Olso.
Ngày 16 tháng 5 năm 2000
Signe chết rồi. Ba ngày trước bà ta đã bị hành hình như một kẻ phản bội, với một viên đạn xuyên qua trái tim giả trá. Vì đã ở bên cậu ấy suốt một thời gian dài rồi, tôi ngập ngừng khi Daniel chia tay tôi sau khi phát súng bắn ra. Cậu ấy bỏ tôi lại trong sự bối rối cô độc. Tôi cho phép những nghi ngờ len lỏi vào và trải qua một đêm khủng khiếp. Căn bệnh cũng không giúp gì được. Tôi uống hết ba viên thuốc bác sĩ Bauer bảo tôi phải uống một viên nhưng cơn đau vẫn không thể chịu đựng nổi. Đến cuối cùng tôi cố gắng ngủ và ngày hôm sau Daniel quay trở lại với thể lực mới mẻ. Đó là giai đoạn áp chót và bây giờ chúng tôi dạn dĩ dấn bước.
Hỡi nam nhi quây quần bên đống lửa, nhìn đuốc vàng sáng rực, giục binh sĩ ngắm bắn cao hơn nữa, nguyện đem thân đứng lên chiến đấu.
Nó đang đến gần, cái ngày Đại Phản Bội sẽ bị báo thù. Tôi không sợ hãi.
Điều cốt yếu là phải làm cho công chúng biết đến Sự Phản Bội. Nếu nhật ký này vào sai tay người, có thể nó sẽ bị thiêu hủy hoặc giữ kín để tránh phản ứng của dư luận. Vì lý do an toàn, tôi cũng đã cung cấp những đầu mối cần thiết cho tay cảnh sát trẻ ở POT. Vẫn chưa chắc cậu ta thông minh đến mức nào, nhưng trực giác mách bảo tôi rằng ít nhất cậu ta là một người liêm chính.
Những ngày cuối cùng thật xúc động.
Nó đã bắt đầu vào ngày tôi quyết định mình sẽ tính sổ với Signe. Tôi vừa gọi điện đến nói rằng tôi sẽ đến tìm bà ta rồi bước ra khỏi quán Schroder thì thấy mặt của Even Juul qua cửa kính quán cà phê bên kia con phố. Tôi giả vờ không nhìn thấy lão ta, vờ bước tiếp. Nhưng tôi biết lão ta sẽ suy ra được khi đã nghĩ thấu đáo mọi chuyện.
Ngày hôm qua tay cảnh sát gọi cho tôi. Tôi không nghĩ những đầu mối tôi cung cấp cho cậu ta rõ ràng đến mức cậu ta biết cách lắp ráp chúng với nhau ra sao trước khi tôi hoàn thành sứ mệnh. Nhưng hóa ra cậu ta lại lần theo dấu Gudbrand Johansen đến Vienna. Tôi biết mình phải tranh thủ thời gian, ít nhải bốn mươi tám giờ, nên tôi kể cho cậu ta một câu chuyện về Even Juul mà tôi nghĩ ra, phòng trường hợp chuyện sẽ diễn ra chính xác như thế. Tôi bảo cậu ta rằng Even là một linh hồn đau khổ tội nghiệp, rằng Daniel đã trú ngụ trong tâm hồn lão ta. Thứ nhất, câu chuyện sẽ làm như thể Juul đứng đằng sau mọi chuyện. Kể cả vụ giết Signe, Thứ hai, nó sẽ khiến cho vụ tự sát tôi đã lập kế hoạch cho Juul trong lúc này đáng tin cậy hơn.
Khi tay cảnh sát ra về, tôi bắt tay vào việc ngay lập tức. Hôm nay dường như Even Juul không quá ngạc nhiên khi mở cửa và thấy tôi trên bậc thềm ngoài. Tôi không biết liệu lão có phát hiện ra được hoặc chỉ đơn giản là không có khả năng tỏ ra ngạc nhiên nữa. Trông lão ta như chết rồi. Tôi dí dao vào cổ họng lão và cam đoan với lão ta rằng chỉ cần lão đi một bước sai lầm thôi, tôi sẽ cắt cổ lão ta dễ ợt như tôi đã làm với con chó của lão. Để chắc chắn lão ta hiểu ý tôi muốn nói, tôi mở túi rác mang theo và cho lão xem con vật. Chúng tôi lên lầu đến phòng ngủ của lão ta, đến nơi lão ta sẵn sàng cho phép tôi đặt lão ngồi xuống ghế. Lão ta cột sợi dây dắt chó lên cái móc trên trần nhà.
“Tôi không muốn cảnh sát có thêm manh mối nào nữa cho đến khi chuyện này xong xuôi, nên chúng ta phải làm chuyện này trông như một vụ tự sát!” tôi nói. Nhưng lão ta không phản ứng, lão có vẻ thản nhiên. Biết đâu dược, có lẽ tôi đang gia ơn cho lão?
Sau đó, tôi lau hết dấu vân tay và bỏ túi rác chứa con chó vào trong thùng lạnh, mấy con dao cho vào trong hầm rượu. Mọi thứ đều đâu vào dấy và tôi vừa kiểm tra lại phòng ngủ lần cuối thì nghe thấy tiếng sỏi nghiến lạo xạo và thấy một xe cảnh sát trên đường. Nó đang đậu, như thể đang chờ điều gì đó. Tôi biết mình đang ở nơi nguy hiểm.
Dĩ nhiên Gudbrand thấy hốt hoảng, nhưng may mắn là Daniel đã hành động rất nhanh.
Tôi chộp chùm chìa khóa từ hai phòng ngủ khác, một trong số dó khớp với căn phòng nơi Even đang bị treo cổ. Tôi để chìa khóa xuống sàn bên trong cửa, rút chìa khóa ban đầu ra khỏi ổ khóa rồi dùng nó để khóa cửa từ bên ngoài. Sau đó tôi thay nó bằng chìa khóa không khớp và để lại nó trong ổ khóa. Cuối cùng, tôi tra chìa khóa gốc vào cửa phòng ngủ khác. Việc này xong xuôi chỉ mất vài giây. Sau đó tôi thản nhiên đi xuống tầng trệt gọi vào số di động của Harry Hole.
Phút sau thì cậu ta bước vào.
Cho dù tôi cảm thấy tiếng cười đang lục bục trong bụng, tôi nghĩ mình cũng đã làm được vẻ mặt ngạc nhiên, có lẽ vì tôi có ngạc nhiên chút. Thực ra thì tôi đã từng gặp một tay cảnh sát trong số đó rồi. Đêm đó trong Vườn thượng uyển. Nhưng tôi không nghĩ hắn ta nhận ra tôi. Có lẽ người hôm nay hắn thấy là Daniel. Và, PHẢI, tôi có nhớ lau sạch dấu vân tay trên mấy chìa khóa.
“Harry! Anh đang làm gì ở đây thế? Có chuyện gì à?”
“Nghe này, dùng bộ đàm của cậu gọi cho…”
“Hả?”
Ban nhạc trống trường BolteLakka đang diễu hành ngang qua.
“Tôi nói là gọi cho…” Harry gào lên.
“Cái gì?” Halvorsen gào lại.
Harry giật chiếc bộ đàm trên tay cậu ta.
“Nghe cho kỹ này, tất cả mọi người ngoài kia. Hãy để mắt tìm một người đàn ông, bảy mươi tuổi, cao 1m75, mắt xanh, tóc bạc. Ông ta có thể có vũ trang, lặp lại là có vũ trang và cực kỳ nguy hiểm. Có lý do để nghi ngờ một vụ mưu sát nên phải kiểm tra hết các cửa sổ mở và mái nhà trong khu vực. Tôi lặp lại..!”
Harry lặp lại thông điệp trong khi Halvorsen nhìn anh chằm chằm, miệng há hốc. Khi nói xong, Harry ném trả lại bộ đàm cho cậu ta.
“Giờ việc của cậu là cho hủy ngày 17 tháng Năm đi, Halvorsen.”
“Anh vừa nói gì?”
“Cậu đang trực. Còn tôi thì trông giống như… một thằng say ấy. Họ không chịu lắng nghe tôi đâu.”
Halvorsen chú mục vào cái cằm râu ria lởm chởm của Harry, áo sơ mi nhàu nát, hàng cúc xộc xệch và đôi chân không tất trong giày.
“Họ là ai?”
“Vẫn chưa hiểu tôi đang nói chuyện gì hay sao?” Harry gào lên, ngón tay run run chỉ tay lên phía trên.