Chiến Vương Long Phi

Quyển 2 - Chương 79



Lục quốc yến vốn nên diễn ra từ ba ngày trước nhưng vì Mặc Sĩ Lưu Thương đến trễ nên kéo dài đến hôm nay, quốc yến lần này chủ yếu thảo luận về chuyện tầm bảo, mà chuyện này Mặc Sĩ Lưu Thương và Long Chiến Nhã lại là cốt yếu, cho nên hai người không có mặt thì bọn họ cũng không biết phải bắt đầu như thế nào.

Dĩ nhiên Mặc Sĩ Lưu Thương vốn có thể đến đúng hẹn nhưng khi đó Long Chiến Nhã đang vui vẻ với việc huấn luyện Tứ Doanh, Mặc Sĩ Lưu Thương cưng chiều nàng đến vậy làm sao có thể cắt ngang thú vui của nàng được, cho nên, khi xuất phát đã chậm hơn mấy ngày. Vốn tưởng rằng ra roi thúc ngựa là có thể đến nơi nhưng Mặc Sĩ Lưu Thương đã đánh giá thấp sự nguy hiểm của sa mạc, khiến cho bọn họ qua một ngày rồi lại một ngày.

Vì thế nên khi biết được tin Mặc Sĩ Lưu Thương và Long Chiến Nhã đã ra khỏi được sa mạc, Bách Lí Linh thiếu chút nữa mừng muốn khóc. Nếu không phải thám tử đã báo cáo lại, khi hai người ra khỏi sa mạc dáng vẻ rất chật vật thì hắn sẽ cho rằng hai người này là đang đùa giỡn, dù sao lần trước đã được chứng kiến sự lợi hại của Long Chiến Nhã, cộng thêm Mặc Sĩ Lưu Thương vốn đã rất cường hãn thì làm sao có thể bị vây trong sa mạc lâu ngày đến như vậy, nhưng sự thật lại chính là như vậy, điều này khiến cho sứ thần ngũ quốc bắt đầu suy đoán, rốt cuộc là nguyên nhân gì đã khiến cho hai người họ chật vật đến như vậy? Nhất là khi thám tử báo cáo lại rằng có một cô nương tóc trắng bên cạnh Mặc Sĩ Lưu Thương, hơn nữa lại còn rất thân mật. Vị cô nương tóc trắng đó là ai? Có thể thân mật đi bên cạnh Chiến vương không chỉ có tiểu biến thái Long Chiến Nhã kia thôi sao? Chẳng lẽ Mặc Sĩ Lưu Thương thay lòng rồi? Không, có lẽ người thay lòng là Long Chiến Nhã nha.

Lại nói đến Long Chiến Nhã, từ đầu đến cuối nàng vẫn không biết Lục quốc yến bắt đầu từ khi nào, chỉ nghe Mặc Sĩ Lưu Thương kể lại những nguyên tắc của quốc yến trên đường đến mà thôi. Mãi đến khi bước vào hoàng cung Đông Lạc quốc Long Chiến Nhã mới biết được, thì ra bọn họ đã đến trễ.

Buổi tiệc đón gió tẩy trần cho Mặc Sĩ Lưu Thương, toàn thể hoàng thất Đông Lạc quốc đều có mặt, cùng các sứ thần, Nam Trấn quốc - Liễu Thừa Phong, Vân Hòa quốc – Kỳ Dương, Thương Lộ quốc - Mặc Lam, huynh muội Hách Liên Hiểu và Hách Liên Ảnh của Thiên Phổ quốc. Nhân vật chủ chốt của sáu nước tách ra không đến một năm lại tề tụ với nhau một lần nữa, chỉ khác là lúc này bên cạnh Mặc Lam đã có nhiều thêm một vị cô nương.

"Chiến vương đến Đông Lạc quốc tham gia Lục quốc yến lần này thật không dễ, hôm nay bổn Hoàng đặc biệt chuẩn bị một buổi tiệc đón gió tẩy trần vì Chiến vương, tẩy đi xui xẻo, hi vọng sứ thần các nước bỏ qua cho.” Tiệc đón gió cho các sứ thần đã được tổ chức từ sớm nhưng lúc đó chỉ có bốn nước, chỉ thiếu duy nhất Mặc Sĩ Lưu Thương nên hắn cũng được hưởng đãi ngộ đặc thù.

"Không sao.” Mặc Lam hướng Mặc Sĩ Lưu Thương nâng chén, "Phải vượt qua tấm sa mạc kia đúng là một chuyện không dễ chút nào.”

"Đương nhiên Bổn vương cũng không để ý," Liễu Thừa Phong tiêu sái cười một tiếng, "Chẳng qua Bổn vương có một nghi vấn, không biết Chiến vương và Vương phi có thể làm rõ nghi hoặc này giúp hay không?”

"Nghi vấn gì?" Tại sao hắn luôn có nhiều vấn đề đến vậy chứ? Kết cấu bộ não quá đơn giản hay sao?

"Tóc của Vương phi. . . . . ."

Khi nhận được tin tức người đi theo bên cạnh Mặc Sĩ Lưu Thương là một nữ nhân tóc trắng, Liễu Thừa Phong đã có chút tiếc hận, dù sao thì hắn hay những người đã từng quen biết Mặc Sĩ Lưu Thương và Long Chiến Nhã đều cho rằng hai người này đúng là một cặp trời đất tác hợp, đáng tiếc lại tách ra. Nhưng lúc nhìn thấy hai người trong buổi tiệc, Liễu Thừa Phong cảm giác trái tim mình như nặng trĩu xuống vậy. Cái vị nữ nhân tóc trắng kia lại chính là Long Chiến Nhã? Từ khi nào? Tại sao? Tại sao lại thành ra như vậy? Những nghi vấn liên tiếp tràn vào đại não, với tính cách của Liễu Thừa Phong thì những vấn đề này đương nhiên cũng từ miệng mà thốt ra.

"Tự mình nhuộm." Long Chiến Nhã nhìn Liễu Thừa Phong nhe răng cười một tiếng.

"Làm sao nhuộm được?" Trầm tư một lúc, Liễu Thừa Phong hết sức nghiêm túc hỏi ra vấn đề khác khiến cho toàn thể đều im lặng.

Cấu tạo não bộ của hắn quả thực quá đơn giản rồi, thực sự tin Long Chiến Nhã nói hưu nói vượn.

Hách Liên Hiểu cùng Hách Liên Ảnh cúi đầu không nhìn Liễu Thừa Phong, nụ cười ôn hòa trên gương mặt của Kỳ Dương cũng đột nhiên cứng đờ, Bách Lí Linh thì bị sặc, còn Mặc Lam đã để xuống ly rượu vừa mới đưa lên khóe miệng, nhìn Liễu Thừa Phong một cái sau đó cười hết sức dịu dàng.

"Phong vương, Vương phi trêu chọc ngài."

"Quả đúng như lời Lam nói, Phong vương thật đáng yêu." Cô nương ngồi bên cạnh Mặc Lam cũng nhô đầu ra nhìn Liễu Thừa Phong.

Liễu Thừa Phong sửng sốt, gương mặt lập tức ửng đỏ, chọn một góc Mặc Sĩ Lưu Thương không nhìn đến được, lén trợn mắt nhìn Long Chiến Nhã một cái.

Long Chiến Nhã cười ha hả, nhìn về phía Liễu Thừa Phong làm mặt quỷ. Đã không gặp lâu như vậy rồi mà hắn vẫn không có một chút tiến bộ nào.

Nghe không hiểu trao đổi giữa mấy người kia cho nên cũng không thể tham dự vào, nhìn bọn họ nói đùa cùng Bách Lí Linh, Bách Lí Tân giận dữ không có chỗ phát.

"Chiến vương, Vương phi, Bổn cung kính hai vị một chén."

Bách Lí Tân chủ động hạ thấp giá trị của mình khiến cho mọi người đều liếc mắt.

Mặc Sĩ Lưu Thương và Long Chiến Nhã sửng sốt, một người bưng lên một ly rượu, cùng kính Bách Lí Tân uống một hơi cạn sạch.

Đã nói là tiệc rượu thì ngoài rượu ngon và thức ăn ngon ra chính là mỹ nữ, Mặc Sĩ Lưu Thương cùng với nhóm người Bách Lí Linh sống chung gần hai năm, đã là rất quen thuộc nên rượu vào đến lúc này, đương nhiên là nói chuyện vô cùng thoải mái, đến cả Long Chiến Nhã và cô nương bên cạnh Mặc Lam cũng tham dự, chỉ có hai người Bách Lí Tân và Bách Lí Úy Nhiên là chen miệng vào thế nào cũng không lọt. Hai người vừa hâm mộ ghen tỵ vừa hận, một người nhìn Bách Lí Linh với ánh mắt thâm độc, một người thì hung ác nhìn Long Chiến Nhã đang tựa vào trong ngực Mặc Sĩ Lưu Thương.

"Thái tử ca ca, có một chuyện hy vọng người có thể giúp." Bách Lí Úy Nhiên bưng ly rượu đến chỗ Bách Lí Tân đang ngồi, nói nhỏ bên tai hắn.

"Gấp cái gì?" Bách Lí Tân nhíu mày. Vị công chúa này của Đông Lạc quốc bọn họ không thông minh cơ trí như Tuệ Dĩnh công chúa và Vạn Hòa công chúa thì cũng đành, đã vậy trong đầu lại toàn nghĩ đến mỹ nam, đến gặp hắn cũng chỉ có thể liên quan đến nam nhân.

"Ta muốn Chiến vương."

Quả nhiên đúng như Bách Lí Tân suy đoán, chuyện mà Bách Lí Úy Nhiên có thể nghĩ đến chỉ có thể mỹ nam. Nhưng mà Chiến vương ư? Đó không phải là người mà nàng ta có thể nghĩ đến.

"Ta đã điều tra rồi, Long Chiến Nhã kia chẳng qua chỉ là một đứa con gái không được sủng ái trong phủ tướng quân Long Ngự quốc mà thôi, không có bối cảnh gì, cũng không thể trợ giúp cho Chiến vương trong tương lai, Long Ngự quốc hiện tại chỉ còn lại hai vị hoàng tử đó chính là Chiến vương và Thanh vương, mặc dù người ngoài đồn đại rằng tình cảm của hai người vô cùng tốt, nhưng hoàng huynh, huynh tin điều đó sao?” Vô tình nhất chính là nhà đế vương, tình phụ tử, huynh đệ tương thân gì đó tất cả chỉ là chó má! Chỉ có quyền lực mới là vĩnh hằng, chỉ có quyền lực mới không phản bội chính ngươi.

Bách Lí Tân động tâm. Đúng, một nữ nhân không được sủng ái so với công chúa của một nước, cho dù là ai cũng biết nên lựa chọn thế nào sáng suốt nhất. Nếu như Đông Lạc và Long Ngự làm thông gia, hay là nói, nếu như hắn có thể kết thân được với Chiến vương thì ngôi vị hoàng đế Đông Lạc quốc còn có thể vụt mất trên tay hay sao?

"Bổn cung có thể giúp ngươi." Bách Lí Tân nhìn Bách Lí Úy Nhiên, "Nhưng có một điều kiện."

"Hoàng huynh xin cứ nói, đừng nói một điều cho dù là một trăm điều ta cũng đáp ứng!”

"Nếu như thành công, ngươi phải giúp ta đoạt được ngôi vị hoàng đế."

"Được." Vừa nghe thấy yêu cầu của Bách Lí Tân, Bách Lí Úy Nhiên trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cũng thua bởi sức quyến rũ của nam nhân, gật đầu đáp ứng.

"Đây là mê dược thượng hạng, chỉ cần thấm vào da thì một khắc sau sẽ có hiệu lực, Bổn cung sẽ dẫn hắn đến thiên điện (phòng nghỉ phía sau) của ngự thư phòng." Thiên điện của ngự thư phòng là nơi hoàng đế nghỉ ngơi, ở đó không có thị vệ tuần tra thường xuyên, bình thường chỉ đứng bên ngoài canh gác, cung nữ và thái giám nếu không cho truyền thì không được vào, dễ dàng cho bọn họ làm việc.

"Hoàng huynh!"

"Nhỏ giọng một chút. Chẳng qua chỉ là thuốc mê mà thôi, không có tác dụng kích tình, nhưng cũng sẽ làm cho người ta sinh ra ảo giác."

"Cám ơn hoàng huynh." Mặc dù thích mỹ nam, nhưng Bách Lí Úy Nhiên vẫn rất bảo thủ, về chuyện kia nhất định phải đợi đến động phòng mới có thể.

Đại biểu lục quốc đang hàn huyên đến vui vẻ, đột nhiên một tiểu thái giám đi đến bên cạnh Mặc Sĩ Lưu Thương nói nhỏ mấy câu.

"Có chuyện gì?" Nhìn thái giám kia một cái, Long Chiến Nhã khẽ cau mày.

"Không biết. Ta đi một chuyến, nàng ở nơi này chờ ta." Bách Lí Tân tìm hắn có chuyện gì? Hơn nữa còn ở ngự thư phòng. Mang theo một bụng đầy nghi hoặc, Mặc Sĩ Lưu Thương đi theo tiểu thái giám đến ngự thư phòng bên trong hoàng cung Đông Lạc quốc.

"Ây nha, Chiến vương phi, dường như có người đã có hứng thú với nam nhân của ngài nha."

"Chớ nói bậy." Nhìn Bách Lí Linh một chút, Mặc Lam huých nhẹ nữ nhân bên cạnh một cái.

"Thật nha, ta nhìn thấy Bách Lí Tân và Bách Lí Úy Nhiên một trước một sau rời đi, gần như cùng lúc với Chiến vương.” Nữ nhân nói thầm một câu.

"Vậy sao." Tựa người trên ghế lạnh như băng, cái ghế này sao lại cứng như thế? Vẫn là Thương vừa mềm mại lại ấm áp nha.

"Sao vậy? Chẳng lẽ Vương phi không lo lắng sao?" Không phải Mặc Lam đã nói tình cảm của hai người rất tốt hay sao? Tại sao bây giờ có người đánh chủ ý lên người Chiến vương mà Vương phi lại không có phản ứng gì.

"Cần phải lo lắng cái gì đây? Cũng không phải người nào có chủ ý với Chiến vương đều như ý.” Kỳ Dương cười giễu một tiếng. Nếu như mình có một phần nghị lực như Chiến vương thì kết quả có lẽ đã không như lúc trước. Bây giờ nàng ở nơi nào? Có khỏe hay không?

Vị cô nương kia nghiêng đầu nghĩ mãi cũng không rõ.

"Vương phi, các vị điện hạ, thái tử cho mời chư vị đến ngự thư phòng để nghị sự.”

"A, thời gian cũng không sai lệch lắm.” Cười nhạt một tiếng, Long Chiến Nhã ưu nhã để ly rượu trên tay xuống, chậm rãi đứng dậy, phất nhẹ vạt áo sau đó nhìn về phía tiểu thái giám đã đến truyền lời, "Dẫn đường, có trò hay dĩ nhiên là phải đến xem." Đã chuẩn bị nửa canh giờ mà không đến xem thì thật có lỗi với đạo diễn nha.

"Sẽ không có chuyện gì sao?" Vị cô nương kia kéo nhẹ ống tay áo của Mặc Lam.

"Nàng thành thật một chút cũng sẽ không có chuyện gì." Mặc Lam liếc nàng một cái.

"Ta không thành thật khi nào đâu!" Nữ nhân kháng nghị.

Mặc Lam cười cười, không nói nữa.

"A!"

Một tiếng hét chói tai của nữ nhân vang lên khiến cho khóe môi của Long Chiến Nhã càng nhếch cao hơn. Thời gian bấm đốt ngón tay vừa khớp, bọn họ vừa mới đến cửa ngự thư phòng, còn chưa kịp đẩy cửa vào thì đã nghe thấy tiếng thét từ gian phòng nhỏ phía sau truyền đến.

Long Chiến Nhã không chút do dự, nhấc chân đi về phía căn phòng. Cái bẫy này đã thiết kế dành cho nàng và Mặc Sĩ Lưu Thương, nếu không đến chẳng phải là không nể mặt sao?

Khi hai cánh cửa trong gian phòng bị đẩy mạnh, mở toang ra, tất cả mọi người ở đều nhìn rõ được cảnh tượng bên trong. Hai người ngồi trên giường, quần áo xốc xếch, một người là công chúa của Đông Lạc quốc, Bách Lí Úy Nhiên đang cầm y phục ôm trong ngực, bày ra vẻ mặt đáng thương. Còn Mặc Sĩ Lưu Thương chỉ mặc một cái trung y (áo lót), vẻ mặt lạnh như băng nhìn Bách Lí Úy Nhiên.

Nhìn thấy cảnh tượng này, phản ứng đầu tiên của mọi người là nhìn về phía Long Chiến Nhã, nhưng lại Long Chiến Nhã chỉ bình tĩnh nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương, ai cũng không nhìn ra hỉ nộ gì. Chỉ có Dạ Lăng, Tiêu Triết và Phong Hồn là biết được Vương gia (cô gia) của bọn họ lần này xong đời rồi.

"Chiến vương, ngài. . . . . ." Bách Lí Tân đúng lúc xuất hiện phía sau nhóm người Long Chiến Nhã.

"Thái tử ca ca!" Bách Lí Úy Nhiên ủy khuất hô một tiếng.

Trên gương mặt của Mặc Sĩ Lưu Thương vẫn là lạnh lùng, chẳng qua là chú ý nhìn nét mặt của Long Chiến Nhã.

"Chiến vương, Úy Nhiên là công chúa của Đông Lạc quốc, chuyện này ngài phải cho Đông Lạc một lời giải thích.”

Mặc Sĩ Lưu Thương vẫn đáp trả, Long Chiến Nhã vẫn không có phản ứng, hai người giống như đã hóa đá, chỉ tiếp tục nhìn nhau.

"Vương phi, ngài xem, Bổn cung cũng không nghĩ đến Úy Nhiên lại có thể cùng với Chiến vương…… nhưng chuyện cũng đã xảy ra, Bổn cung hi vọng Vương phi có thể chấp nhận Úy Nhiên vào vương phủ.”

"Còn chưa cút xuống? Ở trên giường với nữ nhân khác thoải mái lắm sao?”

Lời này của Long Chiến Nhã khiến cho Mặc Sĩ Lưu Thương ngay lập tiếp đứng thẳng lên, tốc độ kia, đoán chừng là đã dùng đến khinh công luôn rồi.

Tình huống này đều làm cho mọi người kinh ngạc, không rõ chuyện gì đang xảy ra.

"Y phục đâu?"

Mặc Sĩ Lưu Thương nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy được y phục của mình bị vứt một góc, vội vàng nhặt lên mặc vào.

"Cút ra ngoài."

Bóng dáng của Mặc Sĩ Lưu Thương chợt lóe lên, ngay lập tức biến mất trong tầm mắt của mọi người.

"Ông trời ơi, thật lợi hại!" Nữ nhân bên cạnh Mặc Lam nhìn Long Chiến Nhã với vẻ mặt vô cùng sùng bái. Quả thực giống như đang thuần phục thú vậy, Chiến vương là một nhân vật truyền kỳ mà lại bị nữ nhân này giáo huấn như một con chó trung thành, quá thần kỳ rồi.

"Ý của Vương phi đây là?" Mặc Sĩ Lưu Thương đối với lời nói của Long Chiến Nhã nhất nhất nghe theo khiến cho Bách Lí Tân có chút thất thần.

"Một giọt lạc hồng cũng không có, còn dám để cho Chiến vương chịu trách nhiệm? Bách Lí Tân, ngươi có đầu óc không?”

Lời của Long Chiến Nhã lại một lần nữa khiến cho mọi người ngây ngẩn, Bách Lí Linh không thể nhịn được nữa, tiến lên hai bước, ném Bách Lí Úy Nhiên cùng với chăn giường ra một bên.

Trên giường có chút xốc xếch nhưng lại trắng noãn như tuyết.

"Ngu xuẩn!" Trở tay cho Bách Lí Úy Nhiên một cái tát, Bách Lí Linh hướng về phía Long Chiến Nhã, "Xin thứ lỗi, ở hoàng cung Đông Lạc lại xảy ra một chuyện như vậy, ta nhất định sẽ cho Vương phi và Vương gia một lời giải thích.”

"Giao cho ngươi." Cuối cùng Long Chiến Nhã cũng hiểu tại sao Bách Lí Tân chỉ có thể làm một con bù nhìn.

Ở một nơi cách xa thiên điện, Mặc Sĩ Lưu Thương quy củ đứng chờ Long Chiến Nhã. Long Chiến Nhã vừa ra khỏi cửa, nhìn cũng không nhìn Mặc Sĩ Lưu Thương một cái, lướt qua hắn sải bước đi về phía trước.

"Nhã Nhi." Mặc Sĩ Lưu Thương đưa tay kéo nàng nhưng lại bị tránh thoát.

"Nhã Nhi, nàng nghe ta giải thích." Mặc Sĩ Lưu Thương bước nhanh hai bước, chạy tới trước mặt Long Chiến Nhã, vẻ mặt lo lắng.

Ai biết Long Chiến Nhã thế nhưng thay đổi phương hướng, tiếp tục đi về phía trước.

"Nhã Nhi, nàng chờ một chút. Nhã Nhi, Nhã Nhi! Long Chiến Nhã, nàng có nghe hay không?!” Bởi vì lo lắng quá mức, lần đầu tiên Mặc Sĩ Lưu Thương hét to với Long Chiến Nhã.

Sau lưng hai người, Dạ Lăng, Tiêu Triết và Phong Hồn cẩn thận dè dặt, cố hết sức thu nhỏ sự hiện diện của mình, sau khi nghe được tiếng rống của Mặc Sĩ Lưu thương, tất cả đều kinh ngạc ngẩng đầu.

"Chàng hét lớn ta? Chàng còn dám hét lên với ta? Chàng đang phát giận với ta sao?!” Bị rống lên như vậy khiến cho tâm tình của Long Chiến Nhã cũng bộc phát, “Chàng là heo sao? Nội lực thâm hậu như vậy để làm cái gì chứ? Nói bị tính kế là bị tính kế, còn là một nữ nhân, tại sao chàng không đi chết cho rồi! Cũng may hôm nay người ta chỉ có ý muốn kéo chàng lên giường mà thôi, nếu lỡ sau này có người muốn chàng chết thì chàng cũng đợi người ta đến giết hay sao? Não của chàng để làm cái gì rồi?"

Đây cũng là lần đầu tiên Long Chiến Nhã phát giận với Mặc Sĩ Lưu Thương, khiến cho hắn nghe đến kinh ngạc, nghe đến cuối cùng càng nghe càng vui vẻ. Nhếch miệng cười vui vẻ nhìn Long Chiến Nhã.

"Cười cái gì? Ngu ngốc!" Liếc mắt, Long Chiến Nhã chống hông, lấy tư thái của một người đàn bà đánh đá đứng đó.

Những người đi theo Long Chiến Nhã đến đây, toàn bộ đều ngây ngốc. Nữ nhân này quá dũng mãnh rồi, vậy mà Mặc Sĩ Lưu Thương còn cười được. Lại nói phẩm vị của Mặc Sĩ Lưu Thương cũng quá kỳ quái, người vậy mà lại thích loại phụ nữ đánh đá như thế. Đáng tiếc, năm tiếng người đàn bà đánh đá này họ cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng, nếu không để Long Chiến Nhã hay Mặc Sĩ Lưu Thương biết được, bọn họ nhất định sẽ không có ngày được sống yên bình.

"Nhã Nhi." Cực kỳ vui vẻ gọi Long Chiến Nhã một tiếng, Mặc Sĩ Lưu Thương dang hai tay muốn ôm nàng.

"Cút! Đi tắm rửa sạch sẽ!”

Mặc Sĩ Lưu Thương sửng sốt, dùng tốc độ ánh sáng biến mất.

"Trời ạ, Vương Phi, ta quá sùng bái ngài." Mặc Lam lơ là một phút đã để cho nữ nhân bên cạnh hắn chạy đến trước mặt Long Chiến Nhã, “Vương phi, ngài đã làm như thế nào vậy? Ngài mắng hắn như vậy hắn cũng không tức giận lại còn cười sung sướng nghe lời. Vương phi, ngài dạy ta đi.”

"Khi hắn đã yêu ngươi hơn yêu cả bản thân mình thì lúc đó ngươi có kề dao vào cổ hắn cũng không quan tâm.”

"Nhưng nam nhân nào sẽ yêu một nữ nhân hơn cả yêu bản thân mình đây?” Nữ nhân nghiêng đầu suy nghĩ, vẫn không hiểu nhìn Long Chiến Nhã.

"Đó là ngươi còn chưa gặp được một nam nhân như vậy." Long Chiến Nhã cười cười.

"Vậy Vương phi cảm thấy Mặc Lam có phải là một người như vậy không? Hắn có thể yêu một nữ nhân hơn yêu bản thân mình không?”

Bây giờ Long Chiến Nhã mới nhìn kỹ nữ nhân này. Nàng nhớ ra rằng vị này chính là Hoàng hậu của Mặc Lam, là con cờ của một vị đại thần nào đó đặt bên người hắn. Nhưng xem ra, sợ rằng nữ nhân này đã yêu Mặc Lam mất rồi, nếu không yêu sao lại hỏi một vấn đề như vậy. Bất quá, Mặc Lam ư? Có thích nàng ta một chút nào hay không? Nàng lấp liếm, nói không chừng nữ nhân này lại hy sinh hạnh phúc vì Mặc Lam.

"Lại nói nhăng cuội gì với Vương Phi đấy. Vương Phi bỏ qua cho, tính cách của nàng ấy luôn như thế."

"Cũng có thể là hắn lắm.” Nhìn Mặc Lam rồi lại nhìn nữ nhân kia một chút, Long Chiến Nhã cười cười, xoay người rời đi.

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

Đẩy cửa phòng ra, Long Chiến Nhã cứng đờ cả người cứng.

"Tiểu thư, sao vậy?" Phong Hồn thấy Long Chiến Nhã có chút kỳ quái, liền mở miệng hỏi thăm.

"Không có chuyện gì, các ngươi về nghỉ ngơi đi."

"Nhưng mà. . . . . ." Ngài sẽ không giết Vương gia đó chứ?

"Đi xuống đi."

"Dạ, Vương phi (tiểu thư)."

Bên trong phòng, Mặc Sĩ Lưu Thương chỉ khoác một cái ngoại bào, nằm nghiêng trên giường, làm một bộ dáng cực kỳ mê người, nụ cười tràn đầy gương mặt nhìn Long Chiến Nhã.

"Gia, chàng đang hấp dẫn ta đó sao?” Long Chiến Nhã nhếch mi, hài hước đánh giá bộ dạng lõa thể của Mặc Sĩ Lưu Thương.

"Nếu như ta nói đúng là vậy thì sao?" Giọng nói của Mặc Sĩ Lưu Thương trầm thấp, dịu dàng, cực kỳ hấp dẫn Long Chiến Nhã.

"Như vậy, chàng đã thành công." Bước từng bước đến trước giường, Long Chiến Nhã khẽ cuối người xuống, nhấc cằm của Mặc Sĩ Lưu Thương lên, cười nhẹ một cái sau đó hôn lên môi hắn.

Trên mặt Mặc Sĩ Lưu Thương tràn đầy vui vẻ, cũng không phản công, cứ bị động như vậy để cho Long Chiến Nhã tiến công. Đây là hắn đã cố ý học một chút từ Phong Nguyệt, cũng chỉ vì lấy lòng tiểu nữ nhân.

"Tuy nhiên, chàng cho rằng như vậy là sẽ xong chuyện?” Vừa hôn xong, ánh mắt Long Chiến Nhã phủ một lớp sương mù, độ cong trên khóe miệng của nàng khiến cho Mặc Sĩ Lưu Thương không thể cười được nữa.

"Nhã Nhi." Hô một tiếng thật đáng thương, hy vọng có thể gợi lên thương tiếc của Long Chiến Nhã.

"Ta phải phạt chàng như thế nào mới được đây? Dám trèo lên giường của nữ nhân khác, hửm?”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv