Nguyên Họa vẫn muốn tìm cơ hội tiếp cận Từ Kiều để hỏi rõ hiện tại nàng rốt cuộc có suy nghĩ gì, thế nhưng Từ Kiều cũng rõ ràng không cho Nguyên Họa cơ hội này, ngay cả đi WC cũng nắm Minh Minh đi cùng.
Hà Gia Tuấn nhìn Nguyên Họa sầu khổ đầy mặt, ý bảo Dương Bồi Nhiên đến an ủi một chút, cái này rõ ràng là tạo cơ hội cho hai người. Dương Bồi Nhiên nhìn thoáng qua Nguyên Họa, ra hiệu với Hà Gia Tuấn, tim rung lên, dời đến ghế bên cạnh Nguyên Họa.
“Nguyên Họa.” Dương Bồi Nhiên có chút lúng túng chào hỏi.
“A, Bồi Nhiên.” Nguyên Họa hoàn hồn, quay qua Dương Bồi Nhiên ngượng ngập cười, còn rõ ràng là dáng vẻ mất tập trung.
Dương Bồi Nhiên mím môi, giống như có lời muốn nói, Nguyên Họa nhìn thấy thì cau mày. Nguyên Họa xác định thời khắc này trong lòng nàng rất bất an, nàng ngu ngốc đến mấy, cũng nhìn ra được Dương Bồi Nhiên có ý với nàng. Nếu như là trước đây chưa gặp Từ Tử Kỳ, nàng ngược lại có thể suy nghĩ một chút đến vị Dương tiên sinh có chút ngại ngùng, thế nhưng trong tim nàng hiện tại chỉ có Từ Tử Kỳ, không có rãnh rỗi để ý đến những tình cảm này. Thừa dịp Dương Bồi Nhiên còn chưa nói ra miệng, Nguyên Họa vội vàng nói “Mình đi WC một chút, các cậu ăn trước đi.” Liền đứng dậy chạy nhanh về WC.
Dương Bồi Nhiên nhìn bóng lưng dần xa của Nguyên Họa, mất mác cười cười. Nhìn Hà Gia Tuấn nói rằng “Gia Tuấn, mình nghĩ hay là thôi đi. Cậu xem Nguyên Họa không có ý gì với mình cả.”
Hà Gia Tuấn lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa, nói thật hắn rất coi trọng người anh em tốt này, không nói đến hắn rất có trách nhiệm, làm việc ở đồn cảnh sát cũng rất tích cực, bề ngoài tuy rằng ngại ngùng ít nói một chút, thế nhưng đối xử với mọi người rất tốt, hơn nữa quan trọng nhất là hắn rất nghiêm túc đối với tình cảm, cũng rất thật lòng. Cho nên khi hắn biết Dương Bồi Nhiên thích Nguyên Họa, liền muốn tác hợp bọn họ.
Thế nhưng thế sự khó lượng a, nam nhân tốt như vậy, Nguyên Họa người ta một mực không thích.
Nguyên Họa đi tới cửa WC nhìn thấy Minh Minh, liền kêu Minh Minh đi trước. Minh Minh tự nhiên cũng nhìn thấu giữa Nguyên Họa và Từ Kiều có xuất hiện vấn đề gì đó, cũng biết có một số việc nhất định hai người phải đối mặt giải quyết cho xong thì liền ném cho Nguyên Họa một ánh mắt cổ vũ, ra khỏi WC.
Đêm nay Từ Kiều uống không ít, tuy rằng không có say, thế nhưng cước bộ rõ ràng có chút loạng choạng. Nguyên Họa thấy Từ Kiều nôn xong ra khỏi WC, vội vàng tiến lên đỡ lấy quan tâm hỏi “A Kiều, mày không sao chứ?”
Lúc Từ Kiều nghe được thanh âm của Nguyên Họa thì thân thể nho nhỏ run lên một cái, Nguyên Họa đang đỡ nàng liền nhận ra. Tâm trạng của Nguyên Họa buồn bã, tay đỡ Từ Kiều có chút run, chẳng lẽ thật sự để ý sao? Nguyên Họa nghĩ như vậy, tim không ức chế được mà đau đớn. Bạn tốt nhất của nàng ghét bỏ nàng, bởi vì tính hướng của nàng mà ghét bỏ nàng.
Từ Kiều không có cảm giác được Nguyên Họa dị thường, chỉ là vội vàng thoát khỏi cái ôm của người quấy đến nàng tinh thần không yên. Tránh khỏi Nguyên Họa, một mình choạng choạng chạy ra ngoài.
Còn lại một mình Nguyên Họa ở trong WC nhìn hai tay của mình đau lòng khóc lên, hai người cũng không biết đối phương đang suy nghĩ cái gì, không ngừng hiểu lầm đối phương mà tạo thành tổn thương không thể bù đắp.
Ở trong mắt của Nguyên Họa, Từ Kiều đối với nàng mà nói có bao nhiêu quan trọng, chỉ có bản thân nàng biết biết, nàng không sẽ vì Từ Kiều mà từ bỏ Từ Tử Kỳ, nhưng mà rất để ý cái nhìn của Từ Kiều đối với quan hệ giữa mình và Từ Tử Kỳ. Đi tới trước bồn rửa tay, hất nước lạnh vài cái lên mặt mới rời khỏi WC.
Lúc Nguyên Họa trở lại chỗ ngồi của mình thì cũng không có chút hứng thú nào. Mọi người trò chuyện một chút đều tự đi về nhà, Nguyên Họa không yên lòng Từ Kiều đã có chút say, muốn đưa nàng trở về. Thế nhưng Từ Kiều ngược lại vẫn ôm cánh tay của Minh Minh không chịu buông ra, cuối cùng đành phải để Minh Minh đưa nàng về nhà.
Sau khi Nguyên Họa trở lại phòng trọ đã là 11 giờ đêm, ngay cả tắm cũng không tắm liền trực tiếp nằm trên giường, nghe được hương khí đặc trưng của Từ Tử Kỳ còn lưu trên giường, nhìn đồng hồ màu bạc treo trên tường, trong không biết là tư vị gì. Nghĩ đến thái độ hôm nay của Từ Kiều đối với mình thì vô cùng khó chịu. Yết hầu giống như bị bóp chặt, không thể hô hấp. Trong lòng lại cảm thấy chua xhót. Trong đầu luôn quanh quẩn chính là ý nghĩ: chẳng lẽ tính hướng của mình khiến người khác khó chấp nhận như thế? Ngay cả bạn thân từ nhỏ đến lớn của mình cũng không chấp nhận được, thái độ của ba mẹ mình có phải cũng như vậy không? Nghĩ tới những thứ này, trái tim Nguyên Họa liền co rút, vốn tưởng rằng Từ Kiều sẽ bên cạnh nàng ủng hộ nàng, nhưng bây giờ ngay cả Từ Kiều cũng để ý như vậy, lòng tin của Nguyên Họa bị đả kích kịch liệt. Do đó dẫn đến bản thân nàng càng ngày càng không có tự tin thuyết phục Nguyên ba Nguyên mẹ.
Nguyên Họa nghiêng đầu suy nghĩ rất nhiều loại khả năng, thậm chí nghĩ tới nếu như Nguyên ba Nguyên mẹ kiên quyết không đồng ý chuyện của nàng và Từ Tử Kỳ, rồi cùng người nhà cắt đứt, thế nhưng Nguyên Họa vẫn không nỡ tổn thương những người thân nhất của mình. Lắc đầu, đắp chăn, không để cho mình suy nghĩ nữa, ngủ sớm tốt hơn.
Không biết có phải do Từ Tử Kỳ không ở bên cạnh không, Nguyên Họa luôn cảm thấy trong phòng cùng với trong lòng đều trống rỗng. Mà cả đêm hôm qua, Nguyên Họa ngủ được cũng không được tốt, trời vừa sáng đã thức dậy, một chút buồn ngủ cũng không còn.
Đi tới WC, đánh răng rửa mặt, sau khi làm vệ sinh xong, mặc một bộ quần áo công sở chỉnh tề, cầm lấy túi đi xuống lầu.
Vừa chen chút trên xe buýt, lúc này là giờ cao điểm đi làm, người tự nhiên cũng rất nhiều. Lúc Nguyên Họa lên xe, trên xe không còn một chỗ trống, chỉ có thể cùng đoàn người đứng giữa xe. Nguyên Họa bị chen lấn có chút không dễ chịu, cả người đều đổ mồ hôi, mà tối hôm qua lại không có tắm, trên người dính dính, rất khó chịu.
Nguyên Họa lấy bao khăn giấy trong túi ra, mở bao lấy một tờ lau mồ hôi. Đột nhiên xe dừng lại, Nguyên Họa không có tay đỡ, lại bị quán tính của xe làm thân thể bổng mất trọng tâm, suýt nữa thì té ngã, cũng may bị người chen ở giữa, nhiều người vây nên không ngã chổng vó. Thế nhưng cũng bởi vì như thế một hồi dể cho Nguyên Họa thấy một tên trộm đang dùng một cây dao nhỏ cắt nhất túi xách của một cô gái để trộm đồ, Nguyên Họa vốn có không phải người thích xen vào chuyện của người khác, thế nhưng cũng không phải người vì lợi ích riêng của mình mà bỏ mặc người khác, nàng vẫn là người rất có tinh thần Lôi Phong*, thế nhưng tinh thần Lôi Phong của Nguyên Họa cũng tùy theo từng người, nếu như hôm nay người này không phải là một cô gái, hoặc là người Nguyên Họa không thích, như vậy nàng tuyệt đối sẽ mở một mắt nhắm một mắt thả tên trộm kia. Chẳng qua là hôm nay nàng xem cô gái này rất thuận mắt, cho nên một màn thấy việc nghĩa hăng hái làm liền xuất hiện trên xe buýt.
*Lôi Phong: được miêu tả như một công dân kiểu mẫu và quần chúng nhân dân được cổ vũ học theo lòng vị tha, khiêm tốn, và hết đời hiến dân của Lôi Phong (wiki)
“Ưm, xin hỏi ngài đang làm gì?” Nguyên Họa tiến lên kéo cô gái lại gần mình một chút, nhìn tên trộm sắp trộm được tới tay giả vờ lễ độ hỏi.
Chẳng qua là hiện tại tên trộm kia không cảm thấy giọng của Nguyên Họa có bao nhiêu lễ phép, nhìn con ngỗng mập sắp bắt được lại chạy mất, cho dù là tên trộm nào cũng sẽ không cam lòng nha, phẫn nộ trừng mắt nhìn Nguyên Họa, thấp giọng cảnh cáo “Em gái, anh khuyên cô em không nên xen vào việc của người khác.” Còn cố ý hoặc vố ý làm lóe sáng dụng cụ gây án đang cầm trong tay.
Nguyên Họa không sợ sao, vậy nhất định là gạt ngươi. Ngược lại nội tâm nàng hiện tại thấp thỏm bất an, ai kêu mình thích xen vào chuyện của người khác chứ? Giúp người là phải giúp đến cùng nha, mà nhìn cô gái này rõ ràng còn là một chút cũng chưa nhận ra mình bị kẻ cắp theo dõi. Bất đắc dĩ lắc đầu nói “Đây là đang trên xe buýt, ông anh cũng không nên quá làm càn.” Lúc nói câu này, trời biết lòng của Nguyên Họa có bao nhiêu không chắc chắn, còn có chính là cỡ nào sợ và khủng hoảng. Nguyên Họa thật là chưa từng cùng kẻ cướp đối đầu, nàng làm sao biết hiện tại ăn trộm lại có lá gan lớn như vậy chứ? Ở trên xe buýt dám công khai uy hiếp người khác, lúc nãy còn tưởng rằng mình cảnh cáo tên trộm này trước thì tên trộm này sẽ không dám làm bậy ở trước mặt mọi người, nhưng mà hình như hiện tại tình thế có chút đảo ngược, tại sao mình lại bị uy hiếp ngược lại chứ? Nếu như sớm biết sẽ như vậy, cho dù Nguyên Họa nhìn cô gái này có vừa mắt thế nào cũng sẽ không ra thể hiện cái gì. Hiện tại hối hận đến xanh ruột.
Tên trộm đương nhiên cũng có chút cố kỵ, ở trước mắt công chúng, mặc dù hiện tại mọi người đối với những việc như thế này đều rất lạnh lùng, trên cơ bản cũng sẽ không có người lại đứng ra giúp đỡ hai con nhóc này, hơn nữa trên xe còn có đồng bọn của hắn, nhưng mà vẫn sợ làm lớn chuyện. Sau khi nháy mắt ra hiệu đồng bọn, hai người bọn họ áp sát Nguyên Họa cùng cô gái kia.
Trong lúc Nguyên Họa thấy hai tên trộm cùng nhau hành động, tim cũng treo lên cổ họng, rốt cuộc cô gái bên cạnh cũng phát hiện sự tình không được bình thường, nhìn hai người vô cùng hung ác đến gần mình, siết chặc góc áo của Nguyên Họa, Nguyên Họa ai oán nhìn thoáng qua cô gái so với mình còn cao hơn, đây rốt cuộc là tình huống gì, người còn cao hơn mình lại trốn sau lưng mình, mà hai tên cướp kia lại trắng trợn càng ngày càng đến gần các nàng, nhìn tình huống này nhất định là đi về phía mình. Hiện tại trong lòng Nguyên Họa thật sự muốn chết, ở trong lòng liên tục oán giận bản thân, rãnh rỗi làm chuyện vô ích làm chi?
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, cửa xe vừa vặn mở ra, Nguyên Họa nắm tay của cô gái kia liền hướng cửa xe chen ra, thần linh a, mau cho ta xuống đi. Lúc này trong lòng Nguyên Họa cũng chỉ chờ có thế, mau mau cho nàng xuống xe, hai người nhìn thấy Nguyên Họa liều mạng chen ra cửa xe, tên trộm gần Nguyên Họa nhất cũng chen thân về phía trước, nắm cánh tay của Nguyên Họa, Nguyên Họa ra sức né tránh, quát to một tiếng “Buông tay, ta muốn xuống xe!” Thu hút sự chú ý của nhiều người, mà tên cướp bị Nguyên Họa hô to như thế, hơn nữa người trên xe đều chú ý hai người bọn họ, cũng có chút khiếp đảm, sững sờ buông tay đang nắm tay của Nguyên Họa.
Sau khi Nguyên Họa xuống xe mới thở ra một hơi thật dài, vừa định quay qua nói tạm biệt với cô gái kia. Đã bị tiếng thét của cô gái kia làm cho giật mình. “A!”
Nguyên Họa vội vàng nhìn chiếc xe buýt kia, thấy xe không có dừng lại, hai tên cướp kia cũng không xuống xe mới vỗ ngực không vui nói “Cũng không có đuổi theo, cô kêu cái gì mà kêu a? Hù tôi giật mình.”
Cô gái chỉ vào cánh tay của Nguyên Họa hoảng sợ nói “Tay cô bị thương, máy chảy kia. Cô không cảm thấy đau sao?”
Lúc này Nguyên Họa mới theo ánh mắt của cô gái kia nhìn lên người mình, chỉ vừa nhìn một chút, Nguyên Họa thấy tây trang màu đen chỗ cánh tay bị cắt ra, máu chảy không ngừng thì lập tức hét lớn “Oa, chảy máu. Đau quá đau quá! Đau chết mất.” (lại mất hình tượng r =)))
Thì ra lúc nãy ở trên xe, tên cướp nắm tay của Nguyên Họa cũng đã sớm cầm công cụ gây án, mà lúc nãy Nguyên Họa giãy dụa với kêu lớn làm hắn tâm hoảng ý loạn, quên mất trên tay mình còn cầm dao, liền cắt lên cánh tay của Nguyên Họa. Mà Nguyên Họa còn đang giãy dụa cũng không cảm giác được mình bị người ta dùng dao làm cho bị thương, chẳng qua là lúc đó cảm thấy trên cánh tay hình như có chút mát. Cũng không để ý nhiều, lại bởi vì khẩn trương muốn thoát thân làm cho nàng không cảm thấy được đau đớn. Mới dẫn đến việc lúc Nguyên Họa xuống xe cũng không phát hiện sự thật là mình bị thương.
Để lại cô gái đen mặt hóa ngốc một bên, nhìn Nguyên Họa không ngừng thay đổi sắc mặt kêu la. Lúc này, cô gái vô cùng xác định việc nàng muốn làm bây giờ là đánh ngất cái người nhỏ con lúc nãy còn vô cùng anh dũng trước mặt mình này.
Nguyên Họa còn đang tự la hét, đã bị cô gái lôi đi. Một bên bị lôi đi một bên vừa la hét “Ta nhất định phải báo thù, tay của ta a? Có thể tàn phế hay không, chảy thật là nhiều máu, cô nói có thể để lại sẹo hay không a, như vậy sẽ thật xấu! Làm sao bây giờ a? Mẹ tôi nói, trên người nữ nhân để lại sẹo sẽ không tốt...”
Nếu như có thể, hiện tại chuyện cô gái này muốn làm nhất là lấy băng dán dán lại cái miệng liên tục la hét bên cạnh nàng, thật sự là quá ầm ĩ.