Nụ hồn nồng nhiệt của Nguyên Họa như sóng biển vậy thổi quét toàn thân Từ Tử Kỳ, Từ Tử Kỳ âm thầm buồn bực, Nguyên Họa này làm sao không giống vừa nãy không hề có phương pháp gì, chuyện như lúc nãy, kiếp này Từ Tử Kỳ không bao giờ muốn nếm thử lần thứ hai, nào có người không biết thương hoa tiếc ngọc gặm loạn cắn loạn thế chứ? Cũng chỉ có Nguyên Họa nàng tiểu rùa ngu ngốc mới có thể làm ra chuyện như vậy.
Từ Tử Kỳ thực sự là không biết động tác lúc nãy của Nguyên Họa là từ trong phim học được, nếu không e là trong lòng muốn giết Nguyên Họa cũng đều có. Học cái gì không tốt, nàng lại cố ý chạy đi học mấy thứ này.
Từ Tử Kỳ có thể cảm thấy thân thể của mình từ từ nóng lên, nhiệt lưu trên người từng đợt lại từng đợt xông thẳng về đại não. Da thịt cùng Nguyên Họa kề sát, nóng bỏng, giống như bị cái gì đó làm cho vỡ ra, khó chịu như vô số con kiến đang gặm nhắm. Uốn người muốn giành được nhiều hơn nữa, đúng, nhiều một chút, nhiều hơn một chút. Đối với thời khắc này, lễ nghi cùng rụt rè chết tiệt gì, Từ Tử Kỳ đều vứt hết tất cả, chỉ còn lại dục vọng nguyên thủy, nàng muốn từ trên người của Nguyên Họa giành được nhiều hơn, dục vọng cần được phóng thích, nuốt chửng toàn bộ lý trí của nàng.
Lúc Nguyên Họa một lần nữa hôn Từ Tử Kỳ, chính là dựa vào bản năng nguyên thủy mà tiến hành, nàng không vội, không nóng nảy, lúc này cần phải từ từ đến. Thế nhưng các bộ phận trên cơ thể lại kêu gọi nàng, có nhiều thứ chính là tự nhiên như thế, căn bản không cần người khác chỉ dạy, tự bản thân sẽ hiểu. Hơn nữa Nguyên Họa vẫn là đã xem không ít phim, tự nhiên là hiểu được làm yêu thì nên tiếp tục làm gì.
Tiếp tục hôn xuống, dời đến cổ, Nguyên Họa thoáng dừng lại một chút, hướng về phía sau tai của Từ Tử Kỳ thổi một ngụm khí ẩm ướt, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai của Từ Tử Kỳ, nhả ra, lại dọc theo đường cong lỗ tai, vươn đầu lưỡi liếm dọc theo từng điểm từng điểm, Từ Tử Kỳ run rẩy, huyết dịch toàn thân đều sôi trào. Nguyên Họa rất nhanh liền biết, lỗ tai là nơi mẫn cảm của Từ Tử Kỳ, lại phun ra vài ngụm khí ẩm ướt mới chậm rãi dời xuống.
Nguyên Họa bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc, nàng biết dáng người của Từ Tử Kỳ rất tốt, thế nhưng không biết, dáng người của Từ Tử Kỳ có thể tốt đến mức độ này. Nhìn hình ảnh gợn sóng trước ngực Từ Tử Kỳ, lại nhìn ngực của mình một chút. Nguyên Họa trong lòng cảm thán, được rồi, cùng vợ của mình so sánh, mình quả thực chính là Thái Bình công chúa. (Thái Bình công chúa ngực lép hả ta?)
Trước ngực Từ Tử Kỳ như sóng trào mãnh liệt, Nguyên Họa kiềm nén không được cúi người xuống, đầu lưỡi lướt khắp hai khối mềm mại trước ngực Từ Tử Kỳ, vươn một tay thưởng thức một khối mềm mại, miệng cũng không dừng lại, khẽ cắn một khối mềm mại khác.
Nhẹ nhằng gặm lấy đóa hồng mai nở rộ trên ngọn núi, há miệng ngắt lấy, cố sức mút vào hương thơm và tư vị trong đó.
“... A...” Từ Tử Kỳ bật ra tiếng rên, nàng nào biết ngốc tử này vậy mà lại cắn đỉnh núi của nàng đâu chứ, đau đến nàng thật muốn đuổi quả đầu đen đang chôn trước ngực mình ra.
Nguyên Họa nghe được tiếng rên của Từ Tử Kỳ, lòng càng kích động, huyết dịch cuồn cuộn đánh úp vào, từng tế bào trong cơ thể cũng đều kêu gào, mình muốn nàng, chính là vưu vật dưới thân này, mình muốn nàng.
Trong tư tưởng hiện giờ của Nguyên Họa, trong đầu cũng chỉ có ý nghĩ muốn Từ Tử Kỳ, vì nàng mà lâm vào trạng thái điên cuồng si mê.
Nguyên Họa như vậy đúng là xa lạ đối với Từ Tử Kỳ, hai mắt Từ Tử Kỳ chứa đầy dục vọng, mê ly nhìn Nguyên Họa đang hành hạ trên người mình, hai mắt Nguyên Họa chứa đầy tơ máu cùng dục vọng mãnh liệt làm Từ Tử Kỳ bất ngờ, vốn tưởng rằng hôm nay bản thân sẽ làm chủ cuộc vui này, thế nhưng nàng tuyệt không nghĩ tới, Nguyên Họa lại biến thành cái dạng này, khí tức bá đạo cường thế từ thân thể nho nhỏ này cuồn cuộn không ngừng phát sinh, hơn nữa còn hơn cả mình. Mà Từ Tử Kỳ chỉ có thể đem việc khí tràng của Nguyên Họa kì quái như vậy đổ cho việc trên giường làm yêu thì tiểu rùa này không sẽ như ngày thường, cũng không suy nghĩ nhiều, thật ra là không dám suy nghĩ nhiều. Sợ rằng mình đoán sẽ là thật, trong tiềm thức Từ Tử Kỳ không muốn Nguyên Họa cùng với người trong tưởng tượng của mình giống nhau. Tình nguyện Nguyên Họa vĩnh viễn chỉ là tên ngốc như nàng biết, là Nguyên Họa một lòng một dạ chỉ vì nàng.
Nguyên Họa cũng không cảm thấy được mình trong trạng thái đầy dục vọng mà bộc phát khí tràng xưa nay bản thân ẩn giấu, mà loại khí tràng này cũng là bản thân không muốn cho Từ Tử Kỳ nhìn thấy nhất.
Động tác của Nguyên Họa cũng không có dừng lại, buông bàn tay đang xoa nắn khối mềm mại kia đi xuống tìm kiếm, môi cũng từng chút từng chút dời xuống dưới. Tay lướt qua phiến rừng rậm tối tăm bí ẩn đến thảo nguyên, đã ẩm ướt, Nguyên Họa tự nhiên cũng hiểu rõ sự ẩm ướt này thể hiện cái gì, trong lòng vẫn cảm thấy có chút vui vẻ, chứng minh Từ Tử Kỳ động tình, hơn nữa còn là động tình đối với mình, lúc biết được việc này ai lại không vui được chứ.
Tay của Nguyên Họa, không tính là dài mảnh, bình thường cũng ngắn như thế, cũng tương đối giống tay con nít, không dài trái lại có chút phì nộn như tay trẻ con. Vì thế lúc Nguyên Họa xem những cuộn phim làm yêu kia luôn luôn oán giận bản thân làm một công quân, ngón tay ngắn như vậy thì sống thế nào đây? Cũng đã nghe nói qua có một số đồng tính lúc làm yêu phải nhờ vào một ít công cụ, thế nhưng trong tiềm thức của Nguyên không mong muốn nơi tư mật của Từ Tử Kỳ bị những thứ dơ bẩn như thế chạm vào.
Bản thân Từ Tử Kỳ bởi vì thân thể khó nhịn đều muốn cong lên, chờ Nguyên Họa đi vào, thế nhưng không biết Nguyên Họa vô tình hay cố ý, cứ ma sát bên trong đùi của Từ Tử Kỳ chậm chạp không chịu vào, chân của Từ Tử Kỳ chỉ bởi vì khó nhịn mà gập lại, mà hai chân có chút tê dại vô lực.
Nguyên Họa trong lúc Từ Tử Kỳ phân tâm liền tiến vào cơ thể của Từ Tử Kỳ, Từ Tử Kỳ kinh hô một tiếng, “A...” Nghe không rõ là động tình nhiều hơn hay là bị giật mình nhiều hơn. Nhưng nhìn đến hai gò má đỏ ửng của Từ Tử Kỳ, vẫn cảm thấy chính là yếu tố động tình chiếm đa số.
Nguyên Họa hiển nhiên cũng bị tiếng hét kinh hãi của Từ Tử Kỳ dọa sợ, tay kẹp ở trong cũng không dám động, chỉ có thể thấp giọng hỏi “Tử Kỳ, chị không sao chứ, có phải em làm đau chị hay không a?”
Biểu cảm cùng giọng nói quan tâm nàng của Nguyên Họa khiến cho Từ Tử Kỳ vốn muốn thật tốt giáo huấn nàng một trận lại phải gắng gượng đem lửa giận trong lòng dưới áp chế mà nói “Không có việc gì, tôi không sao.”
Từ Tử Kỳ không biết, thanh âm của mình lúc nào lại run rẩy như thế. Muốn nói em có thể động, lại ngại ngùng nói với Nguyên Họa những lời lộ liễu đó, cũng sợ Nguyên Họa hiểu lầm mình là loại nữ nhân cợt nhả.
Nguyên Họa nghe xong Từ Tử Kỳ nói, tim mới hạ xuống, chậm rãi co rút ngón tay của mình, trong cơ thể của Từ Tử Kỳ chuyển động có chút khó khăn, lại sợ làm đau Từ Tử Kỳ, cho nên động tác vẫn thật cẩn thận, vô cùng thương yêu. Từ Tử Kỳ cũng cảm nhận được động tác dịu dàng của Nguyên Họa, cảm giác hạnh phúc trong lòng chậm rãi tràn đầy toàn bộ cơ thể.
Nghe Từ Tử Kỳ bật ra âm thanh tràn đầy dục vọng, còn có một bộ dáng vẻ ngượng ngùng dục cự hoàn nghênh, thân thể mềm mại mồ hôi đầm đìa cũng khiến cho Nguyên Họa yêu thích không buông tay, càng làm càng ra sức cướp đoạt, căn bản không dừng tay được.
“A... A... Nguyên Họa, em... Ách... em ngừng tay!” Từ Tử Kỳ lại một lần nữa bị Nguyên Họa đưa lên đỉnh, mệt mỏi kêu ngừng, nếu còn tiếp tục bị Nguyên Họa lăn qua lăn lại nữa, bản thân ngày mai phải vượt qua ở trên giường này. Nàng thế nào cũng không nghĩ tới thân thể Nguyên Họa nhỏ vậy lại có sức lực cùng thể lực kéo dài như vậy. Quả thật muốn giày vò nàng đến chết. Kế hoạch ban đầu vốn là muốn đè Nguyên Họa kia mà, không ngờ tới sau khi mình bị ăn kiền mạc tịnh, lại còn vô lực phản kháng, cuối cùng chỉ có thể yếu ớt cầu xin tha thứ. Đây thật sự là không hợp với phong cách làm việc của nàng. Thế nhưng tối nay thật là không có khí lực trừng trị con rùa chết tiệt này.
Từ Tử Kỳ ngủ như chết, Nguyên Họa đây là đem nàng lăn qua lăn lại đủ thảm, muốn người ta không biết bao nhiêu lần, rốt cục làm cho Từ đại mỹ nữ thể chất vốn không xem là tốt ngã xuống. Nguyên Họa vui vẻ rạo rực đi vào WC bưng ra một thau nước ấm, cầm lên một cái khăn lông giúp Từ Tử Kỳ chà lau thân thể đầm đìa mồ hôi sau khi trên giường làm yêu a!
Lau một hồi, đôi tay xấu xa đặt lên hai khối mềm mại, bộ dạng lén la lén lút, làm cho ai thấy cũng đều muốn đánh, nhưng khi nhìn đến bộ dạng vô cùng mệt mỏi của Từ Tử Kỳ, Nguyên Họa khẽ cắn môi, kiềm nén tâm trạng, bộ dáng muốn tìm bất mãn nhìn Từ Tử Kỳ, ai oán a, thật ai oán a! Rõ ràng đều đã ăn được thịt, cũng không biết thể hiện gương mặt như thế cho ai xem.
Bản thân bưng nước chạy vào WC tắm nước lạnh mới bò lên giường. Cảm giác da thịt gần kề khiến cho Nguyên Họa hồi hợp một trận mới mơ mơ màng màng ngủ.
Ngày hôm sau thứ dậy, Nguyên Họa sờ sờ giường, Từ Tử Kỳ đã không còn nằm bên cạnh mình, có chút mất mác. Nghĩ đến ngày hôm nay mình còn phải đi Tiêu thị báo danh a, đi ra khỏi cửa phòng, nhìn thấy bữa sáng trên bàn, hiểu ý cười, thì ra băng sơn đại mỹ nữ cũng không có quên mình a! Thấy trên bàn cơm kẹp một tờ giấy, Nguyên Họa cầm lên nhìn một chút, ý cười thản nhiên nhưng lại tràn đầy hạnh phúc theo khóe miệng lan ra.
“Nguyên Họa, bữa sáng trên bàn là tôi tự làm. Sáng sớm thấy em còn chưa dậy, tôi làm trước. Sau khi em thức dậy nhớ ăn rồi đi làm. Tử Kỳ.”
Hạnh phúc là cái gì, hạnh phúc chính là mèo ăn cá, chó ăn thịt, Áo Đặc Man đánh bại tiểu quái thú, Nguyên Họa ăn bữa sáng Từ Tử Kỳ làm. (Nguyên Họa ăn Từ Tử Kỳ mới đúng:v)
Hạnh phúc kỳ thực rất đơn giản, một việc không có gì đặc biệt lại làm cho người cảm thấy vô cùng hạnh phúc, chí ít một bữa sáng tình yêu cũng làm cho Nguyên Họa hạnh phúc tròn một ngày đêm.
Tiêu thị ở thành phố A cách Từ thị cũng không xa, chỉ mấy con phố là đến, cho nên cũng có thể nói là cách phòng trọ của Nguyên Họa không xa, vì vậy mà Nguyên Họa cũng không cần lo lắng đường quá xa mà đổi phòng trọ khác gần Tiêu thị. Không có vấn đề này, Nguyên Họa tự nhiên là vui vẻ rất nhiều, mỗi ngày đều có thể cùng Từ Tử Kỳ ngọt ngào cùng một chỗ, cho dù ai cũng cảm thấy vui vẻ nha. Huống chi là Nguyên Họa mới nếm thử tư vị tình yêu cùng với mùi vị ăn thịt đây chứ?
Nguyên Họa ngồi xe buýt đến Tiêu thị, tối hôm qua vận động làm tay phải của nàng vẫn trong trạng thái đau nhức, một chút khí lực cũng không dùng được. Cầm một văn kiện cũng phải cố sức, lại sợ cầm không được, không thể làm gì khác hơn là ôm.
Tiêu Tiểu Dao sáng sớm đã đến Tiêu thị, bình thường trên cơ bản nàng cũng có đến, thế nhưng các nhân viên tò mò chính là, Tiêu tiểu thư của bọn họ, Tiêu phó đổng thế nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng đến công ty sớm vậy, hôm nay chẳng lẽ là nổi gió bắc cực sao, thổi đến đầu óc Tiêu đại mỹ nữ hỏng mất rồi?
Tiêu Tiểu Dao đến sớm như vậy, nhưng chỉ là vì một người, đó chính là Nguyên Họa.
Từ hôm qua sau khi Nguyên Họa nói muốn tới công ty của nàng, Tiêu Tiểu Dao liền vô cùng kích động, đến hơn nửa đêm cũng không thể ngủ, trong đầu đều là Nguyên Họa, vừa nhắm mắt chính là bộ dáng của Nguyên Họa, mỗi một nét đều từ trong đầu hiện lên.
Nguyên Họa cuối cùng trước khi muộn một phút đồng hồ chạy tới Tiêu thị, đây đối với Nguyên Họa mà nói đã là rất hiếm thấy, trước nàng ở Từ thị đều phải đánh chuông rồi nàng mới đến công ty, bây giờ có thể mới đến sớm một phút là chuyện khó tin cỡ nào a!
Nguyên Họa thấy Tiêu Tiểu Dao cũng không có biểu hiện ra phản ứng gì quá lớn, dường như đã sớm đoán được Tiêu Tiểu Dao sẽ đến công ty, chào hỏi một tiếng “Tiểu Dao.”
Tiêu Tiểu Dao tiến lên cho Nguyên Họa một cái ôm nhiệt liệt nói “Rốt cuộc cũng tới a!” Không đợi Nguyên Họa trả lời, Tiêu Tiểu Dao liền hướng mọi người vẫn còn trong trạng thái kinh dị tuyên bố “Mọi người đứng dậy chào đón tân giám đốc, Nguyên Họa, Nguyên giám đốc.”
Trong một tràn vỗ tay nhiệt liệt, sau khi Nguyên Họa đàng hoàng mà nói một ít lời khách sáo, bị Tiêu Tiểu Dao kéo vào một phòng làm việc.
“Nguyên Họa, sau này phòng này sẽ làm phòng làm việc của cậu, phòng mình ở bên cạnh cậu, sau này có chuyện gì cứ tới tìm mình.” Tiêu Tiểu Dao vẫn còn nắm tay của Nguyên Họa nói, không có một chút nào không được tự nhiên.
Nguyên Họa rút tay bị cầm của mình ra có chút ngượng ngùng cười nói “Ừ, mình biết rồi, mình sẽ làm việc thật tốt. Được rồi, cậu cũng đi làm việc đi. Trước tiên mình đọc nguyên tắc của công ty là được.”
Tiêu Tiểu Dao nhìn chằm chằm Nguyên Họa một hồi, mới nói với Nguyên Họa “Mình đi trước, có gì không biết hoặc không hiểu có thể trực tiếp tới hỏi mình.”
Nguyên Họa gật đầu, đưa mắt nhìn Tiêu Tiểu Dao rời đi. Đợi sau khi tiếng bước chân của Tiêu Tiểu Dao dần dần biến mất, Nguyên Họa mới thở dài một tiếng, âm thầm thương tâm, sau khi có chút sa sút hướng phương hướng Tiêu Tiểu Dao rời đi nhẹ giọng nói một tiếng xin lỗi, liền điều chỉnh lại suy nghĩ của mình bắt đầu một ngày sinh hoạt mới.
===========================
H rất nhẹ nhàng:))
Bộ này cũng hông có H nào kịch liệt hơn đâu:3
p/s: bạn nào thích H thì đọc truyện Hiểu Bạo ấy:)) Mình mới đọc xong bộ Cách giang do xướng hậu đình hoa, H é vờ ri que =)) PN thuần H luôn:v