Thứ hai, Kỷ Nguyên đi làm, vào lúc nghỉ trưa cô nhận một cú điện thoại.
Đầu dây bên kia nói: “Anh đi công tác, ở dưới lầu công ty em, có việc thương lượng với em.”
Đã rất lâu rồi cô không nghe được âm thanh này.
Kỷ Nguyên vào thang máy xuống lầu, ở đại sảnh gặp được Lục Cảnh Sơ.
Lục Cảnh Sơ nhìn Kỷ Nguyên, làm như không có gì nói: “Chúng ta đến quán cà phê nói chuyện đi.”
Kỷ Nguyên không phản đối.
Hai người đi đến quán cà phê, tìm chỗ sát cửa sổ ngồi xuống.
Lục Cảnh Sơ quan sát sắc mặt Kỷ Nguyên, nói: “Anh thấy em sống không tệ.”
Kỷ Nguyên không nói chuyện.
Lục Cảnh Sơ nói: “Tính khí em vẫn thế.”
Hai người bắt đầu qua lại hồi đại học, quen biết nhiều năm, rất hiểu tính cách đối phương.
Lục Cảnh Sơ cười cười, bỗng nhiên nói: “Kỷ Nguyên, anh hối hận rồi, em không ở bên anh, anh không quen.”
Kỷ Nguyên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn anh ta một cái.
Lục Cảnh Sơ hé miệng nói: “Kỷ Nguyên, chúng ta bắt đầu lại lần nữa đi?”
Lần đầu tiên Kỷ Nguyên dùng góc nhìn người ngoài cuộc nhìn anh ta.
Anh ta trông xa lạ như vậy.
Lục Cảnh Sơ thành khẩn nói: “Chúng ta cùng vào đại học, cùng nhau tìm việc, đã từng nếm trải khổ cực như nhau, có rất nhiều hồi ức chung. Em vẫn rất tôn trọng anh, cũng rất khoan dung đối với xuất thân của anh. Không ai hiểu anh hơn em.”
Kỷ Nguyên xé ra túi đường nhỏ, đổ vào trong tách cà phê, dùng thìa bạc nhỏ khuấy nhẹ, cho đến khi xuất hiện một vòng xoáy thật sâu.
Vòng xoáy kia xoay tròn, phân tán phần lớn sự chú ý của cô.
Lục Cảnh Sơ vẫn còn tự mình nói: “Chỉ cần em bằng lòng, anh có thể dọn tới phía Nam. Ở đây có một công ty đang tìm người, trả lương bổng cho anh rất cao. Anh thấy giá nhà bên này không cao, mua nhà không thành vấn đề. Sức khỏe em không tốt, anh có thể nuôi em, chúng ta sẽ nhanh chóng trải qua ngày tháng an ổn.”
Kỷ Nguyên cười một cái.
Kế hoạch của anh ta chu đáo hợp lý, đáng tiếc là một kế hoạch muộn màng.
“Anh tìm tôi thương lượng chính là việc này? Vị hôn thê của anh đâu?” Kỷ Nguyên rốt cuộc cất tiếng hỏi.
“Vị hôn thê? Bọn anh chia tay rồi.” Trong ánh mắt Lục Cảnh Sơ mang theo vẻ khinh miệt, giải thoát, nói, “Trong lòng cả nhà cô ta đều khinh thường anh, vừa cãi cọ liền đuổi anh ra khỏi nhà cô ta, hết sức ngang ngược. Xuất thân của anh có thấp hèn thế nào đi nữa, cũng không đến nỗi bị người ta chà đạp như vậy.”
Kỷ Nguyên ngẩng đầu nhìn chăm chăm Lục Cảnh Sơ.
Anh ta đương nhiên khôi ngô tuấn tú, thanh xuân tan biến rồi, càng hiện ra vẻ trưởng thành.
Nhưng anh ta đã không phải là người kia trong ký ức.
Lục Cảnh Sơ trong ký ức Kỷ Nguyên là một chàng sinh viên ngớ ngẩn, mùa đông lạnh giá chạy tới nhà ga xếp hàng suốt đêm để mua vé giường nằm cho cô về nhà ăn tết, tính tình chân thành, luôn muốn thay cô chịu khổ.
Kỷ Nguyên nói: “Tôi có bạn trai rồi.”
Lục Cảnh Sơ lại nói: “Công việc hiện tại của em không tốt, sẽ không tìm được người đàn ông vừa ý, rời khỏi anh ta đi, ở bên anh lần nữa.”
Kỷ Nguyên bỗng nhiên nhoẻn miệng cười.
Logic của anh ta thật rối loạn.
Kỷ Nguyên ngược lại không trách anh ta thay đổi thất thường, cũng không tự trách mình hậu tri hậu giác, chỉ tựa như một con đường đã đi tới điểm cuối, một sự việc đã kết thúc.
Kỷ Nguyên đứng dậy đi tính tiền, Lục Cảnh Sơ giữ chặt tay cô, cô nhẹ nhàng hất ra, anh ta cản đường cô.
Bầu không khí đang đình trệ, bỗng nhiên có người ung dung nói: “Kỷ Nguyên, một ngày tôi không gặp em, em đã ra ngoài gặp đàn ông khác rồi sao?”
Kỷ Nguyên ngẩng đầu nhìn, lại là bác sĩ Tiểu Từ.
Bác sĩ Tiểu Từ không biết từ đâu nhảy ra, cười mỉm với Lục Cảnh Sơ nói: “Xin chào, tôi là bạn trai của Kỷ Nguyên.”
Lục Cảnh Sơ đánh giá bác sĩ Tiểu Từ.
Qua cử chỉ của một người, rất dễ dàng nhìn ra anh ta sống trong nhung lụa.
Bác sĩ Tiểu Từ tất nhiên là con nhà giàu, anh ta tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống, đặt chìa khóa xe thể thao trên bàn, dễ thấy như vậy.
Anh ta đổi xe mới, lại ra ngoài khoe giàu tán gái.
Kỷ Nguyên mỉm cười, biết anh ta có lòng tốt là đủ rồi.
Bác sĩ Tiểu Từ lại tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói với cô: “Nguyên nhi, em thật sự khiến tôi đau lòng.”
Kỷ Nguyên mỉm cười, hỏi: “Có thể đừng khoa trương như vậy không?”
Bác sĩ Tiểu Từ nói: “Tôi rất khoa trương sao? Tôi khoa trương chỗ nào? Đúng rồi! Nguyên nhi, tôi mua một cái túi xách cho em dùng này.”
Bác sĩ Tiểu Từ luôn vác một cái túi lớn đeo một bên vai, từ bên trong anh ta lấy ra một chiếc túi xách da cá sấu bạch kim, đưa tới trước mặt Kỷ Nguyên, còn lải nhải: “Tuy rằng tôi chưa từng tán thành việc sát sinh, nhưng cá sấu sớm muộn gì cũng phải chết, không bằng chết có ý nghĩa, Nguyên nhi, em mau cầm đi, để làm dáng!”
Kỷ Nguyên cười, không nhận.
Lục Cảnh Sơ nhìn hai người nói cười, chẳng coi ai ra gì, anh ta ngày càng kinh hãi.
Bác sĩ Tiểu Từ thấy Kỷ Nguyên không chịu cầm, anh ta thở dài nói: “Nguyên nhi, không phải tôi trách em! Ban nãy tôi lắng nghe hồi lâu, bạn trai trước của em đã tìm tới cửa, nhất định là em chưa cho phí chia tay! Chuyện chia tay này, tôi có kinh nghiệm hơn em, em nên trưng cầu ý kiến của tôi. Anh bạn còn chưa mua nhà phải không? Cái túi xách này cho anh thanh toán chắc đủ nhỉ?”
Bác
sĩ Tiểu Từ nói xong liền ném thẳng cái túi da cá sấu vào trong lòng Lục Cảnh Sơ. Kỷ Nguyên cũng chẳng ngờ anh ta điên rồ như vậy.
Lục Cảnh Sơ theo bản năng đón lấy cái túi kia, sắc mặt khó coi, muốn nổi giận.
Bác sĩ Tiểu Từ cười hì hì nói: “Anh bạn, cẩn thận đó! Cái túi này đắt lắm, làm trầy một chút là phải bồi thường đấy.”
Sắc mặt Lục Cảnh Sơ càng khó coi hơn, anh ta bỏ túi xuống cái bàn, xoay người muốn đi, đi chưa được mấy bước thì lại quay đầu trở về, nói: “Kỷ Nguyên, trên đời này không có bữa cơm nào ăn không trả tiền, loại xuất thân từ tầng lớp thấp nhất như chúng ta, không thể đi cùng thiếu gia nhà giàu. Anh chính là ví dụ có sẵn, em suy nghĩ kỹ càng rồi thì về tìm anh, số điện thoại của anh không thay đổi.”
Bác sĩ Tiểu Từ không khách khí cười ra tiếng, nói: “Nguyên nhi, tôi nói bạn trai trước của em còn rất biết giả vờ, giả vờ đến mức giống như người tốt ấy!”
Lục Cảnh Sơ bị mắng đến ngượng ngùng, anh ta quay đầu bỏ đi.
Kỷ Nguyên cũng chẳng có gì để nói, gây sức ép cả buổi, thời gian nghỉ trưa cũng qua rồi, cô nên trở về làm việc.
Bác sĩ Tiểu Từ giữ cô lại, nói: “Đi làm cái gì, theo tôi đi chơi đi.”
Kỷ Nguyên hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó gì cơ?”
“Anh trả tiền lương cho tôi à?”
Bác sĩ Tiểu Từ cười nói: “Em chủ động để tôi bao nuôi em như vậy, tôi còn chưa thích ứng cho lắm.”
Kỷ Nguyên cười một cái, nói: “Được rồi, lần này cảm ơn anh, sau này đừng tới tìm tôi.”
Cô muốn đi, anh ta đuổi theo nói: “Em cầm cái túi này trước đi, tôi là đàn ông không dùng đến.”
Kỷ Nguyên phớt lờ anh ta, bỏ đi.
Bác sĩ Tiểu Từ cũng thần thông quảng đại, mua chuộc người quản lý tòa cao ốc, đưa cái túi xách da cá sấu này đến bàn làm việc của Kỷ Nguyên.
Tiểu Tuệ tò mò, mở ra miếng bọc chống bụi, nhìn thấy hỏi: “Ai tặng thế? Tổng giám đốc Lý tặng hả?”
Kỷ Nguyên nói: “Không phải, người ta đưa nhầm, phải trả lại.”
Tiểu Tuệ líu lưỡi, sao không ai đưa nhầm đồ cho mình thế.
Chập tối, Lý Mậu tới đón Kỷ Nguyên tan tầm.
Anh lái xe, nhìn cô một cái, nói: “Nhóc Nguyên?”
Kỷ Nguyên đáp lại.
Lý Mậu thấy tinh thần của cô không tốt, quan tâm hỏi: “Hôm nay chịu uất ức à?”
Kỷ Nguyên mỉm cười, nói: “Không có.”
Anh hỏi: “Em cầm cái gì đó?”
“Một cái túi xách.”
“Mua trên mạng ư?”
“Không phải, người khác bảo em giữ.”
Lý Mậu nghĩ ngợi, hỏi: “Bác sĩ Tiểu Từ đưa cho em?”
Kỷ Nguyên kinh ngạc: “Làm sao anh biết được?”
Cô chợt hiểu ra.
Bác sĩ Tiểu Từ tán gái đoán chừng đều bắt đầu từ việc tặng túi xách, thanh danh truyền xa.
Lý Mậu nhoẻn miệng cười, chẳng thèm nhìn túi xách, đã nói: “Cái này không đáng tiền, trở về anh cho em một cái tốt hơn.”
Cô ừ một tiếng.
Lúc xe chờ đèn giao thông, Lý Mậu nửa nghiêm túc nửa vô lại nói: “Nếu không phải có qua lại với nhà họ Từ, việc gây sức ép cho gia đình bọn họ cũng rất dễ dàng.”
Hóa ra anh vẫn ghen tị.
Kỷ Nguyên liếc anh một cái, cười hỏi: “Gây sức ép thế nào?”
Lý Mậu nói: “Nhà họ Từ lợi dụng tài nguyên nghiên cứu của trường đại học, phát triển dược phẩm mới, vì lợi nhuận của công ty dược tư nhân, bên trong luôn luôn có một số phần không rõ ràng.”
Kỷ Nguyên ừm một tiếng, dịu dàng nói: “Trên thị trường chẳng có công ty nào là không có sơ hở, nếu anh hủy hoại gia đình họ, người khác cũng không dám hợp tác với anh.”
Lý Mậu khựng lại, hỏi: “Nhóc Nguyên, hồi đại học em học chuyên ngành gì?”
Cô đáp: “Toán học.”
“Rất ít con gái học toán.”
“Phải, em là người chuyển đổi giới tính, mùa hè năm nay mới từ Thái Lan trở về.”
Lý Mậu mỉm cười, nói: “Còn có cái gì anh không biết không?”
Kỷ Nguyên nghiêm túc nói: “Bản tính của em lười nhác lại kiêu căng, anh muốn đổi ý đã không còn kịp rồi.”
Lý Mậu cười nói: “Làm sao đây? Anh mê điểm này của em đó.”
Kỷ Nguyên đỏ mặt.
Cô làm sao nói lại anh chứ.