Trong phòng bật điều hòa, nhiệt độ hơi cao, gần như bằng với nhiệt độ cơ thể lúc này của hai người.
Giang Kỳ hai tay ôm chặt lấy Kiều Lộc, để cô có cử động thế nào cũng không bị ngã, Kiều Lộc cứ bị ôm như vậy, cô bắt đầu không hề kiêng nể gì mà nghịch ngợm trong lòng anh, làm Giang Kỳ vừa mới cài nút áo chưa được bao lâu lại bung ra.
Yết hầu anh lăn lên lăn xuống, Giang Kỳ cố hết sức để kiềm chế bản thân, dùng chút lý trí cuối cùng khàn giọng hỏi cô: "Em chắc chắn là không muốn ăn chút gì sao?"
Hơi thở của Kiều Lộ trở nên gấp gáp, cô ôm cổ Giang Kỳ, vùi mặt vào bả vai anh lắc đầu.
Giang Kỳ mỉm cười nhẹ một tiếng, âm thanh này mang theo cảm giác nguy hiểm nguy hiểm như một con săn đang hạ gục con mồi, anh nói: "Nếu em đã không muốn ăn, chờ lúc nữa không còn sức mà ngất đi đấy..." Anh đẩy cô lên, người trong lòng anh nâng lên hạ xuống, sau khi ép cô nhìn anh, anh cắn vào dái tai cô, ở bên tai cô nói gì đó.
Tiếng cười khàn khàn của người đàn ông trở nên tà tính, như thể lời thì thầm của ác ma.
"Anh sẽ làm em đến tỉnh." Anh nói.
Trong khoảnh khắc đó, cả người Kiều Lộc đỏ bừng, vốn dĩ hai tay đang ôm trên cổ Giang Kỳ bỗng bịt miệng anh lại, không cho anh nói thêm bất kỳ lời tán tỉnh nào nữa.
Giang Kỳ của lúc này là một người hoàn toàn khác so với anh của thường ngày, thường ngày trông anh vừa lạnh lùng vừa cấm dục, giống như là một ngôi sao lạnh lùng...
Kiều Lộc đã trải nghiệm qua từ lâu, nếu không lúc đó cô cũng không cùng Giang Kỳ rèn luyện sức khỏe.
Giang Kỳ bị che miệng, đuôi mắt đỏ hoe, anh hôn lên bàn tay cô, vì bị bịt miệng, giọng nói anh truyền qua lòng bàn tay Kiều Lộc, "Thật sự không ăn à?"
Kiều Lộc nhìn anh vài giây, vừa lắc đầu vừa tháo kính của Giang Kỳ xuống.
Không có kính ngăn lại, cô lại ôm và treo trên người anh, cao hơn anh nửa người, cúi đầu hôn lên môi anh, hôn xong hai lần, cô lại chuyển qua khóe môi anh, tách ra một chút, hô hấp hai người quấn quýt chung một chỗ, cô giận dỗi nói: "Lại giả vờ đứng đắn, em không muốn nữa."
Cuối cùng, Giang Kỳ cũng không vờ vịt nữa, hoàn toàn xé bỏ mặt nạ, ôm người trong lòng đi về phía phòng ngủ, nửa đường bị Kiều Lộc đánh vào vai, lại bị môi anh chặn, cô muốn nói gì đó, hoàn toàn bị Giang Kỳ hôn cho nuốt xuống, cô chỉ có thể nghẹn ngào chỉ về phía túi đồ đã mua treo trên cửa, để anh đi lấy.
Chẳng mấy chốc Giang Kỳ đã hiểu ý, một tay vỗ nhẹ vào chân đang thả của cô, ra hiệu cô đừng để bị ngã.
Hai chân Kiều Lộc đang quấn bên hông anh càng quấn chặt hơn.
Giang Kỳ bị động tác này của cô làm cho kinh ngạc đến há hốc mồm: "Em muốn mưu sát chồng à?"
Kiều Lộc vô tội chớp mắt, "Chẳng phải anh bảo em cố gắng hơn sao?"
Giang Kỳ bất đắc dĩ cười, ôm cô, hơi khom người xuống, ngón trỏ cầm lấy túi đồ ăn trên mặt đất lên, nói với cô: "Cũng không bảo em dùng sức như vậy." Sau đó hôn lên môi cô hai lần: "Tiết kiệm chút sức lực đi, lát nữa còn dùng."
Anh ôm lấy Kiều Lộc, tay cầm theo túi đồ ăn đi tới phòng khách, sau đó "ầm", đổ đồ trong túi lên chiếc bàn trà trong phòng khách, vừa hôn lên cằm và xương quai xanh của Kiều Lộc, vừa buồn bực nói "Muốn hương nào?"
Kiều Lộc cúi đầu nhìn mấy lần, lúc này toàn thân cô choáng váng, cô tùy tiện chỉ một thứ.
Giang Kỳ tiện tay cầm món cái có hương đào trên bàn, lại ôm người đi vào phòng ngủ.
Phòng ngủ không mở đèn, ánh trăng bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào, Giang Kỳ đặt cô lên giường.
"Thế nào, giường mới dùng được chứ nhỉ?"
Kiều Lộc còn chưa kịp cảm nhận giường mới thế nào, cả người đã bị anh đè xuống.
Kiều Lộc ấp úng nói cũng được.
Trong khoảnh khắc đó, cô nghe thấy tiếng cười nhẹ của người ở đầu vài, "Em có chắc là mình cảm nhận được rõ ràng không?"
Kiều Lộc mơ mơ màng màng gật đầu một cái, rồi lại lắc đầu, cô cũng không biết bản thân đang làm gì nữa.
Cô chỉ nhớ, Giang Kỳ nói với cô, không thể cảm nhận theo cách này được, anh có cách tốt hơn.
Sau đó, hai người nghiên cứu vấn đề giường và gối mới rốt cuộc có thoải mái không từ tám giờ tối đến gần rạng sáng.
Kiều Lộc sắp mệt chết rồi, kết quả Giang Kỳ lại áp tới.
Khỏi phải nói, Kiều Lộc mừng vì bao năm nay cô vẫn luôn duy trì việc tập thể dục, không chỉ có được vòng eo mà cô hằng mong ước, còn rèn luyện được vóc dáng, có thể nói cô đã đạt được nhiều thành tựu.
Đương nhiên, sau đó cô cũng vẫn ngất xỉu, một nửa nguyên nhân là vì đói đến choáng váng...
Lần này Giang Kỳ thật hơi đáng sợ, nếu không lúc đầu cũng sẽ không xảy ra chuyện Kiều Lộc "bỏ nhà ra đi".
Ban đầu Kiều Lộc còn hơi sợ hãi, Giang Kỳ bắt đầu học cách dịu dàng, và làm thế nào mới có thể khiến cô cảm thấy thoải mái, khiến cô thích, không thể không nói, Giang Kỳ ngoại trừ âm nhạc ra, những phương diện khác đều có thể học thành thiên tài, sau này Kiều Lộc dần dần cũng bớt sợ hơn, thỉnh thoảng còn rất chủ động.
Dù sao thì chuyện này vui vẻ cũng không chỉ có mình Giang Kỳ, cô cũng vậy.
Đêm nay, cả hai đều chưa ăn gì, Kiều Lộc không có sức để ăn, Giang Kỳ "ăn", nhưng vẫn chưa "no", vẫn còn "đói".
Khoảng hai giờ sáng, Kiều Lộc bị Giang Kỳ chơi đùa đánh thức, trong trạng thái mơ hồ, cô thấy mình đang ở phòng tắm...
Cuối cùng, hai hộp "đồ dùng sinh hoạt" mua đã dùng hết, Kiều Lộc thật sự không thể cử động được nữa, Giang Kỳ cuối cùng cũng hài lòng.
Khoảng năm giờ sáng, Kiều Lộc mở mắt ra.
Bên tai cô là tiếng hít thở đều đều của Giang Kỳ, cô hơi cụp mắt xuống, nhìn thấy sườn mặt Giang Kỳ trước mặt cô, nằm bên cạnh cô, một tay đặt lên trên eo cô, ngủ ngon lành.
Ngoại hình của Giang Kỳ thực sự rất đẹp, lúc nửa đêm qua gợi cảm cuốn hút, bây giờ lại thấy yên tĩnh quyến rũ.
Kiều Lộc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt góc cạnh đó, thầm vui vẻ, đột nhiên, trong đầu cô giống như xuất hiện một điều gì đấy...
Đã gần một tháng trôi qua.
Một tháng trước, cô tham gia vào buổi họp lớp của lớp 3 khoa Tài chính, ngày hôm đó cũng chính là hôm cô gặp lại Giang Kỳ, cũng là ngày xảy ra "tai nạn" kia khiến cô lo lắng.
Giống như bạn học của Giang Kỳ quen biết Kiều Lộc, bạn học lớp 3 khoa Tài chính của Kiều Lộc cũng quen biết Giang Kỳ.
Sau khi Giang Kỳ và Kiều Lộc ở bên nhau, mọi người đều cho rằng với tính cách của Kiều Lộc sẽ rất dính người, nhưng thật ra, người dính người yêu đều là Giang Kỳ.
Sau khi Giang Kỳ yêu đương, nói thay đổi nhiều cũng phải không phải, mà thay đổi ít cũng không đúng.
Điều không thay đổi chính là anh vẫn giữ khuôn mặt lạnh như băng ấy, cũng chỉ có lúc ở bên Kiều Lộc mới lộ ra nụ cười, lúc nói chuyện giọng điệu cũng khác.
Sự khác biệt chính là, trước đây anh dành cả ngày nghiên cứu trong thư viện, buổi tối về phòng không phải ngồi trước máy tính thì cũng xem sách vở, nhưng sau khi yêu đương lại trở nên càng bận rộn hơn trước, bận rộn đi đến trường đón bạn gái đi hẹn hò, không thì chính là nấu cháo điện thoại với Kiều Lộc
Bạn học lớp 3 khoa Tài chính có ấn tượng sâu sắc nhất với Giang Kỳ, chính là vào một ngày nọ Kiều Lộc người luôn trốn học đột nhiên đến lớp.
Lúc đó là vào mùa xuân, nhiệt độ dần ấm lên, mọi người bắt đầu mặc quần áo mỏng hơn, hôm đó Kiều Lộc quàng một chiếc khăn quàng cổ màu kem.
Nó được dệt và trên áo còn có một chú hươu con đáng yêu, nhìn cũng khá đẹp.
Có người tò mò cô mua nó ở đâu, hỏi cô địa chỉ, Kiều Lộc nghe vậy đặc biệt kiêu ngạo nói: "Cái này không bán nha, là chính tay Giang Kỳ nhà tớ làm cho tớ đó, là phiên bản giới hạn toàn cầu!"
Hóa ra Kiều đại tiểu thư đến lớp một chuyến là để khoe khoang chiếc khăn quàng cổ bạn trai nhà mình đan.
Lúc đó, bạn học của lớp 3 đều biết Giang Kỳ, dù gì bạn học Giang Kỳ ở đại học Q cũng là nhân vật nổi tiếng, nhưng khi nghĩ đến dáng vẻ của anh đẹp trai mặt lạnh lại thức khuya đan khăn cho Kiều Lộc, mọi người lại càng thêm ấn tượng sâu sắc với anh, cũng từ đó, Giang Kỳ trở thành "Lớp trưởng nam mẫu mực" trong miệng các bạn học lớp 3.
Hôm họp lớp, có bạn học lớp 3 đang đi vệ sinh gặp Giang Kỳ, bạn học cũ đều giật mình, trong vô thức nghĩ là Giang Kỳ theo Kiều Lộc tới, nhưng nhanh chóng lại nghĩ ra, Kiều Lộc và Giang Kỳ đã chia tay từ 2 năm trước, sau khi hai người họ chia tay, lớp bọn họ bùng nổ, mọi người đều cho rằng hai người họ sẽ sớm ngày kết hôn, vạn lần không nghĩ tới...
Ngày đó, Giang Kỳ cũng nhận ra bạn học cũ của lớp 3, hai người chào hỏi nhau xong, bạn học cũ bởi vì uống rượu, lúc trở về lại hào hứng nói với mọi người đã gặp Giang Kỳ ở phòng bên cạnh, hỏi mọi người có muốn gọi Giang Kỳ sang ngồi cùng, lúc ấy mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Kiều Lộc.
Kiều Lộc lúc này kiêu ngạo muốn giữ thể diện, cô giả bộ thoải mái, giả bộ không quan tâm chuyện quá khứ, bày tỏ mình không vấn đề gì, để mọi người không cần quan tâm cô, tùy ý đi.
Ngay sau đó, gặp ngay một vấn đề khác, ai sẽ là người đến phòng bên cạnh mời bạn học Giang Kỳ tới đây chứ?
Câu trả lời chính là — Quay chai.
Quay đến ai, người đó đi.
Nên nói thế nào đây? Có những lúc số phận chính là trùng hợp như vậy.
Chai rượu cuối cùng chỉ về phía Kiều Lộc.
Kiều Lộc vốn dĩ che dấu rất tốt, nhưng mà đúng lúc đó liền xuất hiện vết nứt.
Cuối cùng vẫn là cô đi đến phòng bên cạnh, lúc đi qua đó, Giang Kỳ đang ngồi trong góc nói chuyện với một người đàn ông, bây giờ thì Kiều Lộc biết người đàn ông đó là lão Ngô.
Kiều Lộc cố gắng hết sức để không giao lưu, hỏi Giang Kỳ có muốn đi qua ngồi một chút không, sau đó lại nhanh chóng giải thích rằng lớp bọn họ gặp mặt, mọi người muốn mời anh qua ngồi cùng.
Ánh đèn phòng KTV rất tối, Kiều Lộc không rõ biểu cảm của Giang Kỳ, nói chính xác, cô cũng không dám nhìn Giang Kỳ, chờ tới khi nghe được Giang Kỳ nói đi thôi, lúc đó Giang Kỳ đã đứng trước mặt cô.
Cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, tâm trạng một giây kia thực sự khó diễn tả, tóm lại, cô cũng uống nhiều, rồi xảy ra "tai nạn" của đêm đó.
Nhưng vào lúc này, hoặc là do đêm nay vận động hơi nhiều, cùng với đêm đó có vài ký ức khớp lại, Kiều Lộc nhớ lại rất nhiều cảnh tượng rời rạc.
Trong đó thấy đoạn Giang Kỳ "uy hiếp dụ dỗ" để cô lưu số.
Lúc đó Giang Kỳ đột nhiên dừng lại hỏi cô điều gì đó, đầu óc cô hỗn loạn, nghe không rõ, chờ đến lúc nghe rõ, mới nhận ra anh đang hỏi cô biết anh đã đổi số chưa.
Kiều Lộc: "..."
Đều là lúc đó, Kiều Lộc lần nữa đầu óc suy nghĩ rất nhanh, cũng không trả lời câu hỏi đột ngột này của anh.
Giang Kỳ cười bên tai cô, hỏi cô: "Lưu số mới của anh, nhé?"
Kiều Lộc không thể làm hai việc cùng lúc, lúc Giang Kỳ nói chuyện với cô, cô cũng không biết phải trả lời thế nào, dù sao trả lời thế nào cũng không phải đáp án mà Giang Kỳ hài lòng.
Con thuyền lắc lư hai lần.
Anh hỏi: "Có muốn hay không?"
Kiều Lộc mơ hồ nhìn anh, đôi mắt hạnh ươn ướt, rõ ràng không theo kịp mạch não của anh, nhưng vẫn giống như làm nũng, nói: "...Muốn."
Nhưng vào lúc này, Giang Kỳ lại hỏi: "Muốn cái gì?"
Giống như là đang dẫn dắt.
Kiều Lộc đầu óc hỗn loạn, chỉ nhớ mình đã lặp lại một chữ vừa nói kia, kết quả Giang Kỳ lại càng không hài lòng với đáp án này...
Đợi cô theo thói quen gọi tên anh...
"Giang Kỳ.."
Muốn cái gì?
Muốn Giang Kỳ.
Nghe thấy thế người đàn ông cười khẽ, chậm rãi ở bên tai cô nói: "Kiều Kiều..."
Anh ở bên tai cô chậm rãi nói một dãy số, hỏi cô đã nhớ rõ chưa.
Kiều Lộc đương nhiên không nhớ nổi.
Cuối cùng, bị Giang Kỳ "buộc" phải lưu một dãy số.
Rõ ràng chính anh có thể tự mở khóa, còn bắt cô tự nhập.
Nhập xong rồi, lại hỏi cô có gọi cho anh không.
Kiều Lộc đã không nhớ ngày hôm đó đã nói muốn bao nhiêu lời...
Tóm lại, phương thức liên lạc cứ như vậy mà có.
Về phần tại sao Giang Kỳ không chủ động gọi cho cô, có lẽ Kiều Lộc cũng có thể đoán được, ban đầu là cô đá anh, ngay cả một cơ hội nói chuyện cũng không cho anh, anh tức giận, không muốn chủ động, cũng là rất bình thường.
Bọn họ đều chờ đối phương chủ động liên lạc với người kia, họ đều nghĩ rằng, nếu anh (cô) chủ động tiến thêm một bước, 99 bước còn lại đều do cô (anh) bước tới.
Vì vậy, cô chủ động rồi.
Mà Giang Kỳ, cũng đã hoàn thành 99 bước còn lại.
Có điều, hãy thảo luận cụ thể chi tiết!
Mặc dù vậy, Kiều Lộc càng nghĩ càng không thể nhịn!
Cũng không thể ở thời điểm đó, dùng loại phương thức như vậy bắt cô lưu số nha?
Tên họ Giang kia là người sao?? Chỉ vì bản bản thân vui vẻ, không để ý đến cảm nhận của cô?!
Kiều Lộc càng nghĩ càng thấy hoang mang, càng nghĩ càng tức giận!
Trong lúc đó, cũng không biết rốt cuộc là xấu hổ hay là thực sự rất tức giận.
Lúc này, nửa người nằm bất động trong vòng tay cô cử động, giống như là ngủ không thoải mái, gục đầu vào trong vòng tay cô.
Kiều Lộc thiếu chút nữa hét lên, nhưng nhanh chóng bụm miệng lại.
Cô trợn tròn đôi mắt, không thể tin được nhìn người đàn ông đang ôm mình, thầm chửi tên họ Giang này ngủ cũng sàm sỡ cô!
Nghĩ đến anh đêm đó tác oai tác quái, Kiều Lộc dừng nửa phút, cười lạnh, dùng hai tay đỡ vai người đàn ông, lật người anh lại, đẩy ảnh ra khỏi vòng tay.
Sau đó, một cước đá vào mông anh, đem người đạp xuống giường!
Ngủ với sàn đi!
Kiều Lộc tức giận nghĩ!
Giang Kỳ bị đạp xuống giường rên rỉ kêu một tiếng.
Kiều Lộc giật mình.
Dù cô vẫn còn tức giận, nhưng nghe thấy tiếng Giang Kỳ hình như bị đụng đau, vẫn vội vàng nhoài người đến mép giường xem tình trạng của Giang Kỳ.
Lại nhìn thấy người đàn ông khỏa thân nằm trên sàn, ánh trăng len qua cửa sổ chiếu trên người, người đàn ông có cơ bắp rõ ràng, vai rộng eo hẹp, anh trở mình, lúc đổi hướng nằm, có thể thấy rõ cơ bụng 8 múi.
Đây đều là thành quả của việc kiên trì tập luyện.
Kiều Lộc thấy Giang Kỳ xoay người không có động tĩnh gì, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Giang Kỳ?" Kiểm tra xem anh tỉnh hay chưa.
Cô vừa gọi, Giang Kỳ liền cúi xuống, cúi đầu xuống, giống như anh vừa làm bên cạnh cô, Kiều Lộc lập tức vùi đầu vào trong chăn giả chết.
Trong lúc mơ màng, cô hình như nghe thấy người nằm trên sàn ngủ đang hừ lạnh, mơ mơ màng màng ừ một tiếng, đáp lại cô, mơ hồ gọi: 'Kiều Kiều.."
Kiều Lộc ngẩn ra.
Cho là mình đang ảo giác, Kiều Lộc kéo chăn xuống từng chút một, liền gọi tên Giang Kỳ lần nữa.
Thật lâu, đôi môi Giang Kỳ mấp máy.
Nghe rõ nội dung, Kiều Lộc nhìn người đàn ông đang nằm trên sàn, khoảnh khắc này, nhịp tim đập thật nhanh...