Editor: Quỳnh Cửu (Đã Beta)
Tan tự học tối, lúc Thời Hạ về đến nhà, đã thấy Tưởng Lan và Hoa Huy đang ở nhà cô rồi.
Tưởng Lan nhìn Thời Hạ, không chút chần chừ, "Hôm nay tôi đưa tiểu Huy tới để xin lỗi cháu."
"Tiểu Huy, xin lỗi Thời Hạ đi." Tưởng Lan tỏ thái độ rất tốt, nhưng vẻ mặt của Hoa Huy lại không được như thế, môi mỏng mím thật chặt, ánh mắt chứa đầy vẻ không cam lòng và...nhục nhã khuất phục
Từ "nhục nhã khuất phục" này có vẻ nghiêm trọng, nhưng Thời Hạ như nhìn thấy chính mình trong cậu ta vậy.
Thời Hạ được Thời Gia Hoan chiều từ bé đến lớn, không chịu khổ cũng chẳng chịu thiệt bao giờ, càng chưa từng cúi đầu với ai...
Nhưng mà năm đấy, Thời Hạ không thể không hạ mình, cho dù dùng từ "khúm núm" cũng không đủ để miêu tả.
Thời Hạ vĩnh viễn không thể quên được cảm giác lần đầu hạ mình với người khác, chính là dùng từ "nhục nhã khuất phục" hình dung.
Có làn đầu thì sẽ có lần sau, việc hạ mình trở thành bữa cơm hàng ngày, càng ngày càng quen thuộc, quen tới mức chẳng còn cảm giác gì nữa.
Hai tay đặt bên người của Hoa Huy siết chặt lại, môi mím chặt cuối cùng cũng mở ra, muốn nói lên ba chữ mà cậu cảm thấy khó chịu tột cùng.
Nhưng lại có người ngăn cản cậu.
"Không cần xin lỗi đâu." Thời Hạ bỏ cặp xuống, lấy cốc đặt lên máy lọc nước, "Chuyện này dừng ở đây đi."
Thời Gia Hoan sửng sốt, Tưởng Lan với Hoa Huy cũng bất ngờ, ba người quay sang nhìn chằm chằm Thời Hạ.
Thời Hạ đứng thẳng người, cầm ly nước, nhìn Hoa Huy cười nhàn nhạt, "Vẫn phải cảm ơn cậu hôm đấy đã hạ thủ lưu tình."
Nét mặt Hoa Huy trở nên mất tự nhiên, tim Tưởng Lan đập vội vàng, "Cháu không truy cứu thật chứ?"
Thời Hạ uống mấy ngụm nước rồi mới gật đầu, "Vâng, không truy cứu nữa, bên phía luật sư cháu cũng sẽ nói bố thông báo sau."
Tưởng Lan cũng không hỏi cô vì sao không truy cứu nữa, lòng bà tự biết vì sao.
Bà ta đã về nhà họ Thẩm gặp ông nội Thẩm rồi, bà ta đau khổ van xin ông, cuối cùng ông nội Thẩm cũng buông một câu, chỉ cần bà ta dẫn tiểu Huy qua đó xin lỗi thì chuyện này coi như chấm dứt.
Thời Hạ cũng chỉ là thuận gió xuôi buồm mà thôi.
Cho dù đã biết nguyên nhân, nhưng cách làm người của Tưởng Lan xưa giờ đều khéo léo đưa đẩy, nếu đã quyết làm thì cũng phải làm cho tốt nhất mới thôi, thế nên tươi cười không ngừng xin lỗi với Thời Gia Hoan, nói toàn lời hay ý đẹp.
Thời Gia Hoan cũng chỉ cần họ chân thành xin lỗi là ổn, ông sẽ không truy cứu pháp luật nữa, thêm cả con người ông vốn mềm lòng sẵn, nhìn thấy Tưởng Lan tự mình dẫn Hoa Huy qua xin lỗi thì lửa giận đã tan mất bảy phần rồi.
Nhưng nói cho cùng vẫn là chuyện của con gái ông, Thời Gia Hoan vẫn phải cằn nhằn Hoa Huy thêm vài câu.
Hoa Huy cúi đầu trầm mặc không nói, lúc sắp đi thì ngoái đầu nhìn thoáng qua Thời Hạ.
Thời Hạ đứng trên ban công nhìn Hoa Huy với Tưởng Lan rời đi, ngón tay đặt trên song cửa sổ, chuyện ở đồn cô không để ý nhiều, nhưng cơ bản cũng đoán được vì sao Tưởng Lan phải dắt Hoa Huy tới tận đây để xin lỗi, nguyên nhân chắc chắn có liên quan tới vị luật sư mà Thẩm Nhất Thành tìm kia.
Liên tưởng tới lời nói hôm nay của Hứa Văn Văn, Thời Hạ đoán có lẽ Tưởng Lan sợ thật, thế nên mới nhượng bộ như thế.
Nhưng cái từ "cưỡng dâm" này chắc chắn không phải là chủ ý của Thẩm Nhất Thành, nhưng vị luật sư kia hẳn sẽ không tự mình quyết định được, thế nên sau lưng phải có ai đấy chỉ định, thế này là giúp cô hay lợi dụng cô đây?
Nếu muốn giúp cô thì chắc chắn sẽ không dùng tới lý do "cưỡng dâm" để kiện tụng, còn nếu muốn lợi dụng cô, thì cô có giá trị gì để lợi dụng cơ chứ? Hơn nữa sao cuối cùng lại kết thúc nửa chừng thế này?
Thời Hạ đại khái cũng đoán được vài phần.
Cô cầm lấy chổi quét ban công, mở cửa đi ra ngoài, sau đó trèo lên ghế nhoài người ra đập đập cửa sổ thủy tinh ở ban công bên cạnh.
Gõ vài cái, ban công kế bên có người bước ra.
Thẩm Nhất Thành hẳn là vừa tắm xong, mặc áo ba lỗ với quần đùi, khăn tắm quàng trên cổ, tóc vẫn còn ướt sũng.
Cậu mở cửa sổ ra, nhíu mày nhìn cô, "Cậu làm gì đấy, định biến thành Harry Potter đấy à?"
Thời Hạ rút chổi lại, đứng trên ghế vươn đầu ra nói với cậu, "Vừa nãy mẹ con Hoa Huy tới nhà tớ xin lỗi, tớ đồng ý rồi."
Thẩm Nhất Thành cũng không ngạc nhiên lắm, tuy cậu đã ngăn ông nội với luật sư Ngụy lại rồi nhưng chưa nói gì với Tưởng Lan cả, Tưởng Lan hẳn vẫn nghĩ ông nội Thẩm hạ quyết tâm sẽ xen vào chuyện này.
Thế nên nếu bà ta vẫn muốn bám trụ nhà họ Thẩm, chắc chắn phải xuống nước trước.
Chuyện này bị ông nội Thẩm chắn ngang, khiến nó trở nên phức tạp quá nhiều, nếu Thời Hạ đã không muốn truy cứu thêm thì cứ để vậy thôi.
Thẩm Nhất Thành lau tóc, đôi mắt mờ mờ hơi nước, dù sao thì vẫn còn nhiều thời gian, cách giải quyết cũng chẳng phải chỉ có một cách này thôi.
Con người cậu không có ưu điểm gì, nhưng ưu điểm lớn nhất hẳn là thù dai.
"Thẩm Nhất Thành, thật ra hôm đấy Hoa Huy cũng coi như là nhường tớ rồi."
Thời Hạ đúng là không vừa thật, nhưng cũng chỉ là nữ sinh mà thôi, một mình chống lại ba nam sinh cao lớn như thế, lại cộng thêm Hứa Văn Văn với nữ sinh kia, cơ bản không có quá nhiều phần thắng.
Lúc đầu là Hứa Văn Văn giơ tay định đánh cô bị cô chơi lại trước, mới thành đánh nhau, trong lúc đánh Hoa Huy quả thực rất khiêm nhường, lúc hai nam sinh kia vung tay không kịp thu lại, Hoa Huy còn giúp cô cản mấy đòn.
Đó cũng là lí do vì sao Thời Hạ không bị tổn thương một sợi lông nào hết.
Đấy cũng chính Thời Hạ phát hiện mấy người này bị bó tay bó chân, hạ độc thủ.
Mấy ngày vừa rồi cô đã liên hệ được mối quan hệ giữa cậu ta với Thẩm Nhất Thành, suy nghĩ kĩ ra thì cũng dễ hiểu.
Người Hoa Huy muốn đối phó thực sự không phải cô, sở dĩ muốn nhằm vào cô cũng bởi vì Thẩm Nhất Thành che chở cho cô mà thôi.
Nghe Thời Hạ nói xong, Thẩm Nhất Thành lạnh lùng liếc cô một cáu, "Cậu cũng thiện lương ra phết nhở, hay là đi làm diễn viên đi, loại mà chuyên đóng nữ chính ngốc nghếch trắng trẻo ngọt ngào ấy."
Thời Hạ trợn mắt khuyên cậu, "Thẩm Nhất Thành, làm người phải rộng lượng, nhất là đàn ông ấy, phải lòng dạ rộng lớn như nghìn sông trăm bể mới đúng, đừng có bụng dạ hẹp hòi."
Thẩm Nhất Thành ngoắc tay với cô, "Thời Hạ, cậu lại đây."
Thời Hạ nhìn cậu khiêu khích, "Có bản lĩnh thì cậu qua đây!"
Thẩm Nhất Thành không do dự vứt khăn tắm trong tay đi, một tay chống lên ban công phi người nhảy sang.
Thời Hạ hoảng sợ, vội vàng đóng cửa phòng trộm lại, sau đó lè lưỡi trêu tức Thẩm Nhất Thành rồi quay ngược vào phòng.
Thời Hạ tắt đèn nằm lên giường, hai tay gối đầu, nhìn trần nhà trong bóng tối.
Tưởng Lan là một người phụ nữ cũng coi như có thành tựu, vừa xử sự khéo léo, nhưng làm một người mẹ, bà ta quá thất bại.
Bà ta tự cho rằng mình cho con một hoàn cảnh sống rất tốt, nhưng lại không biết những gì con mình phải đối mặt.
Sống trong hoàn cảnh như nhà họ Thẩm, ngày nào cũng phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, cộng thêm một kẻ địch như Thẩm Nhất Thành, ai có thể bình tĩnh không gợn sóng mà sống tử tế nổi cơ chứ?
Cúi đầu xin lỗi cô, chẳng khác nào cúi đầu với Thẩm Nhất Thành cả, nếu hôm nay cậu ta nói ra câu "Thật lòng xin lỗi" thì đấy chắc sẽ thành vết thương lòng cả đời không lành nổi của cậu ta.
Không phải khi đấy cô cũng thế à?
Vì sự ấu trĩ tuổi mới lớn, cô với Thẩm Nhất Thành bỏ lỡ quá nhiều thời gian, sau đấy lại dành cả đời còn lại để hối hận tiếc nuối.
Ông trời ưu ái ban cho cô một cơ hội để làm lại.
Cô không phải người thiện lương gì, cô cũng chỉ muốn cho người khác một cơ hội giống cô mà thôi.
Tuổi trẻ ai mà chẳng có sai lầm, chỉ là lúc bạn mắc lỗi, có ai nguyện ý cho bạn cơ hội sửa chữa hay không thôi.
Năm đấy đâu có ai bằng lòng cho cô không gian để biến những kiêu ngạo tự phụ ấy từ từ sinh trường từ từ thành thục ổn trọng, chứ không phải những nhục nhã tự ti kinh hoàng ấy.
Trong bóng đêm, điện thoại di động sáng lên.
"Chú cô sinh" gửi tin nhắn tới, "Chuyện này sau này sẽ không xảy ra lần thứ 2 nữa đâu."
Thời Hạ cười cười, trả lời cậu, "Ừ."
Màn hình lại nhanh chóng sáng lên, "Ngủ ngon nhé, Thời Hạ!"
Thời Hạ không rời mắt khỏi ánh sáng ấy, suy nghĩ một chốc, lại gõ chữ.
Rất lâu sau đấy, màn hình lại sáng lại, Thẩm Nhất Thành nói, "Ừ."
Vì một chữ này của Thẩm Nhất Thành, Thời Hạ mất ngủ, trằn trọc cả một đêm không ngủ yên nổi.
Trong tin nhắn đấy, cô hỏi cậu, "Thẩm Nhất Thành, cậu có biết ý nghĩa của từ "ngủ ngon" không?"
Thẩm Nhất Thành trả lời "Ừ", là biết hay là không biết đây?
- -------
*"Ngủ ngon" trong tiếng Trung có phiên âm là /wan’an/ còn "Anh yêu em" trong tiếng Trung là /Wo’ai’ni/, từ /wan’an/ sẽ thành viết tắt của ‘Anh yêu em, yêu em.’
Các cậu đoán xem anh nhà có biết nghĩa này không?