Đừng nói là Trần Thư Âm nhận ra, mà ngay cả Sở Thiều cũng không nhịn được cười ra tiếng.
Tiếng Trung thật là phong phú.
Nhưng mà Trần Thư Âm cũng nhanh chóng ném chuyện Chu Yến Kinh cảm thấy Sở Thiều quen mắt này ném ra sau đầu, mọi người cùng sống ở Bắc Kinh, nói không chừng đi trên đường tình cờ gặp.
Lấy giá trị nhan sắc của Sở Thiều mà nói, chút trí nhớ của Chu Yến Kinh chắc có thể nhớ được.
Trần Thư Âm vừa quay đầu đã quên sạch không còn sót gì.
Người ta hay nói bạn trai và bạn gái sẽ có một khoảng thời gian yêu đương nồng nhiệt, tuy cô và Sở Thiều là mối quan hệ người bao nuôi và ngược được bao nuôi, nhưng bây giờ cũng đang bị tình yêu cuồng nhiệt bao vây rồi.
Lúc hai người ở chung cũng không thua những cặp đôi khác là bao.
Là bạn của Trần Thư Âm, Dương Tuệ Văn gọi điện cho cô: “Âm Âm à, đã bao lâu cậu không tìm tớ đi dạo phố rồi!”
Lúc đó, Trần Thư Âm đang dạo phố với Sở Thiều.
Cô có chút chột dạ: “Bây giờ tớ cũng không đi dạo phố nữa.”
Dương Tuệ Văn à một tiếng: “Thế bây giờ tớ đang nhìn thấy người đóng giả tiểu thư nhà họ Trần ở trung tâm thương mại à?”
Trần Thư Âm: “…”
Có câu làm người thì không thể nói dối.
“Chậc chậc, có đàn ông làm bạn, sao còn vị trí cho chị em nữa, thôi cúp nhé, tạm biệt.” Dương Tuệ Văn trêu chọc.
Trần Thư Âm quay đầu, nhìn thấy Sở Thiều ngồi trong cửa hàng chờ cô, vô cùng lạnh nhạt, không có một chút không kiên nhẫn nào.
Những người cố tình đến làm quen đều bị anh từ chối.
Nói thật thì, tuy Trần Thư Âm nói với Mạnh Đan Chi tính cách của Sở Thiều có chút thiếu sót, nhưng thật ra anh là một người thật sự rất hợp ý cô.
Hình như chuyện gì cũng không bao giờ để trong lòng.
Trần Thư Âm nghĩ, cái này nên được phân loại vào mục — Người khó theo đuổi nhất.
Nhưng mà cô lại nghĩ, bản thân cô và anh có liên quan đến tiền bạc, không cần lo lắng vấn đề tình cảm, nhưng nếu sau này chia tay thì nên tìm người mới ở đâu đây, thật là một chuyện đáng để suy ngẫm.
Bởi vì lời trách móc Dương Tuệ Văn nên ngày hôm sau cô đã hẹn cô ấy ra ngoài.
Dương Tuệ Văn tìm hiểu: “Cậu vẫn còn ở bên cạnh cái tên đứng đầu bảng kia à?”
Trần Thư Âm: “Hay là cậu giới thiệu người mới cho tớ đi?”
“Tớ không biết.” Dương Tuệ Văn lắc đầu, “Nhà đó mở cửa hàng lâu lắm rồi, đến bây giờ mới có một cực phẩm như thế.”
Trần Thư Âm suy nghĩ: “Mở bao lâu rồi?”
Dương Tuệ Văn: “Nửa năm nay, hình như trước kia không nổi tiếng như bây giờ, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, dù sao trong cửa hàng cũng đâu có người đẹp trai đâu.”
Trước kia thật sự Trần Thư Âm chưa nghe qua bao giờ, cũng có thể nghe rồi nhưng quên mất.
Dương Tuệ Văn hỏi: “Âm Âm, cậu đầu tư tình cảm vào đấy cẩn thận nha.”
Trần Thư Âm: “Không thể đâu.”
Nói là nói thế, nhưng gần đây cô đối với Sở Thiều quả thật có chút ỷ lại, chủ yếu là người này làm gì cũng rất tốt, rất vừa ý cô.
Hơn nữa anh luôn biết vị trí mình ở đâu.
Ví dụ như ngày đó bọn họ vừa mới làm xong khúc dạo đầu, Mạnh Đan Chi gọi điện trò chuyện, Trần Thư Âm đã đẩy anh, chuyển tông giọng nói.
Sở Thiều cũng không cản trở cô, về điểm này Trần Thư Âm rất vừa lòng.
Tuy cũng sẽ thừa dịp cô đang nói chuyện mà động tay động chân, ví dụ như xoa nắn hai trái đào rồi lại hôn lên cổ cô.
Khiến Trần Thư Âm không thể giữ được bình tĩnh.
Mạnh Đan Chi phát hiện ra một chút, cười nói: “186 có phải đang ở đấy không, tớ cúp đây.”
Sau khi kết thúc điện thoại, cô ngồi trên người Sở Thiều, “Em và Chi Chi nói chuyện điện thoại, anh lại làm gì thế, anh là gấu Teddy à?”
Sở Thiều nằm ở trên giường: “Anh là vịt.”
Đây không phải lần đầu tiên anh nói như vậy.
Trần Thư Âm cũng không biết mỗi một con vịt đều biết thân biết phận như vậy sao.
Sở Thiều ôm lấy eo cô, mắt đào hoa khẽ nhướng, giọng nói trầm thấp: “Trong lúc làm việc, không thể sờ cá.”
“Cho nên sờ em sao?” Trần Thư Âm liếc mắt xem thường.
“Không thể sao?” Sở Thiều bỗng nhiên nở nụ cười.
Trần Thư Âm sửa miệng: “Đương nhiên có thể.”
Mọi chuyện diễn ra sau đó là điều không thể miêu tả thành lời được.
Một tuần có bảy ngày, Trần Thư Âm và Sở Thiều ở cùng nhau hết bốn ngày, dù sao mối quan hệ xã giao của cô Trần đây rất rộng.
Hôm nay phải đến tham gia lễ hội âm nhạc của chị em, ngày mai phải đi sinh nhật của chị em khác, thỉnh thoảng còn tham dự hôn lễ.
Cô phát hiện cuộc sống của Sở Thiều rất đơn giản.
Ví dụ như anh nói trong nhà anh có một chị gái, ba mẹ cũng không quan tâm anh lắm.
Trần Thư Âm tự bổ não ra chuyện xưa kiểu trọng nữ khinh nam, hay không phải con ruột, chứ nếu không sao có chuyện Sở Thiều lại đi làm vịt được.
— Đương nhiên, cũng có thể là do Sở Thiều không làm mà muốn có ăn.
Miệng Trần Thư Âm rất ngọt, bạn bè rất nhiều, kết giao với nhiều cô gái có thể dễ dàng nói lời tình cảm, ví dụ như kêu cục cưng.
Sở Thiều phát hiện cô thích nhất là gọi Mạnh Đan Chi bằng cục cưng.
Tiếp theo là cô gái cùng cô đến Phùng Quân kia, gọi là Dương Tuệ Văn.
Cho nên, mỗi khi cô kêu anh là cục cưng, Sở Thiều đều rất bình tĩnh, thậm chí cô để di động ở chỗ của anh, Mạnh Đan Chi tìm cô, anh cũng có thể nói: “Cục cưng tìm em.”
Trần Thư Âm sẽ nói: “Cục cưng của em là anh mà.”
Sở Thiều nhìn nụ cười tươi rực rỡ của cô, tâm tình phức tạp.
Cũng không biết bên kia nói gì, Trần Thư Âm xoa xoa tóc, gào lên.
Sở Thiều nhìn sang: “Làm sao thế?”
Trần Thư Âm thuận miệng: “Em không có cục cưng.”
Sóng mắt Sở Thiều khẽ nhúc nhích, nói tiếp: “Anh không phải sao?”
Trần Thư Âm trả lời xong tin nhắn, xoa xoa cánh tay đang nổi hết da gà: “Anh đừng nói như thế, em sợ lắm.”
Đuôi lông mày Sở Thiều nhướng lên: “Anh cũng chẳng ăn em.”
Lái quen xe, Trần Thư Âm trả lời: “Sao anh lại không ăn chứ?”
Sở Thiều nghĩ nghĩ, gật đầu, nếu là ăn theo cách này thì anh sẽ làm.
-
Về chuyện phòng the, Trần Thư Âm và Sở Thiều vừa phù hợp vừa phóng túng.
Dù sao cũng không phải bạn trai, có thể sau này có thể sẽ không gặp lại, cho nên anh chưa bao giờ che giấu ý nghĩ của mình, muốn thế nào thì làm thế nấy thôi.
Sở Thiều làm cô sướng đê mê thì cô cũng sẽ bánh ít đi, bánh quy lại.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là làm như thế nào.
Vì thế, có một buổi tối, Trần Thư Âm còn rất cẩn thận hỏi anh: “Ngoại trừ cằm ra, anh còn có chỗ nào mẫn cảm không?”
Sở Thiều: “?”
Cằm này là do Trần Thư Âm tình cờ phát hiện ra.
Cô không tính là cao nhưng chẳng thấp, nhưng nếu đứng gần Sở Thiều đương nhiên sẽ lùn hơn, thỉnh thoảng cũng sẽ hôn vào cằm anh.
Mỗi khi đó, Trần Thư Âm cảm thấy Sở Thiều thay đổi rất rõ ràng, cô có thử qua vài lần, đã có thể xác định được.
Ánh mắt Sở Thiều sâu xa: “Hỏi cái này làm gì?”
Trần Thư Âm trừng mắt nhìn anh: “Anh không phải hỏi vô nghĩa sao?”
Sở Thiều nhìn cô một lát, giọng bình tĩnh trả lời: “Đàn ông phần lớn đều mẫn cảm ở yết hầu, cằm hoặc là lỗ tai.”
Trần Thư Âm nhìn yết hầu anh rồi tới lỗ tai anh.
Cô đưa tay sờ sờ, “Có cảm giác không?”
Tâm trạng Sở Thiều phức tạp.
Trần Thư Âm giống như đang chơi món đồ chơi vậy, không hề ý thức được hậu quả chuyện mình làm, chờ sau khi cô chuyển qua lỗ tai anh, cảm thấy hình như cũng không có gì khác thường.
Cô lại hôn lên, lại cắn, dùng lực rất lớn.
Sở Thiều: “…”
Vì thế Trần Thư Âm cảm thấy được kết quả trêu chọc người đàn ông này, ngày hôm sau chân cũng muốn mềm nhũn ra, cô còn đang nghi ngờ mình ham muốn quá độ.
Thậm chí cô còn lén trao đổi bí mật với Mạnh Đan Chi nữa.
Trần Thư Âm: [Tớ nói cậu nghe, đàn ông ấy, đa phần đều mẫn cảm ở yết hầu, cằm, hoặc là lỗ tai đấy.]
Mạnh Đan Chi rất có hứng thú: [Sao cậu biết được thế, làm rồi sao?]
Trần Thư Âm: [186 nói với tớ.]
Mạnh Đan Chi: [Không tin.]
Trần Thư Âm: [Thế làm một chút thì sẽ biết rồi?]
Trần Thư Âm: [Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.]
Dù thế nào, cô cũng muốn để chị em mình cảm nhận cảm giác này một chút.
-
Từ ngày đó qua đi, Trần Thư Âm rất thích trêu chọc Sở Thiều.
Dù sao người đàn ông này hình như đối với cái gì cũng bình tĩnh được, còn cô đang mất kiểm soát với tình cảm của mình, có lẽ cô nên tìm đối tượng mới.
Lâu rồi chưa đến Phùng Quân, trong cửa hàng làm ăn rất tốt.
Hôm đó lúc cô đến, Sở Thiều đang nói chuyện với một cô gái, đối phương có dáng vẻ như chị đạị, cả người như phát ra ánh sáng, Trần Thư Âm cảm thấy nguy hiểm.
Chính bản thân cô cũng bị hấp dẫn bởi một cô gái như vậy, chứ đừng nói là đàn ông.
Trần Thư Âm ngồi đối diện họ, gõ gõ cái bàn.
Âm thanh đương nhiên không rõ, dù sao trong cửa hàng nhạc cũng rất lớn, Sở Thiều cũng đã nhìn thấy cô đến đây.
“Không phải anh nói anh không cần ra sân khấu sao?” Trần Thư Âm nói.
“Không có.” Sở Thiểu trả lời, quay đầu lại: “Ngày mai đi.”
Cô gái đó đánh giá Trần Thư Âm, “Ra sân khấu?”
Mi mắt Sở Thiều giật giật: “Chị đừng quan tâm.”
Sở Văn Quân nói: “Em cho rằng chị muốn quan tâm sao, nhớ mai phải về nhà đấy.”
Cô ấy lại nhìn sang Trần Thư Âm, cứ cảm thấy cô nhìn rất quen mắt, sau khi đi qua mới nhớ đến, đây không phải công chúa nhà họ Trần kia sao?
Sở Văn Quân nhìn về phía Sở Thiều lần nữa, trong mắt đều là hứng thú.
Đợi người đi rồi, Trần Thư Âm mới hỏi: “Anh không có bạn gái chứ?”
Sở Thiều: “Không có, đó là chị của anh.”
Trần Thư Âm nghĩ lại, hình như cũng có chút giống, nhưng mà chủ yếu là khí chất khác biệt, hơn nữa lại trang điểm, cô rất khó để liên tưởng với nhau,
“Chị anh lạnh lùng như thế.”
Thật có cảm giác nữ tổng tài ghê.
Trần Thư Âm nhìn về phía cô gái.
Nhìn dáng vẻ này của cô, mặt Sở Thiều không chút thay đổi nói: “Chị ấy có bạn trai rồi.”
Trần Thư Âm à nói: “Đàn ông có cái gì tốt.”
“…”
Sở Thiều rót cho cô một ly rượu: “Có cái gì tốt, chẳng lẽ em không biết rõ sao?”
Trần Thư Âm nghiêm mặt lại: “Trước chỗ đông người chúng ta đừng lái xe.”
Không thấy bartender quầy bên cạnh lén nhìn xem sao.
Hôm nay Trần Thư Âm đến cùng Dương Tuệ Văn, cho nên nói chuyện với Sở Thiều một lát rồi về lại vị trí của mình.
Dương Tuệ Văn còn gọi bạn của cô ấy đến, bạn bè của cô ấy lại dẫn thêm người mới nữa, có nam có nữ dù sao cũng không phải vòng luẩn quẩn.
Trần Thư Âm rõ ràng là trung tâm, nhóm bạn trẻ cũng bắt đầu đến gần.
Phải một câu chị gái, trái một câu tâm tình, ai không vui vẻ chứ.
Tuy Trần Thư Âm không thích người theo đuôi, nhưng mấy loại nịnh hót này nghe rất thích, giống như mình là nhân vật trung tâm vậy.
Bartender đứng bên kia đưa mắt sang nhìn.
“Chỗ cô Trần bên kia náo nhiệt quá.”
Sở Thiều ngẩng đầu nhìn, vừa khéo thấy hai nam sinh sáp đến gần Trần Thư Âm, mỗi người bưng một ly rượu, cười tủm tỉm.
À.
Trần Thư Âm bị khen đến cả người đều lân lân, bất ngờ không kịp phòng gì đã bị bóng đen che kín đèn trên đầu.
Sở Thiều đặt chai rượu lên bàn, “Tặng cô Trần.”
Anh quét mắt một lượt.
Trần Thư Âm không biết sao lại có chút chột dạ, ra vẻ bình tĩnh: “Cảm ơn.”
Sở Thiều mỉm cười: “Chị gái thích là được rồi.”
“…”
Trần Thư Âm nghe xong cũng nổi hết da gà.
Chị gái! Rõ ràng anh còn lớn hơn cô đấy!
Sở Thiều hình như thật sự chỉ mang rượu ra thôi, sau đó xoay người đi về chỗ ngồi, Trần Thư Âm nhịn không được mà nhìn sang bên kia.
Mỗi lần bắt gặp đều thấy anh cười vô cùng xấu xa.
Trần Thư Âm cảm thấy rất kỳ lạ.
Chờ buổi tối lên trên lầu của Phùng Quân, cuối cùng cô cũng biết chỗ nào kỳ lạ rồi, gọi chị gái quả nhiên là phải trả giá.
Cô vừa mới mở cửa ra đã bị Sở Thiều đè trên ván cửa.
Lúc này trời đã hơi lạnh rồi, cách một lớp váy cũng có thể cảm nhận được hơi lạnh và nhiệt độ trên người anh.
“Lạnh…” Cô dùng gót chân đá anh.
Sở Thiều nói: “Một lát sẽ không lạnh.”
Không chỉ có không lạnh, còn nóng, băng lửa giao hòa.
Sau ngày đó, Trần Thư Âm cảm giác mối quan hệ đơn thuần của cô và Sở Thiều đã xảy ra biến hóa vô cùng lớn.
Dường như anh không muốn làm vịt nữa.
Đây là Trần Thư Âm đoán, cô cũng không dám hỏi, cũng không dám xác định.
Con người Sở Thiều này, nhìn thì rất đơn giản, thật ra tâm tư rất thâm sâu.
Bên nhau càng lâu, Trần Thư Âm càng cảm thấy biến hóa giữa hai người càng rõ ràng hơn, càng ngày càng giống như hai người yêu nhau, ngay cả Dương Văn Tuệ cũng đến hỏi.
Sau một khoảng thời gian, cô cảm thấy mình không thể tiếp tục như thế này nữa, dường như cô đã đặt quá nhiều tâm tư vào mối quan hệ này rồi.
Nhưng mà, hai người họ chắc chắn không có tương lai.
Trần Thư Âm không thể tự mình ra quyết định, đành phải nói với Mạnh Đan Chi: “Hình như tớ với Sở Thiều cũng quen nhau được mấy tháng rồi, đủ lâu rồi.”
Mạnh Đan Chi nghĩ: “Cậu có ổn không?”
Trần Thư Âm quyết định kết thúc, còn lấy cái cớ: “Tớ đổi thành 190. Đây không phải là lý do rất tuyệt sao?”
Mạnh Đan Chi: “Vì sao lại là 190?”
Trần Thư Âm: “Cậu không biết cách nhau bốn centimet là chiều cao lý tưởng sao, 190 chắc chắn cũng có cảm giác an toàn hơn.”
Cô cũng chưa từng tiếp xúc với ai cao như thế, đều dựa vào tưởng tượng mà ra.
Thật ra là bởi vì đã xem thấy một video về sự chênh lệch chiều cao của một cặp đôi trước khi ra ngoài, nên vô tình thấy hứng thú, cái này so với lý do tính cách không hợp đơn giản hơn nhiều.
Mạnh Đan Chi không hề biết cô là một người cuồng chiều cao: “Bởi vì 186 thiếu bốn centimet nên cậu thấy chán sao, nhỡ đâu anh ấy nói dối chiều cao thì sao?”
Trần Thư Âm lắc đầu: “Tớ cảm thấy không thể tiếp tục, hình như 186 rất nghiêm túc, tớ không thể nào kết hôn với một anh vịt được.”
Vậy cứ coi như giải cứu giang hồ đi.
Trần Thư Âm: “Dù sao ở tuổi này anh ấy cũng không thể nào cao lên được.”
Mạnh Đan Chi: “Đúng thật.”
Sau khi có được sự ủng hộ từ chị em tốt của mình, Trần Thư Âm cũng rất tiếc nuối không biết trong tương lai cô có thể tìm thấy một bạn giường hợp với mình nữa hay không.
Khi cắt đứt thì tất cả đều sẽ hỗn loạn.
Đêm đó Trần Thư Âm nhịn đau từ chối tắm uyên ương với anh, cũng nghiêm túc nói cho anh: “Sở Thiều, bây giờ em không thích 186 nữa.”
Mi mắt Sở Thiều run lên: “?”
Trần Thư Âm: “Anh hiểu không?”
Sở Thiều nghe ra ý đồ của cô, sau vài giây mới rũ mắt, “Cao cỡ bao nhiêu?”
“Cỡ.” Trần Thư Âm nói: “Đột nhiên em phát hiện mình thích 190, như thế cúi đầu còn có thể nhìn thấy cơ bụng nữa.”
“Ngày mai em sẽ không đến đây.” Cô nói: “Trừ khi anh cao lên.”
Trần Thư Âm: “Thật đáng tiếc.”
Sở Thiều: “…”
Nghĩ thì hay lắm, nhưng thực tế không giống, bởi vì anh cao 189, sao có thể kém nhau nhiều như thế.
Lý do này thật tốt.
Sở Thiều cười khẽ: “190 cũng không cao như thế.”
Trần Thư Âm cảm thấy anh đang ghen tị.
Đàn ông đều để ý ánh mắt như thế, hơn nữa người cao hơn mình rất chấp nhất, chết cũng muốn từ trong quan tài vùng dậy nói mình một mét tám.
Vì để trấn an anh, cô sờ sờ ngực anh: “Tối nay có thể thỏa mãn yêu cầu nho nhỏ của anh.”
Đương nhiên, thật ra cô không thể buông tha cho cơ thể đẹp thế này được.
Trần Thư Âm ôm lấy eo anh: “Còn muốn hỏi gì, tận dụng thời cơ.”
Vào chính đêm nay, chẳng có chuyện gì cả.