Bà Cố cảm thấy có chút xấu hổ. Bà nói với con trai ngày mai bà tới đây mua sắm, nghĩa là nếu ngày mai con trai mang theo Tần Vũ Phi cũng tới nơi này dạo phố, như vậy có thể coi như bọn họ vô tình gặp nhau. Loại ám chỉ này con bà nhất định sẽ hiểu, anh muốn an bài bà gặp Tần Vũ Phi một lần, tất nhiên sẽ nắm lấy cơ hội này. Biện pháp này bà Cố thật lâu mới nghĩ ra được. Bà cảm thấy trước khi bà góp ý về Tần Vũ Phi trước mặt con trai, thậm chí cả lời đồn nói cô có con ở Mỹ, tuy con mình sẽ không nói gì, tin rằng anh cũng sẽ không phân biệt tốt xấu mà nói lại với Tần Vũ Phi, nhưng bà Cố vẫn cảm thấy mất mặt.
Trước bày thái độ không thích cô, giờ có việc làm cho bà đột nhiên chuyển thái độ để mời Tần Vũ Phi đến nhà, bà cảm thấy quá mất thể diện. Hơn nữa nếu đã mời về nhà coi như là đã chính thức, kỳ thật bà vẫn có chút không muốn. Nói bà có thành kiến cũng được, cố chấp cũng thế, tóm lại bà cảm thấy vấn đề này vẫn là để lại một thời gian.
Cho nên, đem việc này sắp xếp thành việc vô tình gặp mặt là quá phù hợp, không quá chính thức, cũng không quá miễn cưỡng, cũng không nhắc lại việc bà phản đối hai người họ, còn có cơ hội gặp lại Tần Vũ Phi. Cô gái này, trước kia vì bà không thích kiểu con gái này nên không chú ý nhiều. Hiện tại, con trai mình thích người ta, bà cũng sẵn lòng tìm hiểu con người cô gái này.
Nếu muốn gặp mắt, bà Cố đối với việc này cũng rất để tâm. Bà định tới nơi này xem có món quà nào phù hợp không, lại nhìn xem có nhà hàng nào yên tĩnh để nói chuyện không. Như vậy, lúc gặp mặt ngày mai, bà có thể làm bộ mình muốn mua đồ, thuận tiện gặp được liền mua cho Tần Vũ Phi, vì thế cũng không phải bà cố ý mua, nhưng coi như là không thiếu quà gặp mặt cho cô. Chỗ đi ăn cũng là bà muốn ăn, nếu có thời gian thì ăn chung với nhau. Cấp bậc lễ nghĩa đều đủ, lại không tỏ vẻ quá thân mật, mà nhiệt độ và khoảng cách quan hệ cũng vừa phải.
Chỉ là bà không nghĩ tới, bà sớm nghiên cứu địa hình, rõ ràng cũng đúng lúc gặp phải Tần Vũ Phi. Hơn nữa, càng xấu hổ chính là, bởi vì loại sự tình nghiên cứu địa điểm này khiến bà cảm thấy rất ngại, sợ bị người khác nói bà quá để ý, nên bà không cho ai theo, lại để cho lái xe đưa bà đến, bà thực sự không muốn ai làm phiền nên để một mình đi dạo từ từ suy nghĩ.
Bây giờ vừa vặn rất tốt, một mình bà gặp được một mình Tần Vũ Phi, làm bây giờ không có một người làm trung gian giúp bà hạ bậc thang để xuống.
Hơn nữa, đều đã gặp được rồi, bà cũng không thể cứ lạnh nhạt như vậy nói “Tạm biệt”, nếu không ngày sau gặp lại lại tặng quà và ăn cơm sẽ rất kỳ. Cái này thật là, bà Cố có chút ảo não, kế hoạch đều bị làm loạn hết lên cả.
“Ừm, bác gái đi dạo phố ạ?” Tần Vũ Phi thật vất vả mới tìm được cái chủ đề, phát biểu một câu biết rõ còn cố hỏi.
“Đúng vậy.” Bà Cố vừa đáp lời vừa nghĩ ngợi cân nhắc chủ đề tiếp theo, bà rất nhanh liền nghĩ ra. “A Kiệt đâu?”
“Anh ấy làm thêm giờ ạ.”
“À.”
Không có. Vì vậy một già một trẻ lại tiếp tục nghĩ chủ đề.
“À, bác gái thích cái dây lưng này sao? Bác hãy thử xem, con thấy nó rất phù hợp với bộ đồ trên người bác đấy ạ.” Tần Vũ Phi nhìn thấy cái dây lưng trên tay bà Cố, cái khó ló cái khôn nói. Nhưng nói xong rồi lại hận không thể cắn lưỡi. Cô thật là, sao lại làm bộ dạng như nhân viên bán hàng vậy.
Bà Cố do dự một chút, nhưng vẫn nói: “Được, vậy thử xem.” Kỳ thật màu sắc này sáng quá, bà cũng không thích. Bà vẫn còn thích cái dây lưng đang đeo trên người kiểu dáng đường kẻ vân mây màu nâu.
Tần Vũ Phi thở dài một hơi, cô bán hàng bên cạnh cũng rất có nhãn lực nhanh chóng lấy dây lưng đó xuống, giúp bà Cố đổi lại.
Bà Cố soi gương, còn chưa nói lời nào, Tần Vũ Phi ở một bên đã nói: “Để con tới giúp.” Cô tới điều chỉnh dây lưng, nới lỏng độ rộng, kéo nghiêng xuống, đem vạt áo kéo lên một chút, tại chỗ eo tạo thành một nếp uốn, cởi khăn lụa của bà Cố ra, một lần nữa buộc lại một kiểu dáng khác.
Áo sơ mi tà dài ngắn đi, khăn lụa gọn gàng, dây lưng tươi sáng đạt được hiệu quả làm sáng lên. Bà Cố nhìn chính mình trong gương, chưa bao giờ biết thì ra chỉ cần một dây lưng cũng có thể làm cho người ta trẻ ra vài tuổi.
“Như vậy rất đẹp.” Tần Vũ Phi ở bên cạnh cẩn thận quan sát sắc mặt của bà.
Bà Cố nhìn gương một lúc, cười rộ lên: “Đúng vậy, rất đẹp, cái dây lưng này tôi mua.”
Tần Vũ Phi lập tức thở phào một cái, thấy bà Cố cầm thẻ đi ra cho nhân viên thanh toán, cô muốn nói hay để cô trả tiền coi như là quà gặp mặt cô tặng cho trưởng bối. Nhưng như vậy có hơi chút hấp tấp. Cô do dự một lúc, nhân viên đã lấy thẻ của bà Cố cà qua rồi.
Tần Vũ Phi âm thầm thở dài một hơi, thầm hận bản thân không đủ quyết đoán.
Lúc này bà Cố hỏi cô: “Cô có thấy ưng cái nào không?”
Tần Vũ Phi sững sờ, thật ra cô mới đến cũng không lâu, nhưng nếu nói không có lại không được. Cũng may cô đối với nhãn hiệu này rất quen thuộc, phong cách quần áo ở đây cô cũng biết, “A, con vừa rồi mới thấy một vài bộ quần áo style mới nhất, cũng muốn thử xem, bác nhìn xem giúp con coi có đẹp không được không ạ?”
“Được.” Thấy bà Cố nói như vậy, Tần Vũ Phi rất vui mừng, vội vàng cầm lấy một bộ đồ, “Bộ này đi.” Cô ướm thử lên người mình một lát, cười với bà Cố.
Cố nhân gật đầu, “Cô đi thử xem sao.”
Tần Vũ Phi khó giấu được vui sướng, mím môi cười, “Con đi thử, rất nhanh sẽ quay lại.”
Đợi Bà Cố gật đầu, Tần Vũ Phi lúc này mới chạy đi vào phòng thử đồ.
Tần Vũ Phi vừa đi, Bà Cố nhanh chóng thở ra một hơi. Rất tốt, bây giờ mọi việc cũng không quá tệ. Nhìn tình hình này xem ra, ngày mai bà không cần phải vất vả lại đến nữa rồi, dứt khoát không làm, đã làm thì phải xong, thừa dịp con trai không có đây, hôm nay coi như là buổi gặp mặt trưởng bối vậy.
Một lát sau Tần Vũ Phi đi ra, bộ đồ đó rất hợp với cô, nhan sắc tươi đẹp, làm tôn màu da của cô.
“Nhìn đẹp không ạ?” Tần Vũ Phi hỏi. Nụ cười trên mặt cô có chút ngượng ngùng, mang theo chút khẩn trương cùng cẩn thận, mười phần nữ tính. Bà Cố đột nhiên hiểu được tại sao con trai mình lại yêu Tần Vũ Phi, thật ra cô ấy là hình mẫu lý tưởng của anh, có chút yếu ớt, bộ dạng lại đáng yêu nhu thuận. Tính tình đại tiểu thư có lẽ chỉ là lớp mặt nạ của cô bé mà thôi.
“Cũng được lắm.” Bà Cố kịp thời đem ba chữ “Nhìn đẹp lắm” đến bên miệng đổi thành “Cũng được lắm”, bà nghĩ không thể quá khoa trương để tránh cho cô bé nghĩ rằng mình rất thích cô ấy.
Sau đó bà thấy Tần Vũ Phi nở nụ cười, cười đến cực kỳ vui vẻ. “Con mua bộ này. Bác chờ con một chút để con thay đồ ra đã.” Tần Vũ Phi lại chạy vào phòng thay đồ, ở bên trong thở phào một hơi. Cũng được lắm, cũng được lắm, tiến triển rất thuận lợi. Tần Vũ Phi cố gắng lên! Tần Vũ Phi nhanh chóng thay quần áo, thật sự quá khẩn trương, muốn gọi cho Cố Anh Kiệt một cái để được an ủi và cổ vũ, lại sợ bà Cố đợi lâu, cô không dám lãng phí thời gian.
Ra khỏi phòng thử áo, nhân viên bán hàng tới đưa cho Tần Vũ Phi túi quần áo, Tần Vũ Phi muốn đưa thẻ, nhân viên lại nói: “Vị phu nhân kia dã thanh toán tiền luôn rồi ạ.”
Bà Cố ở một bên cười: “Dù sao cô mặc cũng hợp lại trùng hợp chúng ta gặp nhau, coi như tôi tặng quà gặp mặt cho cô vậy.”
Tần Vũ Phi ngẩn người, nhanh chóng nói: “Vậy cám ơn bác ạ.” Để cho bà ấy mua quà rồi, bà đang vui vẻ sao?
Bà Cố quả thật rất vui vẻ. Xem ra kế hoạch của bà cũng không bị loạn, vô tình gặp được, lại tiện tay mua quà gặp mặt, một chút cũng không miễn cưỡng. Chỉ là thời gian chuyển từ ngày mai qua hôm nay thôi, còn những cái khác đều theo suy nghĩ của bà cả. Bà thật sự rất vui vẻ.
Tần Vũ Phi nhận cái túi từ nhân viên bán hàng, quan sát sắc mặt của bà Cố, lại nhớ tới mấy lời nói Cố Anh Kiệt nói với cô. Anh nói mẹ anh rất trọng thể diện, mạnh miệng nhưng mềm lòng. Trong nội tâm Tần Vũ Phi suy nghĩ một chút, rốt cuộc quyết định mặt mũi mình không là gì gì cả, khiến bà ấy cảm thấy vui vẻ mới quan trọng. Ai bảo mình thích con trai người ta. Cô nhỏ tuổi hơn, hạ thấp một chút nịnh nọt bà ấy cũng không sao cả.
Tần Vũ Phi âm thầm nắm chặt ta, bằng bất cứ giá nào, vì Cố Anh Kiệt, liều mạng vậy.
Bà Cố dẫn Tần Vũ Phi ra khỏi cửa tiệm đó, bà đi chậm lại, suy nghĩ xem chuyện tiếp theo có cần tiếp tục không. Bởi vì bây giờ có hơi xấu hổ, vẫn chưa tới giờ ăn cơm, không thể nói vừa vặn tới giờ ăn cơm chúng ta tìm một chỗ cùng ăn đi. Mà cùng đi dạo phố, quan hệ lại không gần như vậy, bà cũng không muốn biểu hiện quá thân mật. Nếu không thì đi một lúc, thấy quán cà phê thì nói mệt mỏi muốn nghỉ một chút, ngồi cùng Tần Vũ Phi tâm sự một chút, sau đó lấy cớ mệt mỏi để về nhà, cái nhiệm vụ gặp mặt bạn gái của con trai cũng coi như hoàn thành rồi.
Chủ ý bà Cố đã chuẩn bị xong, vừa muốn nói, lại nghe Tần Vũ Phi nói: “Bác gái, con có thể khoác tay người không? Con rất thích khoác tay người khác, con cùng mẹ ra ngoài lúc nào con cũng khoác tay mẹ đi cả.”
Bà Cố ngẩn người, tấn công có cần mạnh mẽ vậy không? Bà đang muốn duy trì khoảng cách, thì người ta đã tấn công bằng chiêu “Khoác tay mẹ” rồi. Hơn nữa, nếu bà nói không được, có phải là biểu hiện vị trưởng bối này quá lạnh lùng không?
Bà Cố có chút mất hứng, cảm thấy mình bị tiểu bối sắp đặt, không thể từ chối. “Được.” Bà đáp ứng, trong nội tâm lại âm thầm trừ Tần Vũ Phi một điểm. Cô gái này tâm cơ quá nặng, bà không thích.
Tần Vũ Phi cười khoác tay lên cánh tay bà Cố, biểu hiện rất thân mật. Trong nội tâm cô lại thở phào một hơi, cô đang thăm dò bà Cố, nếu như bà cự tuyệt cô, không ngại đối xử cứng rắn với cô, như vậy những chuyện sau đó không cần nói đến. Nếu bà đồng ý thân cận cô, vậy cô có thể dũng cảm thêm chút, mặt dày mày dạn ra chiêu.
Tần Vũ Phi kéo bà Cố đi về phía trước một đoạn, vừa vặn gặp được một quán nước, cô nói: “Bác có mệt không hay là mình vào quán ngồi một lúc đi ạ.”
“Được.” Bà Cố đáp lại thoải mái, đề nghị này của cô rất hợp ý bà. Ngồi một chút, sau đó họ có thể tạm biệt nhau rồi gặp lại sau.
Hai người vào trong quán ngồi xuống, chọn đồ uống. Tần Vũ Phi cười với bà Cố nói: “Cám ơn bác gái đã tặng con bộ đồ này. Lại nói thật sự là trùng hợp, kỳ thật hôm nay con tới đây dạo phố là kiếm một món quà cho bác. Không nghĩ tới, lại làm cho bác tốn lém.”
“Khách sáo cái gì, một bộ đồ thôi mà.” Bà Cố mặt không biểu cảm, nhưng trong lòng lại khẽ động. Bà nói sao lại khéo như vậy, thì ra nha đầu kia cũng là đến nghiên cứu trước sao?
Tần Vũ Phi nói tiếp: “Cố Anh Kiệt nói với con, ngày mai bác gái muốn tới đây mua sắm, bọn con cũng tới đây đi dạo, nói không chừng còn có thể gặp bác. Con nghe được, rất khẩn trương, con lớn như vậy còn chưa bao giờ được gặp mặt trưởng bối đấu. Cố Anh Kiệt so với con thì dũng cảm hơn nhiều. Con sợ mình biểu hiện không tốt, làm cho bác gái không thích. Bởi vì con rất yêu Cố Anh Kiệt, con cũng muốn làm cho bác gái yêu mến con, Cố Anh Kiệt rất để ý đến suy nghĩ của bác đấy ạ.”
Bà Cố nhìn Tần Vũ Phi, Tần Vũ Phi có chút khẩn trương cười cười, con nói: “Cho nên con nghĩ ngợi rất lâu, hôm nay tới đi dạo một vòng, tìm một món quà thích hợp cho bác, mua quần áo mới cho mình, hay làm tóc gì đó, để ngày mai có thể xinh đẹp hơn một chút. Sau đó khi gặp mặt, con có thể tặng cho bác một ít món đồ bác ưa thích, cùng một chỗ ăn cơm với nhau, có thể cùng bác ngồi nói chuyện một lúc. Hôm nay trước khi ra cửa, Cố Anh Kiệt nhận được điện thoại công việc, phải đi làm, con tự mình tới đây. Không nghĩ tới lại gặp được bác ở đây. Xem ra tin tức của Cố Anh Kiệt là nghe không rõ ràng đây.”
Bà Cố cười cười, cố ý nói: “Dạo phố nào có quy định nhất định là ngày nào, dù sao cuối tuần có thời gian, hôm nay nghĩ đến liền đi luôn trong hôm nay.” Không thể không nói, hiện tại trong lòng bà cực kỳ thoải mái, biết rõ hai đứa này dụng tâm đi nịnh nọt bà, làm bà cảm thấy rất có thể diện.
Tần Vũ Phi lại nói: “Thật là may hôm nay con cũng tới, bằng không thì ngày mai không gặp được rồi, cũng không biết lúc nào mới có cơ hội để chào hỏi bác.” Cô móc di động ra, đưa ảnh chụp cho bà Cố xem: “Bác gái, lúc vừa nãy đi dạo con thấy vài thứ không tệ, nhưng không biết bác thích cái nào, nên chụp lại đem về hỏi ý kiến Cố Anh Kiệt đấy ạ. Vừa vặn gặp bác ở đây, bác nhìn xem thích cái gì, chúng ta cùng đi xem, con tặng lại bác một món quà, bác tặng con một bộ đồ, con cũng tặng bác thứ bác thích, như thế nào ạ?”
Bà Cố nói: “Tôi lại không thiếu thứ gì, cô không cần phải khách sáo như vậy.” Nhưng vẫn nhận lấy điện thoại mở ra.
Tần Vũ Phi sợ bà cự tuyệt, vội vàng nói: “Con còn muốn mua cho Cố Anh Kiệt một cái áo khoác, vừa rồi cũng thấy một đôi giày phù hợp với anh ấy. Không bằng bác giúp con nhìn thử một chút?”
Bà Cố nhìn ảnh chụp trong điện thoại, xác thực là vừa chụp lúc nãy, mấy thứ đó coi như không tệ. Con bé kia cũng thật có tâm. Tần Vũ Phi đặt bà lên cao, trong lòng dù bà nghĩ thế nào, vẫn sẽ đắc ý. Lại còn chọn quần áo cho con trai, vì vậy bà Cố làm ra vẻ nghĩ ngợi rồi đáp ứng.
Tần Vũ Phi lại thở phào một cái, cảm giác trong khoảng thời gian ngắn thật sự là đã qua từng cửa từng cửa một. Thật muốn hô to với Cố Anh Kiệt: “Mau khen em đi, khen em thông minh lại dũng cảm!”
Vở kịch nhỏ:
Cố Anh Kiệt: Vợ thật thông minh dũng cảm!
Tần Vũ Phi: Sai rồi, khen lại đi!
Cố Anh Kiệt: Sai chỗ nào, không phải em yêu cầu như vậy sao?
Tần Vũ Phi: Đó là anh không hiểu phụ nữ, thông minh dũng cảm thì được cái gì, quan trọng nhất là xinh đẹp lại đáng yêu.
Cố Anh Kiệt: Được rồi! Vợ vừa xinh đẹp vừa đáng yêu!
Tần Vũ Phi: Càng quan trọng hơn là, phải khen em giàu có!
Cố Anh Kiệt: Vợ à, cái đó cũng phải tranh cãi sao.
Trần Nhược Vũ: Đương nhiên rồi.
Cố Anh Kiệt: …
Trần Nhược Vũ: Nếu ta có tiền, tôi sẽ không sợ gặp người lớn! Hôn nhân thương mại cũng không phải chuyện này!
Cố Anh Kiệt: …
Mạnh Cổ: Thật xin lỗi, vợ tôi đi nhầm studio, bây giờ tôi sẽ dẫn cô ấy đi chỗ khác.
Trần Nhược Vũ: Em không có nói sai mà. (Càng đi càng xa, thanh âm cũng nhỏ dần) Cô ấy có tiền còn sợ gặp người lớn, khiến người khác sợ chết!
Tần Vũ Phi: Cô ta là ai? Là ai? Dám nói tôi sợ hãi!
Cố Anh Kiệt: Không biết.
Tần Vũ Phi: Trở về, để kế toán tính lại tài sản của anh với em!
Cố Anh Kiệt: …