1
"Người cứu nàng trong đêm mưa năm ấy cũng không phải trẫm, người kia… đã sớm c.h.ế.t rồi. ”
Hơi thở của Lý Hoài Ngọc dường như còn đang thổi bên tai, ta đột nhiên mở mắt ra, cả người lạnh lẽo đến mức ta phải rùng mình một cái.
Trời mưa rất to, ta lại đang ở trong một con hẻm tối tăm.
Trong lồng ngực có một vật cứng, ta lấy một cái lệnh bài từ trong ngực ra, trên đó có một chữ “Khương”.
Ta xoa ngực, nơi đó không có vết thương bị mũi tên xuyên qua, ngón tay ta mềm mại không vết chai.
Ta bối rối trong chốc lát.
Ta g,i.ế.t nhiều người như vậy, vết chai trên tay đã dính nhiều mạng người, nó luôn nhắc nhở ta rằng tội ác của ta chồng chất bao nhiêu.
Đáng lẽ ta phải xuống địa ngục.
Nhưng bây giờ vết chai đã biến mất.
Sau khi bị Lý Hoài Ngọc kéo ra chặn kiếm, ta không c.h. ế.t mà còn tỉnh lại trong đêm mưa quen thuộc này.
Ta không chỉ sống mà còn trở về quá khứ.
Ta vịn vào tường, đứng dậy với đôi chân tê liệt.
Con mèo hoang đang tránh mưa dưới lồng thúng bên cạnh ta, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu khó nghe.
Có người cầm đèn đến, miệng gọi meo meo.
Ánh đèn càng gần càng chói mắt, ta híp mắt lại, nhìn thấy một khuôn mặt trẻ trung sạch sẽ.
Người tới hình như bị giật mình khi thấy ta, không dám tiến thêm một bước, run rẩy hỏi: "Ngươi là người hay là quỷ... Hay là mèo yêu? ”
Cơ thể ta lắc lư bước một bước về phía y.
Người nọ hét lên muốn chạy, ta lảo đảo đuổi theo, nhưng chân vẫn còn tê cứng.
Ta ngã xuống vũng nước dưới đất.
Vũng nước liên tục văng tung tóe.
Ta khàn giọng nói: "Cứu ta."
Giọng nói còn nghẹn ngào hơn cả con mèo kia.
Trời đất yên tĩnh rất lâu, ngay cả con mèo cũng không kêu nữa, chỉ có tiếng mưa.
Không biết qua bao lâu, có tiếng bước chân đạp mặt nước, mưa trên đầu ngừng rơi.
2
Ý thức rơi vào hỗn độn, những gì ta nhớ những thứ ta quên đều hiện lên trong đầu ta một cách chi tiết, đầu rất đau, trước mắt đều là hình ảnh giữa ta và Lý Hoài Ngọc.
Hắn là vương gia không được sủng ái.
Ta là một đứa con gái riêng không được công nhận.
Kiếp trước, mẹ bị phu nhân tướng quân phát hiện, thừa dịp tướng quân ra ngoài, phu nhân tướng quân đuổi cùng giết tận bọn ta.
Cổ họng mẹ ta bị cắt, ta trốn vào một con hẻm không ai chú ý, trong đêm mưa lớn, cuộn tròn trong một góc tối, không dám di chuyển, không dám lên tiếng, bị đông lạnh đến ngất xỉu.
Lý Hoài Ngọc cứu ta, hắn để ta an tâm dưỡng bệnh ở phủ, cẩn thận tỉ mỉ với ta.
Ta có thể nhìn thấy sự cô độc của hắn, hắn cũng có thể cảm nhận được nỗi đau mất mẹ của ta, hắn từ từ kéo ta ra khỏi đêm lạnh ấy.
Tướng quân đón ta về nhà, là Lý Hoài Ngọc tay dạy ta cách trả thù phu nhân tướng quân, cách để tướng quân xa cách với bà ta.
Lúc bà ta ch.ế.t tướng quân còn chẳng thèm liếc nhìn một cái.
Hắn đã dạy ta cách đè tất cả con cái của tướng quân dưới chân mình, khiến tướng quân chú ý đến việc nuôi dưỡng ta.
Ta vì hắn mà g.i.ế.t người, lần đầu tiên thay hắn g.i.ế.t người, tay ta run rẩy không chịu nổi, dường như phải chém nhiều lần thì người đó mới c.h.ế.t, sau đó bối rối đẩy hắn xuống sông.
Đêm đó tuyết rất lớn, hôm sau dòng sông đã đóng băng.
Ta nôn rất lâu, sốt suốt hai ngày, Lý Hoài Ngọc đến phủ tướng quân tìm ta, ôm ta vào trong ngực, nghẹn ngào nói với ta: "A Ninh, nàng đừng đối xử tốt với ta như vậy. ”
Ta nắm chặt quần áo hắn, mặt bị thiêu đến nóng bỏng, chóp mũi là hương thơm trên người Lý Hoài Ngọc, nhưng ta lại giống như ngửi thấy mùi máu tươi của người bị ta g.i.ết c.h.ế.t.
Nồng đậm đến mức khiến người ta nôn mửa.
Tiếng khóc của ta khàn khàn, Lý Hoài Ngọc ôm ta rất chặt, giống như muốn hòa làm một thể với ta.
Kể từ đó, ta không thể tách rời khỏi hắn nữa.
Lý Hoài Ngọc không có người để dùng, ta sẽ trở thành kiếm của hắn, cờ của hắn, đao phủ bí mật của hắn, trở thành gió đưa hắn lên địa vị cao.
Đêm trước khi ngồi trên long ỷ hắn vẫn còn nắm tay ta, thâm tình chân thành nói với ta: "A Ninh, ta sẽ không bao giờ phụ nàng."
Nhưng đại hôn đế hậu, hoàng hậu là con gái thừa tướng.