Cầm thư, quay về hoàng cung.
Khi Lý Ký đến gặp hắn, đưa thư giao cho hắn.
Lý Ký mở thư ra, đọc thật lâu.
“Hắn nói cái gì?” Tần Tố vẫn còn chút hiếu kỳ.
“Hắn nói đến báo ân tình của Lý gia.” Lý Ký thu lại cảm xúc trong mắt nói.
“Báo ân?” Tần Tố có chút khó hiểu, “Báo thế nào?”
“Hắn chúc chúng ta hạnh phúc.” Lý Ký nói.
“Này…..Vậy cũng là báo ân?” Tần Tố ngẩn ra.
“Hắn là thuật sư.” Lý Ký nhắc nhở.
Tần Tố gật gật đầu, lại hỏi: “…..Nhưng hắn tại sao phải báo ân?”
“Ngươi cũng biết hắn là ai?” Lý Ký hỏi lại.
“Vân Trầm Đàm, là thuật sư, tựa hồ, sống rất lâu.” Tần Tố hồi đáp.
“Hắn là quốc sư cuối cùng của tiền triều Tiêu thị. Năm đó Nghiệp thái tổ đánh vào Lạc Dương ,rất muốn mời hắn tiếp tục đảm nhiệm chức vị quốc sư của Đại Nghiệp, đáng tiếc hắn sớm đã không biết tung tích. Nghe nói hắn bị bức phải hứa giúp Tiêu vương trấn thủ Lạc Dương, Lạc Dương đã mất, hắn có thể vô khiên vô quải rời đi. Hắn nói ân tình, có lẽ chính là Lý gia giúp hắn lấy lại tự do a.” (vô khiên vô quải: không còn gánh nặng) Lý Ký gấp thư lại, nói.
“Vậy hắn thật sự đã sống rất lâu rồi, nhưng nhìn mặt hắn lại cảm thấy chỉ xấp xỉ bằng tuổi ta.” Tần Tố gật gật đầu nói.
“Hắn không giống chúng ta.” Lý Ký xoa đầu hắn mỉm cười nói.
Tần Tố cúi đầu xuống.
Không giống chúng ta sao..
“Đi ngủ sớm một chút a.” Lý Ký hôn lên trán hắn.
“Lý Ký.” Tần Tố ngẩng đầu, cố gắng nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Ân?” Thanh âm trầm nhẹ, giống như….Người kia.
Mang theo ý tứ hỏi lại, một chữ “Ân” vô cùng quen thuộc, âm điệu hơi nâng lên, ẩn chứa vài phần hấp dẫn, vài phần uy hiếp.
Tông Viêm……
“Ta muốn rời đi.” Tần Tố tự nói với mình không thể lùi bước, nhìn đôi con ngươi sắc bén như ưng của Lý Ký, “Ta muốn rời xa hoàng cung, rời xa Trường An.”
“Ngươi thật muốn đi?”
“Phải.”
“Ta thì sao? Ngươi muốn bỏ ta một mình ở đây sao?” Trong mắt Lý Ký toát ra bảy phần bi thương, còn có….ba phần quyết tuyệt.
“Ngươi vốn thuộc về nơi này. Mà ta, lại không phải.” Tần Tố cười, nhẹ nhàng đau thương.
“Chờ một thời gian có được không? Ít nhất, chờ đến sinh nhật của ta, chỉ còn có bảy ngày nữa thôi.” Lý Ký ôm hắn, trầm thấp hỏi.
“…..Hảo.”
Vẫn không thể cự tuyệt được a.
Nếu như hắn có đủ kiên định, giờ khắc này nên đẩy ra Lý Ký.
Ở lâu thêm một khắc, chính là thêm một khắc trầm luân.
Trong mắt Lý Ký có kiên quyết khó tả.
Trầm Đàm nói không sai, hắn đã sớm không có lựa chọn nào khác.
Cho dù là hạnh phúc không trọn vẹn, cũng tốt hơn bất hạnh gấp trăm ngàn lần.
“Hoàng thượng, đây là…….”
“Chiếu theo phương thuốc này, sắc một phần đi.” Lý Ký chắp tay mà đứng, nhắm mắt lại.
Đến cuối cùng, chỉ có như vậy mới có thể giữ hắn lại sao.
Vậy có lẽ cũng tốt hơn nhiều so với phân cách trời nam đất bắc…
Chung lòng mà xa cách, ưu thương sống nốt quãng đời còn lại.
Kết cục như vậy, hắn không muốn.
Nếu như nhất định phải có một người hạ quyết tâm chặt đứt trước kia, như vậy, liền để hắn làm thôi.
Tố Nhi, ngươi chỉ là thiếu quyết tâm quên đi.
Uống nó vào, quên y, sau đó đạt được hạnh phúc.
Ký ức quý giá, nhưng không quan trọng bằng hạnh phúc.
Ký ức thật sự quan trọng đến như vậy sao? Một điểm ấm áp lại khiến ngươi nhớ mãi không quên.
Thế nhưng….Từ bỏ một chút ấm áp, ta sẽ cho ngươi càng nhiều hơn nữa.
Cả đời, ấm áp.
Ngày này, lạnh hơn rất nhiều so với trước đó.
Cuối mùa thu a.
“Tố Nhi.” Lý Ký gọi hắn.
Tần Tố quay đầu lại, mỉm cười.
Suy nghĩ cẩn thận phải rời đi, nên bắt đầu quý trọng khoảng thời gian cuối cùng được bên nhau.
Không cần phải nghĩ đến hồi ức, không cần phải nghĩ đến vướng mắc, chỉ đơn giản nghe theo lòng mình.
Sau đó phát hiện, thật sự yêu hắn.
“Nên uống thuốc.” Lý Ký sai Di Nhi bưng lên thuốc vừa mới sắc xong, dược nước màu nâu, mang theo mùi vị đắng nghét như trước.
Tần Tố vẫn như trước kia không tình nguyện ngồi xuống, khẽ cắn môi chuẩn bị uống hết.
“Ta uy ngươi a.” Lý Ký đột nhiên nói.
Tần Tố chọn mi, tựa hồ có chút khó hiểu.
“Ngẫu nhiên muốn thử một lần.” Lý Ký ngồi xuống, bưng chén lên, thổi thổi một thìa, đưa đến bên miệng Tần Tố.
Một chén Giấc mộng Nam Kha này, ta muốn tự mình, uy ngươi uống hết.
Tự tay, chặt đứt lưu luyến của ngươi.
Chặt đứt suy nghĩ muốn rời đi của ngươi.
Chặt đứt ký ức của ngươi.
“Thuốc thay đổi?” Tần Tố phát hiện hương vị thay đổi, hỏi.
Tay Lý Ký hơi run lên, nhưng chỉ là thoáng qua, nếu không để ý sẽ không thể phát hiện, nói: “Uống một loại thuốc quá lâu sẽ không tốt, ta sai ngự y đổi một loại khác.”
Tần Tố gật gật đầu, thuận theo uống thuốc.
Ánh nến ôn nhu, chiếu sáng một bên mặt Tần Tố, làm mỹ lệ của hắn nhiễm thêm vài phần hư ảo, thật giống như không thể nắm giữ được.
Nhưng hắn…vẫn muốn cố gắng giữ lấy.
Quên đi bất hạnh của ngươi; Quên đi sầu bi; Quên đi mâu thuẫn; Cũng quên cả Vương Tông Viêm; Quên Tần gia; Quên cừu hận.
Sau đó, chỉ nhớ rõ ta.
Uống xong một thìa cuối cùng, Tần Tố thở dài một hơi.
Lý Ký bóc giấy gói kẹo, uy hắn một viên.
Ngọt.
Tần Tố mỉm cười, nụ cười chân thuần như xưa.
Tố Nhi của ta.
Thực xin lỗi.
Ta yêu ngươi.
Hôn lên môi Tần Tố, vị ngọt từ môi hắn truyền đến, thấm vào ruột gan.
Quên đi hồi ức đau đớn này, sau đó, ngươi có thể ngắm nhìn hoa sen của ngươi, ngửi hương hoa sen, nghe hái sen ca, trở về…..Giang Nam của ngươi.
Giang Nam của ngươi, cho tới bây giờ cũng chỉ là hạnh phúc hư ảo.
Nỗi nhớ Giang Nam, cũng chỉ vì ngươi đang hoài niệm hạnh phúc đơn thuần đã qua.
Tố Nhi, ngươi có thể trở về.
Từ bỏ ký ức nặng nề, ngươi sẽ có thể tìm được hạnh phúc.
Tố Nhi, hãy để chúng ta lại một lần nữa bắt đầu….