Chim Cổ Đỏ

Quyển 1 - Chương 1: Đất đối đất



Trạm thu phí tại Alnabru. Ngày 1 tháng Mười một năm 1999.

Một con chim lông xám chao lượn trong tầm nhìn của Harry. Mấy ngón tay anh gõ gõ trên vô lăng. Thời gian trôi chậm chạp. Hôm qua trên truyền hình ai đó đã nói về chuyện “thời gian trôi chậm chạp”. Đây là lúc thời gian trôi chậm lại. Như đêm Noel trước khi ông già Noel đến. Hay ngồi trên ghế điện trước khi dòng điện bật lên.

Anh gõ nhịp mạnh hơn.

Họ đỗ xe trong khu vực lộ thiên phía sau mấy buồng bán vé tại cổng thu phí. Ellen vặn to radio lên một chút. Giọng của xướng ngôn viên vang lên đầy trang trọng và cung kính.

“Phi cơ đã hạ cánh cách đây năm mươi phút, và đúng 6 giờ 38 phút sáng ngài tổng thống đã đặt chân lên đất Na Uy. Ngài được thị trưởng Ullensaker nghênh tiếp. Hôm nay là một ngày thu tuyệt vời ở Oslo: một khung cảnh Na Uy tráng lệ làm nền cho cuộc họp thượng đỉnh này. Chúng ta hãy cùng nghe lại những gì ngài tổng thống phát biểu tại cuộc họp báo nửa giờ trước.”

Lần thứ ba rồi. Một lần nữa Harry trông thấy các đoàn báo chí hò hét chen lấn bên hàng rào chắn. Mấy gã mặc com lê xám đứng phía bên kia hầu như chẳng buồn cố gắng sao cho khỏi giống Mật vụ, khom vai rồi lại thả lỏng khi theo dõi đám đông, kiểm tra tới lần thứ mười hai xem tai nghe đã ngay ngắn chưa, theo dõi đám ông, chú mục mấy giây vào tay chụp ảnh có ống kính tele hơi quá dài, tiếp tục theo dõi, kiểm tra tai nghe đến lần thứ mười ba. Ai đó chào đón tổng thống bằng tiếng Anh, mọi thứ im bặt. Rồi một tiếng lạo xạo trong micro.

“Trước hết, cho phép tôi nói rằng tôi rất vui mừng khi đến đây…” Tổng thống nói đến lần thứ tư bằng thứ tiếng Anh Mỹ nặng và khàn.

“Tôi đọc ở đâu đó có một nhà tâm lý học nổi tiếng người Mỹ cho rằng tổng thống mắc chứng MPD” Ellen nói.

“MPD?”

“Chứng rối loạn đa nhân cách. Theo kiểu bác sĩ Jekyll và ông Hyde ấy. Nhà tâm lý học đó nghĩ rằng nhân cách bình thường của ông ta không nhận thức được rằng nhân cách kia là con thú dâm dục, đang có quan hệ với tất cả những phụ nữ này. Và đó là lý do tại sao Tòa án không thể buộc tội ông ta dối trá khi tuyên thệ trước tòa.”

“Lạy Chúa,” Harry nói, ngước nhìn lên chiếc trực thăng đang lượn cao trên đầu họ.

Trên radio, ai đó nói tiếng Anh giọng Na Uy hỏi, “Thưa ngài tổng thống, đây là lần thứ tư một tổng thống Mỹ đương nhiệm đến thăm Na Uy. Cảm xúc của ngài thế nào?”

Khoảng dừng.

“Trở lại đây thật sự là tuyệt vời. Tôi thấy điều quan trọng hơn nữa là các vị lãnh đạo nhà nước Israel và nhân dân Palestin có thể gặp nhau tại đây. Đó là chìa khóa để…”

“Ngài còn nhớ được gì từ chuyến thăm trước đây đến Na Uy không, thưa ngài tổng thống?”

“Có chứ, dĩ nhiên rồi. Trong các cuộc hội đàm ngày hôm nay, tôi hy vọng rằng chúng tôi có thể…”

“Oslo và Na Uy có ý nghĩa gì đối với hòa bình thế giới, thưa ngài tổng thống?”

“Na Uy đóng một vai trò quan trọng.”

Một giọng tiếng Anh không mang âm Na Uy. “Ngài tổng thống coi những kết quả đạt được nào là mang tính thực tiễn?”

Đoạn ghi âm bị cắt ngang và ai đó ở trường quay tiếp nối.

“Chúng ta vừa nghe tổng thống nói rằng Na Uy đóng một vai trò quyết định trong… ừm, tiến trình hòa bình Trung Đông. Ngay lúc này tổng thống đang trên đường đến…”

Harry lầm bầm rồi tắt radio. “Có chuyện gì với cái đất nước này vậy, Ellen?”

Cô nhún vai.

“Đã qua chốt 27,” chiếc bộ đàm trên bảng đồng hồ kêu lạch tạch.

Anh nhìn cô.

“Mọi người đều đã sẵn sàng ở vị trí rồi chứ?” anh hỏi. Cô gật đầu.

“Bắt đầu thôi!,” anh nói. Cô đảo mắt. Đây là lần thứ năm anh nói thế kể từ lúc đoàn người xuất phát từ sân bay Gardermoen. Từ nơi đỗ xe họ thấy được đường cao tốc vắng tanh trải dài từ trạm thu phí lên phía Trosterud và Furuset. Ngọn đèn xanh trên nóc xoay uể oải. Harry hạ kính xe xuống, thò tay ra hất chiếc lá vàng héo vướng dưới cần gạt nước.

“Một con chim cổ đỏ kìa!” Ellen nói, đưa tay chỉ. “Hiếm thấy một con như thế vào cuối thu thế này.”

“Ở đâu cơ?”

“Đằng kia. Trên nóc buồng bán vé.”

Harry cúi thấp đầu xuống, nhòm qua kính chắn gió.

“Ừ nhỉ. Thì ra đó là chim cổ đỏ à?”

“Phải. Nhưng tôi nghĩ có lẽ anh không nhìn ra được sự khác biệt giữa nó với chim két cánh đỏ đâu nhỉ?”

“Đúng.” Harry đưa tay che mắt. Có phải anh bị cận thị rồi không?

“Chim cổ đỏ là một loài chim hiếm,” Ellen nói, vặn chặt nắp bình giữ nhiệt.

“Đó là một dữ liệu à?” Harry hỏi.

“90% chim này di cư về phương Nam. Chỉ ít con chấp nhận mạo hiểm, có thể nói vậy, ở lại đây.”

“Có thể nói vậy?”

Lại tiếng lạch tạch trên bộ đàm: “Chốt 62 gọi Sở chỉ huy. Có một chiếc xe cảnh sát không đèn và phù hiệu đang đỗ bên đường cách lối rẽ đi Larenskog 200 mét.”

Một giọng trầm đặc âm vùng Bergen trả lời từ Sở chỉ huy. “Đợi một chút, 62. Chúng tôi sẽ tìm hiểu!”. Im lặng.

“Cô đã kiểm tra dãy nhà vệ sinh chưa?” Harry hỏi, hất hàm về phía cây xăng Esso.

“Rồi, đã giải tán hết khách hàng và nhân viên khỏi cây xăng. Chỉ còn mỗi tay sếp. Chúng tôi đã nhốt ông ta trong văn phòng.”

“Cả mấy buồng bán vé nữa chứ?”

“Rồi. Bình tĩnh đi, Harry, kiểm tra xong cả rồi. Phải, những con ở lại làm thế vì hy vọng mùa đông sẽ dễ chịu, đúng không? Nếu đúng thì tốt, nhưng nếu chúng sai, chúng sẽ chết. Vậy sao chúng không bay thẳng về phương Nam để phòng xa? Anh có thể thắc mắc như thế. Những con chim ở lại, có phải chỉ vì chúng lười không?”

Harry nhìn trong gương, thấy bảo vệ ở cả hai bên cầu đường sắt. Họ mặc đồ đen, đội mũ cối và súng máy MP5 choàng qua cổ. Ngay cả từ chỗ anh đứng, anh vẫn thấy được vẻ căng thẳng trong ngôn ngữ cơ thể của họ.

“Vấn đề là nếu mùa đông đó không quá khắc nghiệt, chúng có thể chọn nơi làm tổ tốt nhất trước khi những con khác quay về,” Ellen nói trong khi cố lèn cái bình giữ nhiệt vào hộc để găng tay đã đầy ắp. “Một sự mạo hiểm có tính toán, anh thấy đấy. Hoặc anh có thể nở nụ cười mãn nguyện hoặc anh sẽ ngập trong rắc rối. Có nên mạo hiểm hay không. Nếu anh liều, một đêm nọ anh có thể ngã lộn cổ từ cành cây đông cứng, phải đến mùa xuân nó mới tan băng. Nhưng nếu chết nhát thì có thể anh sẽ không tìm được chỗ nào mà làm tổ khi quay về. Đó là những thế lưỡng nan muôn đời, mà anh phải đối mặt.”

“Cô mặc giáp chống đạn rồi đúng không?” Harry quay ngoắt người lại kiểm tra. “Cô mặc rồi hay chưa?”

Cô đập đập vào ngực bằng mấy khớp ngón tay thay câu trả lời.

“Loại nhẹ à?”

Cô gật đầu.

“Mẹ kiếp, Ellen! Tôi đã ra lệnh phải mặc áo chống đạn tử tế cơ mà. Không phải mấy cái áo Chuột Mickey ấy.”

“Anh có biết mấy thằng cha Mật vụ mặc cái gì không?”

“Để tôi đoán. Áo loại nhẹ?”

“Đúng thế.”

“Cô có biết tôi cóc quan tâm cái gì không?”

“Để tôi đoán. Bọn Mật vụ?”

“Đúng vậy.”

Cô bật cười. Harry cũng cố nặn ra một nụ cười. Có tiếng lạch tạch từ bộ đàm.

“Sở chỉ huy gọi chốt 62. Mật vụ nói đó là xe của họ đậu trên đường rẽ về Lorenskog.”

“Chốt 62. Đã nhận tin.”

“Cô thấy không!” Harry nói, tức tối đấm rầm xuống tay lái, “chẳng liên lạc gì cả. Lũ Mật vụ, chuyện chúng chúng làm. Cái xe đó đang làm gì trên ấy mà chúng ta không biết? Hả?”

“Kiểm tra xem ta có đang làm việc của mình không,” Ellen đáp.

“Theo chỉ thị bọn họ đưa ra.”

“Anh sẽ được phép đưa ra một vài quyết định, nên đừng có làu bàu nữa,” cô nói. “Và thôi ngay cái vụ gõ gõ lên vô lăng đi.”

Hai tay Harry ngoan ngoãn rụt lại để xuống lòng. Cô mỉm cười. Anh phả ra một hơi dài: “Rồi, rồi, rồi.”

Những ngón tay anh sờ thấy báng khẩu súng lục công vụ, một khẩu Smith & Wesson cỡ nòng 38, sáu viên đạn. Trong thắt lưng anh còn giắt thêm hai ổ đạn, mỗi ổ sáu viên. Anh vỗ nhẹ báng súng, biết rằng nói cho đúng thì thực ra anh không được phép mang vũ khí. Có lẽ anh bị cận thị thật rồi, sau khóa học bốn mươi giờ mùa đông năm ngoái anh đã trượt phần thi bắn. Cho dù đó không phải là điều bất thường cho lắm, nhưng đó là lần đầu tiên chuyện như vậy xảy ra với Harry nên anh chẳng thích chút nào. Anh chỉ cần làm mỗi một việc là thi lại - nhiều người phải thi những bốn, năm lần - nhưng vì lý do này khác mà Harry cứ lần lựa mãi.

Thêm nhiều tiếng lạch tạch nữa.

“Đã qua chốt 28.”

“Còn qua một chốt nữa trong địa phận cảnh sát Romerike,” Harry nói. “Chốt tiếp theo là Karihaugen rồi sẽ đến chúng ta.”

“Tại sao họ không thể làm như ta vẫn làm? Chỉ việc nói đoàn xe hộ tống đang ở đâu, thay vì mấy con số ngu xuẩn này,” Ellen hỏi, giọng càu nhàu.

“Đoán xem.”

Hai người đồng thanh trả lời: “Vì họ là Mật vụ!” Rồi cười vang.

“Đã qua chốt 29.”

Anh nhìn đồng hồ tay.

“Được rồi, ba phút nữa là họ đến. Tôi sẽ chuyển tần số bộ đàm qua khu vực cảnh sát Oslo. Tiến hành kiểm tra lần cuối đi.”

Ellen nhắm mắt lại để tập trung kiểm tra lại cho chắc từng thứ một. Cô để micro lại chỗ cũ. “Mọi thứ đều đâu vào đấy và sẵn sàng cả rồi.”

“Cảm ơn. Đội mũ bảo hộ lên đi.”

“Hả? Nghiêm túc đấy hả Harry?”

“Cô nghe tôi nói rồi đấy.”

“Anh đội mũ của anh đi!”

“Mũ của tôi bé quá.”

Một giọng nói khác. “Qua chốt 1.”

“Ôi khỉ thật, đôi khi anh đúng là… thiếu chuyên nghiệp.” Ellen kéo chiếc mũ lên đầu, thắt chặt dây ở cằm rồi nhìn gương chiếu hậu nhăn nhó.

“Tôi cũng yêu cô,” Harry đáp, quan sát kỹ con đường trước mặt họ qua ống nhòm. “Tôi thấy họ rồi.”

Trên đỉnh con dốc chạy đến Karihaugen, ánh mặt trời phản chiếu từ kim loại lấp lánh. Lúc đó Harry chỉ thấy được chiếc xe ô tô đầu tiên trong đoàn xe hộ tống, nhưng anh đã biết thứ tự của chúng: sáu chiếc mô tô trong đội cảnh sát hộ tống Na Uy; hai ô tô hộ tống của cảnh sát Na Uy; một xe của Mật vụ, rồi đến hai chiếc Cadillac Fleetwood giống hệt nhau (ô tô đặc chủng của Mật vụ được đưa bằng máy bay từ Mỹ sang) và tổng thống ngồi trên một trong hai chiếc ấy. Chiếc nào thì bí mật. Cũng có thể ông ta đang ngồi trong cả hai xe, Harry nghĩ. Một chiếc cho Jekyll và một chiếc cho Hyde. Sau đó đến những chiếc xe lớn hơn: xe cứu thương, xe liên lạc và vài xe Mật vụ.

“Mọi thứ dường như khá yên ắng,” Harry nói. Ống nhòm của anh di chuyển chậm từ phải sang trái. Không khí run rẩy bên trên lớp nhựa đường cho dù đó chỉ là một buổi sáng tháng Mười một mát mẻ.

Ellen thấy được hình dáng chiếc xe đi đầu. Ba mươi giây nữa chúng sẽ đi qua các cổng thu phí và vậy là xong được phân nửa công việc. Và trong vòng hai ngày nữa, cũng đoàn xe này sẽ đi qua trạm theo hướng ngược lại, cô và Harry có thể quay về với công việc thường nhật. Cô thích xử lý những vụ chết người ở Ban Trọng án hơn là thức dậy lúc 3 giờ sáng để ngồi trong chiếc Volvo lạnh cóng này cùng một gã Harry cáu bẳn rõ ràng đang coi trọng trách được giao là gánh nặng.

Ngoài tiếng thở đều của Harry, trong xe hoàn toàn im ắng. Cô kiểm tra đèn chỉ báo trên cả hai chiếc bộ đàm để chắc rằng chúng đều đã xanh. Đoàn xe hộ tống đã gần tới chân đồi. Cô quyết định xong việc sẽ đến Torst uống đến say thì thôi. Ở đấy có một anh chàng mà cô đã liếc mắt đưa tình, anh ta có những lọn tóc đen quăn, đôi mắt màu nâu hơi nguy hiểm. Dong dỏng. Trông hơi tự do phóng túng, trí thức. Có lẽ…

Cái quái…

Harry đã chụp lấy micro. “Có người trong buồng bán vé thứ ba từ trái sang. Có ai nhận diện được người này không?” Đáp lại trên bộ đàm là sự im lặng lạo xạo, ánh mắt Ellen lướt nhanh từ buồng bán vé này tới buồng bán vé khác trong hàng. Kia rồi! Cô trông thấy tấm lưng một người đàn ông phía sau tấm kính nâu của buồng vé - chỉ cách chừng 40, 50 mét. Bóng người trông rõ ràng hơn nhờ ánh sáng từ phía sau, cũng như khúc nòng súng có ống ngắm nhô lên qua vai.

“Vũ khí!” cô hét lên. “Hắn có súng máy.”

“Khốn kiếp!” Harry đá tung cửa xe, nắm sườn xe lao ra. Ellen nhìn chằm chặp đoàn xe hộ tống. Chỉ còn cách nhiều nhất là vài trăm mét. Harry thò đầu vào xe.

“Hắn không phải người của ta, nhưng hắn có thể là bên Mật vụ,” anh nói. “Gọi Sở chỉ huy đi.” Trong tay anh đã sẵn khẩu súng lục.

“Harry…”

“Làm đi! Và hãy bấm còi nếu Sở chỉ huy bảo hắn là người của họ.” Harry cất bước chạy về phía buồng bán vé và tấm lưng người đàn ông mặc com lê. Căn cứ theo nòng súng thì Harry đoán đó là khẩu Uzi. Không khí rét căm căm buổi sáng sớm làm phổi anh buốt nhói.

“Cảnh sát đây!” anh hét lên bằng tiếng Na Uy, rồi tiếng Anh.

Không có phản ứng. Lớp kính dày của quầy bán vé được chế tạo nhằm làm giảm tiếng ồn xe cộ bên ngoài. Người đàn ông lúc này đã quay đầu về phía đoàn xe hộ tống nên Harry thấy cặp kính râm Ray-Bans màu tối. Mật vụ. Hay ai đó đang muốn tạo ấn tượng như thế.

Giờ thì còn cách 20 mét.

Làm sao hắn lọt vào trong buồng bán vé đã khóa nếu hắn không phải là người của họ? Chết tiệt thật! Harry đã nghe thấy tiếng xe mô tô. Anh sẽ không kịp tới chỗ buồng vé.

Anh tháo chốt an toàn và nhắm bắn, cầu cho tiếng còi xe phá tan không khí tĩnh lặng của buổi sáng lạ lùng này, trên con đường cao tốc đóng kín chưa lúc nào anh muốn đến gần. Chỉ thị đã rõ ràng, nhưng anh không sao dập tắt được những suy nghĩ riêng: Áo chống đạn mỏng. Không chịu liên lạc. Bắn đi, đó không phải là lỗi của anh. Nhưng hắn ta có gia đình không?

Đoàn xe hộ tống đang đến từ ngay phía sau buồng bán vé, và đang tiến đến rất nhanh. Trong vài giây hai chiếc Cadillac sẽ ngang hàng với dãy buồng bán vé. Từ khóe mắt trái anh để ý thấy một sự chuyển động, một con chim nhỏ trên mái nhà vụt bay đi.

Có nên mạo hiểm hay không… thế lưỡng nan muôn đời.

Anh đã nghĩ về cái cổ rụt thấp trên áo chống đạn, hạ súng lục xuống một phân. Tiếng mô tô gầm lên đinh tai.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv