Chiết Ánh Trăng

Chương 57



Vân Li mở hộp ra, là một đôi khuyên tai pha lê màu xanh băng, cô cầm lấy tới xem xét, kinh ngạc nói: "Hình như là em tới ăn sinh nhật anh mà."

Rồi sau đó, cô lấy khuyên tai, nghiêm túc khoa tay múa chân dưới vành tai Phó Chí Tắc nói: "Sinh nhật của anh, món quà này nên cho anh." Phó Chí Tắc không có lô khuyên tai, hiển nhiên không thể đeo cho anh.

Phó Chí Tắc bất đắc dĩ: "Quà của anh đều là của em."

Vân Li học theo: "Quà của em cũng là của anh."

Lời con ma men nói vài câu không thể tin, nghe Vân Linói lời này, Phó Chí Tắc vẫn cười. Anh lấy ra hoa tai trong tay Vân Li, hỏi: "Có thể ngồi yên không?"

Vân Li gật gật đầu.

Vén tóc ở một bên mang tai, vành tai cô đỏ bừng nóng rực, Phó Chí Tắc nhéo nhéo vành tai cô.

Lần đầu tiên đeo bông tai cho một cô gái, anh không thuần thục, luôn cảm thấy này làn da vành tai cô non mịn vô cùng yếu ớt.

Động tác Phó Chí Tắc cẩn thận, anh hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm hồi lâu, lo lắng đề phòng mà chọc một hồi, cuối cùng hoa tai cũng treo trên tai cô không nhúc nhích.

Vân Li an an tĩnh tĩnh, cho dù đeo xong, vẫn nghe theo lời anh không nhúc nhích.

"Em chỉ đặt bánh kem cho anh thôi." Thần trí Vân Li như tỉnh một chút, "Em chưa tặng quà cho anh."

Cô không thể tin được mà lại lặp lại một lần: "Em chưa tặng quà cho anh."

"Không phải tự mình đưa về sao?" Phó Chí Tắc ứng phó lời cô nói, Vân Li chớp chớp mắt, hỏi: "Anh thích sao?"

"Ừ."

Có tiếng đập cửa, phỏng chừng là đưa bánh kem. Phó Chí Tắc đang định đi lấy, Vân Li lại khẩn túm chặt cổ áo anh, theo lời nói mới rồi tiếp tục hỏi: "―― anh thích em không?"

Động tác này anh không thể di chuyển.

Phó Chí Tắc bật cười, cố gắng tách từng ngón tay của cô ra, bẻ ra một ngón cô liền ngoan cố chống cự mà nắm lại cúc áo. Sau khi tốn công vô ích, anh từ bỏ, dựa vào sô pha.

"Ừ, anh thích em."

Vân Li lẩm bẩm nói: "Em cũng thích anh."

Phó Thức Tắc: "Em biết."

Thẳng đến khi đi ngủ, Vân Li cũng chưa buông Phó Chí Tắc ra. Bế cô lên giường, Phó Chí Tắc mới chú ý tới mình bị cô kéo cổ áo.

Chỗ xương quai xanh bị cô cào ra một vài vết đỏ.

Căn phòng này trước đây là ông bà ngoại ở, đã rất nhiều năm không có ai ở.

Căn nhà đáng ra trống vắng, lại có sự hiện diện của cô.

Phó Chí Tắc để lại một chiếc đèn nhỏ, tẩy trang với gỡ xuống trang sức cho cô.

Vân Li xoay người mở chăn bông, Phó Chí Tắc giúp cô đắp chăn. Trên mặt cô không có dấu vết uống rượu, lông mi cong vút ngoan ngoãn mà che đi mí mắt trên, anh sờ sờ hốc mắt cô, hỏi: "Có thể đòi quà sinh nhật không?"

Vân Li nhăn nhăn mày, mặt về phía anh.

Đôi môi ướt át dường như triệu hồn anh, Phó Chí Tắc để sát vào, lẩm bẩm: "Coi như em đồng ý."

......

Khi chính mắt nhìn thấy bánh kem, đã là sáng hôm sau.

Vân Li mơ màng hồ đồ mà tỉnh lại, đầu đau âm ỉ. Cô nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua, ký ức cuối cùng là ở trong lòng ngực anh ngủ.

Luôn sẽ không, đặc biệt chạy về ăn sinh nhật anh, kết quả ngay cả ngọn nến sinh nhật cũng chưa thổi luôn.

Nghĩ đến cảnh Phó Chí Tắc một mình lẻ loi ngồi trên sô pha, tự mình thắp hai ngọn nến, nhìn người bên cạnh ngủ quay lô tô―― trong lòng Vân Li dâng lên cảm giác tội lỗi, cô không nên bởi vì tâm tình không tốt, uống hai ly rượu đó.

Mở tủ lạnh ra, bánh kem không còn nguyên dạng, cắt hai miếng rồi.

Cô nhẹ nhàng thở ra.

Đó là sinh nhật cho anh, Phó Chí Tắc sẽ không cố ý ngụy tạo bánh kem thành như vậy.

"Ngủ ngon không?" Phó Chí Tắc đi tới chỗ cô, lấy ra sữa bò với trứng gà trong tủ lạnh ra.

Anh tỉnh lại một lúc, cúc áo ngủ nới lỏng vài cái, có thể thấy vết đỏ trên xương quai xanh.

Vân Li không thể tin vào hai mắt của mình.

"Ừ, khá ngon." Cô quy củ đáp lại câu hỏi của anh, do dự hỏi anh: "Xương quai xanh của anh...... Là em làm sao?

Phó Thức Tắc: "Không nhớ sao?"

"......"

"Em hỏi cái câu hỏi," Vân Li gian nan nói: "Làm ra thế nào vậy?"

Phó Chí Tắc đặt cốc sữa bò nóng trước mặt cô, thuận miệng nói: "Có lẽ bị cắn."

"......"

Vân Li tiếp tục tìm kiếm trong trí nhớ để xem hai người họ đã tiến triển tới đâu rồi. Mơ hồ có chút ấn tượng, sau khi cô ngủ, đầu lưỡi vật lộn với thứ gì đó. Cô duỗi tay phản kháng, sau đó hai tay liền rơi vào khăn trải giường mềm mại không thể mảy may di chuyển.

Cô còn ngu đần ra, Phó Chí Tắc không thèm để ý nói: "Không sao đâu."

Vấn đề này nằm ngoài tầm nhận thức của Vân Li, e sợ phiền toái trên người, cô buột miệng thốt ra: "Vậy là tốt rồi."

Phó Chí Tắc bật cười.

Vân Li cho rằng việc này kết thúc như vậy, khi Phó Chí Tắc chiên trứng gà, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cô: "Có chút đau."

"......"

Hôn đến khi môi bị đau, Vân Li mới được thả ra. Nhìn vào điện thoại khi đang ăn sáng, cô thấy tin nhắn Vân Dã gửi tối hôm qua:【 thay em chúc anh rể sinh nhật vui vẻ. 】

Vân Li: 【 đã nhận. 】

Vân Dã: 【 qua mười hai tiếng rồi đó Vân Li, tối qua chị làm gì đấy? 】

Vân Li: 【 hẹn hò ^ ^】

Vân Dã: 【 hờ hờ 】

Vân Dã: 【 ông ba nhắc nhở: ba già nói muốn đến Nam Vu đưa chăn cho chị kìa, không rõ thời gian. 】

Vân Li: 【 vãi 】

Uống ngụm sữa bò an ủi, Vân Li bị tin nhắn này sợ đến mức dựng cả tóc gáy. Mùa đông sắp qua đi, tới Nam Vu thẩm tra con rể tương lai không nhiều lắm.

Sau khi ăn sáng, cả hai lái xe đến một siêu thị gần đó để mua sắm.

Vân Li nhìn đống đồ vật dụng hàng ngày trong giỏ hàng, chẳng hạn như cốc đánh răng, mua hai dép lê linh tinh, theo lý mà nói mua cho cô là được, nghi hoặc nói: "Lần trước trong nhà không có sao?"

Phó Chí Tắc đếm một lần: "Dép lê tình nhân, ly đôi, áo ngủ đôi......"

Thấy biểu tình cô ngơ ngơ, anh rũ mắt hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

Anh đẩy xe tiếp tục đi về phía trước, Vân Li chậm nửa nhịp mà mỉm cười, đuổi kịp anh, siết chặt cánh tay anh.

"Chúng ta mua chút thức ăn nhanh đi." Vân Li đi đến khu đông lạnh, "Có thể mua nhiều sủi cảo chút, nấu nhanh hơn."

Phó Chí Tắc hiếm khi đến khu thực phẩm đông lạnh, nghi hoặc nói: "Không phải bình thường tự làm sao?"

"Hiện tại không phải đều là anh nấu cơm sao." Vân Li thật thành nói: "Em muốn giảm bớt gánh nặng cho anh."

Hai người chỉ sống cùng nhau, chuyện này giống như không thể thay đổi được nữa.

Nghe có chút da mặt dày, Vân Li nói thêm: "Anh nấu cơm mệt mỏi, em có thể cho anh sủi cảo đông lạnh."

"......"

Phó Chí Tắc bình tĩnh nói: "'Động thái mới nhất của Nhàn Vân Đích Tháp Tương: Video 《 nấu cháo cho bạn trai đi - cách làm cháo tôm cua》'"

"Cháo sương sườn Hoài Sơn, cháo trứng thịt bò, cháo tôm sò khô, cháo đậu đen gạo lức......" Phó Chí Tắc dựa vào ký ức lần lươt nói ra mấy tên hệ liệt kia, nghiêng đầu hỏi cô: "Hình như anh là bạn trai em?"

Vân Li kéo kéo khóe môi: "Là anh......"

Phó Chí Tắc vô biểu tình mà cười cười: "Anh không nhớ mình ăn qua rồi ấy."

"......"

Vân Li tự giác mà đi đến khu lương thực dầu ăn, ném vài túi gạo lứt và yến mạch vào giỏ hàng, lại đi đến khu hoa quả khô ném mấy túi hải sản khô.

Dạo xong siêu thị, Phó Chí Tắc thay đổi quần áo rồi đi làm.

Nam Lý Công chưa khai giảng, Vân Li với Phương Ngữ Ninh nói, về công ty trước.

Thực tập tại EAW đã hoàn thành trong ba tháng, phần lớn thời gian Vân Li đều làm việc lặt vặt.

Công việc của thực tập sinh không cố định, cô giúp đỡ không ít bộ phận, cũng hiểu biết sơ bộ về nghiệp vụ của công ty.

Cô dự định sẽ từ chức vào tháng 4, đuổi tại đây phía trước, Vân Li chủ động xin Phương Ngữ Ninh phụ trách công việc xuân chiêu.

Đây là công việc mà trước đây Vân Li tuyệt đối không thể chủ động đi xin, cũng không thể làm tốt công việc. Có thể gần dây vội vàng muốn thay đổi tính cách của mình, Vân Li phá lệ muốn thử một chút.

Ngoài việc cùng nhau đi làm, cuộc sống hàng ngày của Vân Li cùng Phó Chí Tắc bình thường nhàn nhạt.

Thỉnh thoảng, cô sẽ nhớ tới chuyện Vân Vĩnh Xương muốn đến Nam Vu.

Còn chưa thu được tin tức chính xác, Vân Li tự mình thôi miên mà xem như không có gì xảy ra.

"Nhàn Vân lão sư." Hà Giai Mộng nghỉ tết, sau khi về công ty đặc biệt đến chào hỏi Vân Li, "Đồng nghiệp tôi nói gần đây cô thay đổi rất nhiều nha?"

"A?" Vân Li ngẩng đầu khỏi tài liệu, "Thay đổi gì cơ?"

"Càng thích nói chuyện với càng thích cười." Hà Giai Mộng cười hì hì nói, "Không nghĩ tới yêu đương với người lạnh như băng kia, trái lại Nhàn Vân lão sư càng thích cười đó, có phải bị lây bệnh không?"

Vân Li cười cười: "Có thể bị lây bệnh."

Trò chuyện hồi lâu, hai người đến lúc tan sở, Vân Li thu dọn đồ đạc, chờ Phó Chí Tắc ở cửa.

Hôm nay là Lễ Tình Nhân, Vân Li với Phó Chí Tắc hẹn nhau quay một video về máy bay không người lái, chủ đề là nói về lịch sử phát triển máy bay không người lái kinh điển, Phó Chí Tắc sẽ thay cô soạn thảo với lồng tiếng vắn án.

Sau khi tìm thấy máy bay không người lái trong bộ sưu tập, Vân Li mượn chỗ trống phía trước kệ sách để ghi lại sự xuất hiện.

Khóe mắt thoáng nhìn trong ngăn tủ có một quyển album da trâu màu đen, cô lấy ra rồi lật xem.

Là bức ảnh trước đây của Phó Chí Tắc.

Kể từ thời tã lót, rất nhiều tấm ảnh của một cậu bé với anh, hẳn là đứa bé được đề cập trước đó.

Cả hai cười như nhau, nếp gấp mắt hai mí rõ ràng, có một bức ảnh là đứa nhóc mang cặp sách hai người bọn họ, dắt Phó Chí Tắc đến cửa Giang Nam Uyển.

Phó Chí Tắc trông không quá bốn năm tuổi.

Vân Li ngồi xổm lật xem, Phó Chí Tắc vào cửa, hỏi cô: "Máy bay không người lái......"

Giọng âm đột nhiên im bặt.

"Vừa rồi em không cẩn thận lật xem cuốn album này, em thấy rất nhiều ảnh chụp của anh khi còn nhỏ." Vân Li đứng dậy, muốn đưa album cho anh.

Phó Chí Tắc nhìn thoáng qua, đóng cuốn album lại, hỏi cô: "Hiện tại quay video sao?"

Anh đặt cuốn album trên đầu giường.

Tim Vân Li bất an mà đập mạnh, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, "À, được."

Vân Li theo anh ra ngoài, đặt giá camera ghi lại một số cảnh máy bay không người lái ngoài trời. Khi thao tác camera, Vân Li im lặng mà giương mắt nhìn phía anh.

Vẻ mặt anh nhàn nhạt, bầu trời xanh được phản chiếu trong con ngươi của anh.

Mgười đàn ông mặc áo khoác đen phủ lên thiếu niêm trong bộ đồng phục Unique.

Lại tách ra ranh giới rõ ràng mà.

Trước khi họ ở bên nhau, Phó Chí Tắc như hoa hồng hoang dã, một chỗ không hòa nhập, cô cũng vậy, xa xa mà nhìn.

Hình ảnh trong camera nhiều lần dừng hình ảnh, biên độ động tác anh rất nhỏ, chỉ có máy bay không người lái bay trong không khí.

Vân Li nhớ tới đêm cắm trại, mặt hồ phản chiếu ánh sáng, bóng lưng cô độc. Cô ở gần đến mức có thể biết rõ nhiệt độ cơ thể của anh, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác ngăn cách.

"Li Li."

Vân Li lấy lại tinh thần, Phó Chí Tắc chính nhìn cô, máy bay không người lái đã trở lại trong tay anh.

"Chụp xong, chúng ta ăn cơm đi." Vân Li không được tự nhiên nói, Phó Chí Tắc ừ một tiếng, thay cô thu dọn camera.

Vào giữa tháng 2, khi nhiệt độ vẫn còn âm ba độ, Phó Chí Tắc mang khăn quàng cổ cho Vân Li, dắt tay cô vào túi mình.

Lòng bàn tay anh có chút lạnh, chỉ chốc lát sau lại ấm lên. Sau khi ra cửa, gió lạnh thấu xương, làn da lộ của Vân Li đông lạnh mất đi cảm giác, chỉ có lòng bàn tay truyền đến hơi nóng.

Cô cảm thấy tốt hơn sau một ngày buồn bực.

Phó Chí Tắc đã đặt trước một nhà hàng phương Tây, ở Giang Nam Uyển gần Hương Đô.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv