Thần kinh của Nguyên Họa bị từng đợt từng đợt trùng kích, kích thích khiến cả người cũng không tự chủ mà bắt đầu run rẩy.
Tay của Từ Tử Kỳ thuận theo tiếng rên của Nguyên Họa, dần dần tăng nhanh tốc độ ra vào, một dòng nước ấm từ trong người Nguyên Họa xông ra ngoài, dính trên ngón tay của Từ Tử Kỳ, thân thể cũng như dòng nước ấm xông ra, nhanh chóng mềm xuống.
Đôi mắt tan rã của Nguyên Họa dần dần khôi phục, có chút mê hoặc.
Tay của Từ Tử Kỳ còn dừng trong cơ thể của Nguyên Họa, ghé vào trên cơ thể nho nhỏ của Nguyên Họa, lâu sau mới chậm rãi rút ra.
“Ân hừ... A...” bởi vì Từ Tử Kỳ rút ngón tay ra, Nguyên Họa rên ra tiếng.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Nguyên Họa xoay người một cái áp lên Từ Tử Kỳ nói: “Tử Kỳ, chị ăn em rồi, có phải nên đền cho em một chút không a?” Nàng không muốn bị người ta ăn không như vậy, đã bao lâu nàng không được ăn thịt rồi? Nên nói là nàng là một công quân, luôn bị ăn như thế là sao chứ?
Từ Tử Kỳ thực sự mệt mỏi, lười biếng nhìn Nguyên Họa, trên mặt tràn đầy quyến rũ, còn là bởi vì vừa rồi làm yêu, có chút phấn hồng. Cám dỗ tâm hồn của Nguyên Họa, kinh ngạc ngẩn người ra nhìn nhìn Từ Tử Kỳ.
Nụ cười của Từ Tử Kỳ càng ngày càng quyến rũ, lâu sau Nguyên Họa mới hoàn hồn, vội vàng cúi người xuống hôn lên đôi môi quyến rũ đỏ tươi xinh đẹp kia, ra sức mút vào, đầu lưỡi tự do khoang miệng của Từ Tử Kỳ, tỉ mỉ liếm qua từng nơi trong miệng của Từ Tử Kỳ, cùng đầu lưỡi của Từ Tử Kỳ chơi đùa cùng một chỗ.
Tay của Nguyên Họa nhẹ nhàng chạm qua từng tất da thịt của Từ Tử Kỳ, xúc cảm nhẵn nhụi khiến cho nội tâm Nguyên Họa như hàng ngàn đợt sóng đánh vào, cảm giác ấm áp từ đầu ngón tay truyền đến, tê dại kích thích thần kinh của Nguyên Họa.
Kết thúc nụ hôn say mê, thâm tình chăm chú nhìn Từ Tử Kỳ, một lúc sau, mới tiếp tục một nụ hôn ngắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đôi môi mềm mại của Từ Tử Kỳ, chậm rãi dọc theo cánh môi nhẹ nhàng liếm lấy, vị ngọt nhàn nhạt từ trong miệng lan tràn ra, đôi môi mềm mại khiến Nguyên Họa không kìm lòng được mà muốn tỉ mỉ hôn lên, môi gần kề môi, đầu lưỡi của hai người dán chặc cùng một chỗ, sau đó chơi đùa, dây dưa.
Mỗi một cái hôn của Nguyên Họa đều cẩn thận, ôn nhu, săn sóc.
“Ưm... Hô...” Lại là một nụ hôn đầy say mê, sau khi kết thúc nụ hôn này, hai người đều thở dốc, sau khi nghỉ ngơi một hồi, Nguyên Họa nhẹ nhàng, tỉ mỉ mà hôn như mưa rào rơi xuống, mà lúc này trên người của Từ Tử Kỳ cũng rịn ra dầy đặc mồ hôi.
Từ Tử Kỳ chỉ cảm thấy tay của Nguyên Họa như có ma thuật, mỗi tất da thịt bị tay của nàng lướt qua giống như bị đốt cháy, trong thân thể dường như có gì đó muốn phá kén ra ngoài. Thở gấp không thể bình ổn khí tức, đôi mắt tràn đầy tình yêu dần dần tan rã mê ly.
Động tác của Nguyên Họa rất chặt chẽ, nụ hôn chậm rãi trượt về cổ Từ Tử Kỳ, nhẹ nhàng cắn lấy, khi thì vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp, hôn đến sau tai, ngậm lấy vành tai của Từ Tử Kỳ, chậm rãi thổi khí, thổi một luồng khí ấm áp ẩm ướt vào lỗ tai của Từ Tử Kỳ thấp nói: “Tử Kỳ, thoải mái không?”
Cũng không chờ Từ Tử Kỳ trả lời, lại duỗi đầu lưỡi ra liếm dọc theo vành tai, nhẹ nhàng cắn lấy, bàn tay không an phận đặt lên ngọn núi cao ngất, nhẹ nhàng xoa nắn, ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng hái lấy đỉnh núi, nơi đó đã trở nên cứng rắn mà đứng thẳng, thần thái vô cùng quyến rũ động lòng người.
“Ngô... Nguyên Họa... Ngạch... Nhẹ một chút...” thanh âm bất ổn của Từ Tử Kỳ thoát ra từ đôi môi mềm mại.
Nguyên Họa vùi đầu vào xương quai xanh của Từ Tử Kỳ, cố sức cắn một cái, đau đến Từ Tử Kỳ kêu thành tiếng. “A...”
Sau khi Nguyên Họa trêu chọc thành công, lại đưa ra đầu lưỡi cẩn thận liếm lấy, lượn xung quanh một vòng, hai tay trêu chọc hai ngọn núi cao ngất kia, khi nặng khi nhẹ mà xoa bóp, khi thì trêu chọc hai hạt đậu cứng rắn kia, dùng ngón tay nhẹ nhàng chèn ép.
Trong đầu Từ Tử Kỳ trống rỗng, nàng biết mình không ngừng muốn những thứ này, trong thân thể cảm giác trống rỗng, muốn thứ gì đó lấp đi.
Muốn Nguyên Họa cho nàng nhiều hơn, vặn vẹo thân thể phối hợp động tác của Nguyên Họa, trong lòng oán giận tốc độ của tiểu rùa.
Nàng cảm thấy thân thể của chính trở nên kỳ lạ, hoàn toàn không giống là của mình. Hiện tại cũng không chịu nổi một hành động trêu chọc nho nhỏ của Nguyên Họa, thân thể của mình vô cùng nóng, từng dòng điện tán loạn trong cơ thhể, tùy theo động tác trên dưới của Nguyên Họa mà phập phồng.
Nụ hôn tinh tế của Nguyên Họa vẫn tiếp tục rơi xuống, trong lúc vùi đầu giữa hai ngọn núi, nhìn hai hạt đậu đỏ, liền muốn tinh tế nhấm nháp một phen.
Tâm động không bằng hành động, cắn một hạt đậu đỏ, dùng sức mút vào, lại nhả ra, lập lại vài lần, hai cái tay cũng không dừng động tác, một tay từ từ trượt xuống, một tay tàn sán bừa bãi một trong hai ngọn núi kia.
Tiếng rên củaTừ Tử Kỳ dần dần phát ra, thanh âm rên rỉ trong miệng chậm rãi gia tăng. “Ưm...Ưm..”
Tay của Nguyên Họa nhẹ nhàng chạm đến hoa viên đầy mê hoặc kia, nguồn suối nơi đó đang chậm rãi chảy ra. Trên tay dính đầy nước suối, nụ cười trên mặt càng sâu. Dòng nước cuồn cuộn không ngừng chứng tỏ Từ Tử Kỳ đã động tình với nàng.
Thân thể của Từ Tử Kỳ giống như có một luồng điện mạnh mẽ chạy qua, cảm giác tê dại vui sướng cuốn quét toàn thân. Thân thể tê dại, vô lực tùy ý Nguyên Họa trêu chọc.
Nụ hôn chậm rãi dời xuống, dừng ở vùng rốn một lúc, lượn một vòng, khi nặng khi nhẹ, hôn không nhanh không chậm, lại khiến cho Từ Tử Kỳ có chút đè nén.
“ Họa... A... Ngạch... Em nhanh lên một chút...” Rơi vào đường cùng, Từ Tử Kỳ chỉ có thể mở miệng khẩn cầu, điều này thật sự là rất hành hạ người ta.
Dường như gian kế củaNguyên Họa thực hiện được, hiện ra một nụ cười đầy tà mị.
Nguyên Họa đột nhiên dừng động tác lại, ngồi dậy kéo nửa người của Từ Tử Kỳ lên, đưa hai chân xinh đẹp của Từ Tử Kỳ lên vai mình, hai tay nắm lấy eo của Từ Tử Kỳ, nâng nửa người dưới của Từ Tử Kỳ lên, khiến cho nơi tư mật của nàng càng gần mình.
Cúi xuống, hôn lên cửa động chảy ra dòng suối róc rách, khiến cho mật ngọt toàn bộ chảy vào miệng, dùng sức mút vào.
“A... Ưm... Họa...” Từ Tử Kỳ kêu ra, âm thanh rên rĩ đứt quãng từ miệng truyền ra khiến nội tâm Nguyên Họa kích động như sóng biển mãnh liệt ập vào.
Tiếng rên rĩ cùng thở dốc của Từ Tử Kỳ bỗng chốc tăng lên.
Đầu lưỡi bắt lấy âm đế, nhẹ nhàng cắn lấy.
Nguyên Họa cuộn lại đầu lưỡi của mình, chậm rãi đưa vào trong cơ thể của Từ Tử Kỳ, lại chậm rãi lui ra, sau khi lập lại vài lần, liền dần dần tăng nhanh tốc độ, ra vào liên tục. Khu vực mẫn cảm nhất, bị Nguyên Họa dùng ngón tay giữ lấy.
Từ Tử Kỳ cảm giác trong cơ thể mạnh mẽ co rút, theo một tiếng “A...” thét lớn của Từ Tử Kỳ. Một dòng nhiệt lưu xông ra ngoài, toàn bộ rơi vào miệng của Nguyên Họa.
Nguyên Họa giống như đứa nhỏ được cổ vũ, nâng cơ thể mềm mại tê liệt không còn sức lực của Từ Tử Kỳ dậy, hôn lên đôi môi đỏ tươi xinh đẹp, mạnh mẽ kích động mà hôn, không giống nụ hôn dịu dàng che chở như trước.
Thú tính dần dần lộ ra, Nguyên Họa không khống chế được dục vọng trong cơ thể, muốn giành được nhiều hơn.
Như sói mà chèn ép thân thể mềm mại của Từ Tử Kỳ, hung hăng cắn xé, vô cùng mãnh liệt mà cắn lấy, mồ hôi trên người tùy ý rơi xuống giường trở thành một dấu vết rực rỡ.
Từ Tử Kỳ cảm thấy khi Nguyên Họa làm chuyện này liền trở nên không giống nàng, trong lúc làm việc này, Nguyên Họa vô cùng bá đạo, bá đạo khiến cho Từ Tử Kỳ luôn cho rằng đây mới thật sự là Nguyên Họa.
Từ Tử Kỳ không còn sức lực mà ngăn cản Nguyên Họa, chỉ có thể mặc cho Nguyên Họa trêu chọc, hơn nữa cũng biết đã lâu rồi Nguyên Họa không có chạm nàng, khác với mọi ngày, đêm nay động tác của Nguyên Họa càng thêm bá đạo và mãnh liệt. Nhưng nàng ngược lại không trách Nguyên Họa, trái lại dường như trong lòng tràn đây mật ngọt, rất ngọt ngào, chí ít chứng minh Nguyên Họa vẫn có cảm giác với nàng, hơn nữa cảm giác này còn vô cùng mãnh liệt.
“Tử Kỳ... Em muốn chị!” Sau khi trong miệng Nguyên Họa phun ra một câu liền tiếp tục cúi người xuống dã man cướp đoạt.
Khuôn mặt hồng hào của Từ Tử Kỳ lộ ra một nụ cười hạnh phúc, tay của Nguyên Họa đã trượt đến ngọn nguồn dòng suối dưới hạ thân, chỉ còn chờ tướng quân ra lệnh sẽ tiến quân về phía trước.
Ngón giữa của Nguyên Họa nhắm ngay cửa động, vội vàng xuyên vào, dũng đạo có chút chặt chẽ khiến ngón tay của Nguyên Họa có chút khó khăn tiến về trước.
Dị vật đột nhiên tiến vào cơ thể, khiến Từ Tử Kỳ kêu rên ra tiếng.”Ô... ưm... A...” thanh âm có chút đau đớn, lại có chút vui sướng.
Tay của Nguyên Họa dừng lại động tác, sau khi đợi được thân thể của Từ Tử Kỳ thích ứng dị vật tồn tại, mới nhẹ giọng ôn nhu hỏi: “Tử Kỳ, có thể không?”
Đôi mày thanh tú nhíu lại của Từ Tử Kỳ sau khi nghe xong câu nói dịu dàng đầy che chở của Nguyên Họa mới dần dần giãn ra, đôi môi đỏ tươi ngượng ngập nói: “Ưm, em làm đi.” Sau khi nói xong liền nhắm mắt lại, sau khi nói ra lời xấu hổ như vậy, nàng thật sự xấu hổ nhìn mặt Nguyên Họa.
Hai gò má phấn hồng, khiến Nguyên Họa có chút bừng tỉnh, động tác trên tay không dám chậm trễ, bắt đầu chậm rãi chuyển động, chuyển động ra vào nặng nhẹ theo quy luật.
Vách tường thịt chặt chẽ trong cơ thể Từ Tử Kỳ kẹp lấy ngón tay của Nguyên Họa, xúc cảm ấm áp khiến Nguyên Họa yêu thích không buông tay, người nghiêng về phía trước, hôn lên đôi môi mềm mại của Từ Tử Kỳ, lưỡi cùng lưỡi nhảy múa, niêm dịch trong suốt xen lẫn giữa hai đầu lưỡi, lúc rời ra còn mang theo một sợi tơ trong suốt.
Động tác trên tay từ từ nhanh hơn, vách tường thịt bên trong một trận co rút, lại là một dòng điện xuyên qua toàn thân Từ Tử Kỳ, lần thứ hai càng thêm mãnh liệt, trên tay dính đầy ái dịch của hai người, thân thể giống như bị rút hết khí lực, dần dần mềm xuống.
Hai tay nắm chặt grap giường của Từ Tử Kỳ dần dần buông ra, hai mắt mê ly mà nhìn Nguyên Họa yếu ớt ghé vào trên người mình, giơ lên cánh tay vô lực nhẹ tay vuốt đầu của Nguyên Họa.
Còn có thể cảm giác dị vật dưới thân còn chưa rời ra, mềm mại liếc mắt trừng Nguyên Họa.
Nguyên Họa thật sự là cực kỳ mệt mỏi, ghé vào trên người của Từ Tử Kỳ, vùi đầu không thấy cái liếc mắt dịu dàng kia.
Hồi lâu sau mới chậm rãi rút ngón tay chôn sâu trong cơ thể của Từ Tử Kỳ ra, thở phì phò, đứng dậy đến rồi WC bưng tới một chậu nước ấm và một cái khăn lông, cẩn thận tỉ mỉ lau mồ hôi sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi trên cơ thể Từ Tử Kỳ, lúc nhẹ nhàng lau qua hạ thân, thân thể mềm mại của Từ Tử Kỳ nhẹ nhẹ run lên một chút.
Nhìn thấy loại phản ứng này của Từ Tử Kỳ, Nguyên Họa liền trêu đùa: “Tử Kỳ, em còn chưa cho chị ăn no sao?”
Từ Tử Kỳ hờn dỗi bực tức trừng mắt Nguyên Họa, có lẽ bởi vì thân thể thực sự vô lực, cái liếc mắt này rơi vào trong mắt của Nguyên Họa chính là câu dẫn trắng trợn.
Thế nhưng Nguyên Họa không phải người không cố kỵ hậu quả, nếu như lại muốn Từ Tử Kỳ nữa, như vậy chỉ sợ ngày mai Từ tổng tài Từ thị cũng phải ở trên giường nghỉ ngơi một ngày, vội vã lau xong thân thể của Từ Tử Kỳ, lập tức bưng chậu nước đi ra ngoài, nếu không ra, nàng sợ nàng không nhịn được lại muốn Từ Tử Kỳ một lần.
Đến WC tắm nước lạnh một trận, vứt bỏ những cảm xúc mãnh liệt vừa rồi ra khỏi đầu, sau khi hung hăng nhéo bản thân vài cái, mới vứt hết dục vọng không an phận trong đầu.
Sau khi về đến phòng n gủ, bò lên giường nhìn thấy Từ Tử Kỳ đã sớm an tĩnh mà ngủ. Cúi người khẽ hôn lên trán của Từ Tử Kỳ, kéo chăn nghe được hương vị quen thuộc, lờ mờ, mí mắt nặng dần, nhắm hai mắt lại ngủ thiếp đi.
Bởi vì vừa mới làm yêu, một đêm này tự nhiên hai người ngủ cũng ngọt ngào gấp đôi.
Khóe miệng hai người hiện ra một độ cong có thể thấy được, hiện tại hai người đều mơ thấy mộng đẹp, hơn nữa còn là giấc mộng có tôi có em!
=====================================
Mấy chương H edit lâu kinh TT^TT