Editor: Quỳnh Cửu (Đã Beta)
Hai ngày nay Phùng Nguyên rất buồn bực, thân làm một cảnh sát nhân dân vô cùng quang vinh, lại bị một tên nhóc cắp 3 túm mũi dắt đi được.
Khoảng thời gian này người trong cục bị vụ án bắt cóc trẻ em mà bận sốt cả vó, thể mà anh ta bây giờ lại đi theo thằng nhóc thối này ngồi xổm theo dõi mỗi người phụ nữ thoạt nhìn chả liên quan gì tới vụ án này cả.
Kiểu án buôn bán trẻ em này, thời gian là vấn đề vô cùng quan trọng, bọn họ sau khi giao dịch xong thường không ở lại đấy quá lâu, chỉ cần đứa bé ra khỏi Cẩm Thành thì muốn tìm được là rất khó.
Đương lúc mọi người dốc hết sức người sức của để tìm trẻ, Phùng Nguyên lại phải giả bệnh nghỉ phép để đi ngồi xổm ngắm gái như này đây.
"Rốt cuộc tại sao cậu lại chắc chắn người phụ nữ này có liên quan đến vụ án vậy?" Phùng Nguyên vô cùng đau não, rút một điếu thuốc ra.
Thẩm Nhất Thành thực ra rất bình tĩnh, kiên nhẫn giải thích cho Phùng Nguyên lần thứ n, "Việc buôn bán trẻ em này không phải là chuyện bây giờ mới phá sinh, mấy người này cũng chẳng phải lần đầu gây án, cục cảnh sát thành phố bên công bố ảnh chụp của đối tượng tình nghi, em thấy hắn ta tiếp xúc với người phụ nữ này." Trợn mắt nói dối là kĩ năng vô địch của Thẩm Nhất Thành xưa giờ rồi.
Phùng Nguyên mạnh bạo rút thuốc lá ra, án buôn bán trẻ em ở các thành phố lân cận đã có từ vài năm trước rồi, lời giải thích của Thẩm Nhất Thành cơ bản là chỉ có ngọn không có gốc, không có bằng chứng gì để chứng minh người phụ nữ này từng tiếp xúc với kẻ tình nghi cả.
Nhưng không biết vì cái gì, giác quan thứ 6 của Phùng Nguyên lại mách bảo anh ta là nên tin tưởng Thẩm Nhất Thành.
Thầy của Phùng Nguyên trong đội hình sự nói anh ta biết, làm cảnh sát tuy là phải coi trọng chứng cứ, nhưng có đôi khi trực giác cũng quan trọng không kém, vào một thời điểm mấu chốt nào đấy nó sẽ phát huy tác dụng rất mạnh mẽ.
Nói trắng ra là, tìm bọn nhỏ mãi mà không thấy, Phùng Nguyên đành bất chấp vậy.
Phùng Nguyên dùng bả vai hẩy hẩy Thẩm Nhất Thành, "Người đàn ông đang ăn cơm với Quan Đồng là ai vậy?"
Thẩm Nhất Thành mặt không đổi sắc, "Bố vợ tương lai."
Phùng Nguyên, "..." Sao cứ như là giúp mẹ vợ cậu ta bắt gian vậy?
Thẩm Nhất Thành, "Anh Phùng, anh dùng đôi mắt hình sự của anh mà nhìn đi, hai người này đã tiến tới giai đoạn nào rồi?"
Phùng Nguyên nhìn một lát mởi nói, "Chưa lên giường."
Thẩm Nhất Thành, "..." Làm một tên thịt tươi chưa kịp chuyển hóa thành lão thịt khô, câu trả lời này không thích hợp với khuôn mặt tràn đầy collagen này đâu đấy.
"Tuy rằng ngôn ngữ chân tay có vẻ thân mật nhưng vẫn đang trong phạm vi lễ phép, hai người này hẳn đang ở giai đoạn mập mờ nhưng vẫn chưa kịp phát sinh quan hệ."
Phùng Nguyên liếc Thẩm Nhất Thành một cái, "Không phải là cậu khai trai rồi à? Sao có chút chuyện này mà cũng nhìn không ra vậy?"
Thẩm Nhất Thành, "..." Thù cũng dai quá ha.
Nhưng Thẩm Nhất Thành xưa nay cũng chẳng ở không, rất nhanh đã đâm thêm một câu vào, "Anh chưa khai trai cơ mà, hiểu biết cũng ghê đấy, ngày thường chắc cũng xem không ít tài liệu nhỉ?"
Phùng Nguyên vốn đã bực rồi lại còn buồn hơn.
Cái thằng nhóc thối này cố tình đến quật anh ta có phải không hả?
Thẩm Nhất Thành liếc Phùng Nguyên một cái, cười.
Thời Gia Hoan phá sản nhảy lầu, Thời Hạ phải gánh lấy nợ nần nhiều năm như thế, nhưng Quan Đồng lại chẳng hề hấn gì cả, ôm một đống tiền cứ thế mà tiêu.
Thẩm Nhất Thành nghĩ tới đây có thể đánh thành án kinh tế nên mới tìm Ngụy Tranh Húc hỗ trợ, lại tìm thêm Phùng Nguyên điều tra Quan Đồng.
Chuyện đã xảy ra nhiều năm rồi, muốn lật án cũng khó, thế nên Phùng Nguyên không thể không điều tra lại từ đầu, tới lúc đấy mới phát hiện ra một ít dấu vết sót lại.
Quan Đồng lớn lên ở nông thôn, nhưng lại nhanh chóng hóa thân thành phú bà được.
Thẩm Nhất Thành hận Quan Đồng tới thấu xương, chỉ hận không thể nhồi hết tất cả các tội danh lên đầu mụ ta, thế nên điều tra vô cùng cẩn thận, phát hiện được một vài thứ bất hợp lý, năm Quan Đồng rời quê, quê mụ ta có một đứa trẻ bị mất tích, mà thời điểm Quan Đồng xuất hiện ở Cẩm Thành, có 3 đứa trẻ bị bắt cóc liền.
Ngụy Tranh Húc nghĩ đây là trung hợp, nếu cứ nghĩ như thế thì có bao nhiêu người sẽ là kẻ tình nghi cơ chứ.
Nhưng Phùng Nguyên lại cảm thấy không thể trùng hợp thế được.
Còn riêng Thẩm Nhất Thành mà nói, anh chỉ muốn tất cả các vụ án trên thế giới này đều do Quan Đồng gây ra hết, thế thì anh mới tống mụ ta vào tù, làm cho mụ ta cả đời này cũng không có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời nữa.
Thế nên điều tra hơn một năm trời, kết quả cuối cùng, không cần nói cũng biết.
*
Thời Hạ học xong lớp violon liền bắt taxi đi trung tâm thương mại, mấy hôm nữa là sinh nhật của Thẩm Nhất Thành rồi, Thời Hạ muốn mua quà cho anh.
Xuống xe, Thời Hạ vừa đi dọc đường vừa nhìn tủ kính ven đường, suy nghĩ xem nên mua gì cho Thẩm Nhất Thành.
Mấy cái học sinh câp 3 thích tặng nhau thì ngây thơ quá.
Kẹp cà vạt, đồng hồ các kiểu thì lại trưởng thành quá, dù sao bây giờ anh vẫn là học sinh cấp 3 mà, có mua cũng chẳng dùng tới.
Thời Hạ suy nghĩ cả buổi mới nghĩ ra được Thẩm Nhất Thành thích gì.
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh búp bê hơi.
Nếu cô tặng anh một con búp bê hơi thật, có khi là phải đưa anh đi khám tâm lý mất.
Lúc Thời Hạ nhìn thấy Thời Gia Hoan, mặt còn đang cười thật tươi, nhưng nhìn thấy người phụ nữ ngồi đối diện ông, cả người cô đều run rẩy cả đi.
Trời nóng vô cùng, nhưng Thời Hạ lại cảm thấy xương cốt cô như đang đóng băng dưới gió lạnh vậy.
Thời Hạ đẩy cửa bước vào, đi tới trước mặt Thời Gia Hoan, cười gọi, "Bố."
Thời Gia Hoan nhìn thấy Thời Hạ liền biến sắc ngay lập tức, tay chân luống cuống, "Hạ, Hạ Hạ, sao con lại ở đây?"
"Đi ngang qua, thấy bố trong này nên mới vào chào bố." Thời Hạ nói chuyện, ánh mắt cũng quan sát Quan Đồng.
Quan Đồng nhìn cô cười, khen ngợi, "Con gái của Thời tổng xinh thật đấy."
Thời Hạ nhìn Quan Đồng, mặt cười cứng ngắc, sự căm hận trong mắt có muốn giấu cũng không giấu nổi.
Đây là lần đầu Quan Đồng gặp Thời Hạ, không rõ vì sao đôi mắt của cô bé này lại tràn đầy căm hận tới như thế, nhưng đáy lòng lại không nhịn được cảm thấy lạnh lẽo...
Thời Hạ vẫn nhớ lần đầu tiên Thời Gia Hoan dẫn Quan Đồng tới gặp cô là sau khi cô thi xong đại học, Lâm Vận cũng qua đời rồi, Thẩm Nhất Thành đã rời khỏi Cẩm thành, Thời Hạ tâm tình tội tệ, không hơi sức đâu để ý tới chuyện của Thời Gia Hoan.
Nghĩ tới trước đây cô gây đủ chuyện với Lâm Vận, Thời Hạ hối hận vô cùng, thế nên lúc Quan Đồng tới, Thời Hạ cũng chẳng cực đoan như trước nữa, lại thêm biểu hiện ôn nhu quan tâm của Quan Đồng với cô, nhanh chóng dung nhập vào cuộc sống của Thời Hạ.
Hóa ra bắt đầu từ lúc này Thời Gia Hoan đã quen biết Quan Đồng rồi.
Phùng Nguyên ngồi trong xe, tay chỉ chỉ, "Cô bé đấy là ai?"
Thẩm Nhất Thành thở dài, "Bà xã nhà em." Anh vốn muốn giải quyết hết tất cả trước khi cô biết, không ngờ cô vẫn bắt gặp được Quan Đồng.
Thời Hạ lẳng lặng nhìn Quan Đồng, tay buông bên người nắm chặt lại.
Thời Hạ bây giờ dang cố hết sức để đè nén cảm giác tức giận trong lòng mình xuống, đồng thời giữ lí trí để tính toán phương án về sau.
Sau đây cô nên gọi một ly cả phê, hạ bớt cơn điên trong lòng mình, cũng để cho Thời Gia Hoan nhận ra được cô không thích người phụ nữ này, không kiêng nể gì hết, hay là nên giả vở như hiền lành ngoài mặt, thiết lập quan hệ thật tốt với Quan Đồng, sau đấy phá hư quan hệ của mụ ta với Thời Gia Hoan từng chút một?
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, đầu Thời Hạ nảy ra mấy phương án liền.
Nếu bây giờ Thẩm Nhất Thành ở đây thì tốt rồi, chắc chắn anh sẽ có một phương án tốt.
Điện thoại của Quan Động rung lên, mụ ta nhận điện thoại rồi nhanh chóng tạm biệt rời khỏi.
Thẩm nhất Thành nhìn Thời Hạ vẫn đứng trong quán cà phê, nhéo mi tâm, nói với Phùng Nguyên, "Anh Phùng, lái xe, đi theo Quan Đồng."
Thời Hạ ngẩng đầu nhìn về phía Quan Đồng rời đi, lại tựa như nhìn thấy một gương mặt quen thuộc bên trong chiếc xe vừa rời đi kia."
*
Thời Hạ trầm mặc đi theo Thời Gia Hoan về nhà, Thời Gia Hoan cũng muốn nói gì đấy với cô, nhưng Thời Hạ lại bảo cô mệt, muốn về phòng.
Cô muốn suy nghĩ thật kĩ xem nên đối mặt với Quan Đồng như thế nào, làm cách nào để ngăn chặn chuyện xảy ra sau này.
Thời Hạ nằm trên giường, trong não là một khoảng trống rỗng.
Trong vô số những chuyện cô trải qua trong mấy năm này, thứ mà cô không muốn nếm lại lần nữa nhất chính là việc tứ cố cô thân, đấy là một cảm giác sống không bằng chết, tựa như đang chìm trong biển nước vậy, một giây sống, một giây chết, không thể thở nổi.
Lúc Thẩm Nhất Thành gọi điện tới, trời đã chạng vạng rồi.
Thời Hạ bắt máy, bên kia truyền tới giọng khàn khàn của Thẩm Nhất Thành, "Hạ Hạ."
Ánh nắng vàng của hoàng hôn xuyên qua tấm rèm mỏng mà vào trong phòng, tạo nên ánh sáng lung linh mỏng manh trong phòng.
"Thẩm Nhất Thành, em nhìn thấy Quan Đồng rồi." Nếu trên đời này còn có ai có thể đau đớn cảm nhận được sự bất lực của Thời Hạ lúc này, thì đó chỉ có thể là Thẩm Nhất Thành mà thôi.
Thẩm Nhất Thành nói, "Thời Hạ, em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, anh sẽ về ngay thôi."
"Thời Hạ, anh yêu em."
*
Thẩm Nhất Thành dặn Thời Hạ ở nhà chờ anh, cô liền ngoan ngoãn chờ anh, nhưng chờ mãi cho tới nửa đêm, Thẩm Nhất Thành vẫn chưa về.
Thời Hạ không ngừng đi ra ban công ngó sang phòng ngủ của Thẩm Nhất Thành, đèn vẫn tắt, chứng tỏ Thẩm Nhất Thành thực sự chưa hề về.
Thời Hạ gọi điện cho Thẩm Nhất Thành, tắt máy, không biết vì sao mà tim Thời Hạ bắt đầu có cảm giác lo sợ kinh khủng, cô luôn cảm thấy có gì đấy xảy ra rồi.
Thời Gia Hoan cũng không ngủ, nghe thấy tiếng Thời Hạ cứ đi qua đi lại ở bên ngoài, không nhịn được mở cửa phòng ngủ ra.
"Hạ Hạ, có muốn nói chuyện với bố không?"
Lòng Thời Hạ đang rối tung rối mù bất an lo lắng, nhưng vẫn kiên nhẫn nói, "Bố, bố muốn nói gì ạ?"
Có một số việc Thời Gia Hoan cũng không biết nên mở lời thế nào cho phải, do dự mãi mới nói, "Bố với dì kia không có quan hệ gì cả, sau này cũng thế."
Thái độ hôm nay của Thời Hạ đã thể hiện rõ ràng cảm xúc của cô với Quan Đồng rồi.
Nếu cô đã không thích, thì ông sẽ chặt đứt toàn bộ ý niệm luôn.
Thời Hạ nhìn Thời Gia Hoan đứng dưới đèn, nghĩ tới cái cảnh mà Thời Gia Hoan nhảy từ trên lầu rơi xuống đất, khuôn mặt đầy máu, không khỏi giật mình.
Thời Gia Hoan với Quan Đồng khi đấy, Thời Hạ đã tưởng tượng vô số lần, nếu Thời Gia Hoan không gặp phải Quan Đồng, nếu Thời Gia Hoan không yêu Quan Đồng, nếu...
Nhưng nếu cũng chỉ là nếu mà thôi, lúc chữ này được nói ra, thì chỉ có số ít là có thể thành sự thật.
Thời Gia Hoan không sai, một người chồng mất vợ yêu một người phụ nữ, muốn xây dựng gia đình với nhau chẳng có gì là sai cả.
Nếu có sai, thì cái sai duy nhất của ông có lẽ là không biết nhìn người, cũng không có năng lực đoán trước tương lai.
Nhưng lúc đấy Thời Hạ cũng có nhìn thấu được bộ mặt thật của Quan Đồng đâu?
"Bố." Thời Hạ thở dài, cầm tay Thời Gia Hoan, "Không phải là con phản đối việc bố tái hôn, nhưng mà, có thể không phải cô ta có được không?"
Thời Gia Hoan trầm mặc một hồi, sờ đầu Thời Hạ, "Được, bố đồng ý với con."
Thật ra giữa đàn ông và phụ nữ có rất nhiều lúc cũng chẳng bởi vì yêu, huống chi một người đàn ông bốn năm mươi tuổi rồi, làm gì có nhiều tâm trạng mà yêu đương nữa, cùng lắm chỉ là một nhu cầu an ủi về mặt tâm lý và sinh lý mà thôi.
Chẳng có gì là quan trọng hơn con gái của ông cả.
Thời Hạ cũng không biết Thời Gia Hoan nói thật hay giả, nhưng sâu trong tim cô thời khắc này vẫn cảm động vô cùng.
"Thời Gia Hoan, Thời Gia Hoan..." Cửa phòng truyền tới tiếng đập cửa liên tục, là giọng Lâm Vận, nghe vô cùng vội vã.
Lòng Thời Hạ cả kinh, vội chạy ra tông cửa theo bản năng, "Dì ơi.."
Lâm Vận ôm chầm lấy cô, "Bố con có nhà không? Nhất Thành gặp chuyện rồi, đang ở viện.." Đang nói dở thì bà nhìn thấy Thời Gia Hoan, "Anh có thể đưa tôi đi viện được không, bây giờ tôi không gọi được xe..."