Khương Kỳ đi tới, cũng sờ bờm Sachima, nói: “Sắp trưa rồi, chúng ta cùng đến nhà ăn dùng bữa nhé?”
Kỷ Nguyên có ấn tượng tốt đối với Khương Kỳ, cô đồng ý.
Hai người phụ nữ ngồi ăn ở căn tin, Khương Kỳ nhiệt tình nói: “Kỵ sư thực tập chúng tôi phải ở trong mùa thi đấu có hạn cưỡi được bảy mươi con ngựa, mới có thể thăng chức làm kỵ sư tự do. Mùa thi đấu năm nay đã kết thúc, tôi đã hoàn thành ba mươi bảy cuộc thi đấu, tạm thời nghỉ hè ở vùng này, gia đình đã sắp xếp buổi xem mắt cho tôi và Liêu Tuấn.”
Kỷ Nguyên nghe tới đó mới hiểu được đối phương đến là có mục đích.
Khương Kỳ mỉm cười nói: “Hồi trước, có người ở gần đây phóng sinh rắn độc trên núi, chạy vào trại ngựa, khiến trại ngựa nhốn nháo. Cảnh sát dựa vào máy quay của thôn xóm lân cận, tìm ra người gây chuyện, nhưng chỉ giáo dục ngoài miệng, thả người. Sau đó, tôi nghe nói có người thừa dịp trời tối, lén đến nhà người gây chuyện thả mấy bao rắn độc đã rút răng nọc. Tuy rằng không có bằng chứng, nhưng mọi người đều nói là Lý Mậu sai công nhân trại ngựa làm.”
Kỷ Nguyên không ngờ Lý Mậu cũng có lúc trẻ tuổi hiếu thắng như vậy, cô bênh vực nói: “Răng nọc đã rút rồi, còn rất tốt bụng mà.”
Khương Kỳ nở nụ cười, hẹn Kỷ Nguyên cùng đi cưỡi ngựa, Kỷ Nguyên khéo léo từ chối.
Khương Kỳ cũng không cố ý giữ lại, cười mỉm nói: “Tôi có dự cảm, sau này chúng ta sẽ là thân thích.”
Kỷ Nguyên không lên tiếng, không ở lại lâu mà đi trước.
Buổi chiều, Kỷ Nguyên ngồi xe buýt trở về nội thành, Tống Mân gọi điện cho cô, không mở lời.
Kỷ Nguyên hỏi: “Sao thế?”
Tống Mân nói: “Ba cậu có con trai rồi, mở tiệc đầy tháng rất lớn, Thượng Phi nhận được thiệp mời.”
Kỷ Nguyên nói: “Biết rồi.”
Tống Mân hỏi: “Trong lòng cậu thế nào?”
Kỷ Nguyên không quan tâm nói: “Năm nay số tớ nhờ thân thích, thân thích càng ngày càng nhiều.”
Tống Mân bật cười, nói: “Còn biết nói đùa! Cậu đang ở đâu? Cùng tớ đi dạo phố giải sầu thế nào?”
Kỷ Nguyên nói: “Đi chơi chán rồi, tớ về nhà ngủ.”
Tống Mân nói: “Được rồi, cậu ngủ một giấc thật ngon, tớ không dong dài nữa.”
Kỷ Nguyên không nói lời nào, lẳng lặng ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe.
Xem tình hình này, sau này cô còn có thể có thêm nhiều em dâu, gom góp thành bảy, cô chính là lớn nhất trong đám.
Buổi tối, Kỷ Nguyên một mình ăn cơm, dùng nhiều cà phê để đọc sách luyện tập, cảm thấy bản thân rất có dáng học hành.
Đọc sách ba bốn tiếng, người vẫn còn hưng phấn, đêm đã khuya, cô dứt khoát tìm Lý Mậu trò chuyện qua video.
Bên kia mới vừa vào buổi tối.
Lý Mậu ngẩng đầu nhìn Kỷ Nguyên một cái, cười hỏi: “Cô bé ngốc, em chuẩn bị cả đêm dùng hai mắt sáng ngời nhìn anh à?”
Cô nói: “Em không ngủ được.”
Anh hỏi: “Em chơi thuốc ư?”
Cô nói: “Em uống cà phê anh đặt trong ngăn tủ phòng bếp.”
Anh nở nụ cười.
Cô cả đêm không ngủ, ngày mai tuyệt đối là người vô dụng, không bằng đọc sách tiếp.
Lý Mậu biết cô không ngủ được, cũng không hối thúc cô đi ngủ.
Hai người ngồi trước máy tính, mở ra video trò chuyện, tự mình xem tài liệu, nói câu có câu không.
Kỷ Nguyên vui vẻ hơn nhiều, những buồn bực phiền muộn ban ngày chẳng đáng so đo.