Bachgiatrang.com
Beta: Tá Đằng Yến Tử
“Ừ hửm?” Ngữ khí ý bảo Nguyên Họa tiếp tục nói.
“Vì hôm qua tôi tìm được công việc đầu tiên trong đời, ách, quá vui vẻ, nên hẹn bạn bè ăn cơm, uống quá chén. Hôm nay giữa trưa mới tỉnh lại, cho nên...” Cho nên cô có thể hay không coi như tôi lần đầu vi phạm, đừng đuổi việc tôi a? Nửa câu sau đương nhiên bí lại trong miệng không dám nói ra.
“Vậy cô có biết, có ai ngày đầu tiên đi làm liền đi muộn nửa ngày, lại là Thư ký Tổng Giám đốc?” Những lời này trực tiếp quăng Nguyên Họa của chúng ta vào hầm băng.
“Tôi... tôi.” Nàng lúng túng...
“Ừ hửm? Còn có vấn đề gì sao?” Xem cô nói như thế nào, ngày đầu tiên đi làm đã bỏ việc, làm thư ký của Từ Tử Kỳ ta đây rất khỏe?
“Cô đừng đuổi tôi a, được không? Đây là công việc đầu tiên của tôi, tôi cam đoan về sau không xảy ra tình trạng như vậy nữa.” Nguyên Họa thật không khí phách mà cầu xin, chỉ thiếu đi lên ôm đùi sếp mĩ nữ người ta ăn vạ.
Từ Tử Kỳ đầu đầy hắc tuyến*, tại sao lúc trước không phát hiện người này xỏ lá như vậy? “Tôi không nói muốn đuổi cô.”
* hắc tuyến: mấy vạch đen đen trên đầu nhân vật trong hoạt hình hay manga biểu thị nhân vật tức giận.
“Không đuổi tôi, cô nói sớm đi, làm tôi sợ muốn chết.” Nguyên Họa lật lọng cực nhanh, làm Từ Tử Kỳ thật lâu mới thích ứng, thật trầm trọng nghi ngờ người này chắc chắn có học môn lật lọng.
“Ngày đầu tiên đi làm cô đã đi muộn, nếu không phạt, cấp dưới nhất định sẽ dị nghị. Cô nói tôi nên làm gì bây giờ?” Cạm bẫy, tuyệt đối là cạm bẫy, đợi tiểu dê béo tự mình đi vào nạp mạng.
“Ách... tôi... cô... Cô muốn phạt như thế nào thì phạt như thế đi.” Tiểu dê béo ngu ngốc bất hạnh sa vào cạm bẫy.
Khóe miệng Từ Tử Kỳ chậm rãi cong lên, Nguyên Họa thấy sếp mĩ nữ như vậy liền có dự cảm không tốt, cảm thấy mình giống như sắp bị bán, rơi vào cạm bẫy rồi.
Giờ mới hiểu ra, có vẻ muộn rồi. Aiz...
“Cô muốn tôi làm gì... thương thiên hại lý, trái với luân lý lẽ, giết người phóng hỏa, vi phạm pháp luật tôi không làm, cô đừng hòng ép tôi. Hừ.” Từ lúc nhìn thấy Tử Tử Kỳ cười nham hiểm, Nguyên Họa vội vàng đưa ra nguyên tắc làm người của mình. Thật sự là một đứa bé tốt.
“Ừ hừ, tôi suy nghĩ cô có thể làm gì?”
“Tôi... biết làm rất nhiều thứ.” Giọng nói rất chột dạ, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Từ Tử Kỳ nhìn Nguyên Họa cúi đầu, thả văn kiện trong tay xuống, cầm lấy túi xách liền đi ra cửa, bỏ lại một câu: “Đi theo tôi.”
Nguyên Họa liền lăng xăng chạy theo sau chân của sếp mĩ nữ, gắt gao theo sát, giống sợ mình lạc mất.
“Sửng sờ ở đó làm gì, lên xe a!” Từ Tử Kỳ tương đối bất đắc dĩ nói với Nguyên Họa.
“Ờ.” Nguyên Họa xấu hổ lúng túng leo lên xe, ngồi trên Ferrari của sếp mĩ nữ, về phần vì sao lúc nãy lại sửng sờ, bởi vì xe thể thao màu đỏ này quá mức chói lọi, làm cho Nguyên Họa người ta đau mắt.
Nhớ đến chiếc xe ở nhà xa hoa nhất chỉ hơn 50 vạn, đột nhiên phát hiện so với cái này kém xa, nhà tư bản gian ác. Ở trong lòng một trận than thở.
Từ Tử Kỳ lại không cho là đúng, cô là một người tương đối yêu xe, xe trong nhà nhiều đến nỗi có thể đem đi tham gia hội chờ triển lãm.
Từ Tử Kỳ lái xe đến một nhà hàng mới ngừng lại. “Xuống xe.” Ngữ khí vẫn không có một chút ấm áp.
“Ờ.” Nguyên Họa ngoan ngoãn xuống xe đi theo Từ Tử Kỳ chậm rãi đi vào nhà hàng, trong lòng thật nhiều nghi vấn, tại sao muốn dẫn nàng đến nhà hàng? Chẳng lẽ biết nàng chưa ăn điểm tâm và cơm trưa, mời nàng ăn cơm sao?
Từ Tử Kỳ là một cô gái vừa xinh đẹp vừa gợi cảm, đi đến cũng được người khác chú ý, đương nhiên đa số là nam.
Nguyên Họa cảm giác được rất nhiều ánh mắt chiếu đến, có chút không thích ứng, đặc biệt thấy người khác mê mẩn ngắm sếp mĩ nữ của mình nàng càng cảm thấy khó chịu. Giống như đồ của mình bị người khác rình xem. Đầu có chút ý nghĩ muốn bảo hộ trước mặt Từ Tử Kỳ, đương nhiên bởi vì vấn đề chiều cao, che không hết, người ta vẫn có thể nhìn tiếp.
Việc này chọc tức Nguyên Họa, răng cắn chặt, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, biểu tình như muốn nói rằng mấy người nhìn mĩ nữ bên cạnh tôi, tôi rất khó chịu.
Từ Tử Kỳ nhìn bộ dáng này của Nguyên Họa nghẹn cười, nhướng mày. Đạp giày cao gót 10 phân đi qua người Nguyên Họa. Tư thế thật hiên ngang oai hùng a, làm Nguyên Họa nhìn đến nghiến răng ngứa ngáy, hận không thể bay lên lột da yêu tinh này.
Từ Tử Kỳ tìm được một chỗ gần cửa sổ, Nguyên Họa cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, kỳ thực bản thân nàng một chút cũng không muốn ngồi ở vị trí này, trước mặt là sếp mình, ngồi đây có bao nhiêu câu nệ? Câu nệ chưa tính, còn phải chịu khiêu khích khinh người như có như không của mĩ nữ này, Nguyên Họa nhịn xuống ý nghĩ muốn đi qua đập bẹp yêu tinh này, khóe miệng co quắp, chủ yếu là muốn cùng sếp mĩ nữ người ta nói chuyện, nhưng không tìm được đề tài, khóe miệng chỉ có thể giật giật.
“Tôi đói bụng, tôi muốn ăn gì đó.”
Nguyên Họa nghe Từ Tử Kỳ nói thiếu chút nữa đau sốc hông, cô đói bụng thì kêu gì ăn đi, ăn thua gì đến tôi, nói với tôi làm gì a. Lại nhìn đến khóe miệng sếp mĩ nữ càng đậm vui vẻ, Nguyên Họa thầm kêu không ổn, đang muốn lấy cớ bỏ trốn, mĩ nữ người ta lại lên tiếng: “Nguyên Họa, hôm nay cô đi làm muộn, muốn tôi không đuổi cô cũng được, bữa cơm này cô mời đi.”
Nguyên Họa trong lòng đã sớm mắng Từ Tử Kỳ từ trên xuống dưới, trên mặt vẫn duy trì vui vẻ trong trẻo nói với sếp mĩ nữ: “Phải, phải a. Cô xem cô muốn ăn gì, tùy ý gọi.”
Sau khi Nguyên Họa nói xong câu đó, ở trong lòng mặc niệm ví tiền của mình ba giây.
Từ Tử Kỳ hào hứng cầm thực đơn, gọi hai phần món ăn hợp khẩu vị với cô. Lại kêu thêm hai tách cà phê, Nguyên Họa trong lòng đau xót, đây chính là hơn nửa tháng lương của nàng a, một bữa cơm, một bữa cơm này như ngàn đao kề cổ a.
Vẻ mặt Nguyên Họa đưa đám giải quyết sạch sẽ đồ ăn, không chừng cái đĩa sạch đến nỗi có thể trực tiếp đem ra dùng, sáng ngời ngời, căn bản không cần đem rửa.
Từ Tử Kỳ nhìn bộ dáng Nguyên Họa ăn như sói đói, tưởng nàng còn ăn chưa no, vì thế gọi phục vụ đem thêm một phần cho Nguyên Họa.
Nguyên Họa đần độn nhìn Từ Tử Kỳ, ánh mắt kia có bao nhiêu oán hận thì có bấy nhiêu oán hận, đứa nhỏ này chịu không ít đả kích, nguyên nhân là bởi vì phần ăn này quá mắc, trong lòng bất bình đành phải ăn sạch sẽ mới coi như không lỗ tiền, thật tốt, nàng vừa ép buộc bản thân ăn xong, mĩ nữ người ta lại kêu thêm một phần cho nàng. Nàng kiếp trước tạo bao nhiêu nghiệt a, tội nghiệt nào không thể tha a?
Từ Tử Kỳ hảo tâm nhưng nhìn đến vẻ mặt oán hận nhìn mình của Nguyên Họa, muốn xoa đầu đứa nhỏ này. Nhịn lại xúc động muốn vươn tay ra, nhìn Nguyên Họa trước mắt cầm lên phần ăn mới, bộ dáng anh dũng hi sinh giải quyết nó. Xem bộ dáng ủy khuất của Nguyên Họa, thật sự sắp nghẹn chết Từ Tử Kỳ, nếu không phải đang trước bàn dân thiên hạ, không chừng Từ Tử Kỳ người ta nhìn bộ dáng này của Nguyên Họa đã sớm bò lăn ra đất cười.
Nguyên Họa đã không phụ kỳ vọng, giải quyết xong phần ăn của mình, làm Từ Tử Kỳ muốn trợn mắt há mồm, người nhỏ con như vậy, có thể ăn hết hai phần ăn, đây là chuyện cỡ nào thần kỳ a.
Nguyên Họa tính tiền xong, cũng không để ý Từ Tử Kỳ còn đang ngẩn người ở bên cạnh, ưỡn bụng, chủ yếu là vì ăn quá no, chống đỡ, nhẹ nhàng bước đi đến cửa. Đi xa được một đoạn, Từ Tử Kỳ mới hoàn hồn, thấy người ta đã sớm đi khỏi nhà hàng, lại hấp tấp đạp giày cao gót 10 phân cộp cộp đi ra ngoài, làm cho một đám lang sói mắt lấp lánh.
Từ Tử Kỳ đuổi theo bước chân Nguyên Họa, vỗ vai Nguyên Họa, đả kích nàng: “Cô nói xem sao cô có thể ăn nhiều như vậy, thế mà không lớn nổi.”
Nói đến chỗ đau của Nguyên Họa người ta, Nguyên Họa thật sự có thể ăn rất nhiều, đáng tiếc cái thân thể này nhiều năm trôi qua vẫn dừng ở độ cao 152 so với mặt nước biển, một chút cũng không cao lên tí nào, Nguyên Họa trừng Từ Tử Kỳ một cái, ngữ khí có chút không tốt nói: “Ai cần cô lo a.”
Từ Tử Kỳ cũng không giận, muốn nàng một đại tiểu thư cãi nhau với một tiểu lưu manh như Nguyên Họa trên đường cái, thật sự là thương tổn hình tượng.
“Về thôi, buổi chiều còn đi làm.” Từ Tử Kỳ lấy chiều cao hơn Nguyên Họa cả hơn chục cm từ trên cao nhìn xuống nói với Nguyên Họa. (.___.)
Nguyên Họa ngửa cổ thật đúng là mỏi, không có việc gì tự dưng lại đi theo sếp cao như vậy, Nguyên Họa trong lòng mặc niệm bản thân bốn giây. (thêm 1 giây r:3).
Ngày hôm nay phát hiện thời gian mình mặc niệm ngày càng nhiều.